Chương 65
Trong mấy ngày hạ phàm này, Nguyễn Thu Bình đều có thể nhanh chóng hoàn thành bài tập mà Ty Mệnh giao. Sau khi làm xong, anh cũng dẫn Úc Hoàn đến xem những nơi mà hai người đã từng trải qua.
Mỗi một nơi đi qua, cả hai đều cùng hồi tưởng lại. Từ nhà máy bỏ hoang nơi cả hai gặp nhau lần đầu, đến bờ sông nhiều cỏ lau mà cả hai đã ngồi bên nhau khi già đi, còn có cả bờ biển nơi hai người tổ chức đám cưới.
Nhân gian đã trôi qua rất nhiều năm, có những nơi đã được xây mới hoàn toàn, có những địa điểm vẫn còn giữ những vết tích ngày xưa. Ví dụ như nhà máy bỏ hoang hồi trước đã trở thành một trung tâm thương mại nhiều tầng, nơi hoang vu không có người ở đã trở thành trung tâm mua sắm, các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, lượng công nhân viên đông đúc.
Hay như bờ sông cỏ lau kia đã trở thành một điểm du lịch được thương mại hóa, nhưng vẫn được bảo tồn khá tốt, chỉ là nơi này đã được trùng tu kha khá rồi. Trên bờ sông có không ít khu vui chơi phục vụ khách du lịch, bãi lau sậy cũng trở thành một địa điểm check-in nổi tiếng ở trên mạng. Quanh chỗ này toàn là người với người, không tìm được một chỗ nghỉ yên tĩnh nào.
Thế nhưng bờ biển nhỏ trước kia lại không có thay đổi gì lớn. Có lẽ cũng bởi nơi đây thuộc sở hữu của tập đoàn Quy Lai, hơn nữa lại là nơi người sáng lập tập đoàn kết hôn, cho nên được bảo tồn nguyên dạng.
Khi Úc Hoàn nắm tay Nguyễn Thu Bình đi tới những địa điểm này, thi thoảng trông hắn như đang bừng tỉnh từ giấc mộng, dường như thấy mọi thứ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Hắn có thể nhớ được một vài kí ức lặt vặt, nhưng cũng có những thứ hắn không thể nhớ được gì.
"Em dẫn anh đến những nơi này là để cho anh làm quen trước, để anh chuẩn bị tâm lý. Dù sao sen Ngàn Năm cũng sắp được chiết xong, canh Nhớ Tình cũng sắp được làm thành. Đến lúc đó trong đầu anh lại thình lình xuất hiện tám mươi năm ký ức, em sợ nếu anh không chuẩn bị thì sẽ khó có thể chịu được."
Sắc trời đang dần tối đi, gió trên bờ biển thổi tới mang theo chút lạnh lẽo, không ít khách du lịch đã quay về khách sạn vì lạnh.
Úc Hoàn dắt tay Nguyễn Thu Bình đi vào căn villa gần biển, cười nói: "Đến lúc nó nếu anh không chịu được, thì chắc chắn cũng là do vui mừng đến mức khó có thể tiếp nhận. Dù sao thì lúc đó anh cũng có thể hoàn toàn nhớ lại toàn bộ quá trình lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau dưới trần gian."
Nguyễn Thu Bình nở nụ cười, ngắm nhìn Úc Hoàn, sau đó cúi đầu, nắm tay Úc Hoàn thật chặt.
Úc Hoàn đẩy cửa ra, nhìn căn phòng trước mặt mình, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ: "Nguyễn Nguyễn, đây là phòng tân hôn của chúng ta?"
Nguyễn Thu Bình nhìn thoáng qua, gật đầu: "Đúng đó, vẫn không có thay đổi gì cả."
Căn villa này đã qua nhiều lần trùng tu, nhưng nhìn bên ngoài vẫn không có gì thay đổi, nội thất bên trong vẫn được giữ như cũ.
Một cảnh tượng vui mừng bỗng xuất hiện trong trí óc Úc Hoàn. Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc rồi vung tay lên, biến cả căn phòng tràn ngập màu đỏ: giường trải ga và hoa hồng đỏ, trên tường dán chữ hỷ, những gì cần có đều có cả.
Nguyễn Thu Bình có dự cảm không ổn cho lắm. Anh cảnh giác lùi về sau vài bước, nhìn Úc Hoàn: "Úc Hoàn, anh làm gì vậy?"
Úc Hoàn cười đến là dịu dàng: "Nếu đã quay về chốn cũ cùng Nguyễn Nguyễn, tất nhiên là phải ôn chuyện cũ cùng em rồi."
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình đếm ngón tay, sau đó nói: "Úc Hoàn, nhưng còn một tuần nữa là chúng mình làm đám cưới rồi. Bây giờ anh lại trang trí phòng tân hôn cũ ra như thế này, vậy thì rốt cuộc chúng ta đang kết hôn lần thứ hai hay lần thứ ba?"
Úc Hoàn nghĩ một lúc, hình như cũng thấy kết hôn đến lần thứ ba thì đúng là cảm giác mới mẻ sẽ phai mờ đi. Nghĩ vậy, hắn bèn tiếc nuối gỡ bỏ hết trang trí trong phòng.
Căn villa lại trở về dáng vẻ sạch sẽ của nó.
Nguyễn Thu Bình thở ra một hơi. Phòng tân hôn cũ trở lại như bình thường, bầu không khí cũng đỡ nóng nực hơn biết bao.
Anh kéo rèm ra, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, có chút không nhịn được mà nói về chuyện cả hai người từng ở chỗ này những ba ngày liền.
"Lúc đó là do em phạm lỗi nên mới bị phạt ở dưới trần gian ba ngày. Nhưng lúc đó anh rất vui, trong ba ngày đó còn có một hôm chúng ta đi chơi bên ngoài không về..."
Úc Hoàn bước tới, nhẹ nhàng ôm eo Nguyễn Thu Bình từ đằng sau: "Vì sao lúc kể những chuyện này, Nguyễn Nguyễn toàn nhảy cóc thế?"
Nguyễn Thu Bình: "Nhảy cóc là sao?"
"Nguyễn Nguyễn luôn nói với anh chúng ta đã làm gì, chơi trò gì, ăn món gì, nhưng lại chưa kể cho anh lần đầu tiên chúng ta hôn nhau, lần đầu tiên chúng ta bày tỏ, xác định quan hệ là ở đâu."
Nguyễn Thu Bình do dự, sau đó nói: "Lần đầu tiên... Lần đầu tiên hôn nhau với tỏ tình, là ở tầng hai nhà hàng đồ Âu, năm ấy anh 32 tuổi. Nhưng lúc đó thật ra là ngoài ý muốn, em không phản ứng kịp. Anh biết rồi đó, khoảng thời gian ấy là lần đầu tiên chúng ta gặp lại sau khi anh trưởng thành. Tiếp đó lúc anh 33 tuổi thì cầu hôn em, 34 tuổi thì chúng ta kết hôn... Đối với em thì mọi chuyện trên đều phát sinh trong vòng 3 ngày ngắn ngủi."
Úc Hoàn cười khẽ, dùng chóp mũi cọ cọ vào gáy Nguyễn Thu Bình: "Đúng là anh vội vã chờ không nổi."
Nguyễn Thu Bình: "Ừm, nhưng em cũng hiểu được. Dù sao lúc đó mỗi năm anh chỉ có thể gặp em một lần, chắc chắn là chờ không nổi."
"Vậy thì có khi anh đã yêu Nguyễn Nguyễn từ khi còn mười mấy tuổi. Còn Nguyễn Nguyễn thì sao, lúc nào em nhận ra em yêu anh, lúc nào bày tỏ với anh thế?" - Úc Hoàn ôm chặt eo Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình nhìn biển khơi rộng lớn và màn đêm vô biên ngoài cửa sổ, sau đó anh xoay người lại, nhìn Úc Hoàn, nói với hắn bằng một tông giọng rất nghiêm túc: "Úc Hoàn, em có chuyện muốn nói với anh."
Úc Hoàn: "Em nói đi."
Nguyễn Thu Bình nhìn đôi mắt sáng long lanh của Úc Hoàn, vô thức rời tầm mắt xuống cúc áo sơ mi của hắn: "Thật ra, lúc anh lịch kiếp dưới trần gian, hình như có hiểu lầm với em..."
"Hiểu lầm gì?"
"Hình như anh nghĩ em không yêu anh." - Nguyễn Thu Bình gục đầu xuống, nói nhỏ - "Cũng tại em, em không biết biểu đạt tình cảm của mình, biết rất rõ mỗi năm anh chỉ có thể gặp em một lần, anh không có cảm giác an toàn, nhưng mà lại không nói với anh lời hứa hẹn gì cả."
Nguyễn Thu Bình cúi đầu lấy bức di thư trong túi Càn Khôn ra: "Nhưng mà em cũng không phát hiện ra suy nghĩ đó của anh. Tận đến khi đọc bức thư này, em mới biết em làm sai, không tự mình nói với anh rằng em yêu anh, khiến cho anh tiếc nuối cả đời... Bây giờ nghĩ kĩ lại, trong hai mươi mốt tia sáng tượng trưng cho đau khổ mà anh phải nhận lúc phong thần, không biết có bao nhiêu tia sáng là do hiểu lầm này đấy... Canh Nhớ Tình sắp nấu xong rồi, lúc đó anh sẽ tự nhớ lại chuyện ngày xưa. Bây giờ em nói trước cho anh là để muốn anh biết, suy nghĩ trước kia của anh sai rồi, sau khi khôi phục trí nhớ anh cũng đừng nghĩ bậy bạ..."
Úc Hoàn cầm bức di thư kia lên, nghiêm túc đọc.
Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn chăm chú đọc thư mà không nói một lời, kéo tay áo hắn: "Úc Hoàn, anh đọc xong chưa?"
Úc Hoàn rời tầm mắt: "Đọc xong rồi."
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ bất an, giọng nói cũng toát ra vẻ dè dặt: "... Vậy... Anh có tin là bây giờ em yêu anh không?"
Úc Hoàn yên lặng một lúc, sau đó bỗng cong mắt cười lên: "Anh tin bây giờ Nguyễn Nguyễn không đồng cảm, không hổ thẹn, không thương hại anh. Anh tin Nguyễn Nguyễn yêu anh."
Cục đá treo lơ lửng trong tim Nguyễn Thu Bình cuối cùng cũng rơi xuống. Mắt anh cong lên như vầng trăng khuyết, anh ngẩng đầu, ôm lấy Úc Hoàn và hôn hắn: "... Đúng rồi đó, anh phải tin em yêu anh."
Úc Hoàn cười, đặt bức thư sang một bên. Hắn ôm eo Nguyễn Thu Bình, hôn anh thật sâu.
Thật ra, ngoại trừ nội dung nói không tin Nguyễn Nguyễn yêu mình, câu văn "nếu như gặp phải tiên nhân xảo trá thì không biết còn bị lừa đến mức nào nữa" cũng khiến hắn chú ý.
Tuy rằng đọc thì giống như là mình trước kia đang nhắc nhở chuyện sau này. Nhưng hắn lại cảm thấy có chỗ quái quái, như thể mình khi còn là người phàm biết có "tiên nhân xảo trá" nào đó đang theo đuổi Nguyễn Nguyễn.
Lúc Úc Hoàn cởi áo khoác Nguyễn Thu Bình ra, lá bùa may mắn tối thượng từ trong túi rơi xuống giường.
Nguyễn Thu Bình cầm nó lên: "À, em còn nhớ đến một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh từng hỏi em vì sao bùa may mắn tối thượng bị tiêu hao nhanh vậy đúng không, được hai tháng đã mất hiệu lực. Anh có biết tại vì sao không?"
"Vì sao?" - Úc Hoàn vừa cởi cúc áo Nguyễn Thu Bình, vừa hỏi.
Nguyễn Thu Bình khẽ ngẩng đầu lên: "Thật ra không phải hai tháng. Bởi vì em luôn sợ vận rủi của em sẽ lây cho anh, cho nên em mới để lá bùa này dưới trần gian cho anh, để nó đồng hành với anh rất nhiều năm... Nếu như không phải có nó thì có khi em không dám chạm vào người anh đâu."
Úc Hoàn nửa quỳ trên giường, nắm chặt bàn tay đang cầm bùa của Nguyễn Thu Bình. Hắn đẩy anh nằm xuống giường, vừa hôn anh vừa nói: "Vậy à. Thế thì lá bùa này lập công lớn rồi."
Hai cơ thể dính sát vào nhau, mười ngón tay đan xen nắm chặt. Bùa may mắn tối thượng bị kẹp giữa hai bàn tay, lộ ra sắc màu vàng óng.
Ngay giây phút đó, ngay khoảnh khắc này, một phân cảnh quen thuộc xoẹt qua trí óc Úc Hoàn. Động tác của hắn lập tức dừng lại.
"Anh sao đó?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.
Úc Hoàn: "... Hình như anh lại nhớ được một ít."
"Nhớ được gì? Sao trông anh lại như thế này?" - Nguyễn Thu Bình lo lắng, dùng ngón trỏ xoa nắn hàng lông mày đang nhíu chặt của Úc Hoàn - "Một đoạn ký ức ngắn đã khiến anh lo âu thành như vậy. Đến lúc anh uống canh Nhớ Tình, tám mươi mốt năm ký ức xông tới thì anh tiếp nhận kiểu gì bây giờ?"
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn chỉ thấy ký ức vừa rồi lại trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu câu "nếu như gặp phải tiên nhân xảo trá thì không biết còn bị lừa đến mức nào nữa" có ý gì.
Hắn cũng biết câu "Nếu sau này có mấy vị tiên nào đó thổ lộ tình cảm với anh, anh nhất định phải cảnh giác cao độ để nhìn nhận rõ ràng" chỉ điều gì.
Bởi vì trước mặt hắn bỗng hiện ra hình ảnh một căn phòng tờ mờ tối, trong cuộc yêu triền miên có hai cơ thể đầm đìa mồ hôi.
Trong đó có một người đàn ông hẹp hòi, nghiến răng nghiến lợi cất lên giọng nói chứa đầy sự thù hận và ác liệt:
"Nguyễn Nguyễn, anh thấy vị thần May Mắn trên trời kia có biết, lá bùa hắn ta cho anh được sử dụng vào việc này hay không?"
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn lặng lẽ ngồi dậy, ôm đầu mình, chậm rãi ngồi xuống đất.
Xin lỗi.
Chút ký ức đó dưới nhân gian, đúng thật là hắn có hơi không chịu nổi.
......
Tác giả có điều muốn nói: Quê x2
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip