Chap 2.5 (Next and End chap 2)
YoSeob kinh ngạc nhìn JunHyung, trong lòng rất ngổn ngang, tâm trạng nào cũng có, cậu khẽ mỉm cười với anh: “Là một người đàn ông, hẳn anh đã từng lên giường với rất nhiều người, và rồi cứ chịu trách nhiệm với tưng người, một trăm năm sau chưa chắc đã đến lần tôi!”.
Bị cậu làm tổn thương bằng những lời nhẹ nhàng sâu cay và không chút nể nang, khuôn mặt điển trai của Junhyung bỗng chốc trở nên rất khó coi, giọng nói cũng trở nên thiếu kiên nhẫn: “YoSeob, em nói thế là có ý gì?”.
“Tôi chẳng có ý gì! Chỉ là nói lên sự thật mà thôi.” YoSeob bình thản túm lấy chăn, ngồi dậy, quấn chặt lấy người và đi vào nhà tắm, nhưng không quên ném lại một câu: “Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, từ nay về sau, anh đi đường anh, tôi đi đường của tôi, dù đến lúc chết, khi ở dưới suối vàng thì chúng ta vẫn là hai người không liên quan gì đến nhau!”.
“Em!” JunHyung tức giận chỉ vào cậu: “Yang YoSeob, sao cậu lại có thể tùy tiện như vậy?”.
“Đúng thế, tôi tùy tiện như vậy đấy, khi tôi tùy tiện thì không phải là người”.
YoSoeb đưa tay giữ ngực – nơi đang khiến cậu có cảm giác rất nặng nề và khó thở, dựa vào cửa nhà vệ sinh, cố làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói.
“Yang YoSeob, em thật sự là không đòi anh phải chịu trách nhiệm chứ?”. JunHyung vẫn chưa chịu thôi, hỏi lại.
“Sao tôi lại phải đòi anh chịu trách nhiệm?”. Cậu lạnh lùng hỏi lại.
“Anh là người đàn ông đầu tiên của em!”. JunHyung đáp, vẻ tức giận, mặc dù nghe cậu nói không cần phải chịu trách nhiệm, anh cũng thở phào trong lòng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng anh lại không hề thấy vui.
“Ồ, người đầu tiên thì làm sao? Cũng đâu phải là người cuối cùng!” Cậu cắn môi, đáp lại, cố làm ra vẻ mạnh mẽ.
“Yang YoSeob!” JunHyung đã mất bình tĩnh, tức giận gầm lên.
“Nếu không còn chuyện gì khác nữa, mời anh mặc quần áo rồi đi cho!” cậu quấn khăn tắm, cầm đám quần áo của anh giặt sạch sẽ tối hôm qua từ trong nhà tắm, đưa cho anh với vẻ lịch sự: “Nếu có thể được, tôi hy vọng anh hãy quên chuyện tối hôm qua đi”.
“YoSeob, cậu thực sự muốn như vậy chứ?” Anh đón quần áo, nhìn thẳng vào cậu, trong lòng thấy rất không vui.
Lần đầu tiên trong đời anh bị con trai bỏ rơi, và cũng là lần duy nhất bị người ấy bỏ rơi, người ấy chính là cậu – Yang YoSeob, thế rồi sau một đêm tình nồng nhiệt, cậu lại cũng là người nôn nóng đòi cắt đứt mọi quan hệ với anh, khiến một người đầy lòng kiêu hãnh như JunHyung không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
“Đúng!”. YoSeob nhìn JunHyung một cái, rồi rời ánh mắt đi, khẽ gật đầu, “Hiện tôi đang sống rất tốt, không muốn bị anh quấy rầy”.
Anh tức giận nghiến răng, nói: “Cậu tưởng rằng tôi muốn quấy rầy cậu lắm đấy à?”. Nói rồi anh nhanh chóng mặc xong quần áo, cậu đã mở cửa cho anh với vẻ lịch sự với ý muốn đuổi khách rất rõ. Thấy vậy, anh sầm mặt lại, tức giận nói: “Yang YoSeob, là chính cậu không muốn tôi chịu trách nhiệm, sau này cậu đừng có hối hận đấy!”.
YoSeob gắng hết sức nặn ra một nụ cười: “Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ làm những việc mà mình sẽ hối hận, kể cả việc lúc đầu đi theo người khác, bỏ anh!”.
Quả nhiên, nghe cậu nhắc đến chuyện này, khuôn mặt điển trai của anh sầm lại, anh nghiến răng, đáp: “Yang YoSeob, tạm biệt, hy vọng rằng sau này chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa!”. Sau đó đóng sầm cánh cửa, bước nhanh ra khỏi phòng.
YoSeob rũ xuống, dường như mọi hơi sức của cậu đều bị ai đó rút hết, ngồi phịch xuống nền nhà, lặng lẽ sụt sùi, để mặc cho những giọt nước mắt to tướng trào ra khỏi tròng mắt cay sè, lăn xuống dưới…
Năm mười bảy tuổi, JunHyung đã nói với cậu: “Mình nghĩ, chúng ta nên thử yêu nhau!” bằng vẻ mặt rất tự tin.
Trái tim cậu đập loạn xạ như bước chân của con hươu nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, gật đầu với vẻ thẹn thùng: “Vâng!”.
Kể từ phút đấy cậu trở thành người yêu của JunHyung, giống như Lọ Lem tìm được hoàng tử, sắp được bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng giấc mộng đẹp ấy vừa mới bắt đầu thì đã bị đánh thức, thì ra, JunHyung theo đuổi cậu là để chọc tức nữ thần trong lòng anh ta: Goo Hara còn cậu chỉ là một quân cờ, hoặc nói cách khác là “Người đỡ đạn”.
Năm mười bảy tuổi, ngây thơ đón nhận tình yêu để rồi thất bại và chịu đau khổ là vì cậu còn quá trẻ, quá ngông cuồng. Sau khi biết mình là người đỡ đạn, thậm chí cậu vẫn còn giơ nanh nhe vuốt ra để phản kích lại, chạy theo người khác, tặng cho anh một cái sừng, sau đó ngạo nghễ quay lưng, bỏ đi.
Nhưng, Yang YoSeob của tuổi hai mươi bảy, trước tình yêu, trước sự thất bại trong tình yêu, cậu không thể để bị tổn thương!. Nếu đã không thể để bị tổn thương thì cậu cũng không muốn cho anh bất cứ cơ hội nào để làm tổn thương cậu!.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip