3 + 4

3.

Ban đêm, Tiểu Thập nằm mơ, ở trong mơ hắn mơ hồ nhìn thấy một tiểu thiếu niên, đứng dưới tàng cây liễu ven sông, y nhìn hắn cười sáng lạn: "Tiểu Thập có muốn kết bạn với ta không?" Đôi tay nhỏ bé vươn ra trước mặt hắn.

Tiểu Thập cao hứng chạy tới: "Ngươi thực sự bằng lòng kết bạn với ta sao?"

"Đương nhiên, Tiều Thập là người bạn đầu tiên của ta, cũng là người bạn duy nhất của ta." Tiểu thiếu niên vẫn như cũ cười rất rạng rỡ.

Tiểu Thập vui mừng nhảy lên: "Ta rốt cuộc có bạn rồi, ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta."

Hôm sau, sau khi Tiểu Thập tỉnh lại, nghĩ về giấc mơ của mình, cực kỳ vui vẻ. Rất hi vọng sau này có thể mơ thấy thiếu niên kia mỗi ngày, hắn còn rất nhiều điều muốn nói với vị bằng hữu này.

Nhưng hắn không biết lời đồn về hắn trong trấn nhỏ từ ngày đó về sau càng lúc càng nghiêm trọng.

Sau đó mỗi ngày Tiểu Thập đều có thể nhìn thấy tiểu thiếu niên trong giấc mơ, hắn sẽ kể cho y nghe ban ngày hắn học được cái gì, hoặc là thầy giáo kể cho hắn câu chuyện thú vị gì, có đôi khi còn giúp ý lau đi mồ hôi trên trán.

Từng ngày trôi qua, Tiểu Thập vui vẻ phát hiện tiểu thiếu niên lúc đầu chỉ lẳng lặng nghe hắn nói, từ từ đã bắt đầu phản ứng với hắn vài câu, vô cùng hài lòng: "Tại sao trước kia ngươi không nói chuyện với ta?"

"Lúc bắt đầu ta không thể nói chuyện, từ từ nhìn theo hình dáng lời nói từ miệng ngươi mới có thể học được cách nói."

"Vậy có phải ban ngày ta không ở đây thì ngươi sẽ tập nói chuyện?"

Tiểu thiếu niên gật gật đầu.

Tiểu Thập vui vẻ cười cười nói: "Chúng ta ban ngày đều phải cố gắng học tập, buổi tối có thể cùng nhau chơi."

Sau này trong giấc mơ, Tiểu Thập mang theo thiếu niên đi đến rất nhiều địa phương, đều là những nơi hắn muốn đến nhưng chưa từng đến, hầu như giáp cả trấn nhỏ. Thời gian ấy, hắn cũng trưởng thành lên rất nhiều.

Hôm nay hắn lại cùng tiểu thiếu niên đi đến một bờ sông nhỏ mà hắn thích nhất, nhìn ánh trăng to tròn trên dòng sông, hắn hỏi tiểu thiếu niên: "Ngươi nói chúng ta có thể gặp nhau ở hiện thực không?"

Thiếu niên tựa vào cây liễu bên bờ sông nhìn Tiểu Thập hơi ngẩng đầu, gương mặt trẻ con đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là đường cong xương quai hàm hoàn hảo, phối với đôi mắt phượng và sống mũi cao thẳng, khóe miệng mỉm cười, dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, dưới ánh trăng vô cùng chói mắt, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một câu thơ Tiểu Thập từng dạy y đọc qua:

Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề.*

Y không dám thật sự trả lời Tiểu Thập, bởi vì y biết thần bảo hộ muốn xuất hiện trong hiện thực chắc chắn tiêu hao hết tất cả tu vi rồi sau đó tan thành tro bụi.

Y không muốn Tiểu Thập cảm thấy khổ sở, cho nên cười ôm lấy hắn, lừa hắn nói:

"Chờ đến lúc mặt trăng lớn hơn mặt trăng đêm nay, ngươi có thể nhìn thấy ta."

Tiểu Thập bị y ôm trong lòng, lẩm bẩm nói: "Làm sao ta biết khi nào mặt trăng lớn hơn, lúc đó ngươi tự xuất hiện thì tốt rồi."

Thiếu niên cười cười, kỳ thực nếu có một ngày phải như vậy thì chắc chắn là không tốt.

.

*Dịch: Miệng cười quyến rũ, mắt liếc xinh xinh

Kinh Thi có bài thơ: "Thủ như nhu di, phu như ngưng chỉ, lĩnh như tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề." Nghĩa là: Ngón tay mềm mại, làn da mịn màng, cái cổ thon thon, hàm răng trắng ngà, đầu tròn mi cong, miệng cười quyến rũ, mắt liếc xinh xinh. Đó là bài thơ tả vẻ đẹp của người con gái nước Vệ sau khi trang điểm. Người con gái trang điểm trong khuê phòng nên không ai biết nàng trang điểm như thế nào, động tác ra sao... Chỉ biết khi nàng xuất hiện là ta được chiêm ngưỡng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Vẻ đẹp đó tuyệt nhiên không phải chỉ là vẻ đẹp của son phấn ta đang nhìn thấy, đó là vẻ đẹp được kết tinh qua ngày tháng, vẻ đẹp trong tâm hồn nàng.

***

4.

Khi Tiểu Thập vừa tròn mười tám tuổi, ngoại trừ cơ thể yếu một chút, còn lại đều tốt hơn so với những đứa nhỏ đồng trang lứa. Hắn thích vẽ tranh, thường xem đem cảnh tượng thấy trong mơ vẽ ra tranh, nhưng chưa từng vẽ thiếu niên. Vì thiếu niên nói với hắn đây là bí mật giữa hai người bọn họ, không thể để cho bất luận người nào biết y tồn tại.

Mẫu thân của Tiểu Thập tình cờ nhìn thấy bức tranh, nói với hắn nhất định phải giữ kỹ, không thể để người khác phát hiện. Mẫu thân biết hài tử của mình mỗi tối đều nằm mơ, từng nghĩ tới chuyện gỡ vòng cổ của hắn xuống, nhưng chú ý đến lời nói năm đó của đạo sĩ, lại không thể làm, huống hồ Tiểu Thập ngoại trừ việc hay nằm mơ, dường như càng thêm cởi mở chăm học hơn so với trước đây, cũng không có gì cản trở hắn.

Nhưng sự tình sẽ không phải luôn phát triển theo hướng tốt.

Vài năm nay trấn trên có một đám ác bá, mỗi ngày ức hiếp thôn dân, thu phí bảo hộ kiếm sống qua ngày. Lúc đầu Lý gia chen vào một chút, ác bá cũng không dám quá mức hung hăng ngang ngược.

Hiện nay Lý lão gia già đến sắp qua đời, còn con trai độc nhất tuổi còn nhỏ thân thể lại yếu, thế lực Lý gia đã không còn như trước kia. Đám ác bá đương nhiên hướng ánh nhìn tham lam đến gia sản Lý gia.

Một ngày Tiểu Thập ra ngoài, bọn họ nhân cơ hội bắt cóc, uy hiếp Lý gia mang ngân lượng đến chuộc người.

Tiểu Thập một mình bị nhốt trong sài phòng vô cùng sợ hãi, nắm chặt vòng cổ của mình, không ngừng nói chuyện với nó. Vòng cổ giống như nghe thấy, từ từ dần nóng lên, Tiểu Thập cũng không còn thấy rét lạnh.

Người nhà Lý gia báo quan, nhưng quan phủ không dám trêu chọc ác bá, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp. Mà ác bá kia đòi rất nhiều tiền, trong lúc nhất thời không thu thập đủ, Lý lão gia nôn nóng đến độ ngất xỉu, trên dưới Lý gia đại loạn.

Còn bên này đã đến tối mà ác bá vẫn chưa lấy được ngân lượng chuộc người của Lý gia, nghĩ đến việc có lẽ tên bệnh này đã bị vứt bỏ, vô cùng phẫn nộ.

Gã ác bá cầm đầu đem theo người vọt tới sài phòng, một cước đá văng cửa, Tiểu Thập bị dọa vội trốn ra sau. Bọn chúng tiến về phía trước, Tiểu Thập trong tích tắc đã bị một đám ác bá bao vây đánh ngã.

Đánh một lát cũng mệt mỏi, gã cầm đầu đứng dậy, nâng Tiểu Thập lên, nương theo ánh trăng nhìn gương mặt tuấn tú dính máu trở nên thật xinh đẹp, phun một ngụm nước bọt lên mặt đất:

"Lớn lên xinh đẹp thế, sao mà lại kiên cường vậy, hầu hạ đại gia, để xem ngươi ngoan cố được bao nhiêu."

Nói xong bắt đầu xé quần áo Tiểu Thập, Tiểu Thập lần này thực sự sợ hãi, hô khóc đến khàn cổ họng, nước mắt chảy xuống rơi vào mảnh bạc.

Vừa lúc ác bá định nhào lên, từ cổ Tiểu Thập phát ra ánh sáng chói mắt, khiến bọn ác bá liên tục lui về sau. Bọn họ đương nhiên đều nghe qua lời đồn về Tiểu Thập, hiện tại tận mắt nhìn thấy, bị dọa đến tè ra quần, một đám người tranh nhau chạy trốn.

Tiểu Thập vô lực ngã ngồi trên mặt đất, vuốt ve mảnh bạc, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi."



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip