Chương 22: Không ảnh hưởng đến việc cậu đỗ Thanh Hoa
Năm cuối cấp, sáng thứ bảy vẫn phải học, chỉ chủ nhật mới được nghỉ.
Sáng thứ bảy, Đường Nịnh vừa giả vờ ôn bài, vừa nghiêng đầu hỏi Khương Vãn: "Vé xem phim mà Tống Cảnh Nghiên đưa cậu, cậu định đi xem với ai thế?"
Khương Vãn nhíu mày, nhìn vào đề toán trên bàn, mặt mày ủ rũ: "Bây giờ tớ còn tâm trạng đâu mà đi xem phim chứ."
Cô chỉ được 130 điểm môn Toán, Vật lý cũng không tốt. Dù Ngữ văn và Sinh học vẫn đứng đầu, nhưng Toán và Vật lý, hai môn kéo điểm quan trọng nhất lại kém nhất.
Học sinh lớp 2 như Cố Trầm, môn Toán được tận 145 điểm, riêng môn này đã hơn cô 15 điểm.
Thế nên, lần này cô chỉ xếp thứ ba toàn khối.
Khương Vãn thở dài một cái trong im lặng.
Cô nghiêng đầu, liếc về phía Lục Hoài Chu. Nghiến răng, tất cả là tại anh.
Hôm thi Toán, nếu không phải vì cãi nhau với anh, cô đã không làm bài kém đến thế. Nếu bình thường, ít ra cô cũng được thêm vài điểm.
Thêm vài điểm thôi cũng tốt rồi.
Còn Lục Hoài Chu thì sao? Anh chẳng bị ảnh hưởng gì, Toán thi được 149 điểm. Nghe nói giáo viên không cho anh điểm tuyệt đối vì sợ anh kiêu ngạo.
Vẫn là vững vàng đứng nhất toàn khối, bỏ xa vị trí thứ hai hơn ba mươi điểm.
Điều đáng nói là lần này Lục Hoài Chu làm bài Ngữ văn cũng rất tốt, bài viết được 59 điểm!
Thầy cô còn hỏi cậu có muốn tham gia cuộc thi viết văn không. Thật khó tin!
Rõ ràng cả hai đều cãi nhau, cô thì thi kém, còn anh lại thi tốt hơn. Thử hỏi coi có tức không chứ?
Đường Nịnh chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu chỉ một lần thi không tốt, có gì mà phải buồn. Hơn nữa đây đâu phải kỳ thi quan trọng, không ảnh hưởng gì đến việc cậu đỗ Thanh Hoa cả."
Những năm trước, trường trung học số 7 ít nhất cũng có hơn mười người đỗ Thanh Hoa. Với thành tích hiện tại, Khương Vãn đỗ Thanh Hoa không có vấn đề gì.
Khương Vãn vừa chép lại bài thi Toán bị sai, vừa nói nhỏ: "Ai nói tớ muốn đỗ Thanh Hoa."
Đường Nịnh nghe thế, ngồi thẳng dậy: "Vậy cậu muốn học trường nào?"
Khương Vãn: "Hiện tại giữ bí mật đã."
Thẩm Hoan lần này làm bài khá tốt, đứng hạng 187 toàn khối, trong lớp thì thuộc nhóm trung bình.
Giờ ra chơi, cậu cầm bài kiểm tra Ngữ văn của mình, vừa nhìn vừa tự hào nói: "Nhìn chữ viết của ông đây này, hồi xưa chắc chắn là bậc đại gia. Đúng là, thi cử chỉ là chuyện nhỏ, hahaha!"
Chân Soái bật cười mỉa mai, vỗ vai cậu: "Hoan Hoan, không phải cậu nói cậu thi Toán với Vật lý trúng mấy câu trắc nghiệm nhờ đoán bừa sao? Trước khi thi còn lạy anh Chu mà."
Thẩm Hoan quay đầu, nghiêm túc nhìn cậu: "Anh bạn à, may mắn cũng chỉ đến với người có chuẩn bị. Không nghe giảng Ngữ văn sao?"
Chân Soái lắc đầu, chán nản: "Thôi, cậu cứ tiếp tục tự huyễn đi."
"Không phải, cậu đứng hạng ba từ dưới lên trong lớp mà còn dám nói tớ à?" Thẩm Hoan không chịu thua, trẻ con vung vẩy bài kiểm tra trong tay.
Chân Soái đáp trả: "Nói cứ như cậu chưa từng đội sổ ấy."
Thẩm Hoan: "..."
Thẩm Hoan tức đến á khẩu, trong lòng gào lên: Đồng chí, chú ý lời nói của mình, hảo hán không nhắc chuyện quá khứ nhé!
Thượng Khiêm lần này vẫn giữ phong độ, đứng hạng 8 toàn khối. Lúc này, cậu đang lấy sổ ghi lỗi môn Hóa ra, chuẩn bị tổng hợp lại các câu sai.
Câu cuối cùng trong phần Hóa hữu cơ bị sai hai chỗ, điểm này không đáng mất.
Cậu lại thêm một mục vào kế hoạch ôn Hóa hôm nay: Luyện bài tập Hóa hữu cơ.
Đúng lúc này, có một bạn đứng ở cửa lớp gọi cậu ra, nói có người tìm.
Thượng Khiêm khẽ nhíu mày, đặt bút xuống, bước ra ngoài mà trong đầu vẫn nghĩ đến câu hỏi vừa nãy.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, cậu liền thấy người trước mặt cúi gập người chào thật sâu, miệng nói: "Từ giờ, cậu chính là đại ca của tôi!"
Thượng Khiêm: "?"
Ở đâu ra tên ngốc này vậy?
Đến khi người đó ngẩng đầu lên, cậu mới nhận ra, là Quách Gia Cường.
Quách Gia Cường cười ngờ nghệch, để lộ mấy chiếc răng trắng sáng, trông như vừa gặp được điều gì đó tốt đẹp nhất trên đời.
Nhìn vẻ mặt cậu ta, Thượng Khiêm có chút hốt hoảng: "Cậu, cậu đừng như vậy, bình thường một chút đi."
Lúc này, Quách Gia Cường mới ngây ngô đáp: "Điểm thi lần này của tôi có rồi. Dù mới chỉ xem ghi chú của cậu chưa đầy một tuần, nhưng tôi đã tiến bộ được 6 hạng trong lớp!"
Vừa nói, cậu ta vừa giơ tay làm động tác 666 [1].
[1] 666" trong tiếng lóng mạng của Trung Quốc có nghĩa là "rất giỏi", "đỉnh cao", hoặc "làm tốt lắm". Con số này được phát âm gần giống với từ "liù liù liù" (溜溜溜), mang nghĩa trơn tru, mượt mà, ám chỉ sự ngưỡng mộ dành cho ai đó khi họ làm gì đó rất tốt hoặc ngầu. Động tác giơ tay 666 thường mô phỏng ba ngón tay (ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa) tạo thành hình "666", như một cách biểu đạt bằng hành động để khen ngợi hoặc thể hiện niềm vui.
"Thi tháng sau, ôi chắc chắn có cơ hội lọt vào top 30 của lớp!"
Giọng Quách Gia Cường lớn đến mức khiến các bạn đi ngang qua đều quay lại nhìn. Đường Nịnh trong lớp len lén nhìn ra ngoài, lo lắng không biết cậu ta có định ra tay nữa không. Với lại, cô cảm thấy tình huống này hơi kỳ lạ.
Các cậu nói xem, hai cậu con trai mà lại tự nhiên thân thiết như thế làm gì? Quách Gia Cường sao cứ hay tìm Thượng Khiêm mãi vậy?
Chẳng lẽ đánh nhau xong lại hóa ra có tình cảm thật rồi?
"Phì phì phì!"
Đường Nịnh khẽ vỗ lên đầu mình, lẩm bẩm trong lòng. Thượng Khiêm là của cô, liên quan gì đến Quách Gia Cường chứ.
Thượng Khiêm nghe Quách Gia Cường nói vậy thì mỉm cười, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi: "Có tiến bộ là tốt rồi. Để tôi đưa cho cậu ghi chú của các môn khác, không hiểu thì cứ đến hỏi."
"Kiến thức cơ bản vẫn cần học thuộc nhiều, đặc biệt là tiếng Anh và Ngữ văn, phải tích lũy hàng ngày."
Quách Gia Cường gật đầu lia lịa, rồi đột nhiên cúi người một cái thật sâu: "Cảm ơn đại ca!"
Giọng của cậu ta rất lớn, khiến Thượng Khiêm phải lùi lại một bước: "À... không, không có việc gì nữa thì cậu về lớp đi."
Quách Gia Cường vui vẻ rời đi, bước chân nhẹ nhàng như có gió.
Có bạn học đi ngang qua vỗ vai Thượng Khiêm, trêu: "Cậu đúng là được lòng người, ngay cả Quách Gia Cường lớp 8 cũng gọi cậu là đại ca."
Thượng Khiêm chỉ cười nhạt, không đáp lại.
————————
Buổi sáng, Lục Hoài Chu ngủ cả tiết.
Đến giờ nghỉ giữa tiết sau buổi tập thể dục, Thẩm Hoan ôm một lốc nước giải khát đi vào lớp, chia cho mấy người bạn thân thiết.
Trong đó có cả Khương Vãn.
"Nè, Khương Khương, uống chai 'Mạch Động' đi, uống xong là năng lượng tràn đầy liền." Thẩm Hoan đặt chai nước lên bàn Khương Vãn.
"Cảm ơn." Khương Vãn đang khát, định cầm chai nước lên uống thì nghe Thẩm Hoan nói thêm: "Không cần cảm ơn, là do anh Chu mời đấy."
Trong lớp 1 có nhiều bạn gia đình khá giả, họ không bao giờ ngại chi tiền, thỉnh thoảng lại mua nước hay đồ ăn cho cả lớp.
Tay Khương Vãn khựng lại giữa chừng, cô đẩy chai nước lại phía Thẩm Hoan: "Vậy thì tớ không uống nữa."
"Sao thế? Lại cãi nhau với anh Chu à? Chuyện vợ chồng thì làm gì có thù qua đêm, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa..." Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Hoan đã bị ánh mắt lạnh lùng của Khương Vãn dọa cho im bặt.
"Vậy tự cậu trả lại cho anh Chu đi, tớ thì không dám đâu."
Ngồi ở hàng ghế cuối, Lục Hoài Chu đã nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại. Anh hơi nhíu mày, thấy Khương Vãn cầm chai nước đặt xuống bàn mình.
Trên gương mặt khôi ngô của chàng trai, chẳng có chút biểu cảm nào, đôi mắt cụp xuống, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh lại làm gì khiến tổ tông nhỏ này nổi giận đây?
"Tớ không muốn uống nước ngọt. Cảm ơn." Khương Vãn nói xong, quay lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu đọc sách.
Càng khách sáo càng thấy có vấn đề.
Lục Hoài Chu hơi nhướng mày, quay sang nhìn Thẩm Hoan: "Cậu lại chọc cậu ấy à?"
Thẩm Hoan ấm ức không thôi: "Anh Chu, rõ ràng là cậu ấy đang giận anh mà. Có liên quan gì đến em đâu? Em với Khương Khương quan hệ tốt lắm mà."
Vừa dứt lời, Thẩm Hoan đã bị đá một cú.
Là Lục Hoài Chu đá.
Đúng lúc đó, Hứa Kiện Khang mang chai nước vừa rót về, thấy Lục Hoài Chu đã thức dậy, liền cười nói: "Anh Chu, anh xem bảng xếp hạng chưa?"
"Anh vẫn là nhất, không có gì bàn cãi, hơn cả Cố Trầm hạng hai những ba mươi điểm đấy."
Lục Hoài Chu nheo mắt lại, lông mày hơi cau. Cố Trầm đứng thứ hai à?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip