Chap 7

CHAP 7

-Thôi đủ rồi đó Lưu Chí Hoành

Hình như thấy "tội nghiệp" cho nó hắn lên tiếng đồng thời bước ra khỏi "con bạch tuột" đang ôm hắn bước tới khoác vai nó :

-Nguyên tử đó là Chí Hoành là...em họ của anh. Chí Hoành, cũng như em đã biết đây là "Vợ" anh , Vương Nguyên

* LƯU CHÍ HOÀNH

+Tính cách chan hòa, dễ thương và mau nước mắt

+Thân thế: Em họ của Gia Huy, cha cũng ở trong tập đoàn The Rose

- chào anh

Nghe xong mà nó muốn đột quỵ tại chỗ, trái tim nó nãy giờ bị kéo lên thả xuống không biết bao nhiêu lần, bây giờ chỉ còn biết cười trừ:

-Chào..o...o cậu

Nhỏ kia vẫn làm bộ mặt ngây thơ "không có tội" giọng lanh lảnh

-Chúng ta cùng tuổi nhưng phải xưng "anh-em" vì anh là "vợ" của anh em

Nó vẫn chưa qua cơn sốc

-Ờ..ờ...chào....chào... em..m

Sau một hồi làm quen và lấy lại bình tĩnh nó thấy Chí Hoành rất dễ thương, nói chuyện rất hợp với nó.

-Anh ơi, anh cho em dọn đồ qua nhà anh nha, ở đây rất vui

Chí Hoành làm mặt mèo năn nỉ hắn. Thấy vậy tên Thiên Tỉ cũng hùa theo

-Đúng đó, ở đây nhiều người đẹp quá cho tôi qua ở luôn nha

-Không! Cậu nhất định không được, Chí Hoành cũng vậy, em đi như vậy chú thím sẽ rất lo

Chí Hoành lại dùng tuyệt chiêu năn nỉ:

-Thôi mà, làm ơn đi cho em ở lại đi, em xin phép ba mẹ rồi

Hắn cau mày:

-Hừ...không được, một mình Nguyên tử là đã ồn lắm rồi thêm 2 người nữa thì đây không còn là cái nhà nữa, chiều nay nhà ai nấy về .

Hắn dứt khoát bằng vẻ

lùng thường thấy

lạnh

làm cả 2 biết có xin hắn cũng vô ích nên đổi chiến thuật...xin nó

Không biết cả 3 thậm thụt thầm thì cái gì mà mặt nó rặc mùi "hám lợi" làm hắn dự cảm thấy một "trận bão "sắp đổ bộ vô nhà hắn.

5 phút sau: (Cuộc bàn bạc kết thúc)

Đúng là cóa bão thật, nhưng người "đổ" là hắn.

Không biết nó dùng cách gì, mềm mỏng hay cứng rắn, hành động hay lãng mạn, vui nhộn hay sướt mướt gì đó (tác giả cũng không biết) mà hắn miễn cưỡng.... gật đầu.

Cả 3 hớn hở cười nói inh ỏi để lại hắn thở dài lòng "xót xa"

-"Từ nay sẽ nhộn lắm đây"- hắn lẩm bẩm.

*Buổi chiều:

Chí Hoành và Thiên Tỉ chia tay để ra về sắp xếp "hành lý" mai sẽ "thân chinh" qua đây... "ở đậu"

Cộc...cộc...cộc mở cửa nó thấy hắn quần áo chỉnh tề như sắp đi đâu nó tròn mắt hỏi:

-Anh định ra ngoài à?

-Ùh... Em thay đồ đi!

Nó vẫn còn ngây ngô

-Hôm nay anh dẫn em ra ngoài chơi

Nghe xong nó mừng quýnh chỉ trả lời gọn lỏn:

-Đợi tí!

Nó hớn hở mở tủ chọn bộ đồ nó thấy đẹp nhất. Trong lòng nôn nao, từ bữa tới giờ nó chỉ ở nhà có đi thì cũng chỉ tới trường, hôm nay nghe nói được đi chơi nó thích lắm. Thế giới ở ngoài dường như rất mới mẻ với một người mất trí như nó

-Xong rồi chúng ta đi thôi!

15p sau nó chạy xuống trong bộ dạng rất đáng yêu nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận

-"VOI" mặc đồ đẹp như vậy ra ngoài có tiện không?

Nó lườm hắn làm hắn cũng "hơi ớn"

-E...hèm.. đi nào!

-Hai cậu đi chơi vui vẻ

Sau khi "từ biệt "2 hàng người hầu nó nhanh chóng chạy lon ton nhanh ra xe. Hôm nay vệ sĩ không đi cùng xe với nó và hắn mà đi xe khác , hắn muốn chở nó đi ... chỉ 2 người

Hắn chở nó ra một bờ hồ, nhìn phong cảnh rất yên bình , bước xuống xe từng cơn gió mơn man luồn vào tóc nó tạo cho nó cảm giác thư thái.

Hắn nhìn nó, ánh mắt nâu nhạt lóe lên tia nhìn ấm áp:

-Đây là nơi lần đầu anh và em gặp nhau!

Giọng hắn nhỏ nhẹ.

Nó quay sang nhìn hắn, người duy nhất tại thời điểm này có những mảnh ghép ký ức mà nó đã đánh mất

-Anh kể cho em đi...

Hắn và nó ngồi xuống một cái ghế cạnh bờ hồ giọng đều đều:

-Một năm trước, ba mẹ em từ Bắc Kinh dẫn em qua Trùng Khánh này để chúng ta có thể gặp nhau. Trước ngày gặp mặt một ngày anh đã ra đây và gặp em , cũng ngay tại cái ghế này.

- Lúc đó em đang làm gì ở đây vậy?

Hắn mỉm cười, nụ cười rất kín đáo

-Em đang ngồi....khóc và miệng không ngừng "than thân trách phận"

-Hả? ????

Nó ngạc nhiên trước ấn tượng đầu "khó phai" đó

-Sao? Sao em khóc?

-Vì em biết mình sắp "lên xe bông" với một người chưa từng gặp, nhưng theo tình hình lúc đó thì anh biết còn một lý do nữa....

Hắn cố nhịn cười càng làm dâng sự tò mò của nó:

-Sao? Anh nói mau đi

- Vì em muốn.... chạy xe đạp quanh hồ nhưng tập thế nào cũng không được...

Nó há hốc:

-Không...không thể nào, em mà không biết chạy xe đạp ? Anh đang nói dối hả?

-Thật. Lúc đó anh thấy em là một cô gái "kỳ lạ" nên đã dỗ em bằng cách mua kem cho em.

Hắn im lặng như để quá khứ một lần nữa hiện về xoa dịu trái tim hắn, thấy hắn im lặng, nó nóng lòng

-Sau đó thế nào?

-ưm......Sau đó em không thể ngừng yêu anh và đồng ý hôn ước này sau khi biết anh là hôn phu của em

Hắn nói với khuôn mặt rạng ngời nhưng không "chói nắng" làm mặt nó được dịp ửng đỏ.

Nhưng nó đâu biết trong lòng hắn còn một "điều chưa nói"

-Nếu vậy anh chở e đi quanh hồ đi...

Nghe nó nói hắn đứng dậy định bước ra xe

nhưng nó nắm tay hắn lại, ánh mắt tinh nghịch

-....Bằng xe đạp...

Hắn nghe mà muốn té xỉu. Lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày hắn đáp

- Em chắc không?

- Chắc

-Bụi lắm!

-Không sao

- Đường không tráng hếnh nhựa đâu

- Em chịu được

- Xe đạp chậm lắm!

- Em thích

- Xe đâu đạp?

-Mướn đi.

-Anh ...anh...không biết đạp xe...

-................................

1s

2s

3s

-Á....ha ha ha ....

Nó cười miệng tới mang tai, hắn chỉ còn biết đứng chịu trận mặt "đơ như cây cơ" không nói nên lời

Sau một trận cười no bụng nó mới để ý tới khuôn mặt "thê thảm" của hắn, khuôn mặt đầy vẻ ......"tự ái" . nó dịu giọng

-Nè...nè....

Nó vừa kêu zừa lấy tay lay lay người hắn, nhưng giờ đây hắn như khúc gỗ , kêu cũng không thèm trả lời

-Nè...giận rồi hả? Có vậy đã giận rồi

-.................. - vẫn im lặng

- ...Đừng có nhỏ mọn vậy được không? Hay để em "chở"anh nha !

Hắn biết thế nào nó cũng mua chuộc hắn nhưng bằng cách này thì....

Hắn không thể im lặng được nữa, mới nói đã quên sao?

-Đồ ngốc!

Hắn nhấn mạnh từng chữ

-EM ...KHÔNG...BIẾT... ĐẠP....XE

Nó mỉm cười có phần "xảo quyệt" làm hắn nhíu mày khó hiểu

10 phút sau:

- thích quá đi mất!!!!

Nó "tươi như hoa" nhìn hắn mặt đang đăm đăm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip