Chương 7

Khó khăn lắm mới được làm việc vào khung giờ bình thường, Ngô Diệc Phàm hạnh phúc khi lần thứ hai tan sở đúng tầm mà mọi ngày mơ chán cũng chẳng thấy, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, thì một anh chàng có làn da màu chocolate xuất hiện đứng trước phòng làm việc.

Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn anh ta, không chịu được trêu chọc vài câu: "Báo cáo đội trưởng Kim, chỗ chúng tôi không chứa nghi can đâu."

Người nãy giờ bận rộn nhập tư liệu vào máy tính Độ Khánh Tú cũng ngẩng đầu lên nói thêm, " Báo cáo đội trưởng Kim, em chỉ là một thư kí nhỏ nhoi đáng thương mà thôi ! Có bắt thì anh bắt đội trưởng hại nước hại dân của bọn em kìa ! Ảnh dùng mỹ sắc làm nhiễu loạn trị an đó !"

"Được rồi, đến liền, soái ca à, phải còng tay anh lại, anh có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng chống lại anh trước Tòa." Anh ta mỉm cười xấu xa không khách khí bước tới, thẻ tên trước ngực viết "Kim Chung nhân, đội trưởng đại đội trinh sát hai."

"Shoo, shoo, shoo, các cậu ra nắng mà chơi cho mát !" Anh cười mắng hai con người không biết xấu hổ kia. "Bạch Hiền không ở đây ! ngọn gió độc nào cuốn cậu tới đây thế ?"

Kim Chung Nhân vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, "Em ấy ở đâu cậu so với tôi không phải càng rõ hơn sao ? Đâu cần cậu nói, mấy người ngày hôm trước ở khu bảy bắt được hai tên hút thuốc phiện, trong đó có dính đến vụ án tôi đang điều tra ... Xem như nhân chứng đi ? Cho nên tôi mới tới xem xem có thể chuyển bọn họ qua chỗ tôi được không." Ngô Diệc Phàm và Kim Chung Nhân vào cục làm việc cùng một thời điểm, giờ vẫn là bạn tốt nhiều năm, tất nhiên không cần vòng vo tam quốc làm gì.

Anh thiêu mi," Việc này cậu cứ báo cáo cấp trên là được, tôi đây rất sẵn lòng phối hợp."

Kim Chung Nhân không hề khách sáo, gật đầu đáp: "OK, nhớ kêu Tiểu Độ Tử nhà các cậu đến giúp tôi làm báo cáo đấy! Chờ xong vụ này tôi nhất định sẽ đến thăm Hữu Bạch Hổ."

"Hình như thăm nhầm đối tượng rồi thì phải ?" Ngô Diệc Phàm tức giận đập bả vai hắn một cái, "Anh về trước đây, Khánh Tú nói bọn nó có việc gì cứ gọi điện cho anh." Cậu ta một bên giơ tay làm dấu OK một bên cười híp mắt.

Ngô Diệc Phàm cầm áo đồng phục vắt trên cánh tay, trông cửa thang máy thất thần lên kế hoạch, chút nữa về phải đưa Hữu Bạch Hổ đến phòng khám thú y để bác sĩ kiểm ta toàn thân cho nó. Thuốc tiêu búi lông mèo lần nọ mua hết mất rồi cũng lâu chưa cho nó uống thuốc, không biết trong bụng có chứa toàn lông mèo là lông mèo hay không.

Bước khỏi cửa thang máy anh chợt nghe thấy tiếng rống giận gần đó, "Trương Nghệ Hưng ! Ngươi mau mở rộng cửa cho Lộc gia ngay ! Đừng tưởng trốn không ra là anh không biết chú ở nhà nhá !" —— Mấy từ này nghe sao mà quen tai thật khiến người ta phải cảm khái... Anh cởi một nút áo sơ mi, từ từ đi tới.

Còn có thể nghe được tiếng 'Đến đây' cuống quýt nhưng chầm chậm rõ ràng, tiếp nữa là âm thanh mở cửa cùng lúc với mình.

Hàng xóm tiên sinh không hé cửa bé tí tẹo tèo teo như Ngô Diệc Phàm bắt gặp lần đầu nữa, trái lại lần này cửa mở rất to, cánh cửa vừa mở lộ ra gương mặt nịnh nọt cười đến là ngọt ngào của cậu ta: "Lộc Hàm đại lão gia à ! Em đang định gọi điện bảo anh đến lấy bản thảo đấy nha !" Sau đó người nọ ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng ngạc nhiên vẫy vẫy tay chào: "Hey, cảnh sát tiên sinh ~ đã lâu không gặp !"

Nửa tháng quả thực khá dài đi. Anh bất lộ thanh sắc gật đầu, "Trương Nghệ Hưng, đã lâu không gặp."

Lộc Hàm thần sắc cổ quái hết trừng Trương Nghệ Hưng rồi lại nhìn Ngô Diệc Phàm, câm nín không nói gì.

"À. Đúng rồi, lát nữa quấy rầy anh một chút ~" Mắt thấy anh đã mở cửa chuẩn bị vào nhà, cậu ba bước thành hai từ trong nhà xông ra níu lấy tay áo người ta. Kể từ bữa sáng dạo ấy, hai người cũng vừa vặn nửa tháng không gặp nhau, cậu thật không dễ dàng gì vội vội vàng vàng hoàn thành bản thiết kế tống cho Lộc Hàm rồi hảo hảo thưởng cho mình một kì nghỉ dài hạn, hôm qua vừa làm xong liền tổng vệ sinh cả nhà đang hết sức lộn xộn từ trong ra ngoài một lượt, nghĩ muốn nhất định phải để hàng xóm tiên sinh thấy mình không phải chúa lôi thôi cố ý biến nhà thành bãi chiến trường như vậy được !

Ngô Diệc Phàm gật đầu, Lộc Hàm đứng một bên sắc mặt ngày càng kì quái. Dĩ nhiên cái gật đầu thuyết phục của anh thành công khiến Trương Nghệ Hưng hài lòng kéo Lộc Hàm vào nhà mình.

Lộc Hàm đi vào, sắc mặt đã kì quái đến không cách nào hình dung. "Anh nói này... Chú lần này thế nào không chờ anh đến giục đã ngoan ngoãn tự giác hoàn thành đúng hạn... Nhà cửa quét tước gọn gàng là thế nào ?"

Thân là bạn tốt của của cậu ta, anh đương nhiên vô cùng hiểu rõ cái con người này, lúc tiến vào trạng thái làm việc nói nơi này giống như vừa bị bão lốc tràn qua cũng không quá. Nhưng bây giờ anh đang thấy cái quái gì đây ? Ngăn nắp sạch sẽ ! Rèm cửa ấm áp phẳng phiu xinh đẹp trên cửa sổ nè ! Vỏ ghế sô pha đã dược tháo ra giặt còn đọng hương nước sả vải kìa ! Quần áo phân loại rõ ràng phơi nắng ngoài ban công đằng kia ! Ôi còn có cả canh gà hầm thơm nức mũi phòng bếp nữa này ! Sàn nhà gỗ lau đến mức sáng loáng như gương soi ! ...

"Vào lúc anh không biết có phải cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc làm thí nghiệm rồi nhả về đúng không ? Lộc Hàm nhịn không được thắc mắc. Thói quen của vị nọ là một lần ôm cả đống dự án, thường thường vừa thiết kế vừa viết tiểu thuyết, đại não bị xoay qua xoay lại như vậy làm tư duy Trương Nghệ Hưng rối thành một nồi sau đó làm không xong dự án thiết kế, nhưng lần này không những có bản thảo mà còn hoàn thành trước thời hạn !? Điều này thật khiến cho người biết cậu ta hơn hai mươi năm tuyệt đối hiểu rõ chứng trì hoãn của cậu ta là anh hỏi sao không thổ tào một trận cơ chứ !

Trương Nghệ Hưng ủy khuất nhìn anh "A Hàm, anh nỡ lòng nào nói em thế... Em làm không tốt anh cũng mắng em, bộ giờ em làm xong đúng hạn anh cũng không cho hả ?"

"Không phải... Anh mày chỉ là bị kinh hách thôi..." Lộc Hàm quen cửa quen nẻo đổi giày vào nhà, đi thẳng một mạch đến phòng làm việc của cậu.

Chậc chậc... Giá sách ngăn nắp làm thước đo được luôn... Đúng là mắc chứng OCD(1) mà ...Lộc Hàm nhịn không nổi trợn trắng mắt.

Mười mấy tập tài liệu xếp chỉnh tề trên bàn, anh tùy tiện cầm lên một tập giở ra xem xét, phong cách trước sau như một, có hình ảnh toàn thể công trình quy hoạch, từng gian phòng đều thiết kế rất cẩn thận, có mặt cắt thiết kế 3D cùng số liệu phân tích cụ thể... Thậm chí có cả hình biếm họa vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì nữa. Được lắm ~ lần này anh cư nhiên không cần động tay vào mấy thứ vầy ~ Ái chà, biết tự thân vận động sửa xong hết rồi... "Trương Nghệ Hưng cậu thực sự không dính đến mấy thứ bùa ngải linh tinh gì gì đó chứ ?"

Lộc Hàm cất giọng nghi vấn hỏi vọng vào hại Trương Nghệ Hưng đang ở phòng bếp nếm canh bàn tay bất giác run lên một cái. Cậu nên nói thế nào với bạn tốt đây, chẳng nhẽ lại nói là bởi nửa tháng trước thấy cửa nhà hàng xóm đối diện chưa đóng và mèo của người ta chạy sang đây mình mới càng lúc càng não bổ đến vô phương cứu chữa, cuối cùng phát huy năng lực vẽ bản thảo thiết kế siêu cao thủ suốt buổi tối, rốt cuộc làm xong trước hạn phải ngủ bù hai ngày... "Khó có được linh cảm..." Cậu chỉ có thể giải thích như vậy.

"Đại nhân à cầu ngài hôm nào cũng có linh cảm !" Lộc Hàm nói không hề nghi ngờ, ôm mười mấy sấp tài liệu ra ghế sô pha ngồi dòm chằm chằm Trương Nghệ Hưng trong bếp.

"Này ? Sao còn chưa đi nữa ? Anh mỗi lần tới đây không phải giục em lấy bản thảo thiết kế rồi mất hút nhanh như một cơn gió à ?" Trương Nghệ Hưng ngờ vực xoay người nhìn anh.

Lộc Hàm cười xấu xa sờ sờ cằm, "Ấy, đây là đang đuổi khéo anh mày sao ? Đã sốt ruột muốn tìm hàng xóm đẹp trai nhà chú rồi hử ?"

Hêt chương 7

'强迫症'- OCD (Obsessive Compulsive Disorder): Rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Các cậu có thể tìm hiểu thêm về căn bện này tại link dưới đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Rối_loạn_ám_ảnh_cưỡng_chế

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip