0. Before We Start

Truyện có chứa những chi tiết không phù hợp với chuẩn mực đạo đức, vui lòng cân nhắc trước khi đọc!



Hồi trước, Mark và đối tượng hẹn hò khi đó cùng đến nhà hàng Jumbo dùng bữa. Ngày hôm ấy, cô gái mặc một chiếc váy ngắn đen bó sát, mái tóc dài được búi gọn ra đằng sau bằng một chiếc kẹp đồi mồi, khoác tay hắn bước vào con thuyền khổng lồ mang phong cách cung điện, dòng chữ "JUMBO" màu xanh trên đỉnh đầu hai người được đèn neon chiếu sáng, nhưng chuỗi đèn neon giống như dây leo đủ màu sắc, quấn chặt xung quanh mạn thuyền. Mái hiên và đỉnh thuyền cũng có màu xanh, gạch xanh ngói đỏ, có điều xanh là xanh opal, đỏ là đỏ ruby. Một chiếc thuyền hoa kiểu Trung Quốc ở Hồng Kông, dùng màu sắc của người nước ngoài, màu xanh đỏ tươi tắn khiến nó trông giống như một thứ gì sẽ đó xuất hiện trên tranh dán tường, khung cảnh Hồng Kông, bức vẽ màu của trẻ con, hoặc một tấm thiệp Giáng sinh cháy sáng——

"Chà, có phải em mặc đồ tối quá không?" Elaine hỏi hắn. Họ đi qua hai bên cổng được chạm khắc những con rồng khổng lồ, đôi mắt của chúng là hai quả cầu màu đỏ phát sáng.

Mark biết cách trả lời những câu hỏi thế này. Anh dùng ánh mắt khiến cô gái cảm thấy an toàn, không để lại kẽ hở, thấp giọng nói với cô gái, cô rất đẹp, điều đó khiến cô trở nên đặc biệt hơn. Special, hắn dùng từ này.

"Anh giỏi thật." Cô gái ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn hắn, con ngươi dưới ánh đèn lồng sáng như dòng nước. Hai gò má ửng hồng.

Rất đẹp.

Cùng lúc đó, hắn đang cân nhắc xem nên để lộ ra vẻ khó xử hay hoảng loạn, để cô có thể tận hưởng buổi hẹn tối nay một cách thoải mái hơn, tặng cô gái thêm chút tự tin—Giống như mặt nước vịnh được ánh đèn chiếu sáng, cô gái có thể tin vào sự quyến rũ của mình, lông mi và nước hoa của cô gái, chắc chắn cô có đủ sức hấp dẫn—Cô gái gần như hoàn hảo, chỉ là hắn quá bình tĩnh. Có lẽ nguyên nhân thật sự là do màu đen. Hắn cũng mặc màu đen. Áo khoác ngoài màu đen. Vội vã trở về từ đồn cảnh sát nên không kịp thay âu phục.

Suy nghĩ là chuyện hắn sẽ tiếp tục làm, xem ra cô gái vẫn rất hài lòng, khóe miệng cong lên, tay khoác lấy tay hắn chặt hơn. Người phục vụ chào đón họ vào chỗ ngồi, hắn có thể cảm nhận được sự rung chuyển rất nhỏ vì sóng nước đập vào thân thuyền bên dưới.

Hắn mời cô gọi đồ ăn. Súp cua, cá mú hấp lá ô liu, mực tươi xào cần tây, pudding xoài. Cô gái nói, "Lần nào đến đây em cũng cảm giác mình như tiểu thư trong Hồng Lâu Mộng." Hắn nói, Mademoiselle. Cô gái đáp, "Em không thích Mademoiselle. Demoiselle trong tiếng Pháp có nghĩa là 'tính nữ cao quý', thời xưa đàn ông thường dùng từ này để nhấn mạnh sự cao quý của phụ nữ chưa chồng. Em không thích." Lúc này hắn thật sự bị dọa sợ, nhanh chóng xin lỗi, sorry sorry. Cô gái thu lại dáng vẻ giả vờ tức giận, nháy mắt đầy tinh nghịch, "Bỏ đi, dù sao đây cũng là anh mời." Hắn hơi lơ đãng, lúc định thần lại chỉ đáp Yes, Madam. Hai người họ dùng bữa, nói một số chuyện về cuộc sống cá nhân, hắn cố gắng cười, cảm thấy trông cô gái lúc giả vờ giận dữ đáng yêu hơn. Cô gái nói về cô bạn Amy—là Amy hay Mommy của cô gái—lại mua một chiếc xe mới sau đó bị mèo cào xước; phàn nàn về đồ ăn trên khoang hạng nhất của Air France, ức bò cà ri cứng như xi măng; nhờ Mark nhìn giúp cô xem son bóng có bị trôi mất không. Mark đặt miếng thịt cá mú trước mặt cô. Cô gái nói thank you, sau đó ăn hết miếng cá đó, hỏi hắn thấy sao, nguyên bản là "Anh có chỗ nào không thoải mái", Mark biết ý tứ khéo léo trách móc của cô gái—Cô gái đã cố hết sức để đưa ra chủ đề, tại sao hắn không có tâm trạng.

"Sorry, công việc ban ngày bận quá," Mark gọi cô gái là darling, "headache."

Cô gái nói, "Hôm nay anh đã nói sorry ba lần."

Mark lại định nói sorry honey, hắn ngậm miệng lại, nuốt xuống câu lấp đầy theo quán tính.

Cô gái đặt miếng pudding xuống trước mặt hắn. "Đùa thôi mà, sao anh căng thẳng thế."

Nhìn ra mà, cô gái để ý, hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại thể hiện rõ ràng như thế. Thực ra hắn có thể đối xử thật thoải mái, tại sao phải giữ tư thế phòng ngự, dường như những chuyện mở đầu rất quan trọng. Hắn chợt nghĩ đến dáng vẻ đạt được trò đùa quái đản của cô gái khi nãy: lý do khiến vừa rồi hắn mất tập trung là vì khung cảnh đó quá giống với bầu không khí đã lâu trước đây. Nhưng cô ấy có làn da trắng, mái tóc đen dài, và một vết nhô nhỏ trên sống mũi thanh tú. Không giống.

Nên sở dĩ hắn mất tập trung, chỉ vì gần đây hắn quá bận rộn.

Cô gái rất yêu hắn, đây là cô gái thường nói. Bữa tối kết thúc, hắn lái xe đưa cô gái về dưới tầng căn hộ, cô ghé lại gần hôn hắn, nói love you, hắn nói ngủ ngon—phải mất đến vài giây mới nói me too, hắn cảm thấy căng thẳng đến lạ lùng, giống như bản thân bị giam cầm trong hộp xe, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ ô tô khiến trông cô có chút bi ai. Hắn lặp lại, "Ngủ ngon", sau đó ngồi một mình trong xe, sự căng thẳng biến mất, chủ đề xã giao về chiến lược tình yêu đã kết thúc, hắn không đạt được gì, ngoài hổ thẹn còn cảm thấy thất vọng. Tất nhiên hắn không có tư cách thất vọng, nên sự thất vọng sẽ biến thành tự trách, lần nào cũng như thế. Hắn biết tại sao khi hắn nói me too lại cảm thấy căng thẳng như bị viêm dạ dày: hắn trượt người xuống, sau gáy nóng bừng, ngón tay vô thức rụt lại—

Mỗi lần nói dối hắn đều sẽ thế này.

Giống như những mối quan hệ khác, sau đó hắn chia tay với Elaine. Không biết biểu hiện của hắn ngày hôm đó ở thuyền Jumbo đã có tác dụng thúc đẩy thế nào đến quyết định cuối cùng là chia tay, nhưng vấn đề nằm ở hắn, không cần hoài nghi. Đa phần thời gian họ thực sự đã yêu nhau, chỉ có một vài thời điểm, vài thời điểm quan trọng tương tự, Mark đột nhiên trở nên cứng nhắc, giống như một chứng bệnh, nhưng hàm ý sâu xa là—Dường như hắn thật sự không quan tâm đến cô gái. Vì thế, sự mệt mỏi của cô gái dần tích tụ lại như một tấm bùa trên vòng tay, cuối cùng cô biết chiếc vòng tình yêu đó chỉ là dối trá, hai người rất xứng đôi, nhưng cô gái muốn chạm vào hắn, đôi khi chỉ có thể chạm vào cánh cửa đóng kín. May mắn hắn đủ lí trí, không tính toán chi phí chìm, kịp thời ngăn chặn tổn thất, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm khái: Mọi chuyện cứ diễn ra như thế.

Sau này có một lần hắn lướt đến trang Facebook cá nhân của Elaine, thấy hình như cô gái đã có bạn trai mới, tiếp tục đi du lịch, chia sẻ brunch, cẩn thận phàn nàn về những phiền toái vô thưởng vô phạt, hoàn toàn bận rộn với cuộc sống của bản thân. Trước đó, khoảng vài tháng trước ngày hai người họ chia tay, cô ấy đã đăng một dòng trạng thái ngắn lên trang cá nhân: "Cảm ơn anh, thời gian này em cảm giác như đang nằm mơ một mình". Hắn tự hỏi có phải mình quá tàn nhẫn không, dường như tình yêu chỉ là giấc mơ của riêng cô, thỉnh thoảng hắn lại biến mình thành người ngoài cuộc. Khi chia tay, hắn chỉ đành nói với cô câu, sorry, hắn thật sự cảm thấy rất có lỗi, làm cảnh sát quá bận, không thể chăm sóc tốt cho cô, cả hai đều biết đó là một cái cớ.

Có điều, tất cả đã thành quá khứ.

Rất nhiều chuyện đều được cất giữ theo cách đó: chúng từ từ chìm sâu xuống đáy đại dương. Thậm chí khi chúng im lặng, bạn cũng không biết đây là kết thúc. Sau này thỉnh thoảng bạn lượm lặt được một vài tình tiết, dùng hồi ức đánh bóng nó, giống như cạy một viên ngọc ra khỏi thân một con trai, đến khi bạn quyết định từ bỏ nó. "Tất cả đã thành quá khứ", bạn nói với chính mình, "Để sau hãy nói. Dù sao cũng hết cách."

Sau đó, những thứ mới mẻ dần dần từng bước chìm xuống đáy đại dương của bạn, bạn hài lòng thỏa dạ, "Xem như quá khứ", cho đến khi bạn không tiếp tục nghĩ về nó nữa. Vốn dĩ bạn đã không muốn cứu vãn.

Vì vậy, hắn sẽ không nhung nhớ sự khởi đầu, khi lần đầu tiên hắn biết rằng nhịp tim có thể khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc lúc sắp chết, dòng máu nóng hổi chạy qua tứ chi đến tận đầu ngón tay. Một nhiệt độ an toàn tuyệt đối, khiến hắn muốn tồn tại mãi mãi trong cơ thể và đôi môi người đó.

Dù chỉ trong vài giây.

Chỉ cần em là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip