Chương 29: Lịch sử tiến hóa của trung khuyển (2)

Chương 29: Lịch sử tiến hóa của trung khuyển (2)

***

Thủ lĩnh tinh tặc từ trước giờ luôn cục súc giờ lại bị người ta chỉnh đến mức không phát tức nổi nữa.

Với một câu trả lời vừa bình tĩnh vừa có lệ như thế này, nếu là lúc bình thường thì hắn đã sớm xách súng laser ra bắn người rồi. Thế nhưng sau khi bị chàng trai kia phớt lờ một lúc lâu rồi vất vả lắm mới nhận được một câu trả lời, lòng Đông Kình Trạm lại thấy hơi nhảy lên vì vui sướng.

Sau khi nhận ra cảm xúc khác thường ấy trong lòng mình, biểu cảm của thủ lĩnh tinh tặc hơi cứng đờ.

Biểu cảm của chàng trai đầy nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm một lát, sau khi phát hiện người này không định nói gì thì quay đầu tiếp tục làm thí nghiệm của mình.

Mà khi thủ lĩnh tinh tặc cuối cùng cũng tìm lại được cảm xúc lúc bình thường của bản thân thì chỉ còn nhìn thấy một cái đầu đen nhánh, một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng hắn, ra không được, vào không xong, vô cùng khó chịu.

Có lẽ do hơi kích động, cộng thêm việc vết thương trên thân thể cũng rất nghiêm trọng nên thủ lĩnh tinh tặc rất không biết cố gắng mà hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại lần nữa, chân phải ban đầu còn động đậy được chút giờ cũng bị quấn thêm một vòng băng gạc, giờ hắn cử động thôi cũng thấy khó.

Mà cái bụng ban đầu còn hơi đói giờ cũng thấy no no, nhìn đống bình dịch dinh dưỡng bị vứt ở bên cạnh, ánh mắt Đông Kình Trạm hơi lóe lên.

"Cậu là ai? Chỗ này là chỗ nào?", Đông Kình Trạm tỉnh lại cũng đã bình tĩnh hơn một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng dáng vẫn luôn bận rộn kia.

Một khoảng tĩnh lặng.

Không ngoài dự đoán, lần này chàng trai kia vẫn không thèm quay đầu lại, cũng không biết là do thật sự không nghe được hay cố ý phớt lờ hắn nữa.

Mặt Đông Kình Trạm thối đến mức sắp tỏa ra mùi đến nơi rồi.

Tuy trong lòng rất tức giận, nhưng bởi cơ thể mình hiện tại không thể cử động được, giờ chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của chàng trai trước mặt nên sau khi suy nghĩ, Đông Kình Trạm chỉ đành âm thầm kìm nén sự tức giận trong lòng mình xuống.

Khóe miệng Đông Kình Trạm hiện ra một nụ cười nguy hiểm, những sự tức giận này đợi đến khi hắn thoát khỏi nguy hiểm sẽ từ từ tính sau vậy!

Bởi vì chàng trai trước mặt không thèm để ý đến bản thân nên Đông Kình Trạm chỉ có thể dựa vào việc quan sát hoàn cảnh xung quanh để đưa ra suy đoán về hoàn cảnh hiện tại, trong đầu yên lặng tính thời gian quân đội tinh tế tìm được đến đây.

Trong vô thức, bầu trời vừa còn đang sáng trưng đã tối sầm lại.

Trong phòng thí nghiệm trống vắng bỗng vang lên tiếng vang chói tai.

Đôi mắt Đông Kình Trạm sắc bén, cơ bắp trên cơ thể căng ra.

Hắn cảnh giác nhìn về phía âm thanh phát ra, phát hiện hóa ra là một chiếc hộp cũ nát.

Đông Kình Trạm chưa từng thấy đồ vật nào cũ đến thể nheo mắt lại đầy nguy hiểm, đoán tác dụng của nó.

Có khi nào là đồ dùng để gọi cho quân tinh tế không?!

Đôi mắt đen của Đông Kình Trạm dần hiện lên những tơ máu, trông vô cùng đáng sợ. Hắn cố nhịn đau đớn, căng chặt cơ thể mình lên, sẵn sàng giết chàng trai trước mặt nếu y làm ra bất cứ hành động gì không đúng!

Trong lúc Đông Kình Trạm đang vô cùng lo lắng, chàng trai bận rộn bỗng dừng lại hành động của mình.

Y vỗ vỗ vào cái hộp sắt kêu không ngừng kia mấy cái âm thanh chói tai kia lập tức dừng lại.

Sau đó Đông Kình Trạm lại thấy cảnh cậu chàng trai kia mặt đầy chán nản lục tung mọi thứ lên.

Dây thần kinh của Đông Kình Trạm luôn căng chặt, ngay khi cậu chàng trai kia tìm thấy đồ gì đó rồi quay người lại, thần kinh của hắn đã lên đến đỉnh điểm của sự căng thẳng!

.... Trong phòng thí nghiệm đầy yên lặng.

Đoạn Tĩnh Triết thấy người vừa nãy vẫn nằm thẳng cẳng đã tỉnh lại thì mặt không biểu cảm đưa dịch dinh dưỡng mà mình tìm được cho hắn, sau đó xoay người, tiếp tục lao vào bàn thí nghiệm của mình.

Lúc quay người, một vài suy nghĩ xuất hiện trong đầu Đoạn Tĩnh Triết với khuôn mặt tê liệt.

........Hình như thiếu dịch dinh dưỡng rồi.

........Hình như cũng thiếu tiền nữa.

Đoạn Tĩnh Triết mặt không biểu cảm chớp chớp mắt, quyết định ngày mai sẽ ra ngoài đi làm thêm, rồi đi mua chút đồ.

Sau khi đặt lại thời gian cho cái đồng hồ được làm từ vật liệu phế thải, Đoạn Tĩnh Triết tiếp tục lao đầu vào công việc của bản thân.

Mà tâm trạng hiện tại của Đông Kình Trạm hết sức phức tạp.

Vừa nãy hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu nhìn thấy bất cứ loại vũ khí gì thì sẽ dốc hết sức mà giết người kia, nhưng ai mà ngờ y lại lấy ra một....bình dịch dinh dưỡng.

Sau khi thả lỏng cơ thể đang căng chặt của mình, cơ thể đầy vết thương của Đông Kình Trạm giờ càng đau hơn.

Sự cảnh giác tiêu tan để lại một cảm giác xấu hổ.

Đông Kình Trạm cũng không phát hiện, lúc vừa nhìn thấy bình dịch dinh dưỡng kia sự đề phòng và hoài nghi ban đầu của hắn với căn phòng thí nghiệm này lập tức tan biến.

Cầm chai dịch dinh dưỡng đầy bụi bặm không biết là đã để được bao lâu trong tay, Đông Kình Trạm yên lặng di chuyển ánh mắt lên mấy cái chai dịch dinh dưỡng rỗng trên đất, xem thử hạn sử dụng.

"Đến ngày 1 tháng 11 năm 9812 lịch tinh tế."

Đông Kình Trạm yên lặng nhìn đồng hồ thông minh của mình, "Ngày 2 tháng 11 năm 9812"

....

Sờ cái bụng đang cồn cào của mình, Đông Kình Trạm cáu kỉnh đặt dịch dinh dưỡng xuống bên cạnh.

... Người này rất nghèo.

Đông Kình Trạm đưa ra một kết luận.

Vừa nãy nhìn thấy hành động của chàng trai kia Đông Kình Trạm mới biết cái thứ kêu ầm lên vừa nãy là thứ gì.

Là một đồ vật có tác dụng báo thời gian à?

Nhìn căn phòng thí nghiệm cũ nát và quần áo rách rưới trên người chàng trai trẻ, không hiểu sao Đông Kình Trạm lại thấy hơi nôn nóng.

Đúng là nghèo chết đi được.

Đến cả trí năng cũng không có.

Đông Kình Trạm tức giận nhìn chằm chằm bình dịch dinh dưỡng đã hết hạn kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn cầm lên uống.

Tên nhóc này nghèo quá, chắc khó khăn lắm mới sống sót được.

Là một thủ lĩnh tinh tặc không bao giờ lãng phí đồ ăn, Đông Kình Trạm dứt khoát nuốt hết vào miệng.

Nhưng kết quả lại không được như ý lắm.

Nếu là cơ thể khỏe mạnh trước kia của thủ lĩnh tinh tặc thì ăn phải đồ ăn quá hạn sử dụng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cơ thể vẫn sẽ tiêu hóa như bình thường thôi. Nhưng hiện giờ cơ thể Đông Kình Trạm vì bị rơi xuống khỏi cơ giáp mà thương tích đầy mình, các cơ quan trong cơ thể cũng chịu chút ảnh hưởng.

Sức đề kháng không bằng trước kia nữa.

Vậy nên thủ lĩnh tinh tặc của chúng ta rất nhanh sau đó đã bị sốt.

"Cảnh báo, giá trị sự sống của mục tiêu quá thấp, xin hãy nhanh chóng xử lý!"

Đoạn Tĩnh Triết đang mơ màng chìm đắm trong thí nghiệm thì bị những dòng chữ đỏ đậm và âm thanh cảnh cáo vang lên trong đầu làm cho tỉnh táo lại.

Đoạn Tĩnh Triết ngẩn ra một lúc, sau đó mới từ bức tường phát sáng kia biết được vừa nãy y đã đưa cho người bệnh bình dịch dinh dưỡng hết hạn.

Mặt y vô cảm chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra vẻ áy náy.

Lưu luyến nhìn bàn thí nghiệm của mình xong Đoạn Tĩnh Triết lại tiếp tục lật tung khắp nơi lên, lần này y khá may mắn, tìm thấy một ống thuốc hạ sốt.

Sau khi phủi sạch lớp bụi bám trên vỏ ngoài, cuối cùng cũng thấy mấy chữ đã nhòe.

"Đến ngày 3 tháng 4 năm 9811 lịch tinh tế."

Đoạn Tĩnh Triết im lặng trong giây lát, trong mắt hiện lên một tia ngơ ngác.

... Hết hạn rồi.

... Hết hạn hơn một năm rưỡi lận.

Trên khuôn mặt đầy bụi của Đoạn Tĩnh Triết hiện vẻ do dự.

Ra ngoài mua thuốc -> không được làm thí nghiệm nữa.

Dùng loại thuốc đã hết hạn sử dụng này -> người đang ngủ kia có thể sẽ chết.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Đoạn Tĩnh Triết chớp chớp mát, chần chừ chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài mua thuốc.

Cổ họng Đông Kình Trạm như bị đốt cháy, vừa nóng rát vừa khô.

Cơ thể đang cảm thấy cực kỳ khó chịu làm hắn tỉnh lại, muốn uống chút nước để thoải mái hơn.

Nhiệt độ cơ thể tăng cao làm ý thức của hắn không được tỉnh táo lắm, hai mắt cũng hoa cả lên.

Nhưng hắn đã nhìn đi nhìn lại khắp nơi trong phòng thí nghiệm rồi.

Con ngươi đen nhánh của hắn lạnh như băng, cứ như một cái hố băng yên ắng.

Trong phòng không có ai.

Yên lặng trong chốc lát, Đông Kình Trạm bắt đầu cáu kỉnh, mẹ kiếp, cậu ta chết đâu mất rồi!

Hắn tức giận nhìn phòng thí nghiệm có hai bóng chồng lên nhau trước mặt, đợi đến khi tên đáng chết kia về hắn nhất định sẽ đánh đến khi cậu ta mặt mũi bầm dập mới thôi!

Mắt hắn khô đến đau xót, mắt cũng sắp không mở nổi nữa.

Nhưng thủ lĩnh tinh tặc vẫn cố chấp mở to đôi mắt đầy vẻ mơ hồ ra, đợi người kia về, đánh một trận.

May là lúc hắn sắp không chịu nổi nữa thì tên nhóc thiếu đánh nghèo nàn kia cuối cùng cũng đã về.

Mơ mơ màng màng nhìn lọ thuốc hạ sốt khả nghi kia, trước khi Đông Kình Trạm ngất đi chỉ còn lại một suy nghĩ, mẹ nó, cái này chắc chưa hết hạn đâu nhỉ!

Đoạn Tĩnh Triết áy náy nhìn người bệnh đang dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người mà nhìn chằm chằm mình, không được tự nhiên mà cụp mắt xuống.

----- Sốt cao do ăn phải đồ ăn quá hạn sử dụng, chắc chắn hắn đang rất ghét mình.

Đoạn Tĩnh Triết muốn giải thích và xin lỗi hắn, nhưng bởi từ trước đến nay cậu luôn rất ít nói, cũng không hay giao tiếp với người khác, nên trong giây lát cậu thật sự không biết nên nói gì.

Đúng lúc này, người bị hại lại hôn mê bất tỉnh.

Đoạn Tĩnh Triết vốn không biết nên nói gì thấy tình cảnh này lập tức thở phào nhẹ nhõm.

------ Không cần giải thích nữa, tốt quá đi.

Đoạn Tĩnh Triết dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân tiêm thuốc hạ sốt cho Đông Kình Trạm đang ngất đi vì sốt cao, nhìn dòng chữ cảnh báo từ từ mờ dần trong đầu, Đoạn Tĩnh Triết yên tâm chớp chớp mắt.

------- Cuối cùng cũng không chết được rồi.

Khi Đông Kình Trạm tỉnh lại lần nữa thứ mà hắn nhìn thấy vẫn là cảnh tượng như lúc ban đầu, đôi tay của chàng trai ăn mặc rách nát nhanh chóng linh hoạt lắp ráp các linh kiện trên bàn thí nghiệm.

Đông Kình Trạm nhìn lọ thuốc hạ sốt rỗng ở dưới mặt đất, không hiểu sao mà cố hết sức với lấy lọ thuốc ấy, sau khi nhìn thấy rõ ngày sản xuất trên vỏ chai Đông Kình Trạm mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của Đông Kình Trạm lại chuyển lên người chàng trai đang rất bận rộn kia, nhìn bộ quần áo hơi rách nát kia, hắn bực bội bĩu môi.

Thật là nghèo!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip