Chương 50: Bắt hung thủ
Khóe mắt Địch Hạo giật giật, vỗ mông Thất Thất, "Bảo bối, hôm nay chúng ta về nhà."
"Hả?" Thất Thất quay đầu nghi hoặc nhìn Địch Hạo," Tại sao vậy ba?"
"Không vì sao cả." Địch Hạo trả lời, sau đó cũng không thèm nhìn Tần Chí một cái, liền đi trước.
Tần Chí cau mày không nói một lời đi theo phía sau. Thất Thất gãi đầu nhìn hai người —— bé cảm thấy hai người có chút kì quái a.
"Hạo Hạo..."
Tần Chí lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Địch Hạo quay đầu trừng mắt nhìn một cái.
Oa, chú gọi ba là Hạo Hạo nha —— Thất Thất lấy tay vo cằm, tò mò nhìn hai người.
Cuối cùng Tần Chí vẫn không mở miệng giữ Địch Hạo lại, chỉ là nói, "Ít nhất để anh đưa hai người về đi."
Địch Hạo lắc đầu muốn từ chối, liền thấy Thất Thất kéo cổ áo của mình, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Ba, ba cãi nhau với chú ấy sao?"
Nói những chuyện này ở trước mặt Thất Thất thì không tốt, Địch Hạo chỉ im lặng lắc đầu, Tần Chí mở miệng nói, "Chú không cãi nhau với ba con, chẳng qua hôm nay chú có chút việc, cho nên con với ba con không cần ở chung với chú
Thất Thất gật đầu, "Ồ" một tiếng.
Địch Hạo im lặng nhìn thoáng qua Tần Chí, sau đó đi tới chỗ xe đậu, Tần Chí thở phào nhẹ nhõm một hơi, chở hai người về nhà. Ở trong xe nhìn Địch Hạo bế Thất Thất lên lầu, đến khi trên lầu ánh đèn ấm áp sáng lên, Tần Chí cũng không có rời đi, trên lầu ánh đèn ấm áp như vậy, Tần Chí thở dài một hơi, không muốn quay về nhà mình, vẫn là tới công ty tăng ca đi.
Trên tầng cao nhất của Hoa Đỉnh, trong văn phòng của tổng giám đốc, Tần Chí ngồi ở bàn làm việc nghiêm túc phê duyệt công văn, sau một lúc lâu, ngừng bút, ngẩng đầu nheo mắt lại—— nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống, Tần Chí buông bút, dựa vào lưng ghế, muốn nhìn một chút thứ kia luôn tìm đến hắn rốt cuộc có mục đích gì.
"Thùng thùng."
Tiếng đập cửa vang lên, Tần Chí đứng dậy đi tới cửa mở ra, ngoài cửa vẫn không có gì, chỉ có một bãi nước, quỷ dị chính là, vết nước ở đó chậm rãi kéo dài, Tần Chí suy tư một chút, lập tức liền nhấc chân đi theo vết nước, đi đến cầu thang, đi theo xuống lầu, vết nước dường như dẫn hắn đến tầng lầu của nhân viên, quả nhiên, sau khi xuống ba lầu, vết nước ấy dẫn hắn tới trước một bàn làm việc, Tần Chí nhìn một chút thẻ công tác trên bàn, trên đó là hai chữ Liễu Diễm, Tần Chí nhíu mày —— là người phụ nữ chết sáng nay, bởi vì người chết chưa bao lâu, cho nên đồ vật trên bàn vẫn chưa có người tới dọn đi.
"Bang" một tiếng.
Tần Chí trấn định ngẩng đầu, liền thấy máy tính trên bàn Liễu Diễm đột nhiên mở ra, sau đó nhanh chóng khởi động, Tần Chí nheo lại đôi mắt nhìn kỹ, tài liệu được đặt mật khẩu ở bên trong mở ra, nội dung xuất hiện trên màn hình.
Nhìn thấy rõ nội dung, Tần Chí hừ cười một tiếng, tìm kiếm ở trên bàn Liễu Diễm một chút, tìm thấy một USB, sau đó chép tất cả tài liệu trên máy tính vào.
Ngày hôm sau, Địch Hạo sau khi đưa Thất Thất đi học, cọ tới cọ lui, vẫn đi tới văn phòng Tần Chí. Vừa vào cửa, liền thấy Tần Chí ở sau bàn làm việc, cà phê đặt trên bàn trà đang tỏa hơi ấm cho buổi sáng, Tần Chí thấy Địch Hạo tới, cười một chút, "Anh cho người mua tới, em ăn chút đi. Ăn xong anh có chuyện muốn nói với em." Thất Thất lúc trước đã nói với Tần Chí, mỗi lần đi học, tới trường đều khá sớm, cho nên Thất Thất sẽ ăn sáng ở trường, vì thế Tần Chí nghĩ, Địch Hạo mỗi lần đưa Thất Thất đi học, chắc chắn còn chưa có ăn sáng.
Sau khi nói xong, Tần Chí liền cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện, cũng không nhìn chằm chằm Địch Hạo nữa, để tránh hai bên xấu hổ, nhìn thấy Tần Chí như vậy, Địch Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi vào trên sô pha ăn xong nhanh một chút.
Sau khi ăn xong, Địch Hạo nhìn Tần Chí, "Khụ khụ, tôi ăn xong rồi, anh có chuyện gì cần nói với tôi?."
Tần Chí ngẩng đầu, từ trên mặt bàn cầm lấy hai xấp tư liệu, sau đó đi đến sô pha bên cạnh, nhìn biểu cảm của Địch Hạo, sáng suốt lựa chọn ngồi xuống đối diện Địch Hạo, đặt tư liệu trước mặt Địch Hạo, "Ngày hôm qua lúc anh ở văn phòng, âm linh kia lại tới tìm."
Địch Hạo cầm lấy tập tư liệu, lập tức ngẩng đầu nói, "Vậy anh..."
Tần Chí gợi lên khóe miệng," Anh không có việc gì."
"Khụ khụ, ai lo lắng anh, tôi là hỏi anh, ngày hôm qua có phát hiện gì không?"
Tần Chí nhìn thoáng qua Địch Hạo, cúi đầu giấu khóe miệng tươi cười, sau đó ngẩng đầu, "Thật sự có phát hiện, ngày hôm qua âm linh kia dẫn anh tới văn phòng của Liễu Diễm, sau đó còn mở máy tính."
Địch Hạo nhíu mày, "Chẳng lẽ âm linh này tìm anh, là vì mục đích này?"
Tần Chí gật đầu, "Có lẽ vậy, bởi vì anh phát hiện một số tài liệu trên máy tính của Liễu Diễm."
"Tài liệu gì?"
"Có liên quan tới một số kế hoạch của công ty anh, thậm chí còn là kế hoạch bị đình chỉ, Liễu Diễm đem những tư liệu đó tập hợp, nếu cho những người khác, như vậy Hoa Đỉnh chắc chắn sẽ có tổn thất lớn, đương nhiên, anh không xác định Liễu Diễm giao những tư liệu đó cho người khác là có mục đích gì."
"Vậy... Những tư liệu đó có bị tiết lộ hay chưa?"
"Trước mắt hẳn là chưa, có lẽ đây là nguyên nhân âm linh đến tìm anh."
Địch Hạo nhướng mày, "Chẳng lẽ nó là người tốt? Lại đi nhắc nhở anh chuyện này."
Tần Chí lắc đầu," Không biết được, có lẽ nó cũng là vì mục đích riêng của mình." Tần Chí chỉ chỉ phần tài liệu còn lại trên bàn trà, "Em xem thử đi."
Địch Hạo cầm tới lật xem một chút, sau đó kinh ngạc hỏi," Tiêu Tiêu? Trợ lý Liễu Diễm?"
"Ừm."
Địch Hạo tiếp tục xem: "Tiêu Tiêu này lại là người thứ ba giữa Liễu Diễm và chồng cô ấy? Oa, loạn như vậy."
Tần Chí gật đầu, "Còn chưa hết, Tiêu Tiêu này lúc trước có đoạn thời gian xin nghỉ việc, anh hôm qua phái người điều tra một chút Tiêu Tiêu này hiện ở chỗ nào, buổi sáng hôm nay thu được tin tức, không tìm thấy Tiêu Tiêu."
Địch Hạo buông tư liệu, "Anh nghi ngờ âm linh kia chính là Tiêu Tiêu?"
"Không sai."
"Chẳng lẽ Liễu Diễm bởi vì Tiêu Tiêu là người thứ ba, cho nên giết Tiêu Tiêu?" Địch Hạo bĩu môi, "Phụ nữ ghen tuông thật đáng sợ."
Tần Chí lắc đầu, "Anh cảm thấy người ra tay có lẽ không phải là Liễu Diễm, bởi vì Tiêu Tiêu trước khi rời đi, cũng không có hành vi xung đột với Liễu Diễm."
"Cho nên... Anh có đối tượng nghi ngờ khác sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi.
"Anh hôm nay sau khi nhận được tin tức, lại kêu người đi điều tra chồng Liễu Diễm một chút." Tần Chí chỉ chỉ tàu liệu khác trên bàn trà, "Em mở ra nhìn xem đi."
Địch Hạo lật xem, "Chồng cô ấy không làm việc ở Hoa Đỉnh."
"Ừ, người này tên Hà Chí Cương, đang làm việc ở một công ty không tính là nhỏ, thời gian trước vừa được thăng chức."
"Ồ, trên đây có viết nguyên nhân hắn được thăng chức, chẳng lẽ có liên quan tới Hoa Đỉnh?" Địch Hạo nghi hoặc hỏi.
Tần Chí gật đầu, "Không sai, Hà Chí Cương được thăng cấp là nhờ một dự án, mà dự án này của hắn là cái Hoa Đỉnh đã bỏ đi không thực hiện."
"What, dự án mấy người vứt đi cũng đủ để người khác thăng chức." Địch Hạo kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên, Hoa Đỉnh hội tụ nhân tài cả nước, rất nhiều người giỏi đều muốn tiến vào, một dự án tùy tùy tiện tiện cũng có thể vượt xa các công ty bên ngoài."
Địch Hạo bĩu môi, thầm nói, "Đồ khoe mẽ... Vậy anh nghi ngờ hung thủ là Hà Chí Cương sao? Động cơ giết người của hắn là gì?"
"Có thể chính là bởi vì trong máy tính Liễu Diễm có những tư liệu đó đi, nhưng mà cụ thể như thế nào anh cũng không biết." Tần Chí lắc đầu nói.
"Nếu thật sự liên quan tới Hà Chí Cương, âm linh kia chắc chắn vẫn chưa từ bỏ, hơn nữa Hà Chí Cương nếu là hung thủ, chắc chắn cũng là kẻ xử lý thi thể, chúng ta có thể phái người theo dõi hắn, tới đó bắt ba ba trong rọ."
Đêm đến, Hà Chí Cương mỏi mệt về đến nhà, cái chết của Liễu Diễm cho hắn đả kích rất lớn, hắn ta không nghĩ ra, một người phụ nữ ở bên mình mấy năm cứ như vậy mất rồi, tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy?
Ở trên sô pha mỏi mệt xoa đôi mắt, Hà Chí Cương thở dài thật sâu một hơi, cầm lấy túi để ở một bên, bên trong là di vật của Liễu Diễm lấy từ cục cảnh sát về, lấy từng cái từ trong túi ra, bày biện trên bàn, nhìn nhẫn đá quý trong tay, hắn ta còn nhớ rõ cái này là hắn ta mua cho Liễu Diễm sau khi được thăng chức, hơn nữa còn bảo đảm với cô ấy, về sau sẽ cho cô ấy cuộc sống tốt hơn, Liễu Diễm lúc ấy cười rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc, mà hiện tại tất cả như chưa từng xảy ra.
Đang nghĩ mọi chuyện, đèn trong phòng khách đột nhiên tắt hết, Hà Chí Cương hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, vừa định đứng lên, liền cảm giác một sự lạnh lẽo từ chiếc nhẫn cầm trong tay, như dòi bám trên xương, chậm rãi leo lên trên người mình, Hà Chí Cương sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, trên người lập tức đổ mồ hôi lạnh, bên tai truyền đến tiếng hít thở, hơi thở lạnh lẽo truyền đến.
Hà Chí Cương run rẩy lên tiếng, "Diễm... Diễm Diễm, là... Là em sao?"
"Ha ha... Mới vừa đây, thế mà anh đã nhận sai người rồi sao."
"A..." Hà Chí Cương hít một hơi khí lạnh, sau khi nghe ra âm thanh này là của ai, hắn ta trắng mắt, té xỉu.
Địch Hạo gọi điện thoại khẩn cấp cho Khâu Viễn, kêu hắn phái Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền theo dõi Hà Chí Cương, ai ngờ tới nhận được điện thoại, nói Hà Chí Cương hôm nay căn bản không đi làm, tới nơi hắn ở cũng không phát hiện người.
Địch Hạo nghĩ một chút, kêu bọn họ tới Hoa Đỉnh, nhìn xem Hà Chí Cương có tới đây hay không.
Sau khi Hà Chí Cương tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tình xảy ra đêm qua, không thể ở lại lâu hơn được nữa, hắn ở bên ngoài hốt hoảng một ngày, rốt cuộc hạ một quyết định.
Buổi tối, nhân viên Hoa Đỉnh đều tan tầm gần hết, một bóng người trộm đi tới kho hàng, mở cửa một kho hàng, nhìn trái phải xem không có ai, liền chui vào.
"Sao lại không có... Tại sao lại không có?" Cho dù nhiệt độ đang âm, đầy đầu Hà Chí Cương đều là mồ hôi.
"Anh tới tìm thi thể sao?"
Phía sau một giọng nói đột nhiên truyền đến, Hà Chí Cương hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất, quay đầu lại thấy được ở ngoài cửa có vài người.
Sau khi bị đám người Khâu Viễn tra hỏi, Hà Chí Cương rõ rang đã nhụt chí.
"Người chết là Tiêu Tiêu sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi.
Hà Chí Cương gật đầu.
"Anh và Liễu Diễm cùng nhau giết cô ấy?" Khâu Viễn mở miệng nói.
"Không, không phải!" Hà Chí Cương đột nhiên kích động ngẩng đầu lên, "Diễm Diễm kỳ thật không biết Tiêu Tiêu đã chết, cô ấy vẫn luôn cho rằng Tiêu Tiêu bị tôi ép rời khỏi Hoa Đỉnh mà thôi, cho nên chỉ giả làm tin Tiêu Tiêu từ chức."
Mấy người Địch Hạo nhìn nhau: "Vậy anh tại sao lại muốn giết Tiêu Tiêu?"
Hà Chí Cương nhấp môi không nói, Tần Chí đột nhiên mở miệng nói, "Là bởi vì Tiêu Tiêu đã biết Liễu Diễm ngầm đưa cho anh dự án của Hoa Đỉnh?"
Hà Chí Cương ngẩng đầu, sau đó nhắm mắt lại gật đầu.
"Chỉ sợ không chỉ có như vậy." Tần Chí lại mở miệng nói.
"Cô ta sau khi biết Diễm Diễm làm chuyện đó, lấy chuyện này uy hiếp tôi, kêu tôi ly hôn với Diễm Diễm, sau đó quen với cô ta, bằng không liền tố cáo mọi chuyện ra ngoài."
"Anh chính là vì chuyện này mà giết người sao?" Địch Hạo cau mày hỏi.
"Tôi... Tôi không phải cố ý." Hà Chí Cương đau khổ nói, "Ai kêu người phụ nữ đó một hai muốn tôi và Diễm Diễm ly hôn, ban đầu chúng tôi rất tốt, chỉ là bạn giường ngẫu nhiên mà thôi, là cô ta muốn quá nhiều, tôi mới vừa thăng chức, không thể để cô ta phá hư cuộc sống hiện tại của mình"
"Anh nếu không muốn ly hôn với Liễu Diễm, đó chứng tỏ anh còn yêu Liễu Diễm, tại sao còn muốn phát sinh quan hệ với Tiêu Tiêu?" Từ Tử Hạo nhịn không được nói.
Hà Chí Cương im lặng không nói.
Tần Chí hừ cười một tiếng, "Thói hư tật xấu của đàn ông, ăn trong chén còn muốn ngó trong nồi, mãi mã không biết thỏa mãn. Nếu yêu một người, liền phải chung thủy với người ấy."
Mấy người còn lại nhìn Tần Chí – làm như hắn không phải đàn ông vậy.
Địch Hạo bĩu môi, cảm thấy câu cuối của hắn nói —— giống như có chút tự luyến à.
Hà Chí Cương chần chờ mở miệng hỏi, "Diễm Diễm thật sự là chết ngoài ý muốn sao?"
Địch Hạo ha ha cười hai tiếng, "Cô ấy là bị anh hại chết. Người phụ nữ ngốc ấy đến chết cũng không biết, thì ra người cô ấy yêu đã sớm phản bội cô ấy."
Lúc này, Hà Chí Cương hoàn toàn sụp đổ, hối hận không thôi.
"Tiêu Tiêu dùng phương thức tàn nhẫn nhất trừng phạt Hà Chí Cương." Tần Chí nhìn bộ dáng Hà Chí Cương mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip