11.
Chạng vạng, Biên Bá Hiền quay chụp xong, cậu tẩy trang xong định bụng đi ngay, thợ chụp ảnh Thẩm Khê đã nhanh chân ngăn cậu lại, "Bá Hiền, khó khăn lắm mới hợp tác một lần, tối nay tôi mời cậu một bữa."
Thẩm Khê là người có tiếng trong giới gay, không chỉ tài hoa, mà còn có vẻ ngoài đẹp trai, thế nên số người tự nguyện dâng tới chỗ hắn khá nhiều, tuy hắn bốn mươi tuổi nhưng nhờ chăm sóc kĩ càng nên trông chỉ trạc ba mươi mấy tuổi, hắn vừa thốt ra lời đó, Biên Bá Hiền có mù cũng nhận ra ý đồ của hắn, Biên Bá Hiền lịch sự đẩy cánh tay Thẩm Khê đang khoác vai mình đi, "Để lần sau đi thầy Thẩm."
"Chẳng lẽ có người chờ ở nhà?" Thẩm Khê cười khinh khỉnh, nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền đầy ý thăm dò.
"Ừ." Biên Bá Hiền giơ tay chỉnh lại tay áo, vờ đùa, "Ở nhà còn có người chờ ăn cơm, tôi không về sẽ chết đói mất."
Thẩm Khê hậm hực rút tay về, cười đáp, "Vậy lần sau có dịp thì chúng ta đi."
"Vậy đi, hẹn gặp lại, thầy Thẩm."
Biên Bá Hiền lách người qua Thẩm Khê, Đại Mao bước theo sau Biên Bá Hiền thầm phỉ báng, "Đúng là mặt dày."
Từ khi lên xe, sắc mặt Biên Bá Hiền có vẻ xấu, lúc nãy đứng đối diện Thẩm Khê còn gượng cười, bây giờ cậu chẳng thiết tha quản lý nét mặt, Đại Mao bèn khuyên cậu, "Anh Bá Hiền, anh đừng bận tâm."
"Anh không bận tâm." Cậu không bận tâm nhưng vẫn khó chịu, từ Lâm Tử Trình hôm trước đến Thẩm Khê hôm nay, có lẽ cậu còn không phân biệt rõ ai với ai, thậm chí việc Phác Xán Liệt vừa lên giường với cậu vừa lén làm quen với một người phụ nữ, tất cả những chuyện đó giờ đây không còn khiến cậu quá bận lòng
Biên Bá Hiền bực dọc vuốt mặt, bảo Đại Mao lái xe.
Lúc về nhà, Phác Xán Liệt đang bận tối mặt trong bếp, nơi mà bị anh làm rối tung, cà chua được cắt bằng một tay xếp ngổn ngang trên dĩa thức ăn, còn có lòng trắng trứng nhỏ giọt xuống sàn nhà.
"Anh đang làm gì đấy?" Biên Bá Hiền đột ngột lên tiếng hù Phác Xán Liệt giật mình, trong tay anh còn cầm giấy đang lau sàn nhà, anh ngẩng đầu lên, trông khá chật vật, "Tôi thấy cậu về trễ nên định nấu cơm cho cậu."
Biên Bá Hiền liếc anh một cái, "Anh cứ để đó đi, đợi tôi thay đồ đã."
Phác Xán Liệt đành thôi, "Ừ."
Phác Xán Liệt có hơi tủi thân, vốn dĩ anh muốn thể hiện thật tốt, kết quả lại tương phản với mong đợi, vạ lây Biên Bá Hiền phải dọn bếp, hơn nữa Biên Bá Hiền cũng không chừa sắc mặt tốt cho anh. Anh muốn hỏi rốt cuộc Biên Bá Hiền đã gặp phải chuyện gì, nhưng anh chưa kịp thốt lời thì ngẫm lại bản thân biết rõ đáp án còn hỏi.
Biên Bá Hiền không nói lời nào, Phác Xán Liệt chủ động gợi chuyện, "Ngày mốt tôi tới bệnh viện tái khám, xem xem có bỏ băng bột được không, dù sao cũng sắp một tháng rồi."
Bàn tay đang cầm đũa của Biên Bá Hiền khựng lại, cậu đặt đũa xuống bàn, nghiêm túc nói, "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Nghe vậy, hầu kết Phác Xán Liệt lên xuống, "Ừ."
"Đến khi bỏ băng bột, anh chuyển đi đi." Biên Bá Hiền không ngẩng đầu, trong mắt chỉ thấy dĩa trứng xào cà chua mà Phác Xán Liệt nấu cho cậu, cậu tiếp lời, "Mệt rồi, thôi thì chấm dứt đi, Phác Xán Liệt."
Đôi đũa trong tay Phác Xán Liệt rơi lạch cạch xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai, "Tôi..."
"Không cần nói gì cả." Biên Bá Hiền ngắt lời Phác Xán Liệt, "Tôi đã suy nghĩ lâu rồi, không phải xung động, cũng không phải hành động theo cảm tình, dù anh không làm quen với người đó thì ngày hôm nay cũng sẽ tới, nếu chúng ta không thể bước lên phía trước, chi bằng trong quãng thời gian trì trệ này chấm dứt đi."
Phác Xán Liệt đứng dậy, anh bối rối va phải ly nước, anh không màng dựng lên mà vội vàng đến bên cạnh Biên Bá Hiền, anh vừa khụy gối vừa nắm tay Biên Bá Hiền, "Tôi thích em, cũng yêu em." Anh hấp tấp thẳng thắn thổ lộ lòng mình, anh sợ nếu mình chỉ nói "thích", Biên Bá Hiền sẽ hỏi "vậy anh có yêu tôi không".
Thích và yêu khác nhau, đó là thích tạo ra yêu.
Biên Bá Hiền lắc đầu, không để Phác Xán Liệt giải thích, "Tâm trạng bây giờ của tôi, không phải anh nói thích tôi, yêu tôi là có thể thay đổi, tôi muốn có cuộc sống mới."
Phác Xán Liệt cúi đầu, nhếch nhác không sao tả được, một lát sau anh mới buông tay Biên Bá Hiền, lúng túng nói, "Tôi biết rồi."
Hơn nửa đêm, Tiểu Vũ nhận được cuộc gọi từ Phác Xán Liệt, hắn vội mặc quần áo, lái xe thẳng đến nhà Biên Bá Hiền, dọc đường lo sợ tột cùng, giờ này Phác Xán Liệt gọi điện tới chắc chắn có chuyện.
Hắn gõ cửa nhà Biên Bá Hiền, thấy Phác Xán Liệt đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có valy lúc trước hắn xếp cho anh, Tiểu Vũ lập tức hiểu ngay, hẳn là giận dỗi gì rồi.
Phác Xán Liệt thấy Tiểu Vũ đến thì đứng dậy bước ra, "Đi thôi."
Tiểu Vũ biết chuyện xảy ra lớn đến mức phải lôi valy ra thì không nên khuyên nhủ ngay, hắn chỉ biết mấp máy hỏi, "Anh Xán Liệt, giờ này thì đi đâu?"
"Về nhà." Lòng Phác Xán Liệt như phủ một lớp bụi, anh không muốn Tiểu Vũ phát hiện, Biên Bá Hiền nói khi nào anh tháo băng thì dời đi, nhưng giờ anh còn tâm trạng nào để ở lại,"Đi thôi."
Từ khi Biên Bá Hiền mở cửa để Tiểu Vũ vào nhà, cậu vẫn còn đứng đó, rõ ràng là chờ tiễn khách, Tiểu Vũ đành kéo valy theo Phác Xán Liệt ra cửa.
"Dọc đường chú ý an toàn." Biên Bá Hiền tiễn hai người ra cửa rồi dặn dò.
Phác Xán Liệt không đáp mà đi thẳng ra thang máy, chỉ để lại bóng lưng cô đơn cho Biên Bá Hiền, Tiểu Vũ trưng khuôn mặt đắng chát chào tạm biệt Biên Bá Hiền, "Anh Bá Hiền, bọn em đi đây, anh nghỉ ngơi sớm đi."
Viền mắt Biên Bá Hiền thoáng đỏ, cậu khẽ đáp, "Ừ."
Bầu không khi trong xe rất ngột ngạt, Tiểu Vũ còn không dám thở mạnh, hắn với Phác Xán Liệt quen nhau biết bao nhiêu năm nên vẫn hay thấy Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền cãi nhau, có điều đây là lần đầu hắn thấy hai người gây mâu thuẫn trong ôn hòa như thế.
Phác Xán Liệt chợt lên tiếng, "Tiểu Vũ, cậu nói xem, thích người ta từ năm mười tám tuổi, mãi đến hai mươi chín tuổi mới dám tỏ lòng, ngu lắm đúng không?"
Tiểu Vũ nghe là biết Phác Xán Liệt mới bị Biên Bá Hiền từ chối lời tỏ tình, hắn an ủi, "Nói thế cũng không đúng, người mình thích như báu vật phía chân trời, mải mê ngắm vọng, canh giữ cẩn thận từng giây phút, chỉ sợ khi mình chạm vào sẽ khiến người đó vỡ tan."
Phác Xán Liệt, "Có lẽ tôi chạm vỡ người đó rồi."
"Hể?" Tiểu Vũ vội đổi giọng, "Không phải, ý em không phải vậy..."
"Không sao." Phác Xán Liệt ngắt lời, cánh tay bó bột đặt trước ngực, trước khi đi anh đã thay bộ đồ khác, trông không khác gì chú chó Gâu Đần bị chủ nhân bỏ rơi.
Tiểu Vũ thấy thế chỉ biết thở dài trong lòng.
Lâm Lộ Trân biết tin Phác Xán Liệt chuyển đi đã là chuyện của một tuần sau. Biên Bá Hiền đang ngồi vẽ dưới dàn với Biên Tiểu Khả, Lâm Lộ Trân ôm Biên Đậu Đậu ngồi trên ghế, bà hỏi cậu, "Hai con có chuyện gì rồi phải không? Làm sao Xán Liệt nói chuyển là chuyển được?"
Biên Bá Hiền cầm bút màu nước, đáp, "Hai con thì có chuyện gì được? Mẹ đừng lo nữa, người ta nghỉ bao nhiêu ngày, một đống công việc đang cần giải quyết đó."
Lâm Lộ Trân không tin, "Tuần sau con với Xán Liệt về ăn cơm đi."
"Anh ta bận lắm, để tuần sau con hỏi thăm."
"Ôi chao! Thằng bé này sao tè dầm rồi." Lâm Lộ Trân bế Biên Đậu Đậu chạy vội về phòng ngủ.
Biên Bá Hiền thầm mang ơn Biên Đậu Đậu đã cứu mình.
Biên Tiểu Khả vẽ xong bức gia đình, bé hỏi Biên Bá Hiền, "Con vẽ đẹp không chú?"
Biên Bá Hiền bế Biên Tiểu Khả ngồi lên chân mình, "Tiểu Khả vẽ đẹp quá!"
"Đây là cả gia đình của chúng ta." Biên Tiểu Khả vui vẻ chỉ cho cậu xem, "Đây là ông nội, bà nội, còn đây là ba mẹ, đây là chú bé với chú Xán Liệt, bé xấu xấu này là em trai, bé xinh như hoa này là con."
Biên Bá Hiền nhẹ giọng bảo, "Tiểu Khả, chú Xán Liệt không phải là người nhà của chúng ta, lần sau con vẽ bức gia đình có thể không vẽ chú ấy."
Biên Bá Hiền ngẫm lại lời giải thích, có thể con bé sẽ hiểu. Nhưng từ khi Biên Tiểu Khả sinh ra, trong lòng con bé đã xem Phác Xán Liệt không khác gì Biên Bá Hiền, khi anh lâu lắm mới về nhà sẽ mua quà như váy hay đồ chơi cho nó, ở bên nó từng ngày nó lớn lên nên nó không thể hiểu ý của Biên Bá Hiền, "Sao vậy chú? Chú Xán Liệt là người nhà của chúng ta mà."
Biên Bá Hiền tự cảm thấy mình rảnh rỗi, việc gì phải nói với con bé, sau này nó lớn lên sẽ hiểu.
---
Đôi lời:
Lâu rồi hông gặp mọi người.
Lời đầu tiên xin gửi lời chúc mừng năm mới hơi trễ tới mọi người, lời thứ hai là xin dập đầu xin lỗi mọi người vì lặn mất tăm mấy tháng qua.
Bây giờ Vạch ngoi lên nhưng vẫn không dám hứa sẽ cập nhật truyện đều đặn, bạn nào không kiên nhẫn nổi thì hẹn năm sau quay lại chắc Kinh doanh bất thường sẽ end đó =))))
Nếu không kể những bộ đã giới thiệu nhưng chưa bắt đầu đào hay series thì chỉ có mỗi bebi KDBT là còn ba chương chưa được trình làng.
Nhắc lại là sẽ rất lâu Vạch mới cập nhật một lần nên bây giờ ai gan dạ hẵng đọc nha, không thì hẹn hè năm nay vậy.
Cảm ơn mọi người nhiều 💙
-
Nhân tiện thì quãng thời gian qua Vạch không kiểm tra bình luận ở WordPress với Wattpad nên có gì mọi người nhắn về blog hoặc về Wattpad để không bị trôi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip