Chương 63 : Đoàn Viên
Hạ Vân Tích trực tiếp chọn đấu với Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến những người kia đều kinh ngạc suýt chút nữa kêu lên.
Hôm nay, Nam Lân vương Lâm Thế Huân mang theo Trấn Quốc Công chúa đi ra ngoài du ngoạn, tất cả mọi người tưởng sẽ được thấy dung nhan mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, tiếc rằng, Lâm Thế Huân đem Mộ Dung Duẫn Nhi bảo vệ vô cùng tốt, bọn họ trực tiếp từ cửa sau đến, vào nhã gian, rồi không lộ diện nữa.
Hôm nay, nữ tử nhu nhược nũng nịu trên võ đài trước mắt này cư nhiên lại thách đấu với Trấn Quốc Công chúa Mộ Dung Duẫn Nhi, điều này khiến Bạch Vân Cư lập tức bùng nổ.
Trấn Quốc công chúa là ai a, đó là nữ nhi bảo bối lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Lâm Phượng Tà đại tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa, hôm nay tuy được tìm trở về, nhưng còn chưa từng lộ diện trước công chúng, Mộ Dung Duẫn Nhi trong lòng dân chúng hoàn toàn chính là nữ tử thần bí.
Hiện tại, Hạ Vân Tích chọn Mộ Dung Duẫn Nhi, không biết vị Trấn Quốc Công chúa khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết này có ứng chiến hay không.
Dân chúng trong Bạch Vân Cư đều chờ mong Mộ Dung Duẫn Nhi đáp ứng, trên lầu, trên mặt Mộ Dung Duẫn Nhi không chút biểu cảm, như cũ lười biếng dựa vào ngực Lâm Thế Huân, mắt phượng xinh đẹp híp lại, giống như 1 con mèo nhỏ ngủ lười.
Đợi một hồi lâu, trên lầu vẫn không có động tĩnh, Hạ Vân Tích có chút khẩn trương. Chẳng lẽ, Mộ Dung Duẫn Nhi không dám cùng nàng lên võ đài? Vậy nàng làm sao bây giờ? Như đứa ngốc đứng ở chỗ này sao?
"Trấn Quốc công chúa, tiểu nữ tử muốn cùng người luận bàn một chút! Không biết Trấn Quốc công chúa có nể mặt tiểu nữ tử một chút hay không?"
Tiếng nói mềm mại của Hạ Vân Tích vọng lên trên lầu, Mộ Dung Duẫn Nhi mắt phượng mở ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười mị hoặc.
"Ha ha, ngươi là ai? Có mặt mũi gì? Bản cung dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi?"
Giọng nói Mộ Dung Duẫn Nhi ung dung khoan khoái, từ trên lầu truyền xuống. Tiếng nói lộ ra một cỗ uy nghiêm khiến người khác không thể bỏ qua, nhưng lại không tổn hại chút nào đến nét thanh lệ cùng ngọt ngào trong giọng nói của nàng. Chỉ nghe riêng giọng nói này, liền làm cho mọi người cảm thấy như đang trong ngày hè chói chang đột nhiên nhảy vào trong nước biển nhẹ nhàng khoan khoái. Cũng làm cho người xem cuộc vui càng thêm hiếu kỳ, muốn diện kiến chân dung Mộ Dung Duẫn Nhi.
Quả nhiên, đây đúng là tính cách của nàng! Mộ Dung Duẫn Nhi cự tuyệt Hạ Vân Tích, khiến Minh Nguyệt Thịnh cười khẽ lắc đầu, chỉ sợ là nàng đã sớm biết thân phận Hạ Vân Tích rồi, lại còn cố ý nói như vậy. Chỉ là, Hạ Vân Tích này cũng quá mức ngu dốt, lại đi chọn Mộ Dung Duẫn Nhi, chuyện này rốt cuộc làm sao giải quyết đây? Minh Nguyệt Thịnh trong lòng đã có suy tính.
Nghe xong lời nói của Mộ Dung Duẫn Nhi, Hạ Vân Tích tái mặt, nàng không nghĩ tới Mộ Dung Duẫn Nhi có thể không để cho nàng mặt mũi như vậy, rõ ràng là đang trực tiếp nhục nhã nàng.
Công chúa —— chứng kiến bộ dạng của Hạ Vân Tích, Hồng Diệp âm thầm đổ mồ hôi thay công chúa.
Hạ Vân Tích từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho tới bây giờ chưa từng gặp trở ngại, cũng chưa từng thất bại, lần này nàng đối với Lâm Thế Huân là tình không đổi, nhưng vừa lên đến đã bị Mộ Dung Duẫn Nhi quăng sắc mặt, cái này công chúa sao có thể chịu đựng đây!
Hồng Diệp vốn cho là Hạ Vân Tích sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới nàng vẫn bảo trì mặt cười yếu ớt, như trước đứng trên lôi đài.
"Trấn Quốc công chúa, theo quy củ của Bạch Vân Cư, nếu bị khiêu chiến, thì phải tiếp nhận, nếu không liền coi là nhận thua..."
Hạ Vân Tích lấy lui làm tiến, muốn bức Mộ Dung Duẫn Nhi hiện thân, khi nàng vừa dứt lời, Mộ Dung Duẫn Nhi liền buông 1 câu xuống, "Quy củ Bạch Vân cư quản không được bản cung, ngươi cũng biết bản cung là Trấn Quốc Công chúa, hai chữ trấn quốc, sao có thể bị quy củ Bạch Vân cư trói buộc!"
Trong gian phòng trang nhã, Hoàn Nhan Khang đối với Mộ Dung Duẫn Nhi bật ngón tay cái.
Tuy Hoàn Nhan Bảo Châu cũng là công chúa hoàng gia, nhưng so sánh 2 người với nhau, Mộ Dung Duẫn Nhi càng có khí chất công chúa hơn, lời này nói ra ngoài, trực tiếp đập tan hi vọng của một nhóm người, cho dù có người cho dù không phục, cũng không làm gì được nàng, bởi vì nàng là Bắc Chu "Trấn quốc" công chúa Hoàng đế tự mình sắc phong!
Hạ Vân Tích xem như được lĩnh giáo sự lợi hại của Mộ Dung Duẫn Nhi, chỉ là, nàng sẽ không buông tha. Lâm Thế Huân trong gian phòng trang nhã kia, nói không chừng hắn hiện tại đang nhìn nàng. Vừa nghĩ tới Lâm Thế Huân ở gần trong gang tấc, nội tâm của nàng liền có vô hạn lực lượng, vô hạn dũng khí cường đại, "Công chúa, chẳng nhẽ là muốn mượn thân phận của mình ỷ thế hiếp người?"
"Ha ha..."
Một chuỗi tiếng cười thanh thúy như chuông bạc rơi vào trong tai mọi người, khiến ác cảm mà bọn họ nảy sinh với Mộ Dung Duẫn Nhi từ câu "ỷ thế hiếp người" của Hạ Vân Tích, nhất thời bị cuốn sạch. Vang vọng trong tai mọi người, đều là tiếng cười thanh thúy của Mộ Dung Duẫn Nhi. Tiếng cười sạch sẽ như vậy, làm sao có thể là của loại người như Hạ Vân Tích nói đây!
"Rốt cuộc là bản cung ỷ thế hiếp người, hay là ngươi gây sự? Hả —— Đông Lỗ quốc Vân công chúa Hạ Vân Tích!"
Cửa sổ nhã gian, vẫn như trước không thấy thân ảnh Mộ Dung Duẫn Nhi, chỉ là thanh âm của nàng, mọi người đã một mực nhớ kỹ. Vừa nghe nói nữ tử trên lôi đài, là Đông Lỗ quốc Vân công chúa Hạ Vân Tích, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra, nữ nhân này chính là người gần đây huyên náo xôn xao, từ Đông Lỗ quốc ngàn dặm xa xôi chạy tới kêu gào không muốn gả cho ai khác ngoài Lâm Thế Huân, Hạ Vân Tích?!
Lập tức, bách tính Bắc Chu quốc liền nhìn Hạ Vân Tích với ánh mắt khác hẳn lúc trước. Thì ra là thế, truy đuổi nam nhân tới mức so tài, nội tâm Đông Lỗ quốc công chúa, cùng bộ dạng bên ngoài của nàng ta, quả thật khác biệt quá lớn a...
Bị Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ đích danh thân phận, là nằm ngoài dự tính của Hạ Vân Tích, nhưng mà, nữ nhân này đã không để cho nàng mặt mũi, vậy nàng cần gì phải cố kỵ nhiều như thế?
"Ha ha, Vân Tích trước khi đến đây đã nghe nói qua mỹ danh của Trấn Quốc công chúa, Vân Tích đối với công chúa bội phục không thôi, vẫn muốn tìm cơ hội gặp mặt công chúa, không biết Trấn Quốc công chúa có hay không cho bản cung một cơ hội! Vân Tích rất muốn cùng công chúa làm bằng hữu!"
"Vân công chúa, ngươi hẳn là không phải muốn cùng bản cung làm bằng hữu, mà là muốn làm chị dâu bản cung đi!" "Ngươi nếu muốn gả vào Nam Lân Vương phủ, không bằng đi học một ít nữ công may vá, học một ít công việc quản gia là như thế nào. Huynh trưởng bản cung thích nhất nữ tử ôn nhu nhã nhặn, Vân công chúa xuất đầu lộ diện như vậy, lên đài đòi tỷ thí, người không biết còn tưởng rằng là khuê nữ cửa nhỏ nhà nghèo của ai, tiểu thư khuê các cũng sẽ không như vậy, càng không cần phải nói tới công chúa của một nước!"
Trong lời nói của Mộ Dung Duẫn Nhi hàm xúc ý tứ trào phúng, mọi người đều có thể nghe được. Nghĩ Hạ Vân Tích như vậy, ở trước mặt công chúng, như oán phụ hát 《 phán quy lang 》, hiển nhiên chính là loại nữ nhân muốn nam nhân đến phát điên, không phải là hành vi của một công chúa nên làm!
Công chúa chân chính, hẳn phải như Mộ Dung Duẫn Nhi vậy, luôn cùng giữ một khoảng cách dân chúng, đeo khăn che mặt thần bí, đối với người khác khiêu khích không kiêu ngạo không nóng nảy, đây mới là khí phái Hoàng Tộc!
So sánh ưu khuyết điểm của công chúa hai nước với nhau, trong lòng mọi người đã có nhận định. Vừa rồi còn cảm thấy Hạ Vân Tích là cô gái đáng giá để mọi người thương tiếc, hiện tại biết rõ đối phương là công chúa, thân phận bề ngoài của nàng cùng lời nói cử chỉ khác biệt quá lớn, lập tức làm cho hình tượng nàng trong suy nghĩ công chúng lập tức rút lại.
"Chậc chậc, thiên hạ này, sợ là không có nữ nhân nào ăn nói sắc bén hơn biểu tẩu—— "
Hoàn Nhan Khang vốn là muốn dùng "Lời nói ác độc" để hình dung Mộ Dung Duẫn Nhi, song lời nói đến bên miệng, lại bỏ đi ý nghĩ này. Mộ Dung Duẫn Nhi, đắc tội không nổi đâu nha, Hoàn Nhan Khang đã khắc sâu được chuyện này, hắn cũng không muốn làm bia đỡ đạn, bị Mộ Dung Duẫn Nhi đập bay.
"A Khang, trong lòng ngươi thật sự là nghĩ như vậy?" Mộ Dung Duẫn Nhi giống như cười mà không phải cười nhìn Hoàn Nhan Khang, Hoàn Nhan Khang lập tức tuyên thệ, "Đúng vậy! Biểu tẩu, trong nội tâm của ta xác định khẳng định nhất định là nghĩ như vậy!"
"Ha ha ——" Mộ Dung Duẫn Nhi kêu Tố Nguyệt đến một bên, Ở bên tai nàng nói thầm hai câu, Tố Nguyệt gật đầu rời khỏi Bách Vân Cư.
"Biểu tẩu, tẩu sai Tố Nguyệt đi làm cái gì thế?" Hoàn Nhan Khang ghé qua, có phần cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm, nhưng còn chưa có tới gần trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, đã bị tay Lâm Thế Huân ngăn trở.
"Giữ khoảng cách!" Lâm Thế Huân đẩy đẩy, khiến Hoàn Nhan Khang cách Mộ Dung Duẫn Nhi xa một chút.
Thấy Lâm Thế Huân để ý Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy, Hoàn Nhan Khang kêu lớn lên, "Biểu ca, huynh trước kia không phải thế này! Không nhỏ mọn như vậy!"
"Làm nũng với ta vô dụng! Ngươi muốn làm nũng ——" Lâm Thế Huân nhìn về phía Tô Mi, "Tìm Tô Mi đi!"
Ngay cả cô gia cũng trêu chọc mình và Hoàn Nhan Khang như vậy, mặt Tô Mi đỏ lên, "Cô gia, ngài nói đùa gì vậy! Ta cùng hắn mới không quan hệ đâu!"
Trên lầu, một đám người đùa giỡn náo nhiệt, dưới lầu, Hạ Vân Tích có chút xấu hổ đứng ở trên lôi đài, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Hạ Vân Tích chưa bao giờ biết rõ, Mộ Dung Duẫn Nhi lại là người mỡ muối đều không ăn (nguyên văn là "du muối không vào") như thế này. Trước kia, nàng chỉ cần khiêu khích một hai lần, lại dùng một chút phép khích tướng, thì đối phương đã sớm nổi trận lôi đình. Song Mộ Dung Duẫn Nhi, lại hoàn toàn bất đồng, làm thế nào, nàng ta cũng không lộ diện. Cái này phải làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ tới Lâm Thế Huân đang ở phía trên, bên người Mộ Dung Duẫn Nhi, Hạ Vân Tích vốn định buông tha, lại kiên trì trở lại. Chỉ còn một bước, là có thể tới gần người trong lòng nàng, nàng nếu dễ dàng buông tha cho, vậy không phải chứng tỏ tình cảm nàng đối với hắn một chút cũng không kiên định sao!
"Trấn Quốc công chúa nói như vậy, không phải là sợ đi!" Hạ Vân Tích nhìn chằm chằm trên lầu, thiệt tình hi vọng Lâm Thế Huân có thể xuất hiện, chính là, lời này nói ra đã lâu, cũng không có ai đáp lại.
"Trấn Quốc công chúa? Lâm Duẫn Nhi!" Hạ Vân Tích nhịn không được, trực tiếp kêu danh tự của Mộ Dung Duẫn Nhi, lại nghe thấy giọng nói nam nhân truyền đến.
"Vương Gia nhà ta cùng công chúa đã đi rồi, Vương Gia có lời muốn truyền đạt lại cho Vân công chúa, Vương Gia hỏi, ngài thật sự là công chúa sao? Hắn chưa từng gặp qua công chúa nào giống như ngài! Chỉ e, trong tứ quốc, cũng chỉ có công chúa Đông Lỗ quốc mới như thế —— " (TNN: hahaha quá độc =]] nghe dễ thương quá đi =]])
Như Ý ở trên lầu đau khổ truyền lại lời cho Hạ Vân Tích. Vừa rồi Mộ Dung Duẫn Nhi tìm Tố Nguyệt, là bảo nàng chuẩn bị xe ngựa. Rất tốt a, đoàn người đều đi, duy chỉ lưu lại hắn truyền lời, chuyện đắc tội với người khác tất cả đều là hắn làm!
"Ha ha ha!" Như Ý thuật lại câu nói kia, rõ ràng tràn đầy châm chọc đối với việc Hạ Vân Tích trong ngoài không đồng nhất, mọi người nghe xong càng cảm thấy Lâm Thế Huân nói rất đúng, cuối cùng đều cười lên ha hả!
Hạ Vân Tích từ nhỏ đến lớn, khi nào chịu qua khuất nhục như vậy. Lời nói này của Lâm Thế Huân rõ ràng là giễu cợt nàng! Hôm nay, những dân chúng hạ tiện này cũng chê cười nàng như vậy, thật sự là to gan lớn mật!
"Cười cái gì mà cười! Các ngươi còn cười, ta liền nói phụ hoàng tru di cửu tộc các ngươi!"
Lời Hạ Vân Tích nói, khiến dân chúng càng thêm câm nín, có người hơi nghiêng đầu kêu lên, "Công chúa, nhân gia ta rất sợ đó a! Không nghĩ tới bệ hạ Đông Lỗ quốc tay thật dài như vậy, lại có thể quản đến tận Bắc Chu quốc chúng ta!"
Người này xem ra là tận lực khiêu khích, Hạ Vân Tích nghe lời này trực tiếp tức mà khóc lên. "Các ngươi khi dễ ta! Ta trở về nói cho phụ hoàng!"
Dậm chân một cái, Hạ Vân Tích rời khỏi lôi đài.
Khi Hoàn Nhan Khang đem chuyện này nói cho cho Mộ Dung Duẫn Nhi, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đều cười đến sụp eo, "Điện hạ, không nghĩ tới ngài còn có tiềm chất tà ác như vậy, câu nói cuối cùng kia, thật sự là quá khôi hài!"
Thì ra, câu nói kia là Hoàn Nhan Khang cố ý lưu lại nói.
Chọc cười Tô Mi, tâm tình Hoàn Nhan Khang rất tốt, nhưng nghĩ lại, Mộ Dung Duẫn Nhi hôm nay cự tuyệt Hạ Vân Tích khiêu chiến, nữ nhân này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, không nhịn được lo lắng cho người trước mắt này.
"Biểu tẩu, Hạ Vân Tích này chính là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, chính là bảo bối lợi hại. Tẩu hôm nay nhục nhã nàng như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không từ bỏ ý đồ!"
Lời Hoàn Nhan Khang nói có lý, nhưng Mộ Dung Duẫn Nhi cũng cũng không sợ Hạ Vân Tích.
"A Khang, lời này của ngươi nói không đúng rồi! Nhục nhã nàng, rõ ràng chính là tự nàng ta, lời nói kia, cũng là Như Ý nói, hắn đại biểu ý tứ của Huân, cùng ta không có quan hệ gì hết! Đừng có cái gì cũng đổ hết lên lên đầu ta!"
Mộ Dung Duẫn Nhi chối bỏ, khiến Hoàn Nhan Khang nhịn không được đổ mồ hôi. Là ai chưa qua Lâm Thế Huân đồng ý, trực tiếp sai sử Như Ý, dạy hắn nói những lời kia? Sao người này vừa làm lại lập tức không thừa nhận như vậy! Xem ra, dù đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắc tội Mộ Dung Duẫn Nhi, cái ý niệm này trong đầu và trong lòng Hoàn Nhan Khang đã ăn sâu bén rễ rồi.
Hoàn Nhan Khang đoán không sai, từ Bạch Vân cư đi ra, Hạ Vân Tích cơ hồ là vừa khóc vừa về Đông Lỗ quốc dịch quán.
Thân là công chúa, Hạ Vân Tích khi nào chịu qua ủy khuất như vậy, đây hết thảy đều là vì Mộ Dung Duẫn Nhi! Đã sớm nghe nói Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Lâm Thế Huân cảm tình không tầm thường, nói không chừng chính là nàng ta ở bên trong châm ngòi ly gián, làm hại nàng hôm nay không thấy được mặt Lâm Thế Huân.
"Đều tại Lâm Duẫn Nhi!" Hạ Vân Tích túm một tiểu cung nữ thường theo hầu bên người tới trước mặt, rút cây trâm trên đầu, đâm vào trên người tiểu cung nữ.
"Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!"
Tiểu cung nữ vội vàng che người, lại không nghĩ hành vi né tránh này, càng chọc giận Hạ Vân Tích. "Ta cho ngươi trốn! Ta xem ngươi trốn!" Hạ Vân Tích túm lấy tiểu cung nữ, dùng sức đâm lên người nàng, không đầy một lát, trên người tiểu cung nữ có thêm mấy cái lỗ thủng đầy máu.
"Công chúa, xin ngài bớt giận!" Biết rõ vị công chúa này lại bắt đầu tra tấn người, Hồng Diệp liền bước lên phía trước đập lưng nắn vai cho Hạ Vân Tích, thuận tiện dùng mắt ra ám hiệu, kêu tiểu cung nữ đi nhanh lên.
Có Hồng Diệp cứu, tiểu cung nữ vội vàng lau nước mắt dập đầu tạ ơn, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.
"Hồng Diệp, ngươi thấy không, hôm nay bọn họ đều chê cười ta! Xem ta làm trò hề! Nếu ở Đông Lỗ quốc, ta nhất định bảo phụ hoàng đều chém bọn hắn!"
Tuy Hạ Vân Tích thường xuyên hạ độc thủ đối với cung nữ bên người, nhưng với tâm phúc của mình Hồng Diệp, vẫn rất coi trọng. Đi theo bên người nàng, những năm này, Hồng Diệp ngược lại chưa từng trải qua nỗi khổ da thịt.
"Công chúa, ngài đừng nóng giận! Hôm nay không được, thì còn có sau này! Bắc Chu quốc muốn tổ chức cung yến, cái này là một cơ hội tốt a! Công chúa có thể bắt lấy cơ hội này, áp đảo tất cả mọi người a!"
Hồng Diệp hiểu rõ tính tình vị công chúa này, chỉ có thể thuận theo vuốt đuôi, nếu làm trái tâm ý của nàng, chịu khổ vất vả vẫn là chính mình a, nói không chừng còn bị mất mạng.
Hồng Diệp nói sang chuyện khác, thành công khiến cảm giác bị thất bại của Hạ Vân Tích thoáng bớt đi một ít.
Hôm nay có chút hơi lỗ mãng rồi, mới để Mộ Dung Duẫn Nhi có cơ hồi chê cười nhược điểm của nàng. Chờ đến cung yến, trước quốc quân cùng đại thần, Mộ Dung Duẫn Nhi nếu lại "lùi bước trốn tránh", thì chính là kẻ hèn nhát!
Khúc mắc nội tâm được tháo bỏ, Hạ Vân Tích lại tràn đầy lòng tin. Bất kể thế nào, nàng hôm nay lộ mặt, Lâm Thế Huân khẳng định đã thấy nàng. Chờ tới cung yến nàng sẽ hảo hảo phát huy, như vậy Lâm Thế Huân nhất định sẽ thích.
"Hồng Diệp, Lâm Duẫn Nhi khi chưa thành Trấn Quốc công chúa, chỉ là phế vật, làm sao hôm nay nghe nàng nói chuyện, cùng phế vật không giống a! Ngươi nói, cung yến có nhiều người như vậy, nàng có thể cự tuyệt ta như hôm nay hay không?"
"Công chúa, nàng ta chỉ là công phu ngoài miệng lợi hại, mặt khác, nhất định là so kém ngài! Tại cung yến, ngài nếu nói muốn tỷ thí, nàng ta chắc sẽ không thể cự tuyệt. Lừa gạt dân chúng, nàng còn làm được, nhưng muốn tại trước mặt văn võ bá quan cùng hoàng thượng lại không thèm để ý như hôm nay, thì nàng chính là kẻ bỏ đi!"
Lời Hồng Diệp nói, giống như thuốc an thần, khiến tâm tình Hạ Vân Tích thật tốt. Lâm Duẫn Nhi, ngươi chờ xem! Vị trí Nam Lân vương phi, ta định chắc rồi! Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ta cũng sẽ là chị dâu của ngươi!
Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi trở lại Vương phủ, hai người vừa mới tiến vào Thính Tùng lâu, liền phát hiện khác thường, hai người liếc nhau, giả bộ như không có việc gì, một người đi tới bàn, một người tới bên giường, cùng 1 lúc, hai người đồng thời xoay người.
Hoa mai tiêu trong tay Lâm Thế Huân cùng tơ vàng trong tay Mộ Dung Duẫn Nhi đồng loạt ra tay, trực tiếp xông lên nóc phòng.
"Loảng xoảng——" một tiếng vang lên, hoa mai tiêu bị đánh rơi, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Ngươi là ai?" tơ vàng của Mộ Dung Duẫn Nhi quấn quanh cổ đối phương, giống như chỉ cần dùng một phần lực, đầu đối phương sẽ bị tơ vàng của nàng cắt đứt.
Lâm Phượng Tà nhìn khuôn mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, càng xem càng cảm thấy yêu thích, mặc dù mạng của mình bây giờ còn đang trong tay nàng, nhưng nàng là khuê nữ thân sinh a! Vừa rồi Lâm Thế Huân dùng hoa mai tiêu hấp dẫn chú ý của hắn, giúp Mộ Dung Duẫn Nhi đắc thủ, hai người này phối hợp thật sự là thiên y vô phùng!
"Nói! Ngươi là ai? Đến đây làm cái gì?"
Thấy Hắc y nhân che mặt không nói lời nào, tơ vàng trong tay Mộ Dung Duẫn Nhi kéo căng, đối phương nếu như là địch nhân, nàng cũng không ngại lấy tánh mạng đối phương.
"Duẫn Nhi..." giọng nói của Lâm Phượng Tà, có chút thê lương, hắn giơ tay lên, chậm rãi gỡ xuống cái khăn đen trên mặt.
"Ngươi không phải, đại sư trấn yêu tháp sao?" Nhìn thấy dung mạo của đối phương, Mộ Dung Duẫn Nhi cả kinh, "Ngươi không phải viên tịch rồi sao?"
Mộ Dung Duẫn Nhi nói như vậy, Lâm Thế Huân cũng nghĩ thế, người này chính là người đưa ngũ sắc mai cho Mộ Dung Duẫn Nhi. Chỉ là hắn vì sao lại có bộ dáng này, vì sao xuất hiện ở Thính Tùng lâu? Lâm Thế Huân cẩn thận đánh giá Hắc y nhân trước mắt, muốn từ dung mạo hắn nhìn ra một tia đầu mối.
Tuy giật mình, nhưng tơ vàng trong tay Mộ Dung Duẫn Nhi còn chưa tính thu hồi. Người này là địch hay là bạn, nàng còn chưa biết, cho nên không thể lơ là.
Ý nghĩ của Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Phượng Tà rất tán thưởng. Xác thực, hiện tại không biết rõ ràng thân phận chân thật của địch nhân, cẩn trọng là là vô cùng trọng yếu. Năm đó hắn chính là quá mức chủ quan, mới bị huynh đệ tốt của mình ở sau lưng đâm hắn một đao, khiến hắn cửa nát nhà tan, lang bạc kỳ hồ nhiều năm như vậy.
"Ta là Lâm Phượng Tà, là phụ thân của con."
Một câu của Lâm Phượng Tà, giống như sét đánh giữa trời quang, đem Mộ Dung Duẫn Nhi nổ loạn chóng mặt một hồi. Lâm Phượng Tà không phải đã chết sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Người này rốt cuộc là thật là giả?
Mộ Dung Duẫn Nhi cũng thật sự chưa từng nhìn qua mặt thật của Lâm Phượng Tà, không cách nào đoán được lời nói của người đứng trước mặt có đáng tin cậy hay không. Chỉ là, Lâm Phượng Tà đã từng là mỹ nam danh chấn thiên hạ, nhưng nam nhân ở trước mặt nàng bây giờ, cùng trong hình tượng trong truyền thuyết hoàn toàn bất đồng.
Mộ Dung Duẫn Nhi không cách nào đoán được sự chân thật trong lời nói của hắc y nhân trước mặt, Lâm Thế Huân thì ngược lại, kích động tiến lên phía trước cầm tay Lâm Phượng Tà, cho dù hắn quên hết tất cả, nhưng sẽ không quên được giọng nói của Lâm Phượng Tà, còn có cặp mắt kia. Chỉ với hai thứ này, Lâm Thế Huân có thể xác định, Hắc y nhân này chính là Chiến Thần đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Chu quốc—— Lâm Phượng Tà.
"Phụ thân, thật là người!"
Lâm Thế Huân tay run nhè nhẹ, Mộ Dung Duẫn Nhi có thể nghe được, trong giọng Lâm Thế Huân mang theo sự kích động cùng một chút run run.. Xem ra, người này đúng là cha ruột của nàng ——
"Huân Nhi!" Lâm Phượng Tà thân thiết nắm tay Lâm Thế Huân, dùng sức lắc, "Con cũng đã lớn như vậy... Tốt, rất tốt —— "
Chòm râu trên cằm Lâm Phượng Tà run nhè nhẹ, hiện tại hắn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, không để cho nước mắt mình rơi xuống. Tuy trước kia Lâm Phượng Tà vẫn ở chỗ tối quan sát sự trưởng thành của Lâm Thế Huân, chỉ là cho tới bây giờ không cùng hắn gặp mặt nhận nhau. Hôm nay, Lâm Thế Huân một tiếng "Phụ thân", đem tất cả cảm xúc Lâm Phượng Tà đều dâng trào.
"Phụ thân, người vẫn còn sống! Thật sự là quá tốt!" Lâm Thế Huân cực kỳ hân hoan, Lâm Phượng Tà còn sống, điều này đối với hắn mà nói là tin tức tốt cỡ nào a!
"Khanh khanh, người là cha nàng, là cha ruột của nàng!"
Lâm Thế Huân lôi kéo Mộ Dung Duẫn Nhi, lôi nàng đưa đến trước mặt Lâm Phượng Tà, "Khanh khanh, đây là phụ thân của nàng!"
Hai nam nhân tâm tình đều vô cùng kích động, còn Mộ Dung Duẫn Nhi lại vô cùng bình tĩnh. Phụ thân? Lâm Phượng Tà? Mộ Dung Duẫn Nhi có chút ngây ngốc tại chỗ nhìn Lâm Phượng Tà.
Kiếp trước, nàng là cô nhi không cha không mẹ, tuy rằng nghĩa phụ đối với nàng như con mình sinh ra, nhưng trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn còn chút tiếc nuối.
Cha mẹ thân sinh vứt bỏ, vẫn là nỗi đau trong lòng nàng không có cách nào bù đắp được. Bao nhiêu lần nàng ở trong mộng được gặp cha mẹ, luôn cố gắng muốn đuổi theo bước chân của bọn họ, muốn bọn họ một chút vì cái gì muốn vứt bỏ nàng, sau khi tỉnh lại, khóe mắt đều là nước mắt nhẹ rơi.
Hôm nay, trọng sinh đến thế giới này, nàng rõ ràng có thể nhìn thấy phụ thân thân sinh của thân thể này, không khỏi có một loại cảm giác tràn lan ở trong lòng.
Người nam nhân trước mắt này, trong mắt lộ ra tia sáng yêu thương, không mang theo mưu cầu, tràn đầy ấm áp, lúc này, cảm giác ấm áp một mực bao quanh nàng, chẳng lẽ, đây là cảm giác có phụ thân sao?
"Duẫn Nhi, ta thật là cha con!" Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi đứng ở kia, vẫn luôn trầm mặc, trong lòng Lâm Phượng Tà đau xót.
Đứa nhỏ này, mặc dù là nữ nhi của hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng mà vừa sinh hạ đã bị người cướp đi, vẫn được người khác nuôi dưỡng, hôm nay để nàng nhận thức một người khác làm phụ thân, về tình, cũng khiến Mộ Dung Duẫn Nhi khó có thể chấp nhận.
Huống chi hắn vốn được coi là một người đã chết, hiện tại đột nhiên xuất hiện, không thể không khiến người giật mình. Cho nên, Lâm Phượng Tà có thể hiểu được Mộ Dung Duẫn Nhi nghĩ gì, cũng không ép nàng nhận mình.
"Từ từ sẽ quen, Duẫn Nhi, ta biết rõ con rất khó tiếp nhận chuyện như vậy, nhưng mà, ta thực sự là Lâm Phượng Tà – cha ruột của con."
Lâm Phượng Tà che dấu, ở trong mắt của hắn hiện lên tia đau đớn cùng tự trách, hết sức kích thích Mộ Dung Duẫn Nhi. Phần tự trách này, cảm giác đau lòng này có lẽ là bởi vì không thể bảo vệ được vợ con ư?
"Ba ba ——" Mộ Dung Duẫn Nhi nhào vào trong ngực Lâm Phượng Tà, toàn bộ kiếp trước kiếp này ,tất cả đều luôn khát vọng tình thân, đều bộc lộ trong một tiếng"Ba ba" này.
Lâm Phượng Tà sững sờ, hắn chưa từng nghe qua cái từ "Ba ba" này, nhưng từ thần sắc kích động của nữ nhi trong lòng hắn cũng đoán ra, chắc là nhận hắn rồi. Tay Lâm Phượng Tà run rẩy vỗ nhẹ lên lưng Mộ Dung Duẫn Nhi. Minh Nguyệt, Duẫn Nhi nhận ta! Duẫn Nhi nhận ta!
Trước mắt là cảnh phụ tử nhận nhau, là chuyện tình vô cùng cảm động. Mặc dù Lâm Thế Huân còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lâm Phượng Tà, nhưng hắn vẫn chậm rãi lui ra bên ngoài, đem không gian yên tĩnh tặng cho hai phụ tử này.
"Ba ba, người cùng mụ mụ vì cái gì lại không quan tâm con? Chẳng lẽ là bởi vì con không láu lỉnh, không nghe lời sao?" Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu, trong mắt trên mặt tất cả đều là nước mắt.
Nghe tiếng khóc của nữ nhi, cùng trong lời nói sự "lên án" , khiến nam tử hán như Lâm Phượng Tà cũng đỏ mắt.
"Duẫn Nhi, không phải như thế! Ta và mẹ con rất yêu con, chúng ta đều vô cùng yêu con! Con là hài tử chúng ta trông mong mười năm mới có được, chúng ta làm sao có thể không thương con! Con cũng không biết, mẹ con mang thai con, chúng ta vui mừng đến cỡ nào ! Chúng ta đã từng ảo tưởng, nhất định phải làm cho con trở thành hài tử hạnh phúc nhất trên thế gian, muốn đem tất cả yêu thương đều dành cho con! Chúng ta chưa từng có ý nghĩ vứt bỏ con, không nhớ con!"
Lâm Phượng Tà khóc , một giọt, rơi ở trên trán Mộ Dung Duẫn Nhi. Cuộc đời này của hắn, số lần khóc có thể đếm được mấy lần.
Lần đầu tiên, là vì bạn thân của Lâm Phượng Tà, cũng chính là Ngô Dục phụ thân của Lâm Thế Huân chết dưới loạn tiễn, hắn không thể cứu giúp, chỉ có thể nhìn Ngô Dục biến thành con nhím, hắn khóc, khóc vì sự bất lực của mình; lần thứ hai, là ở Nhạn Đãng Sơn khi biết được Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng hài tử chết đi, còn có những huynh đệ theo hắn nam chinh bắc chiến kia đều chết hết, lúc này hắn khóc; lần thứ ba, chính là hiện tại, nhìn nữ nhi đau lòng khóc như vậy, chất vấn bọn họ vì cái gì không cần phải nàng, khiến Lâm Phượng Tà bật khóc.
"Thực xin lỗi! Là cha không tốt! Là cha quá tin tưởng người khác, cho nên mới tạo nên sai làm ở Nhạn Đãng Sơn, khiến kẻ gian thừa cơ, khiến con cùng mẹ conchịu nhiều khổ cực như vậy, đều là cha không tốt! Là cha thật có lỗi với các người! Nhưng mà con phải nhớ kỹ, ta và mẹ con, vĩnh viễn là yêu con!"
Giọng Lâm Phượng Tà run run, nước mắt rơi xuống, những năm này, vất vả nhiều như vậy, sống khó khăn như vậy, tất cả kiên cường, ở trước mặt con gái, toàn bộ đều sụp đổ, giống như vỡ đê sông Giang, sóng lớn mãnh liệt.
Lâm Phượng Tà xin lỗi, quét sạch toàn bộ sự tiếc nuối về tình thân của hai đời tích lũy sâu trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi. Thì ra không phải nàng không tốt, thì ra cha mẹ cũng là có nỗi khổ tâm! Như vậy, kiếp trước, cha mẹ vứt bỏ nàng, có phải là cũng giống Lâm Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, có nổi khổ tâm riêng của mình? Bọn họ cũng vốn kỳ vọng sẽ cho nàng một gia đình hạnh phúc, cho nàng cuộc sống hạnh phúc——
Tất cả bi quan thương tâm khổ sở kia được một tiếng "Chúng ta vĩnh viễn yêu con" của Lâm Phượng Tà làm tan thành mây khói, Mộ Dung Duẫn Nhi đột nhiên cảm giác được có phụ thân thật tốt. Cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong lồng ngực, thật tốt!
Lúc này, Mộ Dung Duẫn Nhi cảm giác mình thật sự hạnh phúc! Kiếp trước nàng không có được, chỗ còn thiếu của nàng, đều ở kiếp này có được. Bất kể có người yêu tri âm là Lâm Thế Huân, hay chỉ một câu "Thực xin lỗi" của Lâm Phượng Tà trước mặt, đều khiến nàng có cảm giác chưa bao giờ trải qua. Nàng cảm giác được mình là người hạnh phúc nhất!
Chờ đến khi tiếng khóc trong phòng nhỏ dần, Lâm Thế Huân mới đẩy cửa ra đi vào. Thấy mắt Mộ Dung Duẫn Nhi sưng đỏ, Lâm Thế Huân một trận đau lòng, tự mình lấy nước rửa mặt cho Mộ Dung Duẫn Nhi. Nhìn thấy Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi thân mật với nhau, Lâm Phượng Tà thoả mãn gật đầu. Dường như là, ở trên người bọn họ, thấy được mình và Hoàn Nhan Minh Nguyệt năm đó..
Chờ Mộ Dung Duẫn Nhi điều chỉnh tâm tình tốt, nàng chậm rãi đi đến bên người Lâm Phượng Tà quỳ xuống bái lạy, "Phụ thân!"
"Tốt! Tốt lắm!" Lâm Phượng Tà nhìn sang một bên, lau lệ. Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, nữ nhi của mình còn sống, cho dù biết rõ Mộ Dung Duẫn Nhi là con của hắn cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng không dám hy vọng xa vời Mộ Dung Duẫn Nhi có thể nhận hắn. Giờ đây, một tiếng "Phụ thân" của Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến tất cả băn khoăn trong lòng Lâm Phượng Tà đều biến mất.
"Phụ thân!" Lâm Thế Huân quỳ xuống cạnh bên người Mộ Dung Duẫn Nhi, cùng nàng bái lạy trước mặt Lâm Phượng Tà, chỉ là, Lâm Thế Huân bổ sung một câu, "Chắc là, con phải thay đổi xưng hô, gọi ngài nhạc phụ!"
Nghe Lâm Thế Huân nói như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi mặt đỏ lên. Lâm Phượng Tà thấy tiểu nữ nhi vậy, vui vẻ đến đỡ họ đứng lên, "Được! Bất kể là phụ thân, hay là nhạc phụ, cũng không có sai! Đều là người một nhà!"
Lời nói 'người một nhà' của Lâm Phượng Tà khiến Lâm Thế Huân cực kì vui vẻ. "Nhạc phụ, không phải người đã tạ thế ( chết) rồi sao? Vì cái gì lại ở trong tháp Trấn Yêu? Năm đó ở Nhạn Đãng Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Câu hỏi của Lâm Thế Huân, đã dời sự chú ý của Lâm Phượng Tà về chuyện năm đó, nhìn thấy dung nhan Mộ Dung Duẫn Nhi giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt, giọng nói của Lâm Phượng Tà trở nên xót xa.
"Năm đó, có người bán tin tình báo của quân ta cho Tây Kỳ quốc, hơn nữa trong lương thực chúng ta cũng bị hạ độc, còn mở cổng thành ra, dẫn quân địch tiến vào, khiến cho đại cục vốn là Bắc Chu quốc thắng biến thành đại bại! Hai mươi vạn quân của ta, toàn bộ đều chết —— "
Vừa nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt làm hại mình nhà tan cửa nát, vợ con ly biệt, trong mắt Lâm Phượng Tà tràn đầy cừu hận . Huống chi hai mươi vạn tướng sĩ này, đều là cùng hắn vào sinh ra tử, huynh đệ nam chinh bắc chiến, hài cốt bọn họ cũng không còn, mối thù này, dù như thế nào cũng phải báo !
"Tất cả mọi người nói, chuyện này do Thải Hoa làm, ta điều tra nhiều năm, cho đến gần đây mới phát hiện, Thải Hoa thật ra chỉ là thế thân cho cái chết của mẹ con. Cái người bị đốt thành tro bụi kia, không phải mẹ con, mà là Thải Hoa ! Thủ phạm, hoàn toàn là một kẻ khác!"
"Là Hoàn Nhan Liệt?"
Lâm Thế Huân hỏi như vậy, Lâm Phượng Tà nhẹ gật đầu, "Đúng! Chính là hắn! Hơn nữa, mẹ của con cũng chưa chết, bị Hoàn Nhan Liệt dấu ở địa cung ( cung điện dưới lòng đất ) dưới cung Trường Thu!"
Lời của Lâm Phượng Tà, chấn động tới mức nào, làm cho Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi sững sờ.
"Nhạc mẫu không phải đã...."Lâm Thế Huân không thể tin được sự thật này, không nghĩ tới, Lâm Phượng Tà mà tất cả mọi người cho rằng đều đã chết vẫn còn sống, Hoàn Nhan Minh Nguyệt người rõ ràng tự sát vì tình lại được giấu trong Hoàng cung, trong lúc này rốt cuộc có cái gì là bí mật không thể cho ai biết nữa? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
"Nàng còn sống, chỉ là....giống như hoạt tử nhân ( người thực vật), đang ngủ say không tỉnh, ta cũng không biết nàng đã trải qua những gì!" Thấy Lâm Thế Huân nhắc đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt, trong mắt Lâm Phượng Tà lại là một mảnh ướt át.
"Ta vốn là muốn chờ báo thù cho mẫu thân con xong, sẽ đến gặp các con nhận mặt, nói rõ chân tướng. Chính là mấy ngày hôm trước ta mới phát hiện ra Minh Nguyệt căn bản cũng chưa chết. Ta không phải đại phu, không biết tại sao Minh Nguyệt bị như vậy, ta nghĩ không ra biện pháp. Chỉ có thể tới tìm các con! Lâm Thế Huân, y thuật Tấn Mặc cao minh, ta muốn mời hắn đến nội cung xem mẹt của con, xem nàng rốt cuộc bị làm sao vậy? Có thể cứu tỉnh nàng hay không?"
Lời nói của Lâm Phượng Tà, khiến Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi ngoài kinh ngạc, còn lại là mừng rỡ vô cùng. Thì ra Hoàn Nhan Minh Nguyệt không chết! Nếu nói như vậy, không phải là cả nhà Mộ Dung Duẫn Nhi có thể đoàn viên rồi!
"Cha, con cũng biết một ít y thuật, không bằng con đi cùng các người, nói không chừng có thể giúp đỡ được!" Đối với nữ nhân cho mình sinh mạng kia, Mộ Dung Duẫn Nhi rất hiếu kỳ, cũng thấy rất thân thiết. Kiếp trước không có cha mẹ yêu thương, kiếp này có thể có cha mẹ, điều này đối với nàng là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
"Cũng được!" Lâm Phượng Tà gật gật đầu, bất kể như thế nào, chỉ cần là cơ hội, hắn không thể buông tha.
Ba người, hàn huyên thật lâu, Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi qua sự miêu tả của Lâm Phượng Tà, rốt cuộc cũng biết chuyện năm đó.
Thì ra, năm đó ở núi Nhạn Đãng, hai mươi vạn đại quân của Lâm Phượng Tà, đánh cho quân đội Tây Kỳ quốc đến hoa rơi nước chảy ( thảm hại vô cùng), thắng lợi gần như trước mắt.
Nhưng sau đó, không biết vì sao, lương thực của đại quân đã xảy ra vấn đề, tất cả mọi người đều bị kiết lỵ, tiêu chảy. Giờ nghĩ lại, hẳn là có người hạ độc trong giếng nước, cho nên thân thể các binh sĩ mới nảy sinh vấn đề không khỏe.
Vừa vặn lúc ấy là ba tháng hừ trời rất nóng, càng là thời điểm kiết lỵ tràn lan,chỉ bệnh nhẹ kiết lỵ cũng khiến sức chiến đấu của đại quân rơi thẳng xuống, mà lúc này, ban đêm có người mở cửa thành ra, quân đội Tây Kỳ quốc tiến thẳng vảo chém giết.
Lâm Phượng Tà vốn là muốn dẫn Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Lâm Théế Huân rời đi, lại không nghĩ đồ ăn của bọn họ cũng bị hạ độc, vừa rời đi đến ngoài thành không bao lâu, đã có người vây bắt tấn công bọn họ, cho dù ưng kỵ quân lấy một địch trăm,nhưng bị bọn họ bỏ thuốc, cũng không phải đối thủ của đối phương.
Lâm Phượng Tà sau khi trúng đao đã hôn mê, chờ hắn tỉnh lại, nằm bên người, là mã phu đối với hắn trung thành và tận tâm, là hắn liều mạng cứu Lâm Phượng Tà ra, chính mình lại bỏ mạng. Lúc Lâm Phượng Tà chạy về, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Lâm Thế Huân đều chẳng biết đi đâu...
"Ta suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc là ai hạ độc trong giếng nước, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người chính là đại thần Lý Tuấn người Hoàn Nhan Liệt phái tới khao thưởng tam quân, mọi chuyện phát sinh đều là từ sau khi hắn tới đây. Mà ý của hắn, chính là ý tứ của Hoàng Nhan Liệt, là Hoàn Nhan Liệt quyết tâm muốn tiêu diệt ta!"
"Chẳng qua là, tại sao Hoàn Nhan Liệt phải làm như vậy? Hắn và người không phải là bạn tốt, không phải anh ruột của mẹ sao?" Mộ Dung Duẫn Nhi không rõ Hoàn Nhan Liệt nghĩ gì, thế nhân đều nói là Hoàn Nhan Liệt thương yêu nhất là muội muội của hắn, Hoàn Nhan Minh Nguyệt, sao hắn lại muốn đối đãi với người nhà Lâm Phượng Tà như vậy?
"Hừ!" Vừa nghĩ tới hành vi bỉ ổi của Hoàn Nhan Liệt, cùng ý định xấu xa của hắn, Lâm Phượng Tà cảm thấy chán ghét, hắn nắm tay xiết chặt lại, hàm răng kêu "khanh khách", "Hắn làm như vậy, nguyên nhân chỉ có một —— "
Lời này, Lâm Phượng Tà thật sự không muốn nói ra. Đường đường là vua của một nước lại thầm mến muội muội của mình, hơn nữa vì vậy mà không để ý tới lợi ích quốc gia, tình cảm huynh đệ, người như vậy, thật sự là rất đáng hận!
Thấy Lâm Phượng Tà trầm mặc lâu như vậy, cũng không nói ra, Mộ Dung Duẫn Nhi có chút sốt ruột, "Cha, hắn vì cái gì làm như vậy, người nói đi!"
Lâm Phượng Tà nhìn nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, lại nhìn Lâm Thế Huân, thở dài. Chân tướng, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ biết, vấn đề này cũng không phải là lỗi của hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt, không cần thiết phải giấu diếm giúp Hoàn Nhan Liệt.
"Trang trí bên trong cung Trường Thu, giống như đúc khuê phòng của mẹ con, hơn nữa theo lời nói của tiểu cung nữ được Thái Hậu cứu, trước Nguyệt quý phi ở tại cung Trường Thu cùng mẹ của con lớn lên có mấy phần tương tự...."
Trong nội tâm Mộ Dung Duẫn Nhi cả kinh, nói như vậy, Hoàn Nhan Liệt không phải là kẻ luyến muội[1] chứ ! [1] yêu em gái ruột trong ngôn tình gọi tình yêu kiểu này là incest
Mộ Dung Duẫn Nhi nghĩ đến, Lâm Thế Huân cũng có thể nghĩ đến, như vậy có thể hiểu được, vì cái gì mà mỗi vị hoàng quý phi ở cung Trường Thu đều thần bí như vậy, không bao giờ tham gia cung yến, đi ra cũng là che mặt, thì ra là Hoàn Nhan Liệt có ý niệm xấu xa như vậy trong đầu!
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên nặng nề. Một quân vương lại là kẻ luyến muội, vì tư lợi bản thân, bán đứng lợi ích quốc gia, điều này nói ra, thật là làm cho người ta khó có thể tin.
"Phụ thân, chúng ta khi nào thì đi gặp mẫu thân?" Nghĩ đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn đang ở dưới mặt đất cung Trường Thu, còn không biết bị Hoàn Nhan Liệt vũ nhục như thế nào, Mộ Dung Duẫn Nhi đã cảm thấy phẫn nộ cộng thêm chán ghét.
Tại sao có thể có người biến thái như vậy! Vì muốn đạt được muội muội, lại làm ra chuyện như vậy, chuyện như thế có thể làm ra vậy thì còn chuyện gì là không thể làm được đây![2]
[2] 是可忍孰不可忍! : nguyên gốc là câu này :thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn .
"Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, ta rất muốn biết rốt cuộc Minh Nguyệt bị làm sao vậy, không bằng, thì đêm hôm nay!"
Ba người đã định ( đã quyết định), đêm đó, Lâm Thế Huân gọi Tấn Mặc tới, có thêm Lâm Phượng Tà cùng Mộ Dung Duẫn Nhi, tổng cộng có bốn người, lẩn trong bóng đêm vào Hoàng cung.
Cung Trường Thu, an tĩnh dị thường, không có gió, bọn cung nữ thái giám sớm đã đi ngủ. Bốn người đẩy cửa đi vào, lại đi xuống địa cung, đi theo sau lưng Lâm Phượng Tà trong chốc lát, rốt cuộc đã thấy được nữ tử nằm trên giường Noãn Ngọc.
"Đúng là mẫu thân!" Lâm Thế Huân không thể tưởng tượng nổi nhìn kỹ dung nhan không đổi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, "Mẫu thân, con là Thế Huân, mẫu thân, người tỉnh đi!"
"Vô dụng!" Lâm Phượng Tà giữ chặt Lâm Thế Huân, lắc đầu, "Hãy để cho Tấn Mặc kiểm tra rồi nói sau!"
Ban ngày, khi biết tin tức Lâm Phượng Tà còn sống, cái cằm của Tấn Mặc kém chút là rớt xuống đất. Giờ lại chứng kiến Hoàn Nhan Minh Nguyệt nằm ở trên giường Noãn Ngoạn, trái tim của Tấn Mặc lần nữa bị đập mạnh. Thì ra, lời đồn cuối cùng vẫn chỉ là lời đồn, hai người trong cuộc trận chiến núi Nhạn Đãng năm đó, giờ đây vẫn còn sống như cũ, làm sao không khiến người ta chấn động đây.
Không suy nghĩ nhiều, Tấn Mặc để tay lên trên mạch đập của Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Mạch đập vô cùng thong thả, mạch như vậy Tấn Mặc chưa từng gặp qua.Sau lại kiểm tra con ngươi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, sau khi thấy khí sắc, Tấn Mặc liên tục thấy kỳ lạ, "Thật sự là quá kì quái, tình hình công chúa bây giờ, có chút giống trạng thái động vật đang ngủ đông, thật sự là kỳ quái! Sư muội, muội đến xem đi!"
Thấy Tấn Mặc gọi Mộ Dung Duẫn Nhi là sư muội, Lâm Phượng Tà có chút kinh ngạc, Lâm Thế Huân ở bên cạnh giải đáp nghi vấn cho cha vợ, "Khanh khanh chính là Liên công tử nổi tiếng giang hồ.'
"Liên công tử!" Lần này, đến lượt người làm cha Lâm Phượng Tà nghẹn họng đứng nhìn trân trân . (chỉ sự kinh ngạc không nói nên lời)
Thì gia Quái y Liên công tử đại danh đỉnh đỉnh trong hồ chính là nữ nhicủa hắn cùng Minh Nguyệt! Lập tức, một cỗ tâm tình kiêu ngạo bay lên trong lồng ngực Lâm Phượng Tà! Minh Nguyệt, nàng thấy được không? Ta mang nữ nhi tới thăm nàng, nữ nhi của chúng ta ưu tú như vậy, thật giống nàng!
Lâm Phượng Tà vốn muốn nếu như Tấn Mặc trị không khỏi cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, còn nghĩ tới muốn đi tìm Liên công tử. Không nghĩ tới, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ( ý chỉ không phải đi mòn giày tốn công sức mà vẫn làm được việc).Thì ra nữ nhi của hắn chính là Liên công tử! Cái này có được gọi là đặc ân trời ban dành cho hắn cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt không?
Thời điểm Mộ Dung Duẫn Nhi quan sát Hoàn Nhan Minh Nguyệt, như xác định nàng chính là mẹ đẻ của mình. Trước ngày đại hôn bị hắc y nhân dẫn tới trước bức họa, bức họa này chỉ vẽ ra bảy phần thần thái của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, khí chất của nàng không có thể hiện ra ngoài.
Hôm nay, nhìn thấy mẹ đẻ của kiếp này, Mộ Dung Duẫn Nhi có chút kích động. Mẫu thân, hình ảnh này đã xuất hiện trong lòng nàng rất nhiều lần rồi. Trời mới biết được nàng hi vọng cỡ nào chính mình có một ngày có thể cùng cha mẹ ruột của mình ở chung một chút, hưởng thiên luân chi nhạc. ( chỉ mối quan hệ gia đình, diễn tả niềm vui sướng đoàn tụ, hạnh phúc gia đình)
Tuy nguyện vọng này kiếp trước không đạt được, nhưng mà bây giờ, đến nơi này, trời cao rõ ràng động lòng trắc ẩn, mang đến cho nàng một đôi cha mẹ, điều này làm cho nàng như thế nào mà không thể không cảm tạ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip