Chap 7( H nhẹ )

Warning: Có H nhẹ thôi, nhưng nếu bạn chưa đủ 14 tuổi thì vẫn nên thoát ra đi

Tiết Mông đã không gặp Mai Hàn Tuyết trong ba năm.

Đó là khoảng thời gian họ xa nhau lâu nhất kể từ khi giai đoạn ẩn dật kết thúc, và Tiết Mông không biết mình mong đợi điều gì từ Mai Hàn Tuyết, nhưng hắn chắc chắn rằng mình không mong đợi... điều này.

" A" hắn nói một cách yếu ớt, cảm thấy cổ họng mình hoàn toàn khô khốc. Hắn ho nhẹ một tiếng:" Mai Hàm Tuyết."

Trong suối nước nóng nơi họ lần đầu gặp nhau, không có đệ tử của Tử Sinh đỉnh vào khoản thời gian này trong ngày, giữa những làn sương mờ bốc lên có một bóng người đơn độc với mái tóc vàng uốn xoăn sóng buông xõa sau lưng.

Trên tấm lưng trần của y, những giọt nước ướt đẫm nhỏ giọt chạy xuôi xuống. Hơi nước ngưng tụ lại, phân tán những tinh thể ánh sáng trên những đương cong rõ nét ở vai và lưng y,kéo dài xuống đường nhân ngư cân xứng ngay dưới eo, nhìn xuống chút nữa là cặp mông săn chắc tròn trịa, và nếu Tiết Mông tiếp tục theo tầm nhìn này, nhìn về phía trước...

Phía...phía trước...

Tiết Mông nuốt nước bọt.

"Đã lâu không gặp, Tử Minh," Mai Hàm Tuyết nói một cách thản nhiên. "Ngươi không thay đổi một chút nào."

Đó là sự thật. Chiều cao của Tiết Mông vẫn bằng chiều cao khi hắn ở mười tám tuổi, khi mọi người xung quanh hắn đã cao lên như búp măng chỉ qua một đêm, và bây giờ tất cả họ đều cao ngất ngưởng so với hắn ví dụ như Sư Muội và Mặc Nhiên. Đặc biệt là Mặc Nhiên.

Hắn không ngờ rằng Mai Hàm Tuyết, người từng thấp bé, mập mạp và trông thích hợp để lăn lộn vui vẻ hơn là đi bộ, lại ...

To lớn như vậy

Theo nhiều cách. Theo nhiều cách mà Tiết Mông có thể nghĩ đến

Chúa ơi, cái quái gì vậy.

Im lặng đi, tên khốn. Ta muốn hôn ước này bị hủy bỏ, hắn muốn nói. Ta muốn hủy bỏ hôn lễ, đồ ngu. Mang những sính lễ ngu ngốc của ngươi cút đi cùng với ngươi.

Thay vào đó, bật ra từ miệng hắn lại là một tiếng "ưm" khó hiểu

"Hửm?" Mai Hàm Tuyết lặp lại. Một luồng sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt y, ánh sáng này phản chiếu viên ngọc lục bảo đeo trên trán y. Mai Hàm Tuyết qua qua làn hơi nước bốc khói giữa họ, làm cho những giọt nước rơi xuống theo từng bước đi của y, và không có cách nào để Tiết Mông không thể không để ý đến cái cách mà... thứ đó đong đưa khi Mai Hàm Tuyết ngày càng đến gần. Nó dường như ở ngay trước mắt hắn, và Tiết Mông chắc chắn rằng nếu hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, đôi mắt của hắn dường như sẽ nhảy ra khỏi hốc mắt. Mai Hàm Tuyết dừng lại trước mặt hắn, và Tiết Mông đột ngột lùi lại một bước. Mẹ kiếp, Tiết Mông bây giờ phải ngước lên để có thể mắt đối mắt với Mai Hàm Tuyết. Hắn cảm thấy như đồng tử của mình đang giãn ra bằng cách nào đó. "Ta thích âm thanh vừa rồi. Có vẻ như não ngươi đã phát triển một chút kể từ lần cuối ta gặp nhau."

"Cái gì cơ?" Tiết Mông sững sờ hỏi.

"Ta đã nói..."

Nhưng tại thời điểm đó, họ bị cắt ngang bởi một giọng nói khác, một giọng nói với tiếng cười leng keng và kèm theo tiếng leng keng của chuông bạc. "Ồ, tôi đến muộn một chút."

Nhưng tại thời điểm đó họ đã bị cắt ngang bởi một tiếng cười đi kèm với đó là tiếng leng keng của chuông bạc. "Ồ, ta đến muộn một chút."

Đó là một giọng nói giống hệt Mai Hàm Tuyết. Tiết Mông quan sát ung quanh. Ở đó. Từ phía bên kia của hồ nước, một Mai Hàm Tuyết khác xuất hiện,cũng hoàn toàn khỏa thân

"Cái quái gì."

"Ngươi trông có vẻ vui vẻ khi ở bên ca ca ta nhỉ, Manh Manh.'

Tiết Mông cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Chẳng bất cứ lời giải thích nào, vậy mà đột nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng hoàn hảo trong mắt hắn.

"Hàm Tuyết," người đầu tiên nói với một chút thiếu kiên nhẫn. "Cút đi."

"Ta chỉ muốn gửi lời chào với huynh và nương tử mới của huynh thôi, ca," người mới tới đáp lại một cách táo tợn. " Trước khi mọi thứ dần trở nên kỳ quặc với tất cả chúng ta. Huynh biết đấy. Sau này ta sẽ phải gọi hắn là chị dâu.Khi hắn trở thành một phần trong gia đình của chúng ta.Mmm. Điều này có chút... không thích hợp."

"Ngươi là người nhà của ta, và sau này hắn cũng như vậy." Người đứng gần hắn hơn trả lời." Không cấm ngươi gọi như vậy."

“ Các ngươi đang nói cái quái gì vậy,” Tiết Mông hét lên. "Cái quái quỷ gì đang xảy ra ở đây?"

Nhưng hắn chính xác chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Sinh đôi.  Là sinh đôi, từ trước đến giờ đều là như vậy.

Tất cả mọi người đều tham gia vào trò đùa này ngoại trừ hắn.

Mẹ. Cha.

Mặc Nhiên.

Tiết Mông nhìn vào giữa hai người, rút Long Thành ra khỏi vỏ, và chĩa vào thứ đó của họ một cách đầy đe doạ. Người mới tới đưa hai tay lên, ý muốn xoa dịu, cười khẽ:" Bình tĩnh nào. Về vấn đề này, Manh Manh. Bọn ta đã muốn nói với ngươi từ rất lâu rồi."

"VÀ?!"

“Và… bá mẫu đã thuyết phục bọn ta rằng sẽ vui hơn rất nhiều nếu hai chúng ta không làm như vậy”. Mai Hàm Tuyết nhún vai. “Vậy ta là Mai Hàm Tuyết. Đó là ca ca ta, Mai Hàn Tuyết. Hàn trong hàn lãnh , ngươi hiểu mà. Bởi vì huynh ấy chính xác là một tảng băng. Nhưng nội tâm bên trong, và da của huynh ấy rất ấm, vì vậy đừng lo lắng. "

Hắn không biết viết tên Mai Hàn Tuyết vì nó không quan trọng! Điều này không quan trọng!

Và chắc chắn điều quan trọng cũng không phải là Mai Hàn Tuyết ấm hay lạnh! Bởi vì hắn sẽ không bao giờ chạm vào Mai Hàm Tuyết ngoại trừ khi hắn dùng đầu nhọn của thanh kiếm của mình giao tranh với Mai Hàn Tuyết.

… Thanh kiếm… của Mai Hàn Tuyết

Tiết Mông nuốt nước bọt.

“Và ta cũng chưa bao giờ nói dối ngươi,” Mai Hàm Tuyết khẳng định. “Ta sẽ không thành thân với ngươi. Là huynh ấy ." Vậy nên, chúc may mắn.

Mai Hàn Tuyết vẫn im lặng đứng đó, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi hắn. Việc này khiến Tiết Mông không thoải mái, sự khó chịu này hoàn toàn không liên quan đến điều ngu ngốc mà hai huynh đệ Mai gia vừa nói cho hắn, cũng sẽ không liên quan đến những lời nói dối của phụ mẫu hắn.Cuối cùng, Mai Hàm Tuyết đến gần ca ca của mình , nghiêng người ngả đầu vào vai Mai Hàm Tuyết và nhận xét, "Ca, a hắn thực sự rất dễ thương."

"Ừm."

"Ta có thể chỉ ..."

"Không."

"Một nụ hôn nhỏ-"

"Không" Mai Hàn Tuyết xô thẳng mặt  em trai mình xuống nước, và đột nhiên, hảo cảm của Tiết Mông với người trước mặt này tăng lên một mức rất nhỏ.

Mai Hàm Tuyết tái mặt, nói lắp bắp khi hắn lau đi nước ấm trên mặt, giở giọng chế giễu nửa đùa nửa thật khi hắn vén mái tóc ướt ra sau lưng của mình." Tốt thôi, tốt thôi. Ta còn những con công khác để nhổ lông, huynh hiểu mà. Nhưng mà ca, ta đã nghĩ rằng chúng ta luôn chia sẻ mọi thứ cùng nhau.

"Không phải cái này." Mai Hàn Tuyết nói. Và Tiết Mông thấy mình bị líu lưỡi đến mức không biết phải xử lý thế nào với trường hợp quái quỷ đang xảy ra với bản thân.

Trước đây hắn chưa bao giờ như thế này trước mặt cặp song sinh. Chà, hắn không biết họ là song sinh, nhưng điều đó có vẻ ít quan trọng hơn so với việc cơ thể của hắn có phản ứng khi nhìn thấy một Mai Hàn Tuyết với nước chảy xuống ngực, đôi mắt xanh lục và giọng nói trầm thấp thấp hơn một chút so với đệ đệ của mình, và bây giờ Tiết Mông đang thực sự chăm chú lắng nghe giọng nói đó.

Ôi chúa ơi.

Mai Hàn Tuyết bằng một cách nào đó, đang cố gắng đầu độc hắn, có thể là bằng cách tên đó nhìn hắn

Khi Mai Hàn Tuyết đi rồi, chỉ còn hai người bọn họ ở lại trong suối nước nóng. Hơi nước bao phủ khuôn mặt và mái tóc của Mai Hàn Tuyết, khiến hình bóng của y trong mắt Tiết Mông có chút dao động, tựa như người đứng trước mặt hắn chỉ là ảo ảnh,và—

“Thở đi,” Mai Hàn Tuyết nói với giọng điệu ra lệnh, và Tiết Mông thở hổn hển, cảm thấy không khí liên tục tràn vào khoang phổi , đầu hắn có chút quay cuồng , chóng mặt, nhưng hắn nhanh chóng đâm Long Thành xuống đất đá để giữ vững bản thân, vẫn tiếp tục nghiêng mình trên các cạnh của hồ nước.

" Sẽ không có hôn lễ nào cả." Hắn nói, nhớ lại lý do vì sao mình đến tìm Mai Hàn Tuyết.

" Chúng ta có thể đấu một trận để quyết định việc đó?"

Tay cầm kiếm của Tiết Mông giãn ra từng chút một; hơi nước bốc lên đầu anh ta,hắn mới trải qua một cú sốc về việc Mai Hàm Tuyết có huynh đệ song sinh, và cảm giác bị phản bội sâu sắc từ mọi người xung quanh, hiện tại hắn không có cách nào để đoán trước những gì xảy ra tiếp theo.

"Vì sao ta phải đấu với ngươi?"

"Nếu ngươi thắng, ngươi quyết định xem chúng ta có thành thân hay không."

“Ta đã thắng trước đây,” Tiết Mông nhấn mạnh. "Chúng ta sẽ không thành thân."

“Ừm. Vậy thì không có lý do gì người không giành chiến thắng một lần nữa, phải không, Tử Minh? ”

Đó là sự thật. Không có lý do gì…

"Và nếu ta thắng, thì hôn ước sẽ  được thực hiện."

Đây là điều kiện đặt cược rất cao, nhưng Tiết Mông chưa bao giờ trốn tránh thử thách, đặc biệt là thử thách do người mà hắn gọi là kẻ thù truyền kiếp của mình đưa ra.

Kẻ thù truyền kiếp của hắn, kẻ trông như thể có thể ăn tươi nuốt sống Tiết Mông, một miếng xương cũng chẳng chừa lại , và Tiết Mông không biết làm thế nào mà anh ta thậm chí còn tìm được từ để mô tả loại cảm giác đó.

“ Cứ như vậy đi,” Tiết Mông nói, không hiểu những lời đang thốt ra từ chính miệng mình. “Mai Hàn Tuyết, tên khốn, ra đây ngay và—“

Nhưng thay vào đó, hắn bị kéo xuống hồ nước, nước ấm quanh người, và một đôi tay ôm chặt eo hắn, kéo ngực họ dán sát vào nhau .

Thứ… của Mai Hàn Tuyết… áp vào đùi hắn.

Mọi suy nghĩ lúc này dường như đều biến mất, và Tiết Mông cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của người đang ôm hắn , nhưng Mai Hàn Tuyết dễ dàng bắt giữ hắn, trầm giọng nói, “Đấu trường ở đây. Hãy rút kiếm ra, Tử Minh. "

Long Thành từ trong tay trượt ra, rơi xuống đáy hồ

Đây là một ý kiến ​​tồi. Ý tưởng tồi tệ nhất từ trước đến giờ của hắn.

“Ta có… ừm…” Tiết Mông liếm môi. "Rút kiếm của ngươi ra trước."

Đôi mắt anh mở to vì kinh ngạc khi khóe môi của Mei HanXue nhếch lên. "Ta đã làm."

“ Kêu lên giống lúc nãy đi,” Mai  Hàn Tuyết nói, và ngày hôm đó, Tiết Mông cuối cùng cũng hiểu được điều mà sư tôn của hắn đã không dạy anh suốt thời gian qua.








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip