chương 5
Sáng tháng chín, ánh mặt trời rạng rỡ. Những vệt nắng vàng lấp lánh xuyên qua kẽ lá đỏ chiếu xuống lối đi bộ, mang mang lục lục (1) mọi người qua lại tất bật bôn ba vì cuộc sống của chính mình. Ngang qua tiểu khu là một sạp hàng bán đồ ăn sáng nho nhỏ, sữa đậu nành nóng hôi hổi chung quanh, bất chợt có thể trông thấy hương sữa nhàn nhạt mà thơm lừng từ nồi lớn nổi nhỏ bay khắp con phố, khí nóng từng đợt từng đợt lần lượt bốc lên tựa hồ muốn bày ra tất cả dáng vẻ của mọi người.
(1) Mang mang lục lục '忙忙碌碌': Bộn rộn, trong lòng vội gấp, công việc bề bộn.
Nơi này là thành phố du lịch thuộc vùng Duyên Hải, giống như kênh truyền hình hai trong một vội vàng và nhàn nhã, hai bên rõ ràng bất đồng nhưng chứa đầy phong tình, vừa đủ, đậm nhạt thỏa đáng.
Ngô Diệc Phàm xoa xoa mi tâm kéo về tinh thần, dáng người tuy rằng vẫn theo thói quen ngồi thẳng lưng, lại không đỡ nỗi chút uể oải lộ ra bên ngoài. Xoay người cà thẻ nhẹ nhàng bước ra trạm tàu điện, thuận lợi tại cửa hàng hoành thánh may mắn mua được hai phần hoành thánh nhân tôm thịt và hai cái bánh nhân thịt heo.
Tối qua chả rõ bản thân đã đụng phải cái đại vận gì, vốn nghe qua sếp nói tại khu vực này có mấy kẻ tụ tập thành nhóm nhỏ hút thuốc phiện nên mới cho người đến giám sát mấy đêm liền, kết quả không biết từ đâu mọc ra hai tên ất ơ lôi thuốc lắc tinh chế đem bán cơ chứ, nghĩ mà thấy tức ! Ngô Diệc Phàm cùng đồng nghiệp theo dõi chung Kim Mân Thạc gô cổ hai tên, sau đó để anh ta ở lại tiếp tục giám sát, anh thì áp giải bọn họ về cục lấy lời khai, giằng co mất nguyên một đêm ! Ngày hôm nay anh cũng không có việc, tham ban gì gì đó đều không muốn đi, sở dĩ mua đầy đủ thực phẩm cho cả ngày là như vầy, chỉ cần trong cục không gọi hồn anh cũng tình nguyện không nhấc chân khỏi cửa nửa bước ! Cần ngủ bù muốn chết ...
Đèn tầng 21 rất nhanh liền sáng, Ngô Diệc Phàm ra ngoài thang máy mới cảm giác được thả lỏng đôi chút.
Móc chìa khóa trong túi chuẩn bị mở cửa, anh chợt thấy trên nắm đấm cửa chống trộm dán một miếng giấy note màu xanh lá hình cá vàng, cầm lên nhìn, bốn chữ viết hơi bị ẩu xíu: "Mèo ở nhà đối diện." Vị kia còn vẽ thêm một icon hoạt hình tạc mao nữa.( Ỏ ~ đáng yêu thế )
"..." Ngô Diệc Phàm nhịn không được sờ sờ mũi, tối qua chưa đóng kĩ cửa sao ? Tiếp lại có điểm muốn cười, hàng xóm đúng là người tốt ~ hy vọng mồn lèo tùy hứng nghịch ngợm nhà anh không tạo thêm phiền phức cho người ta.
Cũng không mở cửa, trực tiếp quay người gõ cửa nhà 2101.
Chờ thật lâu, cuối cùng trong nhà vang lên một tràng âm thanh tạp nham theo tới gần cửa, Ngô Diệc Phàm nhập tâm tự hỏi xem người trong nhà phải đi đứng kiểu chi mới có khả năng tạo ra tiếng động hỗn loạn đến thế -- Cả đêm lăn qua lộn lại khiến mạch suy nghĩ của anh không được chặt chẽ như thường ngày, tinh thần có chút lơ mơ, chẳng cho ra kết luận hữu dụng gì hết.
Khi anh vẫn còn đang thất thần, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở, Ngô Diệc Phàm rốt cuộc cũng đối diện, mắt chạm mắt với hàng xóm của mình lần đầu tiên.
Nắng sớm ngược sáng sạch sẽ, làm nền tôn lên mái tóc mềm mại hơi xoăn xoăn tự nhiên rối bời, gương mặt trắng nõn, cái mũi thẳng tắp, hàng mi mảnh dài cùng đôi mắt còn vương hơi nước sương mù mông lung, phía dưới cái mũi thanh tú là bờ môi đỏ sẫm. Nếu bỏ qua vành mắt thâm quầng và dáng vẻ bệnh trạng tái nhợt, nam nhân trước mắt này quả thực có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.
Thế nhưng vị này hiện tại vừa xộc xệch đầu tóc lại bù xù, ánh mắt mờ mịt, quầng mắt thâm xì, áo phông to đùng có họa tiết mạc danh kì diệu trông như dưa muối treo trên người, nửa thân dưới mặc quần ngủ rộng thùng thình in hình ma cây đuôi dài, chân trần mang biểu tình hết sức ngố tàu đứng trước mặt anh, Ngô Diệc Phàm trong đầu không nhịn được mà nhảy ra mấy(2) chữ "Phí của giời"(3).
(2) Ở đây tác giả viết là "4 chữ" cơ nhưng mà tôi thấy không ổn lắm với cách dịch của mình nên tôi đổi thành vậy á.
(3) Giậm chân giận dử "暴殄天物" : giậm chân giận dử; phí của trời, phung phí của trời; tàn phá môi sinh, phá của trời không tiếc tay.
Được rồi, chán chường cũng là một loại thái độ sống, anh không có tư cách gì quản người ta cả. "Xin chào, tôi thấy mảnh giấy nhắn rồi nên đến mang mèo về đây. Không gây thêm phiền phức cho cậu chứ ?"
Trương Nghệ Hưng tối qua không hiểu sao bắt được linh cảm, nằm úp sấp trên bàn làm việc lăn qua lăn lại tới hơn một giờ đêm mới xong ý tưởng bản vẽ mẫu, sau đó ôm máy tính dựng hình mô phỏng bản vẽ quá năm giờ sáng mới lết về giường nằm thẳng cẳng. Cư nhiên còn có người vào cái lúc không tưởng 8h sáng tới gõ cửa lớn vạn năm không vang nhà cậu ?
Cậu từ trên giường vùng vẫy đấu tranh một hồi mới đứng lên đi mở cửa, nhìn chằm chằm bóng người mơ hồ ngoài cửa, cả người vẫn đang chìm trong cõi mộng, nghe thấy cái gì mà 'Giấy nhắn', rồi 'Mèo', xong lại 'Phiền phức', vân vân và mây mây...
Ngô Diệc Phàm nhìn nửa ngày chẳng thấy cậu phản ứng gì, người nọ có vẻ rất mệt mỏi ? Sáng sớm vầy mà đã quấy rầy người khác có phải không được ổn lắm hay không ? Thế nhưng đại não hoạt động suốt đêm chưa nghỉ ngơi nhất thời không điều khiển nổi cơ thể, hai người cứ vậy đứng tại huyền quan bốn mắt nhìn nhau, không nói câu nào.
Thẳng đến khi ba phút đồng hồ trôi qua, Trương Nghệ Hưng nhờ vào cái não đặc như tường hồ của mình rút ra được vài tin tức có liên quan mang tính then chốt -- "A! Cảnh sát tiên sinh!"
Ngô Diệc Phàm bảo trì trạng thái mặt liệt: "Tôi là Ngô Diệc Phàm."
Trương Nghệ Hưng cảm thấy hơi xấu hổ, lấy tay vò mái tóc xoăn xoăn thành một hình dáng càng kì quái hơn, "Thật ngại quá...Tôi chưa tỉnh táo lắm...". Cậu liều mạng nháy mắt mấy lượt ý muốn rũ tan cơn buồn ngủ, "Mèo ở phòng khách, hay anh vào nhà trước đi ?"
"Quấy rầy rồi". Ngô Diệc Phàm cũng không quản khách khí, anh hiện tại chỉ nghĩ ôm mèo cưng về nhà tiếp đó là yên ổn ngủ cả ngày.
Sau khi anh bước vào cửa. hai người đều hối hận.
"Ngại quá... Nhà hơi bừa bộn..." Cậu trong nháy mắt thanh tỉnh.
Cậu ấy thật sự quá khiên tốn rồi... Ngô Diệc Phàm không khách khí nghĩ. (Anh nghĩ hơi sớm rồi :v)
Trong phòng khách đập ngay vào mắt là các kiểu áo phông, áo sơ mi, quần thể thao màu mè sặc sỡ, còn có mấy bộ sách vứt lung tung, từng tảng từng tảng lớn giấy vẽ và đủ thể loại giấy trắng. Lác đác khắp nơi trên bàn trà đều là bánh quy gấu koala điểm xuyết vài gói đồ ăn vặt căng phồng, thậm chí trên ghê salon cũng bày một đống gối chăn lẫn lộn.
Đối diện bọn họ có một phòng, chắc là thư phòng, có thể thấy được chỗ đó không khác thảm trạng trong phòng khách là bao.
Phòng bếp nhìn cái biết ngay. Quả nhiên, bồn rửa thì lộn xộn, dao, thớt, tủ bát mở phân nửa, túi rác chất cao như núi...
Được lắm, cao nửa thước luôn... Ngô Diệc Phàm thiêu mi thu hồi đường nhìn giả vờ không thấy.
Trương Nghệ Hưng không lúc nào có suy nghĩ muốn đâm mình chết như bây giờ.
Hết chương 5
Hoành thánh tôm thịt
Bánh nhân thịt heo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip