Chương 23: Tớ chỉ thích xem hai người đó cãi nhau

"Bảng điểm." Giọng Lục Hoài Chu nhẹ tênh. Thẩm Hoan nhanh nhẹn rút từ ngăn bàn ra một tờ giấy nhăn nhúm.

"Em vẫn còn giữ một bản đây." Cậu cẩn thận mở tờ giấy ra, nhưng nó đã bị vò đến méo mó, góc bị rách, thậm chí còn dính vết dầu.

Hứa Kiện Khang nhíu mày: "Thẩm Hoan, cậu cũng thật là. Tờ bảng điểm này chắc sắp được mang đi muối dưa rồi đấy."

Thẩm Hoan gãi đầu, không biết tại sao lại thành ra như vậy: "Anh Chu, anh chịu khó nhìn tạm nhé."

Lục Hoài Chu hơi tỏ vẻ chán ghét, chỉ liếc một cái, nhưng các môn của Khương Vãn đều đã được anh ghi nhớ trong đầu.

Lúc này, Hứa Kiện Khang ở bên cạnh nói: "Em nghe nói Cố Trầm thi được 690 điểm, Khương Khương chỉ kém cậu ấy hai điểm, nhưng môn Toán thì bị Cố Trầm bỏ xa tận 15 điểm."

Lục Hoài Chu không nói gì, đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.

Tiết này là Toán.

Giáo viên Toán của lớp một là một cô giáo trẻ, họ Trần, có bằng Tiến sĩ từ một trường đại học danh tiếng. Vừa tốt nghiệp, cô đã được trường trung học số 7 mời về giảng dạy, được ban giám hiệu trọng dụng.

Nếu không, cô Trần sẽ không được giao dạy lớp trọng điểm ngay từ khi mới về trường.

Cô Trần rất nghiêm khắc trong giờ học, không giống như thầy dạy Vật lý với lối giảng dạy hài hước, nhưng cô Trần làm việc hiệu quả cao, cách giảng bài rõ ràng và logic. Tuy nhiên, trông cô Trần có vẻ hơi đáng sợ.

Sau tiết học Toán, Khương Vãn cũng có phần lo lắng. Dù sao, cô vừa thi Toán không tốt.

Nhưng cô Trần không phê bình cô, chỉ bảo cô lên văn phòng vào giờ tự học buổi tối.

Sau giờ học, Khương Vãn đang chăm chú giải bài toán cuối cùng trong đề thi Toán. Đây là bài cô không làm được trong kỳ thi, thật sự rất khó.

Mạnh Tử Dương đang gục xuống bàn ngủ, đột nhiên bị ai đó vỗ vào lưng. Cậu nhíu mày ngẩng lên, thấy Lục Hoài Chu đang vẫy tay với mình. Mạnh Tử Dương lập tức hiểu ý, đứng dậy nhường chỗ.

Lục Hoài Chu co chân dài, ngồi xuống bàn phía trước Khương Vãn, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Khương Vãn nghe thấy tiếng động, ngước lên liếc nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu làm bài, coi như không thấy anh.

Thấy cô rõ ràng không muốn để ý tới mình, Lục Hoài Chu bất đắc dĩ lên tiếng: "Đề Toán lần này khó, cậu vốn không giỏi Toán, 130 điểm cũng đã là giỏi lắm rồi."

Khương Vãn: "..." Một người được điểm tuyệt đối mà lại bảo 130 điểm là giỏi? Ai mà tin được điều đó?

Thực ra, đề Toán kỳ này đúng là khó hơn bình thường. Ngay cả Thượng Khiêm, người luôn đạt khoảng 140 điểm, lần này cũng chỉ được 131 điểm. Đề thi khó như vậy, với học sinh giỏi xuất sắc hoặc học sinh học tốt môn Toán cũng không ảnh hưởng nhiều.

Nhưng với những người có thành tích trung bình hoặc khá, chênh lệch điểm rất dễ bị kéo giãn, dễ gặp "tai nạn điểm số."

Lục Hoài Chu không giỏi an ủi người khác.

Thấy người trước mặt vẫn im lặng, Lục Hoài Chu nghiêng người, tiến lại gần cô hơn, kiên nhẫn nói: "Cậu học Toán vẫn còn có cơ hội để tiến bộ, như vậy vẫn tốt hơn là không thể tiến bộ được nữa."

Khương Vãn nhíu mày, lời này nghe sao mà kỳ cục.

Anh đang khoe khoang sao?

Được điểm tuyệt đối đúng là chẳng còn cơ hội nào để tiến bộ nữa.

Càng nghĩ, Khương Vãn càng thấy bực mình. Cô bực bội lật tập đề thi qua một trang, ai ngờ cạnh giấy sắc bén vô tình sượt qua cằm của Lục Hoài Chu.

Tờ giấy chưa gấp góc vốn đã khá sắc.

"A..." Lục Hoài Chu xoa cằm, Khương Vãn ngẩng lên nhìn.

Chỉ thấy góc cằm trắng trẻo của chàng trai bị xước một vệt đỏ nhạt. Vệt đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn không những không khó coi mà còn khiến anh thêm phần cuốn hút với chút vẻ hoang dã.

Trong một thoáng, Khương Vãn bất giác tưởng tượng đến cảnh Lục Hoài Chu khi đánh nhau, đặc biệt là khi khuôn mặt bị trầy xước.

Một Lục Hoài Chu như vậy chắc chắn sẽ rất có hương vị đàn ông?

Ây da.

Khương Vãn lắc đầu, gạt phăng những ý nghĩ lộn xộn và vô lý ấy ra khỏi đầu. Tỉnh táo lại đi, học hành mới là quan trọng nhất!

"Là do cậu tự tiến lại gần, không thể trách tớ." Cô thản nhiên nói, cúi đầu xuống như không có chuyện gì xảy ra.

Bài toán trước mặt cũng không tài nào làm tiếp được, nhưng cô lại chẳng muốn để ý đến Lục Hoài Chu.

Lục Hoài Chu hơi nhíu mày: "Toán không tốt thì lần sau thi tốt hơn là được, giận tớ làm gì?"

Anh cảm thấy mình đã rất kiên nhẫn rồi, hôm nay nói còn nhiều hơn cả một ngày bình thường cộng lại. Đổi lại là người khác, anh đã chẳng hơi đâu mà quan tâm.

Nhưng anh vừa nhắc đến chuyện thi cử, ngọn lửa trong lòng Khương Vãn lại bùng lên mạnh hơn.

Cô "bốp" một cái, đập mạnh cây bút lên bàn, giống như một quả pháo nhỏ dễ dàng phát nổ: "Nếu không phải hôm đó cậu bày ra bộ mặt khó chịu với tớ, tớ ít nhất cũng có thể thi tốt hơn vài điểm!"

"Đúng là Toán của tớ không giỏi, nhưng cậu cũng không cần nói vòng vo để châm chọc tớ chứ?"

"Được rồi, được rồi, cả trường này chỉ có cậu thông minh nhất, cậu lúc nào cũng thi tốt, cậu giỏi lắm, cậu số một, được chưa?"

"Đừng có lượn lờ trước mặt tớ, làm phiền tớ học hành!"

Ba người đứng ở hàng ghế cuối, Thẩm Hoan, Hứa Kiện Khang và Mạnh Tử Dương, nhìn cảnh tượng ấy mà ngẩn ngơ.

"Chà, Khương Khương ngầu thật đấy, cả lớp này chắc chỉ có cậu ấy dám mắng anh Chu như vậy!" Thẩm Hoan khoác tay lên vai Mạnh Tử Dương, rụt cổ lại.

"Tớ chỉ thích xem hai người họ cãi nhau thôi."

Hứa Kiện Khang ho khẽ, nhỏ giọng thì thầm: "Thật ra, có đôi lúc tớ cũng muốn mắng anh Chu thế này, nhưng mà không dám."

Thẩm Hoan vỗ vào sau đầu cậu: "Chỉ là nghĩ thôi đã tốt lắm rồi. Với dáng vẻ nhát cáy của cậu, bị đánh không chịu nổi đâu."

Lục Hoài Chu bị cô gái nhỏ này mắng té tát, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Đôi mắt đen láy cứ thế nhìn cô chằm chằm, cho đến khi cô ngừng nói.

Khương Vãn thấy anh không phản bác, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. Đúng lúc đó, Lục Hoài Chu nhặt bài thi của cô lên, chỉ vào câu cuối: "Câu này giờ cậu làm được chưa?"

Anh quá hiểu trình độ của cô. Với trạng thái tỉnh táo nhất, cô cũng khó mà làm đúng câu này.

Khương Vãn mạnh miệng: "Được!" Cô đáp mà chẳng hề chớp mắt.

Lục Hoài Chu cúi đầu, nhìn thoáng qua tờ nháp của cô. Khương Vãn lập tức chột dạ, giật lại bài thi.

"Dù sao cũng chẳng liên quan đến cậu."

"Không làm được cũng không hỏi cậu." Chính cô cũng không biết tại sao lại thốt ra những lời này, rõ ràng Lục Hoài Chu chưa nói là sẽ giảng bài.

Lục Hoài Chu nghe xong, khẽ nhếch môi cười, giọng trầm ấm, có chút từ tính: "Cách làm trên giấy nháp của cậu sai rồi." Nói xong, anh cầm lấy cây bút trên bàn.

Đầu tiên, anh đánh dấu vài thông tin quan trọng trong đề bài, sau đó giúp cô phân tích từng bước một, hoàn toàn phớt lờ những lời cô vừa nói khi nãy.

"Tớ biết mình làm sai. Lúc học buổi tối, tớ có thể hỏi cô Trần, không cần cậu giảng đâu." Ánh mắt Khương Vãn lướt qua bàn tay của cậu.

Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn thật đẹp mắt.

Nhìn một lúc, cô liền quay đi, tránh nhìn thẳng.

Lục Hoài Chu ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu bất đắc dĩ: "Là tớ năn nỉ để được giảng cho cậu, được chưa? Hỏi cô Trần làm gì, chẳng lẽ tớ giảng không tốt sao?"

Khương Vãn lúc này mới nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh. Khuôn mặt tuấn tú ấy vẫn không lộ ra biểu cảm gì, vẫn là vẻ điềm tĩnh, lười biếng thường thấy. Chỉ có đôi mắt đào hoa kia, đuôi mắt hơi xếch lên, sâu thẳm và sáng rực, nhìn vào là không thể rời mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi bực tức trong lòng cô tan biến.

Giọng nói trầm thấp của anh, có chút từ tính, dù chỉ là giảng giải những bước giải toán khô khan nhất, vẫn nghe cực kỳ êm tai.

Bất chợt, anh hỏi: "Chim cánh cụt nhỏ, có muốn học bổ túc thêm Toán và Lý không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip