Chương 49 : Một Khắc Xuân Tiêu Đáng Giá Ngàn Vàng
Nam Lân Vương phủ, cả vương phủ đèn đuốc sáng rực, lúc Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi trở lại vương phủ, lập tức có người đứng lên reo hò, sau đó quản gia Lâm Tề mang theo mọi người hành lễ với Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi:" Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương phi!"
"Miễn" Lâm Thế Huân trực tiếp ôm Mộ Dung Duẫn Nhi vào trong ngực, đi về phía Thính Tùng Lâu, lưu lại một nhóm người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đã biến mất trong chớp nhoáng.
"Xem ra, chúng ta phải chuẩn bị..." Lâm Tề cười. Mọi người không rõ ý tứ của quản gia, vẻ mặt mỗi người đều nghi hoặc, Lâm Tề gõ vào đầu vài người: "Đồ ngốc! Vương gia đã khẩn cấp như vậy...khụ...khụ...Chúng ta đương nhiên là phải chuẩn bị nghênh đón tiểu chủ tử a."
"Nha" Nghe Lâm Tề nói, mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy! Nam Lân vương phủ im lặng đã lâu như vậy, nếu nhiều thêm vài tiểu chủ tử, vậy thì thật tốt a! Trong đầu mỗi người đều ảo tưởng tương lai tốt đẹp kia, một đám ngây ngô cười.
Bên trong Thính Tùng Lâu, Lâm Thế Huân vào phòng tân hôn, buông Mộ Dung Duẫn Nhi xuống, đặt nàng đối với diện trước mặt, nhìn nàng ngây ngô cười.
Nếu người bình thường, ngây ngô cười có vẻ thật thà, đàng hoàng, nhưng Lâm Thế Huân cười như vậy lại cực kỳ nham hiểm lợi hại.
Không có nói chuyện, cũng không có động chân tay, hắn chỉ ngơ ngác ngồi ở trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn, mắt phượng cẩn thận tỉ mỉ mà đánh giá Mộ Dung Duẫn Nhi, cả người ngập tràn vui sướng, thích thú, giống như ăn mật đường vậy.
Bị Lâm Thế Huân nhìn chòng chọc hồi lâu, Mộ Dung Duẫn Nhi rốt cục cũng chịu khuất phục hắn, nàng đỏ mặt cúi đầu.
Mộ Dung Duẫn Nhi cảm thấy từ lúc nhận biết Lâm Thế Huân cho đến nay, bất kể là liếc mắt đưa tình, hay là mặt đối mặt, sau cùng từ trước đến nay nàng đúng là bại trân. Khi nào thì mới có thể hòa với nhau một vãn đây chứ? Thật là mong chờ có một ngày như vậy a.
Mộ Dung Duẫn Nhi cả người một bộ vui mừng, thêm vẻ ngượng ngùng, trên mặt đều nhiễm một tầng màu hồng nhạt, làm cho hơi thở Lâm Thế Huân trở nên gay gắt.
"Khanh Khanh, nàng thật đẹp." Lâm Thế Huân ôm Mộ Dung Duẫn Nhi vào trong lòng, ôn nhu hôn lên trán của nàng, trong mắt đều là thương tiếc cùng yêu thương.
Lâm Thế Huân vừa hôn, cái này lại đem mộng của Mộ Dung Duẫn Nhi đánh nát, làm cho nàng tỉnh táo lại.
Nàng đây là làm sao? Cư nhiên lưu luyến ôn nhu của Lâm Thế Huân, lại cùng hắn ôm ấp?
Giá như chưa từng biết chuyện kia, nàng cũng sẽ muốn hưởng thụ thêm, mà còn muốn vui vẻ trải qua đêm tân hôn này.
Nhưng mà hiện tại nàng lại là muội muội của Lâm Thế Huân, trước mắt việc này thật sự khó khăn, người mà nàng yêu thương sâu sắc lại có thể cùng chung huyết thống với nàng. Nếu nàng theo đuổi tình cảm của chính mình, hơn nữa lại mê mẩn trong vui sướng, ngộ nhỡ bọn họ xác thực là huynh muội, ngày sau đau khổ lại là hai người. Nàng không thể ích kỉ như vậy, cũng không thể thay Lâm Thế Huân quyết định chuyện này.
"Làm sao vậy?" Mộ Dung Duẫn Nhi "hồn vía bay lên mây" bị Lâm Thế Huân nhạy bén bắt được hỏi: "Khanh Khanh, nàng có chỗ nào không thoải mái sao? Vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
'Vương gia, ta...." Mộ Dung Duẫn Nhi không biết nói như thế nào.
Biện pháp tốt nhất là đem thủy nguyệt chi kính trên mặt nàng tháo xuống, nói cho Lâm Thế Huân biết nàng chính là muội muội của hắn, như vậy Mộ Dung Duẫn Nhi đem thủy nguyệt chi kính trên mặt tháo xuống, kết quả là Lâm Thế Huân vô cùng kinh ngạc, khiến hắn cảm thấy mất mát, khổ sở, mà còn làm cho hắn đau khổ. Nhưng nếu không làm như vậy, đợi lát nữa sau khi hai người động phòng vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ..... Kia thật sự không được! Nàng cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt giống nhau đến bảy tám phần, ngộ nhỡ nàng đúng là con gái của Lâm Phượng tà, muội muội của Lâm Thế Huân, vậy bọn họ không phải là huynh muội loạn luân hay sao?
Nhìn đến nét mặt biến hóa trên mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân nhẹ giọng cười, ôm nàng vào trong ngực: "Khanh Khanh, nàng phải không phải sợ hãi đấy chứ? Có phải chưa chuẩn bị sẵn sàng hay không?"
"Ách" Mộ Dung Duẫn Nhi sửng sốt, không hiểu lời của Lâm Thế Huân nói là có ý tứ gì.
Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi im lặng như vậy, Lâm Thế Huân thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng, để cằm đặt ở trên trán Mộ Dung Duẫn Nhi: "Nghe nói, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, lần đầu tiên đều rất đau đớn. Khanh Khanh có phải sợ đau hay không? Nếu như vậy, ta có thể chờ, chờ nàng tự nguyện chấp nhận ta, động phòng với ta."
Lâm Thế Huân nói như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi lập tức liền hiểu ngay ra ý tứ. Nam nhân này, thật là.....nàng không biết phải nói cái gì cho phải. Hắn lo lắng cho nàng như vậy, ôn nhu quan tâm chăm sóc nàng như vậy, nếu bọn họ không có chung huyết thống, như vậy nàng thực sự là hạnh phúc biết bao.
Mộ Dung Duẫn Nhi không nói chuyện, nhưng mà khóe mắt rưng rưng, giống như con mèo nhỏ nhu thuận rúc vào trong lòng của Lâm Thế Huân. Nàng như vậy, càng làm cho Lâm Thế Huân cảm thấy nàng đang sợ hãi chuyện động phòng, trong lòng có sợ hãi cho nên càng thương tiếc nàng, vì vậy lại càng không muốn thúc ép nàng.
"Khanh Khanh, nàng yên tâm, lúc nàng không cho phép ta sẽ không ép buộc nàng. Ta yêu nàng, yêu tất cả mọi thứ của nàng. Ta cũng nguyện ý chờ. Khanh Khanh, làm vậy có thể là ta không tốt, có lẽ nên chờ cho tới lúc chúng ta tình cảm càng thêm sâu sắc, trong lòng Khanh Khanh có thể buông, vậy cũng có thể đón nhận ta."
Lâm Thế Huân ôn nhu hôn nước mắt của Mộ Dung Duẫn Nhi, giống như một đứa nhỏ, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ sau lưng Mộ Dung Duẫn Nhi: "Ngoan! Đừng sợ! Là ta quá gấp gáp. Ta nguyện ý chờ."
"Thế Huân."
Lâm Thế Huân thân thiết như vậy, ôn nhu như vậy, khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi nhịn không được khóc thành tiếng. Nàng nhào vào trong lòng của Lâm Thế Huân, gào khóc như đứa nhỏ bị ủy khuất, muốn đem những phiền não tích tụ trong đầu kia toàn bộ đều trút hết ra. Mộ Dung Duẫn Nhi vừa khóc, Lâm Thế Huân bèn vội vã, luống cuống dỗ dành nàng: "Làm sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Là có ngươi khi dễ nàng sao? Khanh Khanh"
"Không có!" Mộ Dung Duẫn Nhi ôm cổ Lâm Thế Huân, nước mắt rưng rưng rơi xuống người Lâm Thế Huân: "Ta rất sợ hãi! Ta rất sợ hãi!"
Mộ Dung Duẫn Nhi quả thực là sợ hãi khiến Lâm Thế Huân bỗng chốc run sợ. Chẳng lẽ nàng lo lắng mình cũng sẽ giống những nữ nhân trước kia? Mộ Dung Duẫn Nhi khóc nức nở mà run lên nhè nhẹ, Lâm Thế Huân gắt gao ôm nàng, cực kỳ đau lòng.
"Thực xin lỗi nàng, Khanh Khanh, là ta không tốt. Là ta làm cho nàng sợ hãi", trong lòng Lâm Thế Huân đau khổ. Dường như, nàng từ trước đến nay đều là mạnh mẽ, lạc quan, vô luận mặt dày giảo hoạt, vô luận thiện lương hay là tâm kế, nàng nhiều bộ mặt như vậy tất cả hắn đều đã nhìn qua, nhưng mà nàng như vậy Lâm Thế Huân là lần đầu tiên nhìn đến.
"Thực xin lỗi....!"
Lâm Thế Huân xin lỗi, nhất thời làm cho Mộ Dung Duẫn Nhi càng đau khổ hơn, nàng lắc lắc đầu, khóc lợi hại hơn: "Không phải chàng, không phải chàng. Là ta lo lắng, ta sợ chúng ta sẽ tách ra, ta sợ chàng sẽ bỏ mặc ta rời đi chỗ khác. Hu, hu, hu...."
Mộ Dung Duẫn Nhi bất lực khóc như một đứa nhỏ, làm cho Lâm Thế Huân luống cuống, luôn miệng an ủi: " Ta như thế nào có thể bỏ nàng mà đi chứ. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ta sẽ không rời khỏi nàng đi đâu hết, nàng cũng không được rời xa ta. Chúng ta sống chết có nhau (nguyên văn: sinh đồng tẩm, chết cùng huyệt), nguyện mãi mãi không rời".
Lâm Thế Huân vui vẻ nói như vậy, nhưng lại càng làm cho nội tâm của Mộ Dung Duẫn Nhi càng đau khổ hơn. Lâm Thế Huân như thế, nàng làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn hắn. Nếu hắn biết nàng chính là muội muội của mình, hắn nên đón nhận chuyện này ra sao bây giờ?
Giờ khắc này, Mộ Dung Duẫn Nhi quyết định sẽ giấu kín chân tướng, không nói cho Lâm Thế Huân. Vô luận việc này hậu quả là cái gì đi chăng nữa, nàng nguyện gánh vác hết thảy mọi thứ.
Nàng cho hắn một tình yêu chân thành, đầy đủ, cho đến khi báo thù cho cha mẹ mới thôi, nàng sẽ rời đi, chuyện này đều phải giấu hắn. Đến lúc đó sẽ mời Tấn Mặc sư huynh hỗ trợ, nói rằng nàng bị mắc bệnh quái lạ, cần an dưỡng một mình, chờ đến lúc rời đi một thời gian, lại để cho Tấn Mặc nói cho Lâm Thế Huân rằng nàng đã chết. Như vậy, nàng cho Lâm Thế Huân một tình yêu. cũng lưu lại hình ảnh tốt đẹp nhất ở trong lòng hắn.
Quyết định xong, Mộ Dung Duẫn Nhi dần dần ngừng khóc, tựa ở trong lòng Lâm Thế Huân khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát ngực, nghe nhịp tim đập của hắn.
"Con mèo nhỏ, đừng khóc."
Vừa rồi Mộ Dung Duẫn Nhi còn khóc kinh thiên động địa, lúc này bình tĩnh lại, lòng hắn cũng bởi vậy mà bình tĩnh. Không nghĩ tới nữ tử này lại mẫn cảm như vậy, bởi vì lo lắng bọn họ chia xa mà khóc đến như thế. Đây tiểu nữ nhân a, nên nói là nàng mẫn cảm hay là nàng hồ đồ đây? Hắn nắm chặt tay nàng, cả đời này sẽ không buông ra, chẳng quản đầm lấy, núi đao biển lửa.
"Ta mới không phải là con mèo nhỏ." Mộ Dung Duẫn Nhi khóc làm cho cái mũi của nàng hồng hồng, hai bên má còn vương lệ, bởi vì giọng nói nghẹn ngào cho nên nghe có phần ồm ồm, như là làm nũng, Lâm Thế Huân nhịn không được nhéo nhéo cái mũi hồng hồng.
"Con mèo nhỏ, đói bụng không? Nàng muốn ăn cái gì?"
Lâm Thế Huân nhắc nhở, khiến cái bụng của Mộ Dung Duẫn Nhi phi thường phối hợp "rột rột" kêu lên. Lập tức, Mộ Dung Duẫn Nhi cúi đầu, mặt đỏ bừng vùi trong lòng Lâm Thế Huân.
"Ha ha ha." bộ dạng Mộ Dung Duẫn Nhi xấu hổ trong ngực làm cho Lâm Thế Huân cười ha ha, lập tức phân phó người hầu hạ Mộ Dung Duẫn Nhi tắm rửa, sau đó dùng cơm.
Lúc Lâm Thế Huân một thân khoan khoái xuất hiện, Mộ Dung Duẫn Nhi đã ngồi ở bên bàn thức ăn phong phú. Nàng cũng rửa mặt xong, trừ bỏ đôi mắt còn chút ửng đỏ nhìn ra vừa rồi nàng khóc, Mộ Dung Duẫn Nhi một thân áo ngủ màu củ sen, trong suốt như phù dung, xinh đẹp mĩ lệ động lòng người.
"Vương gia, chàng tới rồi" Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ: "Mau tới, chắc chàng cũng đã sớm đói bụng?"
Lâm Thế Huân ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi, lại lần nữa hôn lên cái trán sáng bóng của nàng: "Đói bụng thì ăn trước đi, không cần chờ ta, nhìn nàng đói bụng ta sẽ đau lòng."
Lâm Thế Huân nói ra những lời tình ý rất tự nhiên, như thể trời sinh ra hắn là để yêu thương Mộ Dung Duẫn Nhi. Mộ Dung Duẫn Nhi cười, gắp rau đến trước mặt Lâm Thế Huân: "Không có vương gia ăn cùng, ta ăn không ngon"
Tiểu nữ nhân này bắt đầu nói giỡn với chính mình, chứng minh rằng trong lòng nàng cũng tốt lên rồi, Lâm Thế Huân trong lòng thấp thỏm không yên, lúc này mới hoàn toàn buông xuống, tự mình rót rượu giao bôi, đưa cho Mộ Dung Duẫn Nhi: "Uống rượu giao bôi, chúng ta chính thức là phu thê."
Nhìn thấy chén ngọc chứa rượu giao bôi, Mộ Dung Duẫn Nhi dừng lại một chút, trong lòng một thanh âm khát vọng: Uống đi!! Uống xong chính là phu thê, nhưng có thể uống rượu giao bôi này một lần, như thế cũng đủ rồi.
Nghĩ vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi tiếp nhận chén rượu trên tay Lâm Thế Huân, cùng Lâm Thế Huân đưa về phía nhau mà uống.
Mộ Dung Duẫn Nhi uống xong rượu, môi đỏ như hoa tường vi, trên môi còn dính chút rượu, tản ra mùi vị ngọt ngào, Lâm Thế Huân nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của Mộ Dung Duẫn Nhi, yết hầu giật giật, khó khăn lắm mới đem dục vọng của mình đè xuống.
Không thể như vậy được! Trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi còn không có buông, không có khả năng làm cho nàng lại sợ mình, không thể dọa nàng.
Để rời đi tầm mắt của chính mình, Lâm Thế Huân gắp rau vào trong bát của Mộ Dung Duẫn Nhi: "Từ từ ăn"
"Được." Bởi vì đói bụng rất lâu, bụng của Mộ Dung Duẫn Nhi đã sớm kêu loạn lên, lúc này có đồ ăn ngon, nàng đương nhiên phải ăn no mới được.
Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi ở trong Thính Tùng Lâu ấm áp ăn tối.
Dưới lòng đất Trường Cung Thu, Nguyệt Lan Chi đã muốn đau đớn đến hôn mê.
"Không tốt!" Hoàn Nhan Liệt vội vàng cầm lấy sáo thổi, âm thanh từ sáo tản ra một loại âm thanh không hiểu là gì, dẫn mẫu cổ ở trong người Nguyệt Lan Chi đi ra.
"Thầm thì" hai tiếng kêu theo bụng của Nguyệt Lan Chi truyền đến. Nguyên bản mẫu cổ đang ngủ bỗng bị thúc giục tỉnh, bởi vì quấy nhiễu mộng đẹp của nó nên hình như nó rất không vui, ở trong bụng Nguyệt Lan Chi cáu gắt đứng lên . "A...!!" Trong bụng nhất thời đau nhức làm Nguyệt Lan Chi đang hôn mê vì đau mà tỉnh lại, bụng nàng nguyên bản trơn nhẵn có cái gì như bị cổ động, một cái bóng nhỏ xuất hiên ở chỗ rốn, nhanh chóng chuyển động.
Mẫu cổ kia, bởi vì giấc ngủ bị quấy rầy, tính khí cực kì nóng nảy, bộ dạng hung dữ, xé rách thịt cùng nội tạng trong bụng Nguyệt Lan Chi, đem phần bụng cắn nuốt chỉ còn lại một tầng da người hơi mỏng. Cách da người, có thể nhìn thấy mẫu cổ một thân đỏ au, chung quanh phát tiết ở trong cơ thể Nguyệt Lan Chi, nó đang tức giận, nhân tiện gặm nhấm thịt của Nguyệt Lan Chi, cho đến khi thỏa mãn chất dinh dưỡng chính mình cần.
Đây là một loại đau đớn, Nguyệt Lan Chi thề, từ trước đến nay bản thân cũng chưa có trải qua. Mặc dù vừa rồi bị Hoàn Nhan Liệt chém đứt hai tay, nhưng mà đao hạ xuống đau cũng nhanh chóng, đau buốt, nhưng cũng không giày vò người.
Mà loại này lại là loại đau đớn kéo dài, thịt trong bụng từng chút một bị mẫu cổ gặm nuốt, nó phát ra âm thanh "khanh khách", làm cho người nghe cũng cảm thấy sợ hãi.
Đứng ở một bên xem xét, Kính Đức công công tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, thảm kịch lại lần nữa tái diễn, hắn vẫn không dám nhìn đến. Chỉ có thể cúi đầu, nhíu mày, môi nhếch lên, cố gắng làm cho chính mình không nhìn tới một màn thê thảm như vậy.
Mà một bên, thế thân Hoàn Nhan Minh Nguyệt mà Kính Đức tìm thấy, nhìn đến tình huống này, đã sợ đến không biết làm sao, xụi lơ trên mặt đất. Nàng chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, thật sự là quá đáng sợ. Thứ màu hồng đang ngoe nguẩy kia là một con sâu, dán trên da Nguyệt Lan Chi, giống như xuyên thấu qua lớp da mà nhìn nàng.
"Aaaaaa..." Nguyệt Lan Chi còn chưa kêu, cô gái này đã bị cảnh tượng trên làm cho sợ hãi kêu lên.
"Nguyệt Nhi đừng sợ! Trẫm ở nơi này."
Nhìn cảnh tượng kia, chỉ có Hoàn Nhan Liệt biểu tình vẫn rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức có chút biến thái. Hắn đem thiếu nữ ôm đứng lên, gắt gao nắm vòng eo của nàng, tránh cho nàng lại ngã trên mặt đất.
"Hoàng thượng, đó là cái gì vậy? Thật đáng sợ." Thiếu nữ ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn Hoàn Nhan Liệt. Nàng chưa từng nghĩ chính mình lại trải qua chuyện như vậy, cái thứ kinh khủng như vậy rốt cuộc là cái thứ gì? Vì sao lại ở trong thân thể của một nữ nhân?
Thiếu nữ hoảng sợ, làm cho tâm tình Hoàn Nhan Liệt tốt hơn bao giờ hết. Hắn thích xem người sợ hãi, cái loại sợ hãi cùng khủng hoảng làm cho hắn đặc biệt thích.
"Nguyệt Nhi ngoan, đừng sợ! Nàng ta không nghe lời cho nên trẫm dùng sâu này đến tra tấn nàng ta. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, trẫm nhất định sẽ hảo hảo mà yêu thương nàng. Tuyệt đối sẽ không cho nàng chịu khổ."
Nghe Hoàn Nhan Liệt nói, mang theo hương vị mê hoặc, nhìn thấy vị hoàng đế trước mắt này là quan tâm mình, lòng của thiếu nữ run nhè nhẹ, đầu tựa vào lòng Hoàn Nhan Liệt ôm ấp: "Hoàng Thượng!"
Thiếu nữ yêu thương nhung nhớ, làm cho Hoàn Nhan Liệt nổi lên một loại chán ghét. Nguyệt Nhi của hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục ở trước mặt một nam nhân như vậy, cô gái này cho dù lớn lên giống Nguyệt Nhi như thế nào, lại thủy chung so ra vẫn kém với nàng.
Thiếu nữ không biết, hành động của mình, đã để lại trong lòng Hoàn Nhan Liệt bóng ma, mà bóng ma này quyết định cuộc sống cũng như sinh tử của nàng sau này.
Nguyệt Lan Chi chỉ còn có một hơi, hiện tại còn kiềm chế, nàng lần lượt rơi vào hôn mê, nhưng đau đớn lại kéo nàng tỉnh lại.
Mẫu cổ kia, ở trong bụng Nguyệt Lan Chi bò lên phía trên, một ngụm cắn xé trong nội tạng của nàng, một ngụm nuốt sạch sẽ.
Mắt của nàng đã muốn mờ đi, chỉ có thể mông lung nhìn thấy vài bóng người trước mắt, mà giọng của nàng, cũng bởi vì liên tục gào thét mà trở nên khàn khàn, hiện tại chỉ có thể phát ra âm thanh đơn giản:"A..!"
"Ha Ha" Hoàn Nhan Liệt lúc này một bên trấn an thiếu nữ trong lòng ngực, một bên cười yếu ớt nhìn Nguyệt Lan Chi.
Lúc này, phần bụng cùng lưng của Nguyệt Lan Chi đã bị mẫu cổ ăn lên không sai biệt, chỉ có một tầng lớp da người hơi mỏng, ánh sáng từ đầu này, xuyên thấu qua hai tầng da người, truyền tới đầu. Mẫu cổ dọc theo xương sống Nguyệt Lan Chi bò hướng lên trên, đi vào lồng ngực của nàng, bò lên trái tim của nàng của nàng.
"A" lúc mẫu cổ một ngụm cắn xuống, Nguyệt Lan Chi có thể cảm nhận trái tim kịch liệt run rẩy.
Đau! Loại đau đớn này khó có thể miêu tả bằng lời, nàng gắt gao cắn môi, tóc đã bị mồ hôi chảy ra làm cho ướt đẫm, từng giọt rơi lách tách xuống đất, ngũ quan nguyên bản xinh đẹp bị vặn vẹo méo mó, nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được tử vong, không thể nói rõ, sông không bằng chết!
"Hoàng....Hoàng thượng..." Đại khái là hiểu chính mình sắp chết, Nguyệt Lan Chi ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa, cái nam nhân kia. Hắn đã từng ôn nhu với nàng, cho nàng sủng ái trước nay chưa ai từng có, làm cho nàng trở thành một chim hoàng yến tơ vàng lung linh để cho người người hâm mộ, những thứ đó đều là kỷ niệm của nàng: "Hoàng thượng...."
"Bệ hạ, nương nương hình như có chuyện muốn nói với người" Kính Đức đi tới trước mặt Hoàn Nhan Liệt nhẹ giọng nói.
"Hừ" Hoàn Nhan Liệt ôm cô gái, đi đến trước mặt Nguyệt Lan Chi, trên mặt không mảy may có chút thương tiếc nào:"Ngươi gọi trẫm?"
"Hoàng Thượng...Người, có từng, có như vậy.....Một chút.....thích ta...." Một câu nói, Nguyệt Lan Chi thở ra đau đớn, qua hồi lâu, mới có thể nói ra đầy đủ.
Nhìn thấy Nguyệt Lan Chi, mở ra người có khuôn mặt tương tự trong trí nhớ của mình, Hoàn Nhan Liệt cười lạnh, môi bạc tiến đến bên tai Nguyệt Lan Chi: "Trẫm, chưa từng thích ngươi, chưa từng."
"A..." Còn chưa có cười xong, Nguyệt Lan Chi sắc mặt biểu cảm, một ngụm cắn ở bên tai trái của Hoàn Nhan Liệt, dùng hết khí lực gắt gao cắn.
"A!" Lúc này Hoàn Nhan Liệt thét chói tai, hắn muốn giãy dụa, Nguyệt Lan Chi chính là chết cũng không nhả ra, nếu như vậy xé rách, nhất định sẽ cắn lỗ tai của hắn xuống dưới: "Mau, mau giết nàng cho trẫm!" Hoàn Nhan Liệt đau không chịu được, vội vàng truyền lệnh cho Kính Đức.
"Dạ!" Kính Đức lúc này cũng luống cuống, không ai dự đoán được Nguyệt Lan Chi lại làm ra chuyện "đại nghịch bất đạo" như vậy. Không suy nghĩ nhiều, Kính đức cầm chùy thủ, một đao đâm vào phía sau lưng Nguyệt Lan Chi, chùy thủ bén nhọn, một đao dâm xuyên qua xương sườn, đâm vào trái tim Nguyệt Lan Chi.
"Thịch....thịch.....thịch.." tim đập dần dần chậm lại, Nguyệt Lan Chi mở to hai mắt xinh đẹp, nàng không cam lòng như vậy, hận thù cứ như vậy đều theo nàng chết mà tan biến.
Mặc dù Nguyệt Lan Chi chết, nhưng răng nanh còn không chút lơi lỏng, cắn quá chặt, hoàn toàn không có ý buông ra.
"Nhanh, nhanh tới hỗ trợ, ngu xuẩn!" Hoàn Nhan Liệt làm sao có thể chịu ủy khuất ở chỗ này như vậy, nơi này chỉ có ba người hắn, Kính Đức cùng cô gái kia. Cô gái đã bị dọa chỉ biết run run, Kích Đức thấy thế liền vội vàng đến trước mặt Hoàn Nhan Liệt.
Kính Đức nghĩ muốn gỡ bỏ răng nanh của Nguyệt Lan Chi, nhưng mà trong tay không có dụng cụ, chỉ có thể nghĩ biện pháp cạy miệng của nàng ra, nhưng mà Nguyệt Lan Chi cũng không muốn bỏ qua cho Hoàn Nhan Liệt, răng nanh cắn gắt gao, giống giam cầm ở nhà lao, đem nửa cái lỗ tai Hoàn Nhan Liệt đều nuốt ở trong miệng, không chịu nhổ ra.
"Nhanh đi gọi người! Ngươi ngu ngốc này." Nguyệt Lan Chi muốn phá hủy vành tai của Hoàn Nhan Liệt, máu tươi theo hai má hắn chảy xuống, thấy Kính Đức chân tay vụng về, Hoan Nhan Liệt một cước đá vào bụng Kính Đức: "Mau đi gọi người! Kêu một người thân thiết đến!"
"Dạ, dạ, dạ" Kinh Đức gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đành không biết làm gì hơn buộc phải chạy chậm đi ra ngoài. "Hoàng Thượng, hoàng thượng, ngài không có việc gì đi?" Cô gái sợ tới mức không kìm được, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, nàng ngoài khóc, cái gì cũng không làm được, làm cho Hoàn Nhan Liệt có một cỗ xúc động muốn giết chết nữ nhân này.
Máu tươi vẫn chảy, Hoàn Nhan Liệt đau đến kém chút nữa chửi con mẹ nó, đột nhiên hắn nghe được một trận âm thanh "thầm thì" theo xa mà gần truyền đến "thì thầm thì thầm...." Hoàn Nhan Liệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền giãy dụa đứng lên.
Cái này rõ ràng là mẫu cổ từ trong bụng Nguyệt Lan Chi di chuyển về phía hắn, hiện tại mẩu cổ ngửi thấy hương vị máu tươi của người sống, dị thường hưng phấn, dùng sức bò lên cổ họng của Nguyệt Lan Chi.
"Thầm thì thầm thì..." âm thanh kia càng ngày càng đến gần, Hoàn Nhan Liệt tâm vội muốn chết, mẹ nó, Kính Đức như thế nào còn chưa về. Còn có tiện nhân Nguyệt Lan chi, thật sự là tiện nhân, sắp chết còn muốn tính kế hắn, thật sự là hỗn đản.(phải nói một câu Hoàn Nhan Liệt đáng chết.)
Hoàn Nhan Liệt dùng sức nghĩ muốn đem lỗ tai mình túm đi ra, không nghĩ đem vành tai xé rách, đau đớn làm hắn kêu to lên, càng nhiều máu nóng đi ra, sợ đau, Hoàn Nhan Liệt không dám động đậy, cùng không để hắn chần chờ lâu, một trận đau đớn theo lỗ tai truyền đến.
"A a a!" Bị mẫu cổ cắn vành tai, Hoàn Nhan Liệt kêu thảm thiết, hắn dùng sức lôi kéo. Đem lỗ tai trong miệng Nguyệt Lan Chi túm lấy kéo ra. Vốn tưởng nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ cô gái lại kêu lên.
"Hoàng....Hoàng Thượng! Trùng....Sâu a!!!"
Trên lỗ tai Hoàn Nhan Liệt, một con sâu nhỏ bằng ngón út, cả thân hồng nhỏ đầy huyết, cắn chặt lỗ tai Hoàn Nhan Liệt không chút nào thả lỏng, Hoàn Nhan Liệt đau đớn hô lên.
"Chát!" Hoàn Nhan Liệt nghĩ muốn đem mẫu cổ đánh trên mặt đất, cũng không liệu được mẫu cổ này cực kỳ giảo hoạt, tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, lập tức chui vào trong lỗ tai của Hoàn Nhan Liệt.
"Hoàng thượng, nó...,nó đi vào."
Thiếu nữ thét chói tai không ngừng, cảnh tượng như vậy quả thực rất kinh khủng. Huyết nhục đỏ sậm vẫn ào ào chảy ra, cổ mẫu kia lắc lắc thân mình, từ lỗ tai của Hoàn Nhan Liệt đi vào bên trong, chờ Hoàn Nhan Liệt muốn chế trụ nó, đem mẫu cổ túm đi ra, mẫu cổ chỉ để lại một đoạn đuôi trơn trượt, giãy dụa từ trong tay Hoàn Nhan Liệt đi ra ngoài, lập tức chui vào trong não của Hoàn Nhan Liệt.
Giờ phút này, trong đầu Hoàn Nhan Liệt ầm kêu kên, vang lên cực kì gay gắt. Chờ Kính Đức dẫn người tới, lúc này Hoàn Nhan Liệt đã ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
"Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao vậy?" Kính Đức gấp đến độ như kiến bò trong chảo, vội vàng hỏi thiếu nữ có chuyện gì xảy ra. Cô gái cũng bị dọa cho sợ hãi, cũng chỉ có thể đứt quãng nói:" Sâu......Vào lỗ tai của hoàng thượng..."
Ách! Nghe xong lời nói của cô gái kia, trong lòng Kính Đức hồi hộp một chút, cô gái nói sâu đích thị là mẫu cổ, hiện tại mẫu cổ đang nằm trong thân thể hoàng thượng, vậy phải làm như thế nào mới tốt?
"Mau! Mau nâng Hoàng thượng lên!" Kính Đức gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể trước làm cho người ta đem Hoàn Nhan Liệt mang đi. Chờ cho tới khi thái y đến, Hoàn Nhan Liệt đã đau đến hôn mê. Tuy rằng Kính Đức rất muốn phong tỏa tin tức Hoàn Nhan Liệt ngất xỉu, nhưng trong cung nơi nơi đều là tai vách mạch rừng, chỉ trong chốc lát tin tức này đã bay đến bên tai hoàng hậu cùng Đức phi, hai người lập tức vội vàng chạy đến, để mọi người chờ ở một bên, xem thái y kiểm tra ra kết quả gì. Năm thái y, thay nhau kiểm tra cho Hoàn Nhan Liệt, cuối cùng đi lên chính là lão thái y.
" Bệnh này của bệ hạ thật kỳ quặc." Lão thái y híp mắt, lại kiểm tra thật lâu, mới ngẩng đầu: "Lỗ tai của hoàng thượng hình như bị người khác cắn xé, hơn nữa bên tai nhiễm huyết, hẳn là có người tập kích bệ hạ, bệ hạ do đau đớn nên mới ngất xỉu đi, không đáng ngại."
Vừa nghe nói có người tập kích hoàng thượng, còn đem lỗ tai Hoàn Nhan Liệt cắn thành như vậy, hoàng hậu Lí Băng lập tức đứng lên: "Kính Đức, rốt cuộc là ai ám sát Hoàng Thượng?"
Một sự việc như vậy, tới miệng Lí Băng lại thành ám sát.
"Cái này..!" Hoàn Nhan Liệt chưa tỉnh, Kính Đức không biết phải trả lời câu hỏi của Lí băng như thế nào, lập tức quỳ xuống trước mặt, Lí băng thấy vậy bèn lập tức xuất ra tư thế hoàng hậu uy quyền cao quý:"Kính Đức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng vì sao lại bị như vậy? Ngươi không nói, chẳng lẽ ngươi cùng thích khách là cùng hội cùng thuyền?"
Một cái "đồng mưu" cùng thích khách liền đổ lên trên đầu Kính Đức, làm cho Kính Đức rùng mình một cái, lập tức quỳ xuống:"Nương nương không phải nô tài, là hoàng quý phi nương nương. Cắn chặt răng một cái, Kính Đức đem Nguyệt Lan Chi đã chết lôi ra làm kẻ chết thay cho mình.
"Nguyệt quý phi?" Nghe đến tên Nguyệt Lan Chi, Lí Băng liền ngứa răng. Nữ nhân này độc chiếm Hoàn Nhan Liệt, làm cho nàng ở trong cung thùng rỗng kêu to, thành nữ nhân bị hậu cung chê cười, nay khẩu khí này làm sao nàng có thể chịu. Lần này, vừa vặn đúng lúc bắt được điểm yếu của Nguyệt Lan Chi, nàng nhất định phải hảo hảo mà tra tấn giày vò Nguyệt Lan Chi.
"Nàng ta đâu?" Một bên Lâm Khả Tâm tiến vào cũng không nhìn thấy Nguyệt Lan Chi, chuyện này quả thực tốt, Nguyệt Lan Chi tập kích hoàng thượng, tội danh này thật sự lớn nha. Bộ dáng của hoàng hậu là phải giải quyết chuyện này nhanh chóng, vậy nàng chỉ cần đứng xem trò hay.
"Đã chạy thoát." Kính Đức lại lần thứ hai nghiến răng đáp. Hiện tại Hoàn Nhan Liệt không tỉnh, không ai làm chỗ dựa cho hắn, vả lại cho dù hoàng thượng tỉnh lại, việc này cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng, chỉ có thể toàn bộ đổ lên người Nguyệt Lan Chi.
"Trốn?" Lí Băng vừa nghe, ra vẻ đắc ý: "Người tới, phong tỏa hoàng cung cho bản cung, tìm kiếm thích khách Nguyệt Lan Chi. Nếu nàng dám phản kháng, trực tiếp giết không tha!"
Lí Băng mặc dù không được sủng, nhưng nàng là hoàng hậu, là người đứng đầu hậu cung, hơn nữa con trai của nàng là thái tử, là quân vương tương lai, cho nên những người đó trong cung không ai dám không cho nàng mặt mũi. Lập tức cả hoàng cung một trận gà bay chó sủa.
"Đây là làm sao vậy?" Thái hậu Đông Phương Lam đã đi ngủ nhưng lại bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, vội vàng gọi Thanh cô đến hỏi sự tình.
"Tiểu thư, hoàng thượng bị Nguyệt quý phi tập kích, hiện tại hôn mê bất tỉnh."
"Có việc này?" Đông Phương Lam lo lắng cho thương thế của Hoàn Nhan Liệt, muốn đi tới Trường Thu cung thăm hắn, lại bị Thanh cô ngăn cản: "Tiểu thư, hoàng hậu cùng Đức phi đều đang ở đó hầu hạ rất tốt. Người xem, đã nửa đêm các nàng đều ở đấy, ngài yên tâm, thái y đã nói hoàng thượng chỉ bị ngất xỉu, không có việc gì. Nô tỳ thay người đi qua xem."
Thanh cô đau lòng nhìn Đông Phương Lam, buổi tối trời đông giá rét, Cẩm Huyền cung lại cách Trường thu cung xa như vậy, Đông Phương Lam tuổi đã cao, đi qua đó nhiễm phong hàn quả thực sẽ không tốt lắm. Biết Thanh cô tri kỉ, Đông Phương Lam vội vàng dặn nàng vài câu, làm cho nàng nhanh chóng đến Trường thu cung xem tình huống.
Chờ lúc Thanh cô đi đến, Hoàn Nhan Liệt hiện tại vẫn còn hôn mê. Thanh cô mang theo ý chỉ của thái hậu lại đây, một là muốn thái y chữa khỏi cho Hoàng thượng, hai là cho hoàng hậu trước nắm toàn bộ thế cục trong tay. "Nô tì cẩn tuân ý chỉ thái hậu". Có ý chỉ của Đông Lam Phương, Lí Băng làm việc cũng thuận lợi hơn nhiều. Thanh cô dặn dò hai câu, vừa định đi, thấy được bóng dáng nữ tử quần áo màu trắng. Thấy dung mạo cô gái nhìn thật quen mắt. Lí Băng đi qua đi lại, hơi kém kinh hô ra tiếng.
"Ngươi là ai?"
"Ta cái gì cũng không biết.....ta thực sự cái gì cũng không biết..." Thiếu nữ đã bị dọa đến có chút si ngốc, đầu tiên là Nguyệt lan Chi chết thảm, sau là mẫu cổ đi vào não Hoàn Nhan Liệt, chuyện nào cũng kinh khủng, cực kỳ kinh khủng.
Cả đêm, trải qua việc này, thiếu nữ đã bị hù dọa đến choáng váng, đặc biệt nhớ tới con sâu nhỏ kia từ trong tai Hoàn Nhan Liệt tiến vào, thiếu nữ nhịn không được nôn ọe.
Thiếu nữ nói vậy, làm cho Thanh cô nhíu mày. Tại sao ở chỗ này lại gặp được người nhìn giống Minh Nguyệt công chúa? Vậy nữ tử này là ai? Vì sao lại ở nơi này?
"Ngươi là tiểu cung nữ ở nơi nào? Đến, đừng sợ" Thanh cô lôi kéo thiếu nữ, để cho nàng ta đứng ở trước mặt mọi người. Lúc này nhìn đến dung mạo của cô gái, Lí Băng cùng Lâm Khả Tâm đều sợ ngây người, đây không phải bản sao của Hoàn Nhan Minh Nguyệt công chúa hay sao? Đây là có chuyện gì?
"Ta cái gì cũng không biết....Bọn họ bảo ta đến làm Quý phi nương nương....Ta cái gì khác đều không biết....." Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt mọi người đều giống như muốn giết nàng, một bên khóc một bên lắc đầu.
Quý phi nương nương? Lời nói của thiếu nữ khiến cho mọi người rơi vào choáng váng. Lí băng vừa muốn mở miệng, Kính Đức đã bước lên một bước, một đao đâm vào bụng thiếu nữ: "Hoàng thượng, Kính Đức báo thù cho ngài."
"Giữ chặt hắn!" Lí băng vội vàng cho người bắt Kính Đức, cũng không dự đoán được thiếu nữ kia ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở.
" Vì sao ngươi lại giết nàng?" Không có được đáp án mình muốn, Lí Băng có chút tức giận, Kính Đức cũng một bộ thấp hèn: " Hồi bẩm nương nương, là nàng cùng quý phi nương nương tập kích Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng mới bị hôn mê bất tỉnh, vừa rồi nô tài đầu óc tối tăm, không có phát hiện nàng, không nghĩ nàng cư nhiên tránh ở nơi này, thật sự lá gan của nàng cũng quá lớn."
Lời này của Kính Đức có hàng trăm sơ hở, nhưng mà thiếu nữ kia cũng đã bị giết, chết không có đối chứng, Lí băng đối với Kính Đức tất nhiên cũng không có biện pháp.
Dù sao, Kính Đức hầu hạ Hoàn Nhan Liệt nhiều năm như vậy, là tâm phúc của hoàng thượng. Nếu nàng chỉ vì một chuyện mập mờ, hoài nghi làm cho Kính Đức chịu tội, đến khi Hoàn Nhan Liệt tỉnh, người thứ nhất xui xẻo chính là nàng. Cho nên, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, Lí Băng vẫn miễn cưỡng đem nghi hoặc này đè ép đi xuống.
Giống như Lí Băng, Thanh cô trong lòng cũng có nghi hoặc, nhưng mà nàng ở trong cung sống nhiều năm như vậy, đã trải qua sóng to gió lớn, tự nhiên sẽ không đem nghi ngờ lộ ở trên mặt, hành lễ với hoàng hậu cùng Đức phi nhanh chóng rời khỏi Trường Thu cung.
Trong cung, tin tức Hoàn Nhan Liệt bị hoàng quý phi ám sát lập tức truyền đến Nam Lân Vương phủ, Nạp Lan Tín cầm tin tức, đứng ở bên ngoài Thính Tùng lâu, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Đi vào, hôm nay là ngày vui của Lâm Thế Huân, theo lý thuyết, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, hắn nếu tùy tiện xông vào, quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của vương gia, khẳng định sẽ bị Lâm Thế Huân bóc một lớp da. Nhưng mà Hoàn Nhan Liệt gặp chuyện không may, tin tức này thật kinh người, nếu không nói, chuyện tình này chậm trễ mới tới vương gia, vậy thì cũng không tốt?
Nạp Lan Tín ở bên ngoài Thính Tùng lâu chần chừ quay về, không biết biện pháp nào rốt cuộc là đi vào hay là ngày mai lại đến. Đi tới đi lui, thủy chung rốt cuộc không biết làm như thế nào, lại nghe đến bên cạnh một tiếng cười khẽ, quay đầu lại, là tỳ nữ Tố Ngyệt ở bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi.
"Nạp Lan tiên sinh muốn tìm vương gia sao?" Bởi vì Nạp Lan Tín là người giảng dạy cho Mộ Dung Duẫn Nhi học nghi lễ, cho nên Tố Nguyệt cùng Tô Mi dùng "tiên sinh" để xưng hô với hắn.
"Ừ, có một số việc, lại sợ quấy rầy vương gia...."
Nạp Lan Tín giải thích, làm cho Tố Nguyệt cười càng lợi hại hơn: "Nạp Lan tiên sinh có chuyện gì, lại tới đây quấy rầy vương gia cùng vương phi động phòng hoa chúc? Chẳng lẽ tiên sinh không biết đêm tân hôn đối với nữ tử rất quan trọng hay sao? Đây là một lần động phòng hoa chúc duy nhất của vương phi, nếu đang êm đẹp lại bị tiên sinh quấy rầy.....Còn không biết vương xấu hổ thành cái dạng gì. Hoặc là, tiên sinh cảm thấy ngài ở trong lòng vương gia còn trọng yếu hơn cả Vương phi hay sao?
Tô Nguyệt nói thực có lý, Nạp Lan Tín vừa nghe liền hiểu được. Mặc dù hắn theo Lâm Thế Huân nhiều năm như vậy, nhưng mà sao có thể so sánh với Mộ Dung Duẫn Nhi chứ. Mộ Dung Duẫn Nhi là bảo bối ở trong lòng Lâm Thế Huân, hắn làm sao có thể cùng Mộ Dung Duẫn Nhi so với nhau chứ?
"Tiên sinh có chuyện gì, vẫn là ngày mai đến tìm vương gia đi! Cho tiên sinh biết, tiểu thư nhà ta là người thù dai, nếu tiểu thư nhà ta nổi giận, về sau tiên sinh có thể đến chịu phạt. Lời nói bên gối lợi hại, tiên sinh sợ là cũng chưa từng nếm thử đi?"
Lúc lời nói này vừa dứt, Tố Nguyệt cười yếu ớt, trên gương mặt hai má lúm đồng tiền cũng nhợt nhạt theo. Dưới ánh trăng, nàng một thân quần áo màu xanh lá cây, giống như tiên nhân dưới ánh trăng, Nạp Lan Tín lần đầu tiên phát hiện Tố Nguyệt là một nữ tử xinh xắn, đáng yêu.
"Đa tạ Tố Nguyệt cô nương nhắc nhở." Nạp Lan Tín thở dài thật sâu với Tố Nguyệt, làm cho Tố Nguyệt có chút kinh ngạc, không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Trong phòng, Lâm Thế Huân ôm Mộ Dung Duẫn Nhi, cùng nàng kể chuyện xưa. Nghe được chuyện xưa ân ái của Lâm Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Mộ Dung Duẫn Nhi có chút hâm mộ, cũng từ trong lòng sinh ra một loại khát vọng tình cảm.
"Vương gia, nếu công chúa và đại tướng quân còn sống, nhất định là một đôi thần tiên quyến lữ."
"Ừ."Lâm Thế Huân cắn một ngụm xuống đầu ngón tay của Mộ Dung Duẫn Nhi: "Như thế nào bây giờ còn kêu công chúa, tướng quân hả? Hẳn phải kêu là cha mẹ mới phải?"
Lời nói của Lâm Thế Huân, làm cho đôi mắt của Mộ Dung Duẫn Nhi nóng lên. Đúng vậy! Vô luận kết quả là như thế nào,Lâm Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đều là cha mẹ của nàng. Là con gái, đó là cha mẹ thân sinh ra nàng, là con dâu, kia cũng là cha mẹ.
"Đã biết." Mộ Dung Duẫn Nhi cười, thấy Lâm Thế Huân hơi kém chớp mắt: "Khanh Khanh, không biết vì sao, nàng ở trong mắt ta càng ngày càng đẹp, đẹp đến mức làm cho trong lòng ta say mê."
Lâm Thế Huân lời ngon tiếng ngọt ùn ùn kéo tới, làm cho trong lòng của Mộ Dung Duẫn Nhi cũng ngọt đến lợi hại. Hai người dựa sát vào nhau trong chốc lát, Lâm Thế Huân ôm Mộ Dung Duẫn Nhi: "Khanh Khanh, chúng ta nên nghỉ ngơi..."
Lời này, từ trong miệng Lâm Thế Huân nói ra, mang theo một chút ý tứ hàm xúc ngượng ngùng. Đừng nhìn hắn là một đại nam nhân, hai mươi năm "mùa xuân", nhưng về phương diện kia vẫn là sạch sẽ như giấy trắng, so với Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không ít hơn. "Vương gia, ta...." vừa nghe đi ngủ, Mộ Dung Duẫn Nhi thân mình trở nên cứng ngắc. Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi khẩn trương như vậy, bàn tay của Lâm Thế Huân to chậm rãi đặt ở sau lưng Mộ Dung Duẫn Nhi: "Khanh Khanh, ta không phải đã nói sao, ta sẽ không bức nàng, ta sẽ chờ nàng, chờ nàng nguyện ý tiếp nhận ta. Tiếp nhận hết thảy của ta."
Lâm Thế Huân ôn nhu thân mật như vậy, làm cho Mộ Dung Duẫn Nhi cảm động không thôi: "Vương gia, cho ta chút thời gian. Cho ta một ít thời gian."
"Được." Nắm tay Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân cho nàng một ánh mắt quyến rũ động lòng người: "Ái phi, bổn vương hôm nay bị gây sức ép một ngày, cũng đã mệt nhọc, nếu không ngủ, ngày mai khỏi phải tiến cung tạ ơn..."
Lâm Thế Huân như vậy làm cho tâm tình của Mộ Dung Duẫn Nhi trở nên tốt hơn rất nhiều, hai người cởi quần áo, Lâm Thế Huân tắt đèn, bên trong mành trướng trở nên mờ ám.
Đây là lần đầu tiên hai người chung chăn chung gối, Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn có chút cứng ngắc, Lâm Thế Huân cũng không chỗ nào nhu hòa, hai người căng thẳng nửa ngày, cuối cùng vẫn là Lâm Thế Huân cười một tiếng, đánh gãy không khí căng thẳng: "Khanh Khanh, ta ôm nàng được không?"
"Được" Mộ Dung Duẫn Nhi nhẹ giọng nói, ngay sau đó liền rơi vào một vòng tay ôm ấm áp rộng rãi của Lâm Thế Huân.
Ngửi hương vị táo trong lồng ngực, Lâm Thế Huân rất thỏa mãn. Được ôm nàng gần như thế này, hắn tựa như có được cả thế giới, cảm giác được hạnh phúc tràn đầy lồng ngực. Mà được Lâm Thế Huân ôm ấp trong lồng ngực ấm áp, khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi cũng lập tức say mê trong đó.
Có lẽ là một đêm qua không nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay lại đại hôn quá mệt mỏi, lại được Lâm Thế Huân ôm ấp làm cho người ta quá mức mê luyến, Mộ Dung Duẫn Nhi lập tức ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Duẫn Nhi hơi nghiêng nghiêng, Lâm Thế Huân vẻ mặt đau lòng. Đại hôn khiến cho nàng mệt mỏi muốn chết đi. Cô gái nhỏ này, ngẫu nhiên làm một cái bộ mặt kiên cường làm cho người ta đau lòng.
Lại vừa hôn, dừng ở trên đầu Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân ôm Mộ Dung Duẫn Nhi vào trong ngực: "Ngủ ngon! Tiểu bảo bối ta yêu nhất."
Mộ Dung Duẫn Nhi ngủ sâu, Lâm Thế Huân không có chút khốn đốn. Đã qua giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), chuyện nên xảy ra cũng không có xuất hiện, đây là làm sao vậy?
Mọi lần mỗi khi đến giờ hợi, cổ độc trong người hắn sẽ phát tác, nhưng mà hiện tại đã là giờ tý, thân thể cũng không có gì không thoải mái, chẳng lẽ là bởi vì hắn đem cổ độc nhổ ra sao?
Cô gái nhỏ trong lòng ngủ có chút không được tốt lắm, một chốc lát, Mộ Dung Duẫn Nhi giống như bạch tuộc đánh về phía Lâm Thế Huân, cả người giống như đặc biệt phấn khởi, ghé vào trong ngực hắn.
Cô gái nhỏ này, chẳng lẽ không biết hắn là nam nhân khỏe mạnh tráng kiện hay sao? Lâm Thế Huân đang suy nghĩ về cổ độc lại chuyển dời đến trên người Mộ Dung Duẫn Nhi. Trên người nàng có mùi hương táo thơm mát, ở trong đêm khuya, kích thích đại não của Lâm Thế Huân, làm cho hắn càng ngày càng thanh tỉnh.
Mộ Dung Duẫn Nhi ngô một tiếng, ở trong ngực Lâm Thế Huân cọ xát, nghĩ muốn càng nhiều ấm áp từ cơ thể của hắn.
Nàng vừa ngủ không sao, nhưng lại đem tế bào trong cơ thể Lâm Thế Huân "ngủ say" toàn bộ tỉnh lại. Giai nhân trong ngực, rục rịch trong hắn trỗi dậy, Lâm Thế Huân toàn bộ bị Mộ Dung Duẫn Nhi "tấn công". Không được! Lâm Thế Huân cắn môi, hắn đã đáp ứng nàng, nhất định đợi cho nàng cam tâm tình nguyện, sẽ không ép buộc, như thế nào lại nhân lúc nàng ngủ say lại làm chuyện sai trái như vậy.
Nhưng mà, người con gái mình âu yếm nằm trong ngực, rõ ràng rất yêu nàng, nghĩ muốn hoàn toàn có được nàng, nhưng lại không thể không đóng vai chính nhân quân tử, tựa như người đói khát nhìn thấy thức ăn thật muốn đem cơn giải khát đó giải tỏa, thật là hành hạ người! Quá nghẹn khuất rồi.
"Cô gái nhỏ này, nàng rốt cuộc lúc nào mới có thể hoàn toàn mở rộng trái tim đối với ta?" Lâm Thế Huân vạn bất đắc dĩ nắm ngón tay ngọc vừa nhỏ vừa dài của Mộ Dung Duẫn Nhi, đặt trên môi hôn, ngửi lấy mùi hương nữ nhi trên người Mộ Dung Duẫn Nhi: "Khanh Khanh, nàng có biết ta nghĩ muốn nàng tới nổi điên rồi hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip