CHƯƠNG 92.1

Edit: Meow

Tuyên Cơ không biết có phải là mình bị nham thạch Xích Uyên nóng chảy nướng ra ảo giác rồi hay không, dường như cậu nghe thấy tiểu khúc Bắc Nguyên mà hồi nhỏ từng được nghe.

Tại sao đột nhiên lại nhớ về khúc hát này? Tuyên Cơ không biết, có thể là vì trong khúc hát này chan chứa nguyện vọng về quê của những người dân chạy nạn... Người phàm ấy mà, số mệnh của họ như bèo, như cỏ, chỉ có thể trôi dạt theo sóng, nguyện vọng mà họ tự cho là tê tâm liệt phế lại là cái thá gì chứ?

Chẳng kinh động được đến tro tàn lơ lửng trên Xích Uyên, cũng không làm tan nổi một tấc tuyết trên cánh đồng băng ở cực bắc.

Kết quả là vẫn chỉ có thể giống như con ruồi không đầu, buộc vận mệnh của mình trên những lời tiên đoán hư vô mờ mịt, mong ngóng có một người cứu thế dập tắt cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tuyên Cơ chợt phát hiện ra hình như mình bị chiều hư rồi.

"Hậu duệ Chu Tước cuối cùng", "Thiên Ma Kiếm độc nhất vô nhị" gì gì đó, cậu nghe những câu này nhiều quá, bản thân cũng dần bắt đầu cảm thấy mình là một người không tầm thường, còn tự cho rằng mình có thể chi phối được gì đó, thay đổi được gì đó. Cho đến lúc vừa rồi -- khi nhìn thấy Thịnh Linh Uyên nhảy xuống từ trên vách đá cao, cậu vẫn còn mơ tưởng về một ngày lửa Xích Uyên tắt, thiên hạ thái bình, có thể có cơ hội gặp lại cố nhân.

Không ngờ lại gặp lại nhau bất ngờ đến như thế. Không biết bao nhiêu lần cậu nỗ lực ôm lấy người kia, bàn tay cậu lại bấy nhiêu lần xuyên qua cơ thể thủng lỗ chỗ ấy. Cho đến khi những mảnh vụn kim loại rơi ra khỏi lồng ngực trống rỗng, khỏi cơ thể đã cháy đen đó, hợp cùng với xương Chu Tước, đưa cậu quay về hiện thế.

Rốt cục hai tay cậu cũng đón được thân thể mà cậu vẫn hằng mong nhớ kia... Vào thời khắc đối phương một lần nữa vì cậu mà hóa thành tro bụi, lấy sinh mạng của mình đổi cho cậu một đời.

Cậu cẩn thận nhặt lại huyết mạch mà Thịnh Linh Uyên vứt bỏ, giữ lại hài cốt của hắn, dùng tinh phách bản mạng chăm sóc, đợi khi lửa Xích Uyên đã hoàn toàn dập tắt, cậu tới nhân gian, đi trên con đường mà năm đó bọn họ từng chạy trốn, cũng là con đường mà họ đã lấy lại từng tấc đất non sông.

Cuối cùng cậu cũng có thể tự mình cảm nhận được cái ấm cái lạnh ở nhân gian mà cậu hằng mong muốn mà không cần phải phụ thuộc vào cảm quan của người khác nữa.

Không phải đánh giặc, nhân khẩu dần tăng lên, Linh Uyên đã tự mình nhận hết vai trò của kẻ ác, dựng nên một nền móng vững chắc cho hậu bối, nghe nói người kế vị của hắn là con trai của Trữ vương, Tuyên Cơ từng tới thăm Độ Lăng Cung một lần... Nhưng thật tiếc, tiểu tử kia lớn lên không giống người Thịnh gia cho lắm, ngũ quan khá thanh tú, giống như người Vu Nhân Đông Xuyên.

Sau khi lửa Xích Uyên tắt, tộc tương tự người cũng không còn gì khác biệt so với người phàm, sống an cư lạc nghiệp. Hậu duệ Cao Sơn có rất nhiều người làm thợ thủ công, người Vu Nhân và người Trung Nguyên Tộc có nhiều tập tính giống nhau, bởi vì thân thuộc với cỏ cây, vì thế đã có không ít danh y giỏi, hậu duệ của Ảnh Nhân đều thuộc về tộc của chủ nhân, vì thế cũng dần mai danh ẩn tích, yêu tộc cũng an phận hơn, ít khi xuất hiện, hoặc là ẩn cư, hoặc là gia nhập vào Ty Thanh Bình.

Trong thôn làng, nhà nhà khói bếp lượn vòng, gà chó thong thả, nông dân vui vẻ ra đồng rồi lại về nhà ăn cơm. Đường cái được sửa sang, hai bên là ruộng đồng mênh mông bát ngát, người đi đường nối đuôi nhau không dứt.

Mộ Vu Nhân Đông Xuyên đã bị Linh Uyên phong ấn, Tuyên Cơ đứng dưới chân núi, nhớ về từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây trong quá khứ... Ký ức đã dần trở nên mơ hồ.

Con đường nay vẫn là đường xưa, nhưng cố nhân ở đâu?

Khi đó, cậu nhận ra mình sai rồi, sự thân mật giả dối trộm được trong đêm 30 Tết phủ đầy tuyết trắng không thể nào đủ để an ủi cậu... suốt cả một đời thật dài, thật dài này.

Khúc hát nhớ nhà của Bắc Nguyên vẫn văng vẳng bên tai cậu, lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng vang vọng.

Trời cao đất rộng, cậu đến rồi đi như gió.

Đã chẳng còn có nơi nào mà cậu không thể đến, nhưng cậu cũng đã không còn chốn về.

Tuyên Cơ tự do đến tuyệt vọng, gần như đã sinh ra cảm giác đồng cảm với ảnh nhân mà cậu từng khinh bỉ, cậu nhớ tới chuyện thủ Xích Uyên là do Đan Ly xúi giục, vì vậy liền lẻn vào Độ Lăng Cung, lật tìm những di vật được đưa về nội phủ sau khi Đan Ly bị tịch thu nhà và xử tử -- Đế Sư tính toán chưa bao giờ bỏ sót, nếu y đã sắp đặt chuyện gì, vậy thì đều sẽ sắp đặt trọn vẹn đến tận cuối.

Quả nhiên là khi tới đó, cậu đã tìm được một quyển "Thiên Yêu Đồ Giám", cùng với phương pháp luyện chế một loại đá niết bàn.

Đá niết bàn là một loại bí pháp phong ấn thần thức, có thể phong kín thức hải, có thể niêm phong những ký ức đã qua vào trong đá, mà cậu đã đổi thành một hàng bia mộ dựng dọc theo tế đàn ở Xích Uyên, giả vờ như mình chuyển kiếp đầu thai, một lần nữa tái sinh làm người. Người bị đá niết bàn phong ấn sẽ luôn có một viên đá màu đỏ máu bên mình, đó là hình dạng bên ngoài của phong ấn.

Để đề phòng việc mất đi ký ức sẽ làm lỡ việc, cậu đã sao chép lại "Thiên Yêu Đồ Giám" rồi phong ấn vào mắt trái, chỉ cần Xích Uyên không rung chuyển thì chừng đó cũng đủ để cậu sống qua ngày ở nhân gian rồi.

Bọn Đao Nhất là do cậu nhặt về lúc lưu lạc ở nhân gian, đều là những đồng nát sắt vụn bị tổn hại. Ban đầu, khi cậu vẫn còn ký ức, nhặt họ về là bởi vì cảm thấy đồng cảm, sau này nhặt nhiều thành quen, mất đi ký ức cũng không khiến cậu ngừng nhặt đồng nát, cứ như vậy thu được cả một sơn cốc toàn là đao kiếm, binh khí. Tuy họ đều không phải là người thông minh gì, nhưng dù sao cũng có thể làm bạn. Cậu phụng dưỡng và tiễn đưa họ, bọn họ cũng hộ pháp cho cậu khi cậu một lần nữa luyện lại đá niết bàn, cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau.

Thì ra cánh cửa sắt mà cậu từng thấy trong giấc mơ kia chính là phong ấn do bản thân cậu lập, con thú bị nhốt bên trong từ đầu đến cuối vẫn luôn là chính bản thân cậu.

Cuối cùng cậu cũng nhớ lại tất cả ký ức, hiểu ra chân tướng rõ ràng, một chút dấu vết cuối cùng mà đá niết bàn phong ấn trong thức hải của cậu đã tan thành tro bụi trong tâm ma chướng.

Đây là viên đá thứ ba mươi sáu rồi...

Đá niết bàn rất dễ vỡ -- cũng có thể là do kỹ thuật của cậu không tốt, nói chung là nguyên nhân vỡ của nó vô cùng kỳ quặc.

Thuở đầu sẽ là vì đôi lúc cậu bỗng dưng tức cảnh sinh tình, chuyện đã quên hết nhưng tình vẫn còn đó, vô tình thăm lại chốn cũ hoặc là tình cờ gặp lại di tích của cố nhân, bị cảm xúc quá mạnh xúc động, đá niết bàn có thể dễ dàng vỡ tan. Hoặc có khi là vì bản thân cậu đã chơi chán ở nhân gian, cảm thấy không hiểu nổi tại sao giữa mười trượng hồng trần náo nhiệt như vậy mà từ khi sinh ra, trên người mình đã luôn mang theo một cảm giác thật cô đơn, vì vậy trong lúc rãnh rỗi, cậu đã tò mò và tìm ra được bí mật của đá niết bàn.

Sau này, việc đời đổi thay, dần dần đã không còn những chuyện xưa có thể khiến cậu xúc động nữa, mà nhóm khí linh cũng nhận ra vấn đề của cậu, họ sẽ dùng mọi cách ngăn cậu điều tra. Vì vậy những tình huống khiến đá vỡ thường sẽ là vì gặp phải thiên tai chiến loạn, đại kiếp nạn ở nhân gian sẽ kích động đến Xích Uyên, Xích Uyên rung chuyển sẽ ép cậu thoát ra khỏi lớp vỏ của đá niết bàn để áp chế ma khí. Niềm vui thì đời nào cũng như đời nấy, mà thống khổ thì đời đời tăng thêm, cậu luôn chẳng chống đỡ được bao lâu, đã bị ép phải hi sinh tính mạng để phong ấn lại Xích Uyên.

Nghe nói nếu như ở trong cửa hàng cá muối một thời gian dài, lâu dần sẽ không còn ngửi thấy mùi thối, người đã đau khổ quá lâu, cũng sẽ dần dần chết lặng, sẽ tự nghĩ cách chôn vùi vết thương, tìm kiếm cuộc sống mới, không biết có phải là thật hay không... Nhưng có lẽ bởi vì cậu là khí linh, rốt cuộc cũng không giống với sinh linh, dường như cậu đã đặt một nửa linh hồn mình vào lưng của Thịnh Linh Uyên, người ấy đi rồi, cậu không còn cách nào có thể dựa vào chính mình mà sống sót.

"Linh Uyên." Tuyên Cơ vô thức sờ về phía sau lưng: "Linh Uyên..."

Nhưng lưng cậu trống không!

Tộc huy trên mi tâm Tuyên Cơ bỗng nhiên bùng lên, đỏ đến mức như sắp đâm rách da, trong khoảnh khắc đó, cậu giống như một con rồng bị rút trúng vảy ngược, ở giữa tâm ma chướng không phân được đêm nay là đêm nao.

"Linh Uyên!"

Tuyên Cơ nổi giận, theo phản xạ, cả người cậu bùng lên ly hỏa trắng như tuyết, trong ngực cậu đột nhiên có thứ gì đó bị ly hoả đốt cháy, sau đó nổ tung, bên trong xen lẫn vô số giọng nói.

"Chủ nhiệm Tuyên..."

"Chủ nhiệm Tuyên!"

"Tuyên..."

Chủ... Nhiệm?

Họ đang gọi ai thế? Vật gì vừa nổ vậy?

Lúc ở Du Dương, một nhóm Phong Thần bị Thịnh Linh Uyên lừa dối tình cảm, tặng cho hắn một đống giấy khiên -- thằng ngốc Trương Chiêu còn tặng luôn một mảnh mai rùa bảo vệ gia truyền. Thịnh Linh Uyên không quan tâm, nhưng Tuyên Cơ lại không đành lòng phụ ý tốt của người khác, vì thế bèn nhét hết vào trong ví tiền. Chẳng qua là hiện giờ rất ít khi phải dùng đến tiền mặt, mang theo ví tiền cũng chỉ là vì đề phòng có lúc cần đến mỗi khi ra khỏi nhà, sau khi về Vĩnh An cậu cũng chưa từng mở ra, vì thế nên đã quên mất chuyện này.

Giấy khiên là tấm lòng của người tặng, nghiêm túc mà nói thì cũng không có tác dụng thực tế gì, nhưng bởi vì phía trên phù chú này mang theo năng lực đặc biệt của người viết, nếu như mang theo bên mình, một khi nó vỡ, sẽ sinh ra một chút liên hệ với người viết chú.

Một chút liên hệ yếu ớt khiến Tuyên Cơ không khỏi dao động, trong khoảnh khắc xưng hô "Chủ nhiệm" tràn ngập cảm giác hiện đại này vang lên, nó đã khéo léo mở ra một khe hở giữa thần trí của cậu và tâm ma chướng.

Tiếng Huân văng vẳng bỗng vang lên chói tai, sóng âm như ngưng tụ lại thành một cây châm nhỏ, chớp cơ hội đâm thẳng vào lỗ tai của cậu, có một người quát to: "Quay về!"

Sống lưng trống rỗng của Tuyên Cơ như bị giật điện, giọng nói quen thuộc đó khiến tâm thần của cậu trở nên rối loạn.

Ai?

Đó là giọng nói của ai!

Tâm ma chướng giống như biển mây cuồn cuộn, đã biến thành màu đỏ như máu, từng người trong nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài Phong Thần đều rơi vào tình trạng kiệt sức, Yên Thu Sơn cũng không đủ sức để thay thế tất cả bọn họ. Yên Tổng vốn đang bị trọng thương, huống hồ trận pháp Ngũ Hành vẫn liên tục thay đổi, tinh tế đến mức không thể sai lầm một chút nào, hệ kim loại cũng không thể thay thế được hệ khác, chỉ có thể dựa vào Thịnh Linh Uyên không ngừng điều chỉnh trận pháp.

Đến lúc này, rốt cục giống như trứng chọi đá.

Một nhân viên chạy việc bên ngoài trên mắt trận bất ngờ mất sức quỳ gục xuống, trận pháp sụp đổ. Lớp màng bảo vệ của những nhân viên chạy việc bên ngoài cũng dần tan biến, phơi bày nhục thể phàm thai yếu ớt dưới vuốt ma của Ảnh Nhân.

Ảnh Nhân sống ba ngàn năm, đã gặp đủ loại cao thủ đại yêu từ cổ chí kim, bị một đám người phàm đao thương bất nhập, mềm không được cứng không xong dây dưa suốt nửa ngày, trong lòng đã vô cùng bực bội, lúc này đã muốn ra sát chiêu.

Tinh phong trí mạng tới gần, Cốc Nguyệt Tịch đã ngửi thấy được hơi thở chết chóc, đúng lúc này, bên tai cô đột nhiên vang lên giọng nói của Thịnh Linh Uyên: "Thức Nhãn, nhìn kỹ vào."

"Cái..."

Ở nơi sâu nhất trong tâm ma chướng màu đỏ máu đột nhiên toả ra một luồng ánh sáng trắng, lúc đầu chỉ là một tia sáng nhỏ, Cốc Nguyệt Tịch còn chưa kịp nhìn rõ, tia sáng trắng đã đột nhiên nổ tung, đó là lửa!

Ảnh Nhân ngay trước mắt hét thảm một tiếng, chướng khí như bị chất dẫn lửa đốt cháy thành tro bụi, dùng cách nổ tung để bùng lên ánh lửa trắng như tuyết.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị ánh sáng chói đến mức suýt mù mắt, nhưng khi ngọn lửa lan đến người nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài nhếch nhác thảm hại, nó không những không nóng mà lại còn có cảm giác lạnh như băng, giống như một làn hơi nước thật mỏng, chỉ đốt cháy những thứ đã được chọn sẵn, ánh lửa bao phủ lên người Thịnh Linh Uyên, người đàn ông thổi Huân mở mắt ra trong màn lửa trắng lóa như tuyết, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng người sau lưng có hai cánh ở sâu trong ánh lửa.

Một ánh nhìn hiểu thấu ba ngàn năm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip