Chương 54: Tớ chỉ thích người học khối tự nhiên
Sau khi tan học buổi tối, Khương Vãn không nhịn được sự tò mò, nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Chu, hỏi: "Sao cậu chơi Rắn săn mồi giỏi thế? Cậu từng luyện trước à?"
Trò chơi này cần phải có cảm giác tay, dù có giỏi đến đâu, nếu là lần đầu chơi, cũng không thể nào đạt điểm cao như vậy.
Lục Hoài Chu nhướng mày, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm không gợn sóng, đuôi mắt hơi nhếch lên, lạnh lùng mà quyến rũ.
"Cậu thực sự muốn biết à?" Anh khẽ nhếch môi, trong mắt ẩn chứa nụ cười mờ nhạt.
Khương Vãn gật đầu.
Lục Hoài Chu dừng bước, lấy từ túi ra một thứ gì đó cầm trong tay. Đôi tay trắng lạnh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng như bạch ngọc, có sức hút kỳ lạ khiến người ta không thể rời mắt.
Khương Vãn không nhịn được mà rướn người lên nhìn, trong tay anh là một chiếc điện thoại di động màu đen.
Nhìn kỹ lại, kiểu dáng chiếc điện thoại giống hệt chiếc cô đang dùng!
! ! !
Cô theo phản xạ sờ vào chiếc điện thoại trong túi, vẫn còn đó. Vậy là Lục Hoài Chu cũng đổi sang dùng loại điện thoại này?
Anh vốn là người chẳng sợ trời chẳng sợ đất, hoàn toàn không ngán gì thầy Hạ, thường xuyên nghênh ngang chơi điện thoại trong trường. Sao tự nhiên lại đổi sang dùng loại "cục gạch" này chứ?
"Cậu đổi điện thoại từ bao giờ vậy?" Khương Vãn tò mò hỏi.
Lục Hoài Chu nhìn thẳng phía trước, ánh mắt sâu thẳm: "Tớ quen mang theo hai chiếc điện thoại bên mình, phòng khi cần dùng."
"Loại điện thoại này tuy đã lỗi thời, nhưng pin bền, lại còn chịu va đập tốt."
Anh nói thật.
Có lẽ do ảnh hưởng từ gia đình, Lục Hoài Chu luôn tính toán kỹ lưỡng trước khi làm bất cứ việc gì. Có thể nói là 'chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ', dù hơi cường điệu, nhưng đúng là anh luôn thích chuẩn bị trước.
Khương Vãn há miệng, cô còn tưởng rằng anh đổi điện thoại vì thấy cô dùng loại này. Hóa ra chỉ là cô nghĩ quá nhiều, ha ha ha...
Xấu hổ ghê.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Lục Hoài Chu khẽ động mày, đôi mắt hơi hạ xuống, nảy ra ý định trêu chọc cô, đôi môi anh cong lên nhẹ nhàng, khẽ nói: "Thấy cậu dùng loại này, tớ mới lấy ra dùng."
Ngầm ý là, vì cậu, nên tớ mới bắt đầu dùng nó.
Khương Vãn bỗng cảm thấy tai mình hơi nóng, những âm thanh vo ve nhỏ vụn vang lên trong đầu, quấn lấy nhau, làm tim cô đập thình thịch không ngừng.
Cô mím môi cười trộm, bỗng nghĩ đến một cụm từ:
Điện thoại cặp.
Hai chiếc điện thoại này đều cùng kiểu dáng, hơn nữa đều là "cục gạch" kiểu cũ, thật đúng là món đồ vừa độc đáo vừa đặc biệt.
Nghĩ vậy, khóe môi Khương Vãn càng cong hơn, đôi mắt to tròn như chứa đầy những ngôi sao nhỏ, sáng rực rỡ vô cùng.
Khi hai người vừa đi đến chỗ để xe đạp, một cô gái cao ráo bỗng chạy đến chắn trước mặt Lục Hoài Chu, chặn đường anh.
Dù trời đã tối, nhưng Khương Vãn vừa nhìn đã nhận ra đó là ai. Là hoa khôi nổi tiếng trong lớp xã hội, người vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, đứng thứ ba toàn khối: Lâm Tư Điềm.
Gia cảnh của Lâm Tư Điềm rất khá giả, nhìn cách ăn mặc của cô ấy, dễ dàng nhận ra là tiểu thư nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ.
Lúc còn ở Hội học sinh vào Lớp 10 và lớp 11, Khương Vãn cũng đã tiếp xúc với Lâm Tư Điềm vài lần.
Lúc này, Lâm Tư Điềm rõ ràng có chút căng thẳng, cô nắm chặt dây đeo cặp sách hai bên, cắn môi, lấy hết dũng khí nhìn về phía Lục Hoài Chu: "Lục Hoài Chu, chào cậu. Tớ là Lâm Tư Điềm, lớp 4. Tớ... tớ thích cậu."
Khương Vãn: "..." Cô gái này thật quá trực tiếp rồi. Đây là lần đầu tiên Khương Vãn được chứng kiến một cô gái tỏ tình với Lục Hoài Chu ở khoảng cách gần như vậy.
Cảm giác... sao mà kỳ lạ quá.
Khương Vãn vô thức nhìn về phía Lục Hoài Chu. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, chỉ hơi nâng mắt nhìn lên, gương mặt tuấn tú ấy không mang theo chút ý cười nào, lạnh nhạt đến mức khiến người ta ngợp thở.
Rõ ràng là Lục Hoài Chu đã quá quen với những tình huống thế này, chân mày hơi nhíu lại, giọng nói thản nhiên mà lạnh lẽo: "Tôi không có hứng thú với cậu."
Lâm Tư Điềm vốn mang sự kiêu ngạo trong xương cốt, gia cảnh tốt, học giỏi, có năng khiếu múa, lại xinh đẹp, cô ấy có đủ lý do để tự tin.
Cô tiến thêm một bước, ngẩng đầu nói: "Cậu từng nói cậu thích những người học giỏi, mặc đồng phục, tuân thủ kỷ luật."
"Những điều đó, tớ đều có."
"Tớ xếp thứ ba toàn khối, chưa từng vi phạm kỷ luật, còn từng nhận danh hiệu học sinh tiêu biểu cấp tỉnh."
Nghe vậy, chân mày Lục Hoài Chu càng nhíu chặt hơn.
Khương Vãn đứng bên cạnh cũng nghe thấy. Nói như thế, quả thật Lâm Tư Điềm rất phù hợp với hình mẫu mà anh từng nhắc đến.
Lúc này, Khương Vãn không chỉ thấy ngượng ngùng mà trong lòng còn có chút bức bối. Cô nghĩ mình có nên tránh đi không, đứng đây có vẻ không ổn chút nào.
Vừa tự làm khó mình, vừa cản trở người khác.
Cô khẽ dịch chân, định lui về phía sau để đợi.
Nhưng vừa mới di chuyển một chút, Lục Hoài Chu đã liếc sang cô, nhàn nhạt nói: "Sững sờ làm gì? Đi thôi."
Rõ ràng anh không muốn để tâm đến Lâm Tư Điềm.
Lục Hoài Chu phớt lờ hoàn toàn.
Khương Vãn lúng túng mỉm cười, cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, bước những bước nhỏ ngượng ngùng, đi theo sau anh.
Phía sau, Lâm Tư Điềm vẫn không cam lòng, cắn răng, gọi với theo: "Lục Hoài Chu, rốt cuộc tớ có điểm nào không tốt?"
"Chính cậu nói thích những người học giỏi, vì cậu, tớ đã ngày đêm cố gắng để đứng thứ ba toàn khối. Vì cậu mà tớ..."
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, bật khóc nức nở.
Lục Hoài Chu dường như vẫn không định để tâm. Ngược lại, Khương Vãn cảm thấy cô gái này thật đáng thương, không khỏi mềm lòng. Cô lén nhìn Lục Hoài Chu, chỉ thấy môi anh mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, áp lực xung quanh cũng đè nặng hơn.
Tiếng khóc của Lâm Tư Điềm ngày càng lớn, xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, có lẽ cô ấy đã hoàn toàn suy sụp.
Nghĩ đến cũng đã có thời gian quen biết nhau, Khương Vãn cuối cùng không nhịn được, dừng bước, định quay lại đưa khăn giấy cho cô ấy.
Lục Hoài Chu thấy cô dừng lại, khẽ nhíu mày, mấp môi nói: "Xin lỗi, tôi chỉ thích những người học khối tự nhiên."
Khi nói câu đó, ánh mắt sâu thẳm của anh dừng trên người Khương Vãn, hờ hững nhưng nóng rực. Câu nói này, dường như là nói với cô thì đúng hơn.
Tim Khương Vãn lỡ một nhịp. "Chỉ thích những người học khối tự nhiên"?
Cô không hiểu ánh mắt kia có ý gì. Là ngăn cô đừng đưa khăn giấy, hay có ý khác?
Cô muốn tin là ý thứ hai.
Chiếc khăn giấy vốn đã rút ra khỏi túi bị Khương Vãn nắm đến nhàu nhĩ, cô mím môi, rồi lại bỏ nó vào túi.
Lâm Tư Điềm đứng tại chỗ, hít hít mũi, nhìn bóng lưng Lục Hoài Chu với ánh mắt đầy tiếc nuối, không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.
Ánh mắt cô dừng trên người Khương Vãn, bỗng cười khổ một tiếng. Lúc trước nghe bạn bè trong lớp đồn đại, cô không tin.
Quả nhiên, Lục Hoài Chu thích cô ấy.
——————
Trên đường đi, Khương Vãn vẫn luôn quan sát sắc mặt Lục Hoài Chu. Anh vừa rồi hoàn toàn khác với dáng vẻ bình thường mà cô hay thấy, cao ngạo, lạnh lùng và tuyệt tình.
Cô mấp máy môi, đầu óc vẫn lởn vởn câu nói của anh. Bất chợt, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Tống Cảnh Nghiên, hỏi cô về chuyến cắm trại.
Khương Vãn bối rối nhìn chằm chằm vào điện thoại. Tiêu rồi, tiêu rồi, hôm qua cô đã hứa với Tống Cảnh Nghiên là sẽ đi cắm trại cùng cậu.
Sao cô lại quên mất chuyện này chứ!
"Chim cánh cụt nhỏ, cậu định một chân đạp hai thuyền hả?"
Một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên bên tai, mang theo sự lạnh lẽo, thản nhiên nhưng đủ khiến cô rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip