Chương 11

Cái truyện này không phải dễ thương dạng vừa vừa đâu =)

__________________________________________

Đúng là cả đêm đó Ngô Diệc Phàm không hề về nhà.

Trương Nghệ Hưng phấn khích không thôi cùng Hữu Bạch Hổ chơi cả đêm, mãi đến một giờ sáng mèo trắng bị đùa giỡn thẹn quá hóa giận cào cho một nhát mới chịu dừng. Cậu lấy tấm thảm tối hôm trước Hữu Bạch Hổ vừa dùng quấn thành cái ổ nhỏ nhỏ trên giường cho nó. Một người một mèo cùng nhau trải qua buổi tối vui vẻ (Đại vụ) (1).

(1) Đại vụ '大雾' = đại ngộ '大误': lầm to, sai lầm --> Hài âm, chỉ là cố ý xuyên tạc một thứ gì đó. Có lúc chúng ta vì nhổ nước bọt chuyện gì hoặc là cường điều chuyện gì, có thể sẽ cố ý nói nói mát, hoặc là cố ý kéo một chút có ám chỉ gì đó, vì để tránh cho người xem tin là thật, sẽ ở phía sau thường thường chú thích "đại vụ" hoặc là "Di thiên đại vụ"

Ánh nắng qua khe cửa sổ che rèm lọt vào gian phòng, chiếu lên mặt khiến Trương Nghệ Hưng tỉnh giấc miễn cưỡng mở mắt ra. Trong phòng cậu cực kỳ tối, năng lượng mặt trời cũng phải chui vào tận phòng đồng nghĩa với việc trời lúc này đã gần giữa trưa.

Lôi điện thoại di động dưới gối đầu ra xem giờ giấc, còn sớm chán, mới mười giờ mười phút thôi. Cậu lảm nhảm vài câu rồi trở mình -- Tựa hồ sinh vật có thời gian biểu hỗn loạn và sinh vật thích ru rú trong nhà đều có thuộc tính giống nhau là thích ngủ nướng.

Đang mơ màng suy nghĩ bỗng có vật gì đó bất ngờ quẹt qua mũi, cảm giác mềm mượt như nhung khiến cậu khó chịu chôn mặt xuống gối. Nhưng vật kia không có ý định buông tha, dọc theo sườn mặt tới lỗ tai mỗi chỗ cọ cọ một chút, Trương Nghệ Hưng trong nháy mắt bị chọc cho xù lông từ trên giường nhảy dựng lên -- Này, này lỗ tai và cổ là chỗ nhạy cảm của cậu đấy nhá !

Phẫn nộ mở hai con mắt tức giận trừng tên đầu sỏ tội ác đang lộ vẻ hờn dỗi thu hồi 'Hung khí gây án' -- Một chiếc đuôi mèo đầy lông mượt mà -- Sau đó hung thủ còn nhìn cậu ngọt ngào "Meo meo" hai tiếng. Thế nên nháy mắt cậu lại trở về giường , "Đừng có nghịch nữa, để tao ngủ tiếp nào..." Giọng ngái ngủ sáng sớm còn mang âm mũi êm ái.

Tên nhân loại thấp kém này còn ngủ tiếp ! Vậy Hữu Bạch Hổ đại nhân ta phải ăn cái gì ! Hoàng thượng thấy tức cái lồng ngực, móng vuốt cong cong từ từ áp sát mu bàn tay kẻ kế bên.

"Auuuu!" Trương Nghệ Hưng đau phát khóc. "Mày khi dễ tao !" cậu hai mắt đẫm lệ chỉ chỉ mặt mèo. "Tao sẽ mách chủ nhân của mày là mày rất không ngoan không biết nghe lời !"

Cậu là kiểu người nói gió chính là mưa(2), mỗi lần tỉnh dậy sẽ vò đầu bứt tóc khiến đầu biến thành tổ quạ, ôm mèo đáng ghét đi thẳng một đường qua huyền quan đến đập cửa nhà 2102. "Ngô Diệc Phàm ! Anh có nhà không ! Ra mở cửa mau !

(2) Nói gió chính là mưa '说风就是雨': mô tả những người nói và làm mọi việc một cách nhanh chóng, không suy nghĩ nhiều.

Cách hai gõ lại hô một tiếng, Trương Nghệ Hưng cuối cùng cũng chậm chạp kéo tâm trí còn đang nằm trên chiếc giường ấm áp về với thân thể chỉ mặc một bộ đồ ngủ in hình SpongeBob(3) mỏng dính giữa hành lang không điều hòa vào tháng 10. Cho nên... Huyết áp thấp mà rời giường chính là đại ác ma đánh lừa tri giác mà !!! Sao mình giống người bị bệnh thần kinh quá vậy, điên khùng thế này khẳng định không phải là mình a a a a a! (A là tiếng gào ấy nhé không phải âm a bên TQ hay thêm vào cuối câu đâu)

Người cứng ngắc chuyển hướng, nhân khi hàng xóm vẫn chưa phát hiện ra hành vi của mình cậu lén lén lút lút chạy về nhà.

Đúng lúc này, cửa phòng 2102 đột nhiên mở rộng.

Trương Nghệ Hưng há hốc mồm nhìn người phía sau cánh cửa -- Mỹ nam trên cơ thể còn đọng lại nước.

Cậu nhìn ** hàng xóm nhà mình, tóc vẫn còn ướt hơi nước bốc lên tỏa xung quanh như sương mù mông lung, có giọt nước xẹt qua đuôi mày anh tuấn vòng qua khóe mắt, theo sườn mặt đẹp tựa điêu khắc kia rơi xuống thấm vào một bên áo sơ mi rồi ở một nơi gần cúc áo hóa thành vệt nước nhàn nhạt.

Có ** lưu manh đùa giỡn con trai nhà lành, cíu tôi !!! Chút xíu cảm giác nóng rực thoáng chốc đã lan hết trên gò má.

Thật vất vả đợi đến mười giờ mới được về nhà, Ngô Diệc Phàm tính chuẩn bị đi tắm rửa sau đó yên ổn đánh một giấc, ai ngờ đang tắm dở có đứa đến đập cửa phá đám, anh không thể làm gì khác hơn là mặc đại một cái quần bò và áo sơ mi chạy ra mở cửa, đến cúc áo còn cài chưa xong ! Kết quả kẻ gõ cửa thế mà cứ đứng ngốc đấy nhìn mình, hoàn toàn không nói tiếng nào, khiến anh bực bội gần chết.

Nhưng khi nhìn người nọ hai mắt mở lớn, trong lòng ôm Hữu Bạch Hổ cộng với vẻ mặt ngây thơ vô số tội làm bao nhiêu tức giận vừa rồi của anh bỗng nhiên bay sạch, "Tôi thấy cậu vội như vậy hẳn là có việc gấp rồi." Anh nghiêng người dựa vào tường cũng không có ý định cài nốt khuy áo. (Á à tính lấy sắc dụ dỗ đấy hử ?)

"Anh anh anh về lúc nào !!" Trương Nghệ Hưng lắp ba lắp bắp.

"Cậu gõ cửa nhà tôi to thế, không về lấy ai mở cửa cho cậu bây giờ ?" Ngô Diệc Phàm bất chợt nổi ý xấu nghĩ muốn xoa đầu người ta... làm mái tóc cậu rối bời.

"Mười giờ tôi mới về đến nhà, nghe tiếng đập cửa rầm rầm kiểu phá nhà của cậu mà tắm cũng không yên."

"Tôi tôi tôi... Tôi bị mộng du !" Mặt Trương Nghệ Hưng càng đỏ hơn, cúi đầu giấu mặt sau lưng Hữu Bạch Hổ không dám nhìn anh nữa.

"...Ôm theo cả mèo làm gì ?" Ngô Diệc Phàm cảm thấy nếu để anh và người này ở chung, nhất định mình sẽ có thêm tính càm ràm mất thôi. Vả lại, giờ là lúc nào... Vẫn còn mộng du ?

Cậu sắp khóc thành tiếng luôn rồi, rối cuộc mình dính phải cái vận khỉ gió gì mà hết lần này đến lần khác mất thể diện trước mặt hàng xóm tiên sinh cơ chứ ! Mộng Du gì gì đó đem về tự lừa mình chắc ! "...Xin lỗi... tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn..."

Ngô Diệc Phàm cuối cùng nhịn không được đưa tay xoa xoa mái đầu đã mơ ước từ lâu, đến khi tóc người ta xù cả lên mới chịu dừng, "Vậy thì về ngủ tiếp đi ! Dù sao tôi cũng không ngủ một đêm cần ngủ bù." (Chỗ này không thể ngừng ỏ được hãy thông cảm cho tuôi 🙂 )

Trương Nghệ Hưng một hai không dám trái lời, nội tâm âm thầm rơi lệ ngoan ngoãn xoay người về phòng 2101, Ngô Diệc Phàm không vào nhà ngay cửa cũng chẳng đóng mà khoanh tay đứng nhìn theo bóng lưng cậu hàng xóm.

Bước vào nhà rồi mà vẫn còn ngại, cậu một tay ôm Hữu Bạch Hổ một tay vịn khung cửa dẩu môi đáng thương quay đầu nhìn hàng xóm nhà mình mới nói: "Tôi thật là chưa tỉnh ngủ mà... Không phải cố tình đâu..."

"Ừ, đi ngủ đi." Ngô Diệc Phàm trong lòng buồn cười song mặt lại bất lộ thanh sắc. (4)

(4) Bất lộ thanh sắc '不露声色': Tỉnh bơ, không biến sắc, không đổi sắc mặt

"...Tỉnh dậy nhớ sang nhà tôi ăn cơm đó, Tôi sẽ làm một nồi hồng thiêu nhục (Thịt kho tàu) to cho anh ~" Coi như lời xin lỗi của tôi, thực ra thì đồ ăn anh làm chán muốn chết... Mẹ nó vì sao lão tử luôn phải xin lỗi anh chứ QAQ... Trương Nghệ Hưng cũng thấy mình oan ức lắm.

Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt ủ rũ hai mắt lệ đẫm lưng tròng của cậu thâm tâm Ngô Diệc Phàm sớm đã mềm nhũn, "Tôi biết rồi." Anh suy nghĩ một chút rồi lấy chìa khóa nhà trong túi quần bò ném cho cậu, "Đến lúc đó cậu cứ tự mở cửa đi vào gọi tôi là xong !"

Trương Nghệ Hưng ngẩn ra một chút, nhỏ giọng nói: "Anh rất nhiều tiền không sợ trộm lấy hết hay nghèo quá không có gì để trộm đây..."

"Là nghèo quá không sợ bị trộm đấy." Thính giác nhạy bén của cảnh sát bắt được lập tức tiếp lời. Huống hồ nếu tên trộm nào mà vào nhà anh, còn chưa biết ai mới là người xui xẻo đâu.

Cậu không thể làm gì khác hơn là nhanh trí "Ồ" một tiếng, xoay người đóng cửa nhà.

Nhìn chằm chằm bốn số 2101 một lát, Ngô Diệc Phàm lôi điếu thuốc trong túi quần ra châm lửa hút, bất đắc dĩ cào cào tóc, sau đó cúi đầu thở dài một hơi, "Đúng là thức đêm làm hỏng đầu óc mà..." Cư nhiên nghĩ đến dáng dấp nhu thuận của người nọ mình lại thật muốn đến...

Hôn một cái...

Bố khỉ tất cả là tại Biện Bạch Hiền thường ngày toàn tiêm nhiễm mấy cái thứ vớ vẩn này vào đầu anh... !! Ngô Diệc Phàm xoa xoa thái dương buồn bực đóng sầm cửa lại. Lần sau nhất định phải thu thập thằng nhóc kia mới được !

Hết chương 11

(3) Spongebob

Tôi đã cố kiềm chế nhưng tất cả là tại anh Hưng quá ngon mlem mlem, còn anh Phàm thì chưa có ảnh khoe thân nên xin phép mọi người cho toi đăng tạm :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip