Chap 4

Vào những lúc rảnh rỗi, La Tại Dân thường hay lôi kéo Jeno quay về sòng bạc dạo chơi. Ngồi trên chiếc xe lửa bằng sắt cũ kỹ, trải qua con đường đầy xóc nảy, nhìn phong cảnh ven đường từ phồn hoa chuyển sang hoang vu rồi lại trở thành phồn hoa, sau đó đi qua một con hẻm thối muốn chết mới đến được sòng bạc ngầm.

Rõ ràng đi máy bay chỉ cần tốn nửa giờ, nhưng dù thế nào cũng phải lăn qua lăn lại như vậy, Jeno thật ra cũng không phàn nàn, còn đồng ý tỏ ra cuộc sống chính là cần phải có những cảm giác như thế, nếu phải quay về, vậy cứ theo con đường, phương pháp mà hai người quen thuộc nhất để trở về.

Đã bốn năm kể từ khi họ rời khỏi nơi đó. Vẫn là nơi hòa hợp hoàn mỹ giữa xa hoa và thối nát giống như trước khi họ rời đi, bên ngoài tuy nguy nga lộng lẫy nhưng lại có vẻ mịt mù tăm tối. Bức tường trắng ở sâu trong sòng bạc kia từ lâu đã tích đầy vết máu, gian phòng lâu ngày kín không kẽ hở không thấy ánh sáng mặt trời có một mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn, La Tại Dân mỗi lần trở lại căn phòng đó đều nôn mửa hết một ngày, mấy ngày tiếp theo đều gặp ác mộng, đầu đầy mồ hôi lạnh mà chạy tới chen lên chiếc giường đơn của Jeno.

Rất nhiều lần Jeno thật sự nhìn không được mà khuyên Tại Dân, nói chúng ta đừng quay về căn phòng kia nữa, nhưng Tại Dân luôn cợt nhả nói nếu không trở về nơi đó thì còn gì thú vị.

Mỗi lần đều nôn đến dịch dạ dày cũng muốn trào ra, không hiểu tại sao lại còn muốn như vậy ba lần bốn lượt tra tấn bản thân.

Căn phòng đó là dùng để trừng phạt, bốn phía đều là tường trắng, chỉ có một cánh cửa thép dùng cho việc ra vào, ngay cả một kẽ hở dư thừa cũng không có, giống như một khối vuông kín không kẽ hở. Trong phòng, ngoại trừ bức tường đối diện cửa ra vào, còn lại xếp đầy vũ khí muôn hình muôn vẻ, người không nghe lời sẽ bị đưa vào đây, bị một đám quản sự đến tra tấn, thần kinh căng thẳng muốn đứt ra, điều duy nhất có thể là chính là liều mạng trốn đi. Đủ may mắn trốn thoát cũng toàn thân bị thương, tránh không khỏi chính là cái chết.

Kim gọi căn phòng kia là trò chơi chạy trốn.

Kỳ thật thời gian khốn đốn ở sòng bạc ngầm, số lần Jeno vào căn phòng kia so với Tại Dân hẳn là nhiều hơn. Những người bị ép buộc làm việc phần lớn sau khi bị đưa đi giáo huấn một hai lần sẽ nghe lời, thỉnh thoảng những người tính tình quật cường sẽ bị đưa đi nhiều hơn vài lần, nhưng cuối cùng vẫn là biến thành một khối thi thể toàn thân đầy máu bị kéo ra. Y đầu óc linh quang, những chuyện và người dơ bẩn tiếp xúc nhiều cũng học được không ít, gây phiền phức cho sòng bạc cũng là mang rắc rối đến cho Boss của sòng bạc, mỗi lần đụng chuyện, Kim chưa bao giờ chịu cho thuộc hạ tra tấn y đến chết, đều chừa lại nửa cái mạng rồi sau đó căn dặn thuộc hạ theo dõi, không để cho y tắt thở.

So sánh với y, La Tại Dân an phận hơn rất nhiều, có thể do bản thân y nhiều lần cả cơ thể bị thương đi ra khỏi căn phòng kia đã dọa đến người kia, một người vốn ngoan ngoãn nghe lời cũng bắt đầu nghĩ biện pháp bao che, kết quả sau đó là cả hai cùng bị ném vào phòng.

Khoảng thời gian đó là những ngày tối tăm nhất trong cuộc đời bọn họ, nhìn không thấy ánh sáng, nhìn không thấy một tia hi vọng, ngoại trừ sợ hãi chính là ác mộng, ngay cả cái chết cũng không thể tự mình quyết định.

"Tiểu tử, mày hiện tại thả tao ra còn kịp, bằng không tao không thể cam đoan mày sẽ chết thế nào đâu." Giọng nói gã đàn ông trong nhà xưởng trống trải như được khuếch đại, hoàn toàn kéo suy nghĩ của Jeno trở về.

Trên con đường núi uốn lượn bên ngoài cửa sổ, hai chiếc xe một trước một sau chạy nhanh về phía nhà xưởng, Jeno chơi đùa với dao găm trong tay y, đôi mắt cười cong cong: "Tôi cũng muốn biết tôi sẽ chết như thế nào."

/

Lúc Trung Bổn Du Thái cùng em trai từ lầu hai đi xuống, một quả đầu màu đỏ quen thuộc chợt lóe lên trong tầm mắt, trong lòng hắn thầm chửi thề một câu, đẩy La Tại Dân rồi xoay người bỏ chạy.

"Đừng chạy, Trung Bổn Du Thái, tôi thấy em rồi." Giọng nói có hơi khàn khàn của Lý Thái Dung truyền tới, trên mặt y còn dính chút máu, cùng với màu đỏ của tóc lại càng thêm hợp, dưới ánh tà dương lại có thể toát ra một vẻ đẹp hung tàn. Y qua loa đem bàn tay dính đầy máu lau lên bộ y phụ đen đang mặc trên người, từng bước chân dài tiến đến gần cầu thang kéo Du Thái ra khỏi chỗ rẽ.

Trung Bổn Du Thái nhìn thấy y cả người đầy máu liền phát hoảng, "Sao trên người anh nhiều máu như vậy."

Lý Thái Dung sửng sốt, nhanh chóng đem hai tay giấu phía sau, như một con mèo cười với hắn: "Tình huống khẩn cấp nên ra tay hơi nặng..."

Hai bạn nhỏ dưới lầu xem trò cảm thấy màn này quả thực không thể tưởng tượng nổi, Thái Dung ca ngoan như vậy đúng là hiếm thấy. Trước kia có nghe Hàn Soái ca nói, nếu chọc Lý Thái Dung nổi giận thì đến tị nạn ở chỗ của Trung Bổn Du Thái, cam đoan có thể lông tóc vô thương, được nhìn thấy một Lý Thái Dung bình tĩnh như hiện tại, có 80% công lao của Trung Bổn Du Thái.

Nhưng Trung Bổn Du Thái chán ghét Lý Thái Dung là chuyện mà tất cả mọi người của None đều biết. Nói là chán ghét, các thành viên rõ ràng hơn thật ra hắn là sợ Lý Thái Dung. Tuy rằng miệng hắn nói là ghét, nhưng người tỉ mỉ một chút nhìn thấy bộ dáng hắn ở cùng Lý Thái Dung có thể nhìn ra, đáy lòng hắn sợ hãi người tên Lý Thái Dung này.

Theo lý mà nói, bàn về tác phong làm việc và phương thức giết người, Trung Bổn Du Thái so với Lý Thái Dung có khuynh hướng đơn giản tàn bạo thì đáng sợ hơn nhiều lắm, về phần tác giả truyện tranh Trung Bổn Du Thái – người đứng TOP 3 của None về chỉ số khủng bố - tại sao lại sợ y, chuyện này chỉ có hai người là lão đại và bản thân hắn biết thôi.

Điều thú vị là rõ ràng Thái Dung ca rất ôn nhu với hắn. Lý Thái Dung từ trước đến nay làm việc nổi danh tàn bạo, một khi đã điên lên rồi thì ngay cả Trì Hàn Soái cũng không ngăn được, nhưng y ở trước mặt Trung Bổn Du Thái lại dịu ngoan giống như mèo nhà, bất kể ở tình huống nào chỉ cần hắn mở miệng, y sẽ lập tức tỉnh táo lại.

Không phải quá thần kỳ sao.

"Anh chạy tới đây làm gì?"

Lý Thái Dung chớp chớp mắt: "À, Hàn Soái ca giao nhiệm vụ mới, tôi đến hội hợp với em."

Trong lòng Du Thái trầm xuống: "Hai người chúng ta?"

"Ừm."

Hắn cảm thấy Trì Hàn Soái thật sự muốn buộc hắn chạy trốn. Thành viên ưu tú trong tổ chức nhiều như vậy, tại sao mỗi lần đều sắp xếp hắn và Lý Thái Dung hành động hai người.

Quả thật là vừa hận lại đánh không lại.

Trung Bổn Du Thái cam chịu số phận đi xuống lầu, ngay cửa nhà xưởng là mấy cái thi thể máu chảy đầm đìa ngổn ngang lộn xộn, nhìn thấy chính là mới vừa mất mạng. Hắn quay đầu hàm ý không rõ nhìn thoáng qua Lý Thái Dung, do dự vài giây liền lên xe.

La Tại Dân nhìn theo hai anh trai rời khỏi, vừa xoay đầu liền gặp phải cái mặt béo phì của Kim, đang âm trầm cười với nó. Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng khiến cho biểu cảm trên mặt nó gần như sụp đổ, La Tại Dân lấy dao găm mang theo bên người ra, vừa muốn ném đi đã bị Đế Nỗ đè trở lại, "Ba sẽ tức giận nha".

Kim bật cười, hàm răng không đều đã bị khói thuốc xông vàng, "Tao nói nhìn tụi mày quen mắt như vậy, là Đế Nỗ và Tại Dân của ba a, đi nhiều năm như vậy có biết ba rất nhớ hai đứa không."

"Tôi cũng rất nhớ ông, ba." Tại Dân nhẹ nhàng tránh khỏi tay Jeno, ném dao găm lên mặt đất, cúi đầu giấu mặt vào trong bóng tối. Nó xoay người đi về một hướng khác, âm thanh nặng nề từ trong miệng vọt ra, mang theo run rẩy nhỏ đến không thể biết được.

La Tại Dân ấn công tắc, người bị treo trên trục nâng ở giữa không trung từ từ được thả xuống, nó nhìn gã cười đến hồn nhiên vô hại, "Các chú cứu ngài sắp đến rồi, ba, ngài biết chúng tôi thật sự nhớ ngài mài."

Jeno nghe được, tiến đến giúp gã đàn ông trên mặt đất cởi bỏ xích sắt, không ngờ tay còn chưa buông đã bị người nọ hung hăng ấn đầu xuống đất. La Tại Dân móc ra một cây súng nhắm vào vai gã bắn một phát, gã đàn ông che miệng vết thương lăn sang một bên. Jeno nhìn theo La Tại Dân bước đến bên cạnh nhấn gã xuống đất, họng súng trực tiếp để sau gáy gã, nghiến răng nghiến lợi bật ra một âm tiết: "Cút".

"Từ từ, Tại Dân, đừng giết nhanh như vậy..." Lời nói của Jeno bị tiếng động cơ ngắt ngang, hơn mười chiếc mô tô từ ngoài ửa xông vào vây quanh bọn họ.

La Tại Dân đứng lên đá gã một cái, ngẩng đầu nhìn Jeno, mở miệng cười, "Người đến rồi, ba, chúng ta chơi trò chơi chạy trốn đi."

Jeno lau đi máu trên khóe miệng, cũng nở nụ cười, thật không hỗ là đứa nhỏ một tay Trung Bổn Du Thái đào tạo ra, luôn biết làm sao có thể tra tấn người khác đến mức tận cùng.

Chết cũng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ chính là một lần lại một lần tuyệt vọng không biết cuối cùng là gì. Trên thế giới này không có gì có thể khiến người ta thống khổ hơn trơ mắt nhìn thấy hi vọng tan biến.

Ký ức lúc trước trong căn phòng kia như một con chuột bị mèo bắt được liên tục chạy trốn, liên tục bị bắt trở về chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại, rõ ràng đến từng động tác từng chi tiết, La Tại Dân nhớ rõ trên người bị cắt bao nhiêu dao, cũng nhớ rõ Jeno bị đánh gãy mấy cái xương.

Nó nhớ rõ bộ dạng mỗi khi Jeno bị kéo từ căn phòng kia ra.

Chỉ có kẻ điên mới thích biểu tình trên mặt của người bị tra tấn đến sống không bằng chết, La Tại Dân phát hiện bản thân mình cũng rất thích.

"Jeno, mình cảm thấy mình là người điên."

Trên mặt Jeno còn dính máu chưa khô, quay đầu nhìn nó nở nụ cười: "Ai mà không điên chứ."

/

Thời điểm từ trong nhà xưởng đi ra, trời đã tối đen. Đêm tối nặng nề kéo đến, ánh trăng như là muốn rơi xuống nhưng lại bị đọng ở không trung, ánh trăng sáng hơn so với ngày thường chiếc sáng choang nơi hoang sơn dã lĩnh này.

La Tại Dân dựa vào cây bên đường nôn đến hôn thiên ám địa, Jeno đứng một bên nhìn, cảm thấy nó muốn nôn luôn nửa cái mạng rồi, tiến lên nhẹ nhàng vuốt lưng nó.

"Đồ ngốc nhà cậu lại làm cái gì, rõ ràng vô cùng ghê tởm, tại sao lại còn phải mổ bụng gã."

"Dùng cách giết người gã thích nhất để giết gã không phải rất tuyệt sao?" La Tại Dân đỏ mắt, quay đầu nhìn Jeno hồi lâu, "Lý Đế Nỗ, cậu có biết khi đó chuyện mình sợ hãi nhất là gì không?"

"Cậu sợ cứ như vậy mà chết ở nơi đó." Jeno vừa vỗ vai nó vừa trả lời, Tại Dân nghe vậy, nâng tay đánh một cái bàn tay y trên vai mình.

"Cậu cảm thấy mình sợ chết sao?"

Jeno cợt nhả: "Ai không sợ chứ."

"Vậy mà cậu còn ba lần bốn lượt chọc bọn họ." La Tại Dân liếc mắt xem thường lại nhanh chóng đứng lên, "Mình hả... mình sợ một ngày nào đó cậu giống như những người chọc giận gã, bị gã móc nội tạng ném ra khỏi phòng."

"Cậu cũng không ngốc lắm." Jeno đem người đã nôn đến không còn chút sức lực nhét vào trong xe, càng nghĩ càng thấy lời này buồn cười.

"Cười cái rắm, cậu mới ngốc."

"Được được được, mình ngốc."

Chiếc xe tiến vào bóng đêm dần dần đi xa, bỏ lại nhà xưởng phía sau ánh đèn sáng trưng cả đêm. Hơn mười thi thể huyết nhục mơ hồ xếp thành vòng tròn trên mặt đất, chính giữa vòng tròn, một thi thể bị mổ bụng được treo lên, từ nội tạng lơ lửng trong không trung, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống mặt đất.

Là một đêm tuyệt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip