2. Vương quốc pha lê [5]

Truyện có chứa những chi tiết không phù hợp với chuẩn mực đạo đức, vui lòng cân nhắc trước khi đọc!



I belong to my lover, and his desire is for me.


Câu này quá tuyệt vời. Tối hôm đó, hắn và Lý Đông Hách nằm trên giường quan sát hình xăm của đối phương. Hắn cẩn thận chạm vào hình xăm của Lý Đông Hách—Thực ra không hề chạm đến—"Rất đau đó". Lý Đông Hách khỏa thân nằm giang rộng tay chân trên giường, quay sang một bên trách móc. Không mặc gì hết, những bộ phận có mỡ thừa trên cơ thể đều rất gợi cảm, bộ ngực hơi nhô lên của con trai, rốn tròn tròn ngay giữa lớp da thịt mềm mại mỏng manh, cặp mông vừa tròn vừa cong. Cậu vừa gối đầu lên hông người yêu, vừa hát cho hắn nghe.

Lý Đông Hách đang hút thuốc. Hắn giật điếu thuốc qua, hôn lên môi Lý Đông Hách, rít một hơi thuốc, sau đó lại hôn lên môi Lý Đông Hách, nhào nặn bờ mông hắn yêu thích nhất. Lý Đông Hách quay hẳn sang một bên, nằm trên gối làm nũng, anh làm như em bán mông vậy. Mark lấy ra một tờ tiền giá trị lớn, nghịch ngợm ngực của cậu, để tờ tiền vào chính giữa, "Tiếc quá, ngực quả A Hách không đủ lớn, không kẹp được". Lý Đông Hách tức giận ném tờ tiền vào mặt hắn, lại bị hắn kéo đến hôn. Nếu tính cả sự vùng vẫy mạnh mẽ của Lý Đông Hách, có thể gọi đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, tận khi hôn đến mềm nhũn, nằm trong vòng tay hắn thở hổn hển.

"Không tệ chứ? Em xem xét đi," Mark nói, "Bán cho anh."

"Bán gì cơ?" Lý Đông Hách làm như mất trí nhớ tạm thời, ngây ngốc nhìn hắn.

Ánh mắt hắn trải dọc theo vòng eo của Đông Hách, nhìn chằm chằm vào những đường cong tròn trịa và đầy đặn. Không mặc quần áo. Tại sao lại quyến rũ đến thế. "Em trai của baby cũng giống baby, hồng hồng." Mặt Lý Đông Hách càng lúc càng đỏ lên như miếng thịt lợn nướng, là miếng thịt lợn nướng óng ánh, mọng nước, tình cờ được đặt dưới ánh đèn đỏ ấm áp của quán ăn. "Thần kinh." Lý Đông Hách nói, dường như không tức giận, giọng điệu trở nên tủi thân, muốn khóc tới nơi. Mềm quá. Hắn lại hôn miếng thịt lợn nướng. Hắn cương, phân thân sưng tấy chọc vào đùi Lý Đông Hách như có như không. Lý Đông Hách dùng tay chạm vào nó, "tiểu lão gia", Lý Đông Hách gọi nó, đột nhiên hít một hơi, nói hình xăm ở đằng sau rất đau. Đau đớn cũng là một phần không thể quên của hình xăm. Hắn xoa nhẹ vào cánh tay Lý Đông Hách, dỗ cậu như dỗ trẻ con, "Không đau, không đau... anh và Hách Tử cùng đau."

Hắn lồng áo phông lên người Lý Đông Hách—"Tự mặc quần lót nhé?"—Lý Đông Hách giật lấy chiếc quần lót màu đen, hắn luồn tay qua áo phông ôm eo Lý Đông Hách, nói "Không mặc cũng được". Lý Đông Hách lại bĩu môi, đang định đội chiếc quần lót lên đầu hắn, "Không mặc không mặc, anh mặc giúp em, đại lão gia." Trời đã tối. Ở bên Lý Đông Hách đều sẽ thế này, sự ăn ý ngầm tích tụ qua bao năm tháng khiến thời gian chạy nhanh như gió, hắn không thể bắt kịp. Kết quả Lý Đông Hách thật sự không mặc quần lót, cưỡi trên người hắn mà cọ sát. Phần thân dưới căng cứng được bờ mông hắn luôn khao khát vuốt ve.

Dâm đãng.

Anh không thích à?

Rất thích. Hay là từ giờ đừng mặc nữa.

Thần kinh.

Giống thịt lợn nướng.

Cái gì.

Mông, ở đây, giống thịt lớn nướng. Em rất giống thịt lợn nướng.

Cái gì... thật à?

Còn ngon hơn thịt lợn nướng.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện dông dài của những kẻ yêu nhau. Ngay cả khi không làm tình cũng sẽ thì thầm như thế, nói những lời gợi tình, lười biếng, mang tội ác tày trời, khiến họ cảm nhận được sự xấu hổ, cũng càng gia tăng hưng phấn. Người trưởng thành dùng cách này để góp vui, họ nhân cơ hội này để bày tỏ và đùa cợt, đều là lời thật lòng. Hắn và Lý Đông Hách vốn là hai ngọn núi phải nối liền, hai dòng sông phải giao nhau. Vốn dĩ Hách Tử phải thuộc về hắn, Mark phải cố chịu đựng tất cả vì Hách Tử, giống như ngay lúc này, ánh mắt và bàn tay hắn đều không thể rời khỏi Lý Đông Hách. Dường như thế giới này chỉ có một mình Lý Đông Hách, hắn cũng có thể đánh lừa mình, chỉ có Lý Đông Hách, Lý Đông Hách trong mắt, Lý Đông Hách trong tim. Đây là biện pháp giảng hòa cuối cùng của hắn. Mặc kệ Lý Đông Hách là kẻ cám dỗ, trụy lạc, chỉ cần hắn yêu Lý Đông Hách, Lý Đông Hách sẽ biến thành thiên sứ nhỏ của hắn, hắn nguyện ý cắt máu làm keo dán lại đôi cánh thiên sứ cho con quỷ nhỏ của mình. Đôi khi hắn sẽ phát điên. Kẻ yêu em trai mình sao mà không điên cho được.

Sau này anh muốn làm gì?

Làm gì là làm gì?

Anh không muốn làm cái này đúng chứ. Chuyện trong nhà.

Muốn làm cảnh sát.

Thật à?

Nói đùa thôi.

Hừ...

Làm cảnh sát bắt em.

Anh muốn bắt ở đâu?... Anh dâm quá.

Em cũng thế.

Em đang nghĩ...

Ừ.

Em đang nghĩ, trong trường có rất nhiều bạn nữ thích anh—có lẽ cũng có con trai.

Em biết à?

Em cũng thích anh. Em cũng là con trai.

Em là baby.

Không phải.

Em là baby.

...

Không thích con trai, không thích con gái, chỉ thích Hách Tử. Yêu em, "love you".

Tốt.

Hách Tử đỏ mặt rồi.

Có à?

A Hách này.

Sao thế?

Nếu như có một ngày anh trở thành cảnh sát, A Hách sẽ thế nào.

Đáng buồn là Mark làm thằng điên, cũng điên một cách quá lý trí. Hắn đang nhớ lại khoảng thời gian đó, phát hiện Lý Đông Hách cực kỳ thản nhiên khi nghe câu hỏi này. Sự thản nhiên không bắt nguồn từ mờ mịt, mà là bình tĩnh, bởi vì Lý Đông Hách thật sự đang yêu hắn, ngập tràn do dự, không chút yên bình, nhưng cậu đang yêu hắn. Có lẽ Lý Đông Hách sớm đã nhìn ra tham vọng của hắn đặt ở nơi khác. Không phải hắn chưa từng quan tâm đến chuyện của Lý Ký, nhưng hắn chỉ miễn cưỡng động tay khi liên quan đến Lý Đông Hách. Lý Ký lang thang quang minh chính đại ngoài sáng, nhưng Lý Đông Hách của khi đó là ánh sáng hắn muốn bảo vệ. Lý Đông Hách cũng dùng cách y hệt để báo đáp, Lý Đông Hách bảo vệ giấc mơ tươi sáng của hắn. Họ là những đóa hoa sen mọc cùng gốc giống nhau nhất, cũng khác biệt nhất, cốt sinh hoa, tại sinh ái. Đến cả ánh mắt trốn tránh trong khoảnh khắc của Lý Đông Hách cũng hoảng loạn một cách bình tĩnh, để lộ ra nụ cười hắn đã rất quen thuộc "cứ để mọi chuyện tiếp tục vậy đi", giả tạo xinh đẹp. Trái tim hắn cũng bị gai nhọn chọc thật mạnh. Lý Đông Hách bật cười: "Làm cảnh sát, anh phải trở thành cảnh sát cấp cao mới có thể bắt được em."

Hắn nghĩ: Hay là ngày mai lại hỏi câu này. Hay là mãi mãi sẽ không hỏi câu này nữa.



Luôn có món gọi là "gà hấp rượu Thượng Hải", da kiểu như jelly, thịt gà mang vị đậm đà của rượu vàng. Nghe nói là "Rượu vàng Thiệu Hưng". Hắn không biết Thiệu Hưng ở đâu, nhưng Thiệu Hưng và Thượng Hải không ở cùng một chỗ, rất gần nhau, hắn biết. Bà nội là người Thượng Hải, tiệm may mà bà hay đến cũng là của một thợ may người Thượng Hải. Ăn xong món này, hương vị của loại rượu đại lục kia sẽ đọng trong miệng rất lâu, khiến người ta muốn hút thuốc. Trước khi rời đi, nhớ ra có lẽ lợn con vẫn chưa ăn tối nên hắn gọi thêm một phần tiểu long bao. Bước ra khỏi nhà hàng Thượng Hải ở vịnh Repulse, Lý Đông Hách đang tựa lưng vào cột đèn đường, nói chuyện với cô phục vụ mặc sườn xám rất vui vẻ. Bởi vì trái tim run rẩy kịch liệt, Lý Đông Hách trong mắt hắn đang phát sáng rực rỡ, hắn không cần biết xung quanh có người hay không, hắn chạy tới nắm tay Lý Đông Hách. Lý Đông Hách vô cùng bất ngờ quay đầu lại. Hắn giơ túi tiểu long bao take away lên, "Có muốn ăn tiểu long bao," giọng nói của hắn đột nhiên nhỏ lại.

Lý Đông Hách nhìn thấy đồ ăn luôn rất vui vẻ: "Về nhà ăn."

Hắn ngồi lên sau xe moto của Lý Đông Hách. Hắn mặc chiếc áo cũ đã mặc suốt mấy năm vì luôn bị Lý Đông Hách giành mất, ám đậm mùi sữa tắm Johnson&Johnson và nước hoa Chanel, ngửi thật sự rất Lý Đông Hách. Khi ở cùng Lý Đông Hách hắn luôn ngửi tới ngửi lui. Túi bên trái là chiếc kẹp tóc màu hồng Lý Đông Hách mua hồi trước, hôm mua đã bị Mark làm gãy một góc, nhưng hắn chưa đánh mất. Túi bên phải đặt danh thiếp của cảnh ti Từ. Johnny, người cậu hắn vẫn luôn lén lút gặp mặt, là cảnh sát của OCTB (Cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức)—"Nếu Mark muốn làm..." ngay cả Johnny cũng lưỡng lự, chắc nghe điên rồ lắm, nhưng Johnny vẫn nói: "Cậu sẽ giúp cháu rửa sạch hồ sơ, đừng lo."

Hắn cảm thấy kì lạ. Điều hắn lo lắng lúc này không phải bị phát hiện, bị xem như kẻ phản bội vì cấu kết với phía cảnh sát, bị băm thành năm mảnh vứt cho chó ăn, hắn chỉ đang nghĩ thậm chí Lý Đông Hách còn không hỏi hắn ra ngoài ăn cơm cùng ai, tại sao lại ở nhà hàng Thượng Hải. Tại sao không hỏi? Hắn đột nhiên tức giận với Lý Đông Hách. Hắn phải đưa ra quyết định quan trọng nhất. Nhưng không phải hắn đã quyết định từ rất lâu rồi sao?

Hắn muốn rời xa nơi này, rời xa Lý Đông Hách. Bằng cách này.

Đột nhiên, Lý Đông Hách dùng giọng nói dễ nghe nhất thế giới nói: "Anh trai mua cho em... tiểu long bao nhân gì thế?"

Sau đó hắn mới cảm thấy sợ hãi, đến khi giọng nói dễ nghe nhất tan vào trong gió. Gió có mùi rất nồng, dường như đêm nay sẽ mưa lớn. Hắn sắp trốn thoát khỏi tất cả. Đến trường cảnh sát, đi làm chuyện hắn muốn làm, đi tìm nơi tự do, nơi mà người như hắn thuộc về. Hắn cũng sẽ rời bỏ Lý Đông Hách. Hắn đã quyết định từ rất lâu rồi. Sau đó vì lòng tham và tình yêu, ghim chính mình vào trong tim Lý Đông Hách. Xe moto của họ chạy dọc con đường nhựa ở vịnh Repulse, đèn cao áp phản chiếu xuống lớp nhựa đường, biến mất từng chút dưới chân hai người. Con đường này luôn khiến người ta cảm thấy dài vô tận, nhưng khó nói rõ, khiến người ta cảm thấy không có điểm kết thúc, luôn luôn khiến người ta lo lắng về thời điểm bắt đầu. Đến đích rồi thì làm thế nào? Ngày mai phải làm thế nào? Cuối cùng vẫn không thể làm lơ những âm thanh đó, tiếng chuông như thác lũ trong lòng hắn đã lấn át giọng nói ngân nga tuyệt đẹp của Lý Đông Hách: Sắp phải xảy ra, sắp thành quá khứ, sắp phải rời đi.

"Nhân em thích nhất. Thịt tươi." Hắn nói, sau đó buông lỏng đôi tay đang ôm Lý Đông Hách. Trước đây hắn luôn muốn ôm Lý Đông Hách như gối và chăn, như thế... không an toàn, không còn an toàn nữa.


Từ đầu đến cuối hắn đều khờ khạo, tưởng rằng con trai của ông trùm có thể trở thành cảnh sát, hắn lại thật sự làm được, nhưng chuyện giữa hắn và Lý Đông Hách, từ đầu đến cuối hắn đều rất lý trí, trưởng thành... nên hình dung thế nào? Ngang ngược? Thậm chí là, có thể là, một chút ích kỉ. Vì hắn là anh trai? Tình yêu thời trẻ lẽ ra phải khiến người ta trở nên dũng cảm, nhưng tại sao khiến họ phải chia xa? Hắn có từng nghĩ chưa, từ khi bắt đầu hắn đã không nên đòi hỏi, Lý Đông Hách cho hắn quá nhiều, thứ hắn có thể cho lại quá ít—Mới đầu, thậm chí hắn còn có chút hận Lý Đông Hách. Bởi vì Lý Đông Hách rơi xuống mà không có bất cứ sự phản kháng nào, hòa tan vào trong truyền thống đầy máu tanh, trở thành bộ dạng mà hắn ghét nhất ở thuộc địa sắp đổi chủ này, còn hắn càng kiên định hơn, hắn hận số phận, số phận và thân thế là tảng đá được Chúa trói vào tay chân hắn, hắn luôn cố gắng chống cự, cố gắng muốn thoát ra—Hóa ra hắn là tội nhân phản bội Chúa. Nhưng Lý Đông Hách là món quà lớn nhất mà số phận và thân thế tặng cho hắn, mồi nhử ngọt ngào, dẫn hắn chủ động rơi vào bẫy. Rốt cuộc hắn đối với Lý Đông Hách là yêu hay là hận, chuẩn xác thì trong tình yêu chắc chắn phải xen lẫn đau đớn, dục vọng luôn là không đủ.

Hắn và cậu quá khác nhau. Lý Đông Hách thích ăn uống, đánh điện tử, khóc lóc khi xem phim lãng mạn, nhảy cẫng lên trong concert của Leslie, sau đó khóc như thỏ con khi concert kết thúc, Lý Đông Hách kiểm hàng, đánh nhau với đám người Thái, sớm đã học được cách hút thuốc lá như Daddy, thông minh, lung lạc lòng người, đón nhận tất cả những thứ được ném lên người. Nhưng hắn thích học hành, làm học sinh ưu tú, trở thành cảnh sát giống như giấc mơ từ thuở nhỏ, hắn thích Edgar Allan Poe, muốn ngắm tuyết rơi ở Hồng Kông, học cách băng bó cho Lý Đông Hách trước cả đánh đấm, biết rõ điểm chí mạng trên cơ thể, cũng biết rất rõ cảnh sát không cùng đơn vị đi xe gì, có khoản đầu tư riêng, vĩnh viễn chiến đấu chống lại số phận. Hai người khác biệt như thế, họ cũng quá cao thượng để xâm phạm đối phương, vì vậy—

Cuối cùng họ phải rời xa nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip