Chap 8: Chưa từng nhìn thấy mĩ nữ hả?


Vất vả lắm cuối cùng Lăng Thanh Ba mới nói xong hết cho thật đã, nhưng thấy Nhị ca căn bản không hề chú tâm nghe nàng nói chuyện, nên càng buồn bực đau khổ, đứng lên nói: "Không thèm nói với huynh nữa, huynh không hề hiểu người ta đang rất đau khổ một chút nào. Liễu Nhi, chúng ta trở về phòng đi."

Dứt lời, nàng thất thểu bước ra khỏi cửa, cùng Liễu Nhi đi xuống lầu, quay về ở tạm trong tiểu viện.


Đi ra ngoài, Lăng Thanh Giám dù gì không lớn không nhỏ cũng là quan ngũ phẩm, lại là dòng dõi danh môn. Ở bên ngoài, chỉ có người khác phải đoán xem sắc mặt của hắn, nhưng trước mặt tiểu muội lại chỉ được ăn nói khép nép chịu tội. Đợi đến khi tiểu muội đi xa rồi, mới dám vỗ bàn mạnh một cái cho hả giận.

Tiểu thư đồng thấy hắn tâm tình không tốt, con mắt láo liên nói: "Công tử, con vừa ra ngoài xem, thấy khách dưới lầu vẫn còn chưa đi, hay là chúng ta đi xem rốt cục hai người đó có lai lịch gì?"


Lăng Thanh Giám vốn sớm đã quên sự việc cỏn con xen vào vừa rồi, lại nghe tiểu thư đồng nhắc tới, cũng thấy hào hứng. Sáng sớm hôm nay, vốn hắn định đi thăm hỏi một vị thế thúc, nhưng đêm qua vị này cho người đưa tin, nói trong nhà có việc gấp cần xử lý mời hắn ngày kia tới, cho nên sáng nay liền không đi nữa. Không vội đi ra ngoài, nên hắn cũng không ngại đi xem "đôi thần tiên" mà mọi người truyền miệng. Nói chung, so với việc trở về xem sắc mặt của tiểu muội còn tốt hơn nhiều.


Trong một gian phòng trang nhã dưới lầu, một tên tiểu nhị khách điếm khác đem tới hai con gà nướng cùng với cháo loãng, bánh bao ăn sáng. Như thường lệ lại ngẩn người ra nhìn Tiểu Nghiên, hoàn toàn quên trên eo lưng của mình, vì vừa tranh giành bưng bê với tiểu nhị khác, mà đọng máu thâm tím, đau đớn. Hàm Ân Tĩnh nhìn có ý đồ tiểu nhị một cái, trong ánh nhìn kia có chứa nhiếp hồn thuật, khiến tiểu nhị sững sờ, hai mắt ngây ngốc, xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Nghiên nhìn thấy màu da vàng óng ánh của hai con gà, mùi thơm gà nướng xông vào mũi, hai mắt sáng lên, không tự chủ được liếm liếm đôi môi anh đào mịn màng nõn nà. Nhìn thấy cái lưỡi nho nhỏ hồng nhạt, toàn thân Ân Tĩnh nóng lên. Trong đầu liền nghĩ, cũng may tên tiểu nhị ở lại xem mỹ nhân trong chốc lát kia đã bị cô dùng phép thuật khống chế, tự động lui ra ngoài. Nếu không, chứng kiến cảnh mê người này, không phun ra vài chén máu mũi mới là lạ.


Tiểu Nghiên căn bản không rảnh chú ý đến việc khác, tay với ra định sẽ trực tiếp cầm gà nướng lên ăn. Mắt thấy đã gần chạm đến rồi, thì bị một tay Ân Tĩnh, lúc này đã khôi phục lại tinh thần, ngăn lại.


"Dùng đũa ăn, không cho phép lấy tay bốc, rất khó nhìn!" Ân Tĩnh không thể để tiểu mỹ nhân này tự hủy hình tượng như thế. Hơn nữa, từ nay về sau Tiểu Nghiên nàng đều đi theo bên cạnh cô, cô không thể dễ dàng tha thứ cho con tiểu vật cưng của mình không hiểu quy củ như vậy.


Tiểu Nghiên mếu máo, nhìn cô với vẻ rất đáng thương, nói: "Ta không biết dùng đũa."


" Không biết thì học!" Ân Tĩnh không nói hai lời, đút một đôi đũa vào tay nàng, đẩy ngón tay thon dài của nàng ra, dạy bảo nàng tư thế cầm đũa.


Tiểu Nghiên rất không cam tâm tình nguyện, đi theo Lăng Thanh Ba đã lâu, nhưng cho tới giờ không ai bức ép nàng dùng vật này. Hay là chỗ dựa kia tốt hơn, nàng ấy còn có giúp nàng cắt rau củ thành miếng nhỏ đưa đến cạnh miệng nàng......


Ân Tĩnh một bên dạy bảo, một bên mê muội cầm ngón tay ngọc ngà thon dài, sờ vào thật mềm mại của nàng. Dứt khoát ôm Tiểu Nghiên vào lòng, cùng tay nàng cầm đũa gắp thịt gà nướng. Biết sắp được ăn, Tiểu Nghiên không hề so đo chuyện gì, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, chuẩn bị ô a ăn hết một miếng thịt gà trên chiếc đũa, nhìn qua đã thấy vô cùng ngon lành.


Ai ngờ chiếc đũa lại thoáng qua một cái trước mũi, phụ lòng tràn ngập chờ mong của nàng, ngược lại, thịt gà lại được đưa vào trong miệng Ân Tĩnh.

Tiểu Nghiên giật mình, biết mình bị mắc lừa, tức giận đến toàn thân phát run, rồi lại không biết như thế nào cho phải, đánh thì không tốt, mắng chửi người nàng cũng không am hiểu, một đôi mắt to màu nâu ủy khuất, bị hơi nước sương mù che chắn.


Cái dáng vẻ này cũng xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi! Ân Tĩnh rất hài lòng được chứng kiến thế, tâm tình thật tốt, cầm lấy tay Tiểu Nghiên, lại gắp một miếng thịt gà, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đang giương lên chuẩn bị mở miệng phản đối của nàng.


Tiểu Nghiên đói bụng cả ngày, chẳng thèm quan tâm đến việc buồn bực giận dỗi, nuốt ngay thịt gà xuống, mắt thì chờ đợi nhìn Ân Tĩnh, hoàn toàn là ánh mắt của con tiểu vật cưng nịnh nịnh nọt nọt chờ đợi được cho ăn.


Hàm Ân Tĩnh tâm tình vui vẻ, một tay cầm đũa bón ăn cho con vật cưng mới của mình. Một lúc sau, hai con gà nướng đã bị ăn sạch, chỉ còn lại một đống xương gà. Lúc này, sau khi việc đã xong xuôi, hắn mới phát hiện ra, kế hoạch dạy Tiểu Nghiên dùng đũa đã thất bại – từ đầu tới cuối đều là cô dùng đũa gắp thức ăn cho con hồ ly ngốc này ăn!


Nhưng nhìn hồ ly ngốc nghếch vẻ mặt thỏa mãn nằm trong lòng mình, bộ dáng nhu mì ngoan ngoãn, cô thầm tính: "Lần sau sẽ dạy tốt hơn".


Đối với Hàm Ân Tĩnh mà nói, có ăn gì đó hay không, thật ra đã không còn vị gì nữa. Tuy vậy, đã có mỹ nhân làm bạn, không ăn thật quá lãng phí.


"Vừa rồi ta cho ăn ngươi ăn gà, bây giờ đến phiên ngươi cho ta ăn." Ân Tĩnh đưa thìa cho Tiểu Nghiên, ý bảo nàng đút cho cô ăn cháo. Tiểu Nghiên ăn no rồi, thầm nghĩ sẽ biến trở về thân hồ ly, chạy vào trong sân phơi nắng cái bụng, có động đất cũng miễn cưỡng không muốn động đậy. Nhưng mà nàng không chống đối lại được cái chỗ dựa này, đành phải miễn cưỡng tuân theo.

Trước kia đều chỉ có Lăng Thanh Ba cho nàng ăn! Tiểu Nghiên không kìm được, lại thoáng ai oán trong lòng lần nữa.


Tiểu hồ ly thân thể bóng bẩy, mềm mại, kiều diễm, mang theo hương hoa quả trẻ trung, mới lạ, ngọt ngào, thật quả đúng là nhuyễn ngọc ôn hương. Hàm Ân Tĩnh không để ý tới vẻ ủy khuất không tình nguyện của nàng, mười phần khoái ý dùng bữa ăn sáng.


Tay Tiểu Nghiên đều đã mỏi nhừ, mới cho ăn hết hai chén cháo, giãy dụa định nhảy xuống đất, bởi sợ Ân Tĩnh lại muốn làm gì đó nữa trái với chủ đích của nàng.


Hàm Ân Tĩnh ăn đủ đậu hủ đủ, cũng không lại làm khó nàng nữa, nắm tay nàng cùng đi ra ngoài.


Lần này Tiểu Nghiên đã có kinh nghiệm, chứng kiến một đám người trừng to mắt vây quanh xem nàng, cũng không lại cảm thấy sợ hãi như vậy nữa, mà khá bình tĩnh. Hơn nữa, nàng có chỗ dựa  nha! Đám người kia không dám vô lễ đối với nàng!


Lòng tin vừa mới tạo dựng lên, trước mặt lại xuất hiện thêm một người.

"Xin chào vị huynh đài này, tiểu sinh họ Lăng, tên Thanh Giám, nhân sĩ kinh thành. Huynh đài khí độ bất phàm, tiểu sinh trong lòng ngưỡng mộ không thôi, mong được có thể kết giao, có chỗ nào mạo phạm xin thứ lỗi."


Lăng Thanh Giám nghe theo chủ ý của tiểu thư đồng, đặc biệt đi xuống lầu một để xem thần tiên trong truyền thuyết, vừa lúc hai người đang định đi khỏi. Vừa nhìn thấy mặt, hắn cảm thấy hồn phách mình không còn là của chính mình nữa. Một người đương nhiên là tuấn mỹ khó tả, hắn kinh ngạc thoáng cái rồi thôi. Nhưng thiếu nữ đi theo sau lưng người kia quả thật quá mức mỹ miều. Nếu như không phải đang ở chỗ phố xá trà lâu sầm uất, hắn dường như muốn hoài nghi đây là cửu thiên tiên tử giáng trần!


Tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ qua nàng! Lăng Thanh Giám miễn cưỡng định thần trí lại, lúc này mới bước lên phía trước chào hỏi kết giao. Hắn không nói rõ mình là công tử của Lăng Thượng thư đương triều, thứ nhất là không muốn rêu rao ấn tượng xấu với tiểu mỹ nhân, thứ hai cũng là do tin tưởng tất nhiên đối phương có thể đoán được thân phận của mình. Họ Lăng ở kinh thành không nhiều lắm, có thể nhìn quần áo cùng tướng mạo xuất chúng mà đoán ra chỉ có người nhà phủ Thượng thư. Con cái nhà họ Lăng, trai hay gái gì cũng đều mang chữ lót là Thanh. Nơi này cách kinh thành không xa, trên đường nếu có ý đồ tìm người báo ra danh tánh, lập tức bọn họ đều đoán ra thân phận của hắn.

Sự thật chứng minh, sự tự tin của hắn cũng không phải là không hề có lý do. Tất cả mọi người đi đường gần đó dường như đều cùng lúc há hốc thở ra vì kinh ngạc, đoán được xuất thân, gia cảnh vô song của hắn, ngoại trừ hai nhân vật trước mặt.


Tiểu Nghiên thì không cần nói, Hàm Ân Tĩnh đến cả ngày sinh thần của Phật còn rất ít quan tâm, huống chi một nhà gia thế quan lại nho nhỏ ở nhân gian. Cô chỉ biết là, người này rất không tự lượng sức mình, lại đi chú ý tiểu vật cưng của cô.


"Ngươi muốn kết giao với ta? Sao con mắt rốt cuộc cứ đảo quanh trên người nàng vậy?" Ân Tĩnh không nể tình mặt mũi một chút nào, lên tiếng vạch trần bộ mặt háo sắc của đối phương.


Lăng Thanh Giám không hề nghĩ cô lại làm khó mình ngay trước mặt, nhưng mình quả thật đuối lý. Trước mặt mọi người xung quanh không tiện gây hấn, trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, ngượng ngùng nói: "Bị chê cười bị chê cười rồi, mạo phạm vị tiểu thư đây."


Tiểu Nghiên đương nhiên sẽ không giận hắn, hơn nữa đây chính là ca ca của chỗ dựa cũ của mình, vì vậy vừa cười vừa nói: "Không sao cả, ngươi chẳng qua là chưa thấy người con gái nào xinh đẹp giống như ta mà thôi."


Những lời này là Ân Tĩnh vừa mới nói với nàng, hiện tại rất phù hợp để dùng an ủi Nhị ca "chưa từng thấy mỹ nữ" của chỗ dựa cũ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip