Chương 19: Nguy hiểm ngoài ý muốn
Bên này, Dạ Trầm Uyên đã đến thời điểm mấu chốt!
Linh dược chuyên dùng để tôi thể trong Thiên Châu, hiệu quả cực kỳ bá đạo! Nếu là người thường, lúc mới tiến vào liền chắc chắn bị thống khổ xé rách bức đến điên rồi, càng đừng vọng tưởng muốn niệm pháp quyết, dày vò thế này, so với chết còn khó chịu!
Nếu không phải hôm nay trên lôi đài, Dạ Trầm Uyên biểu hiện quyết tuyệt cùng rắn rỏi, Lệ lão cũng sẽ không làm hắn tôi thể lúc này, ví dụ tôi thể sớm nhất được ghi lại đã là hai mươi tám tuổi, hơn nữa người kia còn thất bại, cho nên tôi thể tuy rằng càng sớm càng tốt, nhưng thời kỳ trước, phần lớn đều thực hiện sau khi kết đan, chung quy một khi không chịu đựng được, hậu quả thật sự vô cùng đáng sợ!
Nếu Dạ Trầm Uyên đã quyết định, kết quả thế nào, đều phải xem tạo hóa của hắn.
Lúc Nguyên Sơ đi tới, liền nhìn thấy tiểu viện của Dạ Trầm Uyên được bao quanh một loại linh khí đặc thù, linh khí kia ở trong trận pháp ngưng kết không tán, nồng đậm đến mức muốn ngưng thành thể lỏng, hít sâu một hơi, một tia linh khí này làm tinh thần nàng rung lên... nghĩ đến cái, đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn!
Đây không phải nguyên khí tôi thể sao? Chẳng lẽ...... Dạ Trầm Uyên là đang tôi thể?!
Xem qua trong sách Nguyên Sơ rất rõ ràng, trong tay Lệ lão có một phương thuốc thượng cổ, phối hợp với linh tuyền trong Thiên Châu, trong thời gian ngắn tôi thể!
Nhưng hắn trăm triệu không biết tới, Dạ Trầm Uyên thế nhưng là Thần Hoàng huyết mạch! Một khi tôi thể, huyết mạch lực lượng sẽ được kích hoạt, Thần Hoàng huyết mạch dữ dội khủng bố là cái dạng khủng bố gì? Dạ Trầm Uyên hiện tại mới chỉ đạt tới Luyện Khí kỳ, thân thể yếu ớt, nếu kích thích huyết mạch kia còn không phải tìm chết hay sao?!
Nguyên Sơ kinh hãi, một đoạn cốt truyện này hẳn là phát sinh tại thời điểm Dạ Trầm Uyên 18 tuổi, lúc ấy hắn vì mong muốn sức mạnh mà quyết định tôi thể, mắt thấy liền sẽ thành công, nhưng bởi vì huyết mạch kích phát, không nói tôi thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tu vi cũng đại hạ, sau đó liền gặp một cái muội tử cứu hắn...... A a! Hiện tại trọng điểm không phải muội tử, là làm thế nào cứu mạng hắn a! Hắn sao lại đột nhiên nghĩ quẩn mà muốn tôi thể chứ?
Nguyên Sơ dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ kết giới vọt vào trong phòng, linh khí bên trong cùng nguyên khí giao hòa, quả nhiên là đang tôi thể, hơn nữa xem bộ dáng Dạ Trầm Uyên, hắn tựa hồ sắp thành công, cả người phát ra nhàn nhạt ngọc sắc hoa quang, hiển nhiên đã tiến vào bước cuối cùng của tôi thể, thoát thai hoán cốt.
Ánh mắt Nguyên Sơ nhanh chóng quét đến ngực hắn, lúc này chỗ đó đã ẩn ẩn hiện lên một đường màu đỏ, không xong! Huyết mạch sắp sửa bị kích hoạt rồi!
Nàng không cần suy nghĩ, một đạo thủ pháp phức trong nháy mắt liền hoàn thành, thật mạnh đánh vào trên người Dạ Trầm Uyên, một bước cuối cùng đột nhiên bị đánh gãy, Dạ Trầm Uyên lập tức phun ra một đống máu.
Là ai? Là ai phá vỡ trận pháp của hắn, lẻn vào đánh lén?
Cả người đau nhức, Dạ Trầm Uyên mơ mơ màng màng mở ra hai mắt, tu vi của hắn lúc này vì phản phệ mà đang thụt lùi, nhưng hắn lại không cách nào để ý đến, bởi vì người đánh hắn, thế nhưng lại là sư phụ?!
Không đợi hắn nói chuyện, Nguyên Sơ đã hướng hắn lại gần, đôi tay kết ấn, ngón tay điểm vào chân tâm của hắn, giây tiếp theo, Dạ Trầm Uyên liền cảm thấy giữa mày một trận đau đớn! Sư phụ... thế nhưng lại đang mạnh mẽ lôi Thiên Châu ra khỏi hắn!
"Không tốt, nàng đây là đang nhân cơ hội này cướp lấy Thiên Châu?!"
Lời nói của Lệ lão làm trong lòng Dạ Trầm Uyên một mảnh băng hàn, như vậy có nghĩa sư phụ vẫn là muốn Thiên Châu? Cho nên tận dụng thời cơ đả thương hắn chiếm đoạt?
Nhưng làm sao có thể như vậy? Rõ ràng hắn muốn cùng nàng cộng hưởng Thiên Châu, nàng đều cự tuyệt?!
Thiên Châu tuy rằng nhập thể, nhưng là ở thời điểm chủ nhân bị đe dọa tính mạng, nếu gặp phải người có tu vi cường đại, có thể mạnh mẽ đem nó kéo ra bên ngoài, một khi Thiên Châu ly thể quá mộ khác, nguyên chủ liền phải chết không ngờ.
Nguyên Sơ thấy ý thức của Dạ Trầm Uyên tan rã, có chút nóng nảy!
"Mau đem Thiên Châu cùng ta cộng hưởng!"
Thanh âm Nguyên Sơ vừa phát ra, Lệ lão bên trong thức hải liền lạnh giọng hô lên, "Không thể! Nàng tưởng không tốn sức mà chiếm đoạt Thiên Châu! Như vậy không được, mau trốn vào Thiên Châu!"
Mà mặc kệ Lệ lão ở bên tai kêu gào như thế nào, Dạ Trầm Uyên đều không có động đậy, hắn trơ mắt nhìn Thiên Châu từ chân bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ra, ngẩng đầu nhìn Nguyên Sơ, ánh mắt bí thống khó tin......
"Người chẳng lẽ phải vì nó, mà giết ta sao?"
Thanh âm của hắn hơi hơi run rẩy, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, so với chuyện mẫu thân bị kéo đi khi xưa còn muốn mãnh liệt hơn! Chẳng lẽ quan tâm trước kia của Nguyên Sơ đối với hắn là giả? Không, hắn không tin!
Nguyên Sơ vừa nghe liền biết hắn hiểu nhầm, hẳn vậy, đột nhiên đả thương hắn, làm hại hắn tu vi thụt lùi, còn dùng cường lực đem bảo vật gắn với thần hồn của hắn hung hăng kéo ra, không đến mười lắm phút liền đi đời nhà ma, thế này dù là ai cũng sẽ hiểu lầm.
Nguyên Sơ nghĩ muốn giải thích nhưng lại thấy một đoạn màu đỏ từ ngực hắn chuẩn bị trồi ra ngoài, hơn nữa còn hướng theo khóe mắt mà đi! Không xong, một khi đường vân kéo tới trên cùng Thần Hoàng huyết mạch liền sẽ kích hoạt!
Nguyên Sơ không có thời gian giải thích, nhìn Dạ Trầm Uyên đang bình tĩnh nhìn mình, nàng vội vàng nói, "Nhanh lên, ta là đang cứu ngươi!"
Nghe Nguyên Sơ nói như vậy, Dạ Trầm Uyên theo bản năng liền tin, chính là Lệ lão bên trong thức hải của hắn thì không, "Đừng tin tưởng nàng! Hành động của nàng quá khả nghi, nhanh, mau tránh vào Thiên Châu!"
Dạ Trầm Uyên không muốn, bởi vì vội vàng trong mắt Nguyên Sơ không giống giả bộ, nhất định là hắn quên xem xét cái gì, sư phụ làm sao có thể sẽ hại hắn?
Nhìn hắn thế nhưng không chịu, Lệ lão nóng nảy, mắt thấy thời gian đều nhanh mười lăm phút, Lệ lão quýnh lên, liền trực tiếp vận dụng thần hồn chi lực của bản thân trói chặt Dạ Trầm Uyên, tính toán mạnh mẽ đem hắn kéo vào Thiên Châu!
Dạ Trầm Uyên bị nhốt trụ, hắn tưởng cùng Nguyên Sơ ký kết khế ước, nhưng lại không tài nào động đậy được. Nguyên Sơ thấy đường huyết vẫn đã bò lên cổ Dạ Trầm Uyên, nhưng ngay lúc này, thân thê hắn từ dưới lên trên đang từ từ biến mất!
Không ổn, hắn muốn đi vào Thiên Châu!
Nàng duỗi tay bắt lấy Dạ Trầm Uyên, thấy Dạ Trầm Uyên khiếp sợ nhìn chính mình, Nguyên Sơ nhìn liền biết đây không phải ý nguyện của hắn, hắn là bị khống chế, việc cấp bách bây giờ là làm thế nào để đoạt lại quyền không chế cho hắn, tình huống bây giờ ngàn cân treo sợi tóc, nàng nên làm thế nào đây?
Dưới tình huống ngày càng nguy cấp, Nguyên Sơ quản không được nhiều như vậy! Nàng hạ quyết tâm, nhón chân hôn lên đôi môi của Dạ Trầm Uyên !
Phảng phất như có điện lưu chạy qua đánh thẳng vào linh hồn, Dạ Trầm Uyên cơ hồ ở trong nháy mắt đoạt lại quyền khống chế thân thể, sau đó liền nghe Nguyên Sơ nói, "Đem Thiên Châu cộng hưởng cùng ta!"
Dạ Trầm Uyên cơ hồ là theo bản năng hoàn thành hành động này, một giọt tâm đầu huyết bay đến đi vào chân tâm Dạ Trầm Uyên, giây tiếp theo, Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên cùng nhau, tiến vào Thiên Châu.
Sau khi đi vào, không đợi Dạ Trầm Uyên nói cái gì, nàng duỗi tay đẩy một cái, Dạ Trầm Uyên ngã vào bên trong linh tuyền, hắn rất kỳ quái, muốn nói cái gì, đột nhiên thân thể lại đau nhức đi lên!
Lệ lão vốn dĩ coi Nguyên Sơ như hổ rình mồi, nhưng phát giác Dạ Trầm Uyên lúc này không thích hợp, hắn cũng sợ ngây người, linh tuyền có thể dưỡng vạn vật, tại sao vào đến linh tuyền, Dạ Trầm Uyên lại máu chảy không ngừng?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip