chương 4

Trương Nghệ Hưng nằm lăn lóc trên ghế sô pha cảm thấy mình hình như có chút ảo giác âm thanh, loáng thoáng nghe được giọng nói nhàn nhạt từ cửa chống trộm truyền tới. Cậu cẩn thận lục lọi trong trí nhớ, âm thanh không tên kia lại càng trở nên rõ ràng. Giống vật gì đó đang cào cào ? Trương Nghệ Hưng thật tình không nghĩ nổi.

Nhìn qua mắt mèo, trong hành lang không có gì hết, dán tai lên cửa nghe thêm lúc nữa, tiếng động kiểu này có lẽ phát ra tại chỗ rất thấp trên cửa, Trương Nghệ Hưng cầm nắm đấm phía sau, rất từ từ, nhẹ nhàng hé cửa.

Ngoài hành lang tịnh không bóng người, chỉ có mỗi chú mèo Scottish Fold màu trắng đang ngoẹo đầu ngồi trước mặt Trương Nghệ Hưng, một chân vừa lúc khoát lên cửa nhà cậu mài móng.

"Meo " (Aw~ tôi cũng muốn nuôi một em meo meo)

Bộ lông trắng muốt nhìn qua giống như vải sa tanh mềm mại, ánh lên nhờ ngọn đèn vàng ấm áp ngoài hành lang trông vô cùng xinh đẹp, nhìn là biết được người chăm sóc cẩn thận. Hai bên tai mềm mềm cụp xuống, trực tiếp chứng minh đặc điểm đẹp đẽ của giống mèo Scottist. Tư thế ngồi mang đặc trưng của loài mèo, cao quý và ngạo mạn. đôi mắt xanh ngọc bích dưới ánh đèn tựa hồ có thể dịu dàng an ủi lòng người.

Hửm ? Mèo ?

Trương Nghệ Hưng tháo chốt đồng bên trên xuống, mở cửa. Ánh đèn huỳnh quang nhu hòa lọt qua khe cửa hòa cùng màu vàng ấm của ngọn đèn ngoài hành lang, chú mèo trắng không hề có tí ý thức sợ người lạ nào ngẩng đầu nhìn cậu, sau đấy từ đại môn ưu nhã nhấc chân linh lợi thẳng bước vào phòng, thuận thế dùng đuôi mèo quét mắt cá chân cậu một cái.

Đây là đang trêu hoa ghẹo nguyệt sao ? Cậu đầu đầy hắc tuyến ngắm vị khách 'không mời mà đến' mang theo bộ dáng vô cùng tự nhiên.

Lúc mở cửa cậu đại khái đã biết vị khách quý này đến từ đâu, cửa nhà 2102 mở rộng vừa đủ một chỗ cho nó thoải mái ra vào, chứng tỏ cảnh sát tiên sinh nhà đối diện buổi tối đi chơi không chú ý.

"Chủ của cưng nếu không phải rất nghèo trong nhà không đào được cái gì đáng giá, vậy nhất định là rất có tiền ném đông ném tây chẳng sợ hết nên mới yên tâm như vậy." Xoay người lại thoáng nhìn mèo trắng tự động như ruồi cuộn mình trên ghế sô pha nhà mình, cậu lẩm bẩm mở cửa hai ba bước qua hành lang đến nhà hàng xóm đóng cửa giùm người ta, nhân tiện viết một dòng note 'Mèo ở nhà đối diện' dán trước cửa, nhận thấy bản thân làm đại thiện nhân cảm giác thật tuyệt.

Trương Nghệ Hưng tự giác làm việc tốt giúp hàng xóm, bất giác cũng không còn nhớ cảm giác mất mặt lần đầu gặp gỡ hôm nay nữa, sau khi xách hai túi đồ vật vã nhồi nhét lung tung vào tủ lạnh một hồi, đá vắng đống giấy vẽ bản thảo tạp nham trong phòng khách, lại lôi ra một tấm thảm lông ngắn ném lên ghế sa lon cho thú cưng nhà người ta. "Ngày mai sẽ cho cưng về nhà... An phận nằm đó đi..."

Mèo trắng dùng móng cào cào lông trên thảm một chút, nằm úp sấp đùa nghịch có vẻ cực kỳ vừa ý, gục đầu trên chân rụt rè nhìn vòng quanh gian nhà một cách tao nhã, dường như thấy rất vô vị nó bèn quay đầu yên lặng nhìn chằm chằm cậu, đồng tử bích sắc dựng thẳng dưới ánh đèn lấp lánh một tầng thích thú.

Máu nghệ sĩ trong Trương Nghệ Hưng bất thình lình trỗi dậy, mất nửa ngày lục lọi mới móc được giá vẽ và đống chì màu sặc sỡ ở gầm bàn trà, ngồi dưới đất bắt đầu phác họa mèo nhỏ.

Người mẫu mèo rất bình tĩnh, yên ổn nhoài người ra tấm thảm phe phẩy cái đuôi ngạo kiều quan sát cậu, như một vị nữ hoàng biếng nhác.

"Rất chuyên nghiệp ~ Có tư chất lắm ~" Trương Nghệ Hưng đang cắm đầu vẽ vời cũng không quên cho nó một nút like lớn tán thưởng. Bạn mèo liếm liếm móng vuốt, không thèm để ý đến người nào đó. Đèn, bóng đổ, cự ly, kết cấu, màu sắc,...Không quá mười phút sau, trên giấy vẽ xuất hiện một chú mèo trắng trông rất sinh động vùi mình trong chiếc ổ màu hồng nằm giữa tấm thảm lông ngắn có hoa văn vàng nhạt, đôi mắt bích sắc long lanh lưu chuyển.

Tự hào giơ bản vẽ trước mặt người mẫu, Trương Nghệ Hưng cười híp mắt nói: "Thế nào ? Có giống không ?"

Nó tò mò nhảy từ tấm thảm lên bàn trà, đuôi mèo lướt qua hộp bánh gấu Koala. Mèo trắng vươn móng vuốt chạm vào chính mình giữa bức tranh, vì không cảm nhận được độ ấm mà giận dỗi cào một chút liền xoay người về thảm lông nằm xuống. Lần này nó trực tiếp nhắm hai mắt quyết định dùng mông đối diện với Trương Nghệ Hưng, rồi tiếp tục vùi mình vô chiếc thảm ấm áp.

"Mềm mại... Rụt rè... Cao quý..."Nhìn động tác của nó, Trương Nghệ Hưng gãi gãi đầu, linh cảm bất ngờ xẹt qua, "A! Tao biết căn phòng kia nên thiết kế màu sắc chi tiết thế nào rồi !!!"

Mèo trắng nghư được âm thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, thấy không có gì đáng ngại hết là lại an an ổn ổn chớp mắt ngủ tiếp.

Trương Nghệ Hưng gạt mấy tờ bản thảo hỗn loạn trên bàn sang bên vẫn không nhìn ra thứ muốn kiếm, cậu khom lưng cúi người lung tung tìm đồ giữa bãi chiến trường. Vừa tìm vừa lẩm bẩm, "Phòng ngủ... Phòng ngủ... Phòng ngủ à mày ở đâu..." Vất vả tìm kiếm một phen làm chồng bản thảo sặc sỡ siêu vẹo lung lay muốn đổ rồi, bút màu bị đá văng rải rác khắp nơi các loại bản thảo, tranh vẽ phủ kín toàn bộ sàn nhà.

Thật không dễ dàng gì mới mò ra đồ trong đống tiểu thuyết, Trương Nghệ Hưng tiện tay đẩy hết mớ giấy tờ bản thảo trên bàn xuống đất, khung cảnh vốn dĩ rất khó coi nay càng giống "Dệt hoa trên gấm" (1). Trải phẳng tờ giấy vẽ, cậu nhặt một cây bút màu từ dưới sàn nhà lên bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Ánh sao khuya ngoài cửa sổ lấp lánh, đêm như dài thêm.

Mèo trắng nằm ghế sa lông an ổn ngủ một giấc no. Trên bàn trà bánh quy gấu koala bị ẩy đổ văng tứ tung, giá vẽ gác lại bên cạnh bàn, đôi mắt bích sắc phảng phất mang theo ý cười ấm áp cùng ôn nhu dịu dàng.

Có người đang xốc xếch ở nhà vẽ tranh múa bút thành văn.

Có người đang tập trung cao độ nơi con hẻm ồn ào.

Bọn họ còn chưa ý thức được sự biến hóa của vận mệnh trong tương lai.

Chỉ có nữ thần số phận âm thầm nắm chặt một sợi tơ hồng mềm mại phía sau tinh không (2) cười đến ý vị thâm trường (3).

Hết chương 4

Bánh gấu koala nè

(1) Dệt hoa trên gấm '锦上添花': ví với việc tô điểm làm cho đẹp thêm, hay thêm.

(2) Tinh không '星空': Bầu trời sao

(3) Ý vị thâm trường '意味深长': Ý vị sâu xa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip