Chương 25, 26


Chương 25

Sau cơn mưa trời lại sáng.
Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt và cỏ xanh, ánh mặt trời xuyên qua cành cây rơi xuống những vũng nước trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Hạ Hạ tan học buổi sáng đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, nhìn thấy một mảnh giấy dán trên kính cửa bên hông tòa nhà.

Cô bước đến gần nhìn, chỉ thấy trên đó có dòng chữ đen trắng: [Thông báo phê bình về Tạ Hoài, Hạ Hạ ở ký túc xá dùng đồ điện riêng]


[Qua điều tra, hai người Tạ Hoài, Hạ Hạ năm nhất khoa Xã hội trường quản lý vào lúc 9 giờ tối ngày 18 tháng 11 ở ký túc xá nam dùng bếp điện công suất lớn nấu lẩu. Theo quy định của nhà trường, lãnh đạo nhà trường đã tiến hành thống nhất kiểm tra, tịch thu các thiết bị điện bị cấm và ra thông báo khiển trách hai người.]

Hạ Hạ đọc xong nội dung trên giấy thở dài, đồng thời có chút vui vẻ.

Trường học rốt cuộc vẫn quan tâm đến thể diện của sinh viên, chỉ thông báo thiết bị điện bị cấm chứ không hề thông báo về việc cô ở ký túc xá nam.

Đêm đó tình huống thật sự quá rối loạn.


Thầy quản lý ký túc xá nhận được tố cáo của Lý Triết Lâm, mang theo một đám nam sinh trực ban đột kích kiểm tra, đoàn người chặn cửa ký túc xá và hành lang bên ngoài không có một khe hở nào.

Chín giờ chính là giờ tan học, rất nhiều nam sinh cùng nhau trở về, nhìn thấy đội hình đông người như vậy, nhao nhao nhìn xung quanh.


Thầy quản lý ký túc xá thấy Hạ Hạ thò đầu ra khỏi giường, nồi bếp cũng không thèm tịch thu.
Ông nhìn Tạ Hoài: "Thanh niên các cậu trẻ tuổi sung mãn ta hiểu, nhưng hai người......"

"... Hai người không thể đến khách sạn sao, nhất định phải làm ở ký túc xá?"


"Làm thì thôi, nước trong nồi còn đang sôi, vạn nhất trào ra tưới vào dây điện gây ra hỏa hoạn thì làm sao?"


Hạ Hạ thật sự xấu hổ, ở trên giường nhúc nhích hai cái lại kéo rèm chui vào trong chăn, làm như chuyện bên ngoài không liên quan đến cô.

Tạ Hoài không có chỗ trốn, những ánh mắt hướng về anh đều là hâm mộ hoặc bội phục, tất cả họ đều mang ít nhiều cảm xúc giống nhau.


- Mẹ kiếp, Hoài ca đỉnh thật sự.


Muộn thế này đưa em gái về ký túc xá không nói, còn dỗ em gái lên giường.

Tạ Hoài cố gắng bình tĩnh, bưng nồi đặt vào tay quản lý ký túc xá: "Không phải kiểm tra đồ điện bị cấm sao? Bây giờ tra được rồi, cầm đi."


Hắn đẩy đám người ra khỏi ký túc xá, kéo rèm giường ra: "Người đi rồi, em ra đi."


Hạ Hạ từ trong chăn chui ra mặt đỏ tới mang tai, Tạ Hoài cũng đỏ mặt hiếm thấy.

Hai người nhìn nhau đỏ mặt nửa ngày, Tạ Hoài lấy từ trong tủ ra một cái mũ chụp lên đầu cô: "Vừa rồi nam sinh ở đây quá nhiều, em không mặc quần áo nói chuyện không tiện, tôi sẽ giải thích với thầy sau, bây giờ đưa em về trước."


Hạ Hạ chỉ gật đầu.

Nghe nói đêm đó đề tài trò chuyện về đêm trong ký túc xá nam sinh cực kỳ đồng nhất.


Có người nói thấy quản lý ký túc xá tự mình lôi Hạ Hạ từ trên giường Tạ Hoài xuống, mắng to cô không biết xấu hổ.


Có người nói Hạ Hạ không một mảnh vải nằm trong chăn Tạ Hoài, lúc mọi người xông vào Tạ Hoài đang luống cuống tay chân mặc quần vào.

Có người nói Hoài ca nổi giận vì hồng nhan, vì Hạ Hạ mà đuổi quản lý ký túc xá ra khỏi phòng ngay tại chỗ, buổi tối còn chạy đến phòng trực ban cãi nhau với giáo viên.


Thậm chí có người còn cho rằng, có thể kiếp trước Tạ Hoài đầu thai làm máy hút bụi, hút đến mức Hạ Hạ mang đầy vết đỏ khắp toàn thân.

Người nọ miêu tả sinh động như thật, giống như tận mắt nhìn thấy: "Cậu biết Hạ Hạ không?Học Khoa xã hội, cực kỳ xinh đẹp. Toàn thân cô ấy đầy những dấu hôn, dày đặc đến nỗi ai nhìn vào cũng muốn "cứng". Có người gọi đó là cám dỗ, nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy thật đáng thương. "

...

Khương Cảnh Châu ôm một xấp văn kiện từ trên lầu đi xuống, thấy Hạ Hạ đứng ở cạnh cửa, thuận tay chào hỏi cô: "Hạ Hạ, tôi vừa lúc có việc tìm em."


Hắn chú ý thấy cô đang xem thông báo phê bình dán trên cửa, ngạc nhiên nói: "Thông báo xuống nhanh như vậy sao? xem ra hôm đó Tạ Hoài ở phòng trực ban ký túc xá mài đến nửa đêm vẫn có tác dụng, nếu không bọn họ còn chuẩn bị thông báo em ở lại ký túc xá nam quá giờ..."

Hạ Hạ trợn mắt u oán nhìn hắn: "Học trưởng..."


Khương Cảnh Châu lúc này mới nhớ tới ngày đó là hắn vén rèm, xấu hổ giả vờ ho khan: "Cho dù tôi không vén, Lý Triết Lâm khẳng định cũng sẽ để lão sư đi kiểm tra, không bằng để cho tôi làm, trong lòng các cậu sẽ dễ chịu hơn một chút, đúng không?"

Hắn cười híp mắt, vẻ mặt ôn hòa cùng nhã nhặn.
Hạ Hạ: "Hiện tại tất cả mọi người đều biết em hơn nửa đêm nằm trên giường Tạ Hoài."
"Bọn họ bịa đặt thật quá đáng, nói Tạ Hoài đuổi thầy ra ngoài là vì tranh thủ thời gian bắn thêm một phát nữa..."

Khương Cảnh Châu: "Bọn họ nói mặc kệ bọn họ, em không cần để ý, những lời này chính là gió bên tai, thổi qua rồi thì thôi. Em càng để ý, nó mới có thể thời thời khắc khắc tra tấn em."


"Em không để ý người khác nói em. "Hạ Hạ nói," Em sợ Tạ Hoài để ý, từ khi khai giảng tới nay em luôn gây phiền toái cho anh ấy."

"Tạ Hoài lại càng không để ý. "Khương Cảnh Châu cười cười,"Hắn có gì khó nghe mà chưa từng nghe qua?"


Hắn đưa văn kiện trong tay cho cô: "Đây là sắp xếp các trận bóng rổ tuần sau, em đưa cho Triệu San Kỳ giúp anh, anh không đi đâu."


Hạ Hạ nhận lấy, do dự hỏi: "Tạ Hoài anh ấy..."


Khương Cảnh Châu: "Tạ Hoài làm sao?"


Hạ Hạ lại lắc đầu: "Không có gì."

*

Buổi tối.
Hạ Hạ sau khi tan học đi căn tin mua hai phần cơm, mang đi sân bóng rổ.


Gần tới ngày thi đấu bóng rổ, ban giám hiệu đặc biệt cho phép giáo viên phê duyệt giấy nghỉ phép cho những học sinh tham gia trận đấu bóng rổ. Trong hai tiết học cuối cùng mỗi ngày, ho được đến sân bóng nhỏ để luyện tập.

Người phụ trách đội bóng rổ của lớp là Triệu Sơn Kỳ.

Hạ Hạ không biết cô làm cách nào thuyết phục Tạ Hoài tham gia, cô chỉ nhớ sau tiết thứ hai, Tạ Hoài từ chỗ ngồi của mình đi đến chỗ cô.

Hắn dường như xoa tóc cô thành thói quen, xoa đỉnh đầu cô như một chú cún con và làm rối tung mái tóc của cô.

Buổi tối phải ở sân bóng tập luyện đến khuya, Tạ Hoài mấy ngày nay ngừng giao hàng ca tối, bảo Hạ Hạ đi căn tin giúp hắn mua cơm đưa qua.


Lúc Hạ Hạ đến sân vừa vặn đến giờ nghỉ ngơi, Lý Triết Lâm bắt taxi đến phố đi bộ, mua bốn túi KFC lớn cho mọi người ăn.

Triệu San Kỳ cầm phần combo family đến tìm Tạ Hoài: "Cùng ăn đi."

Tạ Hoài không ngồi cùng một chỗ với bọn họ, mà ngồi một mình dưới cột bóng rổ.
Phía sau sân bóng là một khu rừng bạch quả, lá cây vàng óng ánh rơi đầy đất, được mặt hoàng hôn ấm áp chiếu rọi, rực rỡ chói mắt.

Tạ Hoài hôm nay mặc một chiếc áo phông màu xanh đậm, một chiếc quần bó màu đen bên trong quần short thể thao, làm nổi bật đôi chân vừa thẳng vừa dài.

Hắn dùng một chiếc băng đô màu xanh để kẹp tóc trên trán, một mình nhàm chán, hắn nhặt những chiếc lá bạch quả bị gió thổi bay trên mặt đất và chơi đùa với chúng. Hắn nói: "Không ăn."

Triệu San Kỳ nói: "Ăn đi, ăn đi."

"Không ăn."

"Anh một mình lại không có gì ăn, ăn cùng chúng tôi đi."

Tạ Hoài quay đầu nhìn cô: "Triệu San Kỳ, cô là máy đọc lại sao?"


Triệu San Kỳ: "......"
Hạ Hạ mang theo hai hộp cơm xuất hiện ở sân bóng, Tạ Hoài vẫy tay: "Ở đây."

Triệu San Kỳ khó hiểu nói: "Đồ ăn Căn tin ngon như vậy sao? Nếu anh không thích KFC, tôi sẽ gọi đồ ăn ở Haidilao về cho anh. Ở ký túc xá đừng nấu lẩu nữa. Nếu lại bị cảnh cáo chắc chắn sẽ bị phạt nặng..."

"Cô cũng biết tôi nấu lẩu ở ký túc xá à? "Tạ Hoài hỏi," Vậy có biết tôi nấu lẩu với ai không?"


Triệu San Kỳ nói: "Không phải với Hạ Hạ sao?"
"Vậy cô có biết hiện tại trong trường nói tôi cùng Hạ Hạ cái gì không?"
Triệu San Kỳ chớp chớp mắt.

"Đồ ăn trong căng tin không ngon, nhưng người giao đồ ăn ngon, được không?"

Tạ Hoài nói: "Về ăn cánh gà đi, đừng làm phiền tôi ăn cơm. "

Cô mới tới đây được hai phút đã bị Tạ Hoài chọc tức bỏ đi.

Hạ Hạ đưa hộp cơm cho Tạ Hoài, ngồi xuống bên cạnh cùng hắn ăn tối.
"Sao giờ mới đến? "Tạ Hoài bĩu môi," Có phải muốn tôi chết đói không? Gà rán đằng kia thơm phức, nước miếng tôi sắp chảy ra rồi."


Hạ Hạ mở đũa ra đưa cho anh: "Căn tin đông người, em chen chúc mãi mới mua được."

Tạ Hoài lúc ăn còn thích nghịch ngợm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hạ Hạ, nhặt lá bạch quả trên mặt đất đặt lên đầu cô.

Hạ Hạ cũng không tức giận, tùy ý hắn làm, chờ hắn vui vẻ chơi xong lại lắc đầu cho lá cây rơi xuống.

"Sao em ngoan thế?" Tạ Hoài nhịn không được, vuốt sợi tóc bên tai cô: "Em không tức giận chút nào sao?"

Hạ Hạ nổi tiếng ngoan ngoãn yêu đuối trước mặt Tạ Hoài, cô im lặng lắc đầu không nói lời nào.


Triệu San Kỳ vui vẻ đi tới, vẻ mặt tức giận trở về.


Lý Triết Lâm hỏi: "Sao vậy? Có phải Tạ Hoài nói gì cậu không?"


Triệu San Kỳ không kiên nhẫn nói: "Không có."

"Nhất định là Tạ Hoài, trừ hắn ra ai dám khi dễ cậu? "Lý Triết Lâm nhét tương cà chua vào một cái ly giấy, đứng dậy đi về phía Tạ Hoài.


Tạ Hoài đang nói chuyện với Hạ Hạ, ánh sáng trước mặt bị một bóng người chặn lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Triết Lâm: "Có việc gì?"

Lý Triết Lâm gần đây đang đuổi theo Triệu San Kỳ. Điều khó coi nhất chính là Triệu San Kỳ luôn quan tâm mọi thứ về Tạ Hoài, càng khó chấp nhận hơn khi Triệu San Kỳ để ý Tạ Hoài, nhưng Tạ Hoài lại vô cùng hờ hững, so sánh hai bên, liền có vẻ hắn kém Tạ Hoài một khoảng lớn.


Lý Triết Lâm ngữ khí tức giận xông lên hỏi: "Tại sao cậu bắt nạt San Kỳ?"


Triệu San Kỳ chạy tới kéo hắn: "Cậu đừng quấy rối, tôi đã nói không có, cậu làm loạn cái gì thế?"

Tạ Hoài trong mắt mơ hồ: "Tôi bắt nạt cô ta?"

Hạ Hạ vô tình cho một miếng gà cay vào bát của mình, sự chú ý của Tạ Hoài lập tức bị thu hút.

Hắn nhìn chằm chằm vào bát của Hạ Hạ: "Sao em lại có gà cay?"

"Anh vừa mới ăn thịt lợn kho, bây giờ lại ăn gà cay. Nói cách khác, anh cho mình hai món thịt và một món rau, nhưng lại chỉ cho em một món thịt và hai món rau?"

Tạ Hoài nói: "Tôi cần một lời giải thích."

Hạ Hạ: "...Giải thích cái gì? Anh nói muốn một thịt hai rau."

Tạ Hoài ngừng ăn, lý luận với cô về vấn đề này: "Đúng là tôi đã nói thế, nhưng em không biết linh hoạt sao? Có khi nào em thấy đàn em ăn thịt, đại ca ăn rau chưa? Lúc em gọi hai món thịt nên nghĩ đến, ngay cả khi em ăn hai món, Tạ Hoài lại chỉ ăn một, chắc chắn anh ấy sẽ không hài lòng."

Tạ Hoài lạnh lùng nói: "Nhưng em không hề nghĩ đến, em căn bản không quan tâm tôi."


Hạ Hạ: "......"


"Vậy anh ăn của em đi. "Cô đưa bát cơm cho Tạ Hoài.

Lý Triết Lâm: "......"


Đôi nam nữ nghèo khổ này đang liếc mắt đưa tình trước mặt hắn, hiển nhiên là không để hắn vào mắt.


Hắn tức giận, ném tương cà chua trong tay lên giày Tạ Hoài: "Tạ Hoài, mẹ nó tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"


Tay Tạ Hoài định cầm hộp cơm của Hạ Hạ dừng ở giữa không trung, hắn rũ mắt xuống, nhìn sốt cà chua lan ra trên giày.


Hạ Hạ cũng sửng sốt.

Vẻ mặt trẻ con đùa giỡn của Tạ Hoài với cô lúc nãy biến mất, hắn nhìn Lý Triết Lâm bằng ánh mắt nghiêm túc: "Xin lỗi đi."

Lý Triết Lâm cười qua loa: "Xin lỗi, tay tôi run, không cẩn thận làm rơi lên giày câu."

Ngón tay Tạ Hoài chỉ xuống dưới: "Tôi bảo cậu xin lỗi nó."

Lý Triết Lâm: "Cậu muốn tôi nói xin lỗi một đôi giày?"

Hắn cười giễu cợt: "Tạ Hoài, cả đời cậu chỉ đi một đôi giày thôi à? Mỗi ngày mang vào chân khoe khoang đã không nói, còn muốn tôi xin lỗi chúng? Ngay cả khi tôi nói điều gì đó khó chịu, cậu cũng nên xem lại mình có đáng bị nói như vậy không."

Tạ Hoài đặt hộp cơm lên kệ chất bóng, đứng dậy lao về phía Lý Triết Lâm.

Triệu San Kỳ ngăn giữa hai người: "Tạ Hoài, chờ chút, tôi cảm thấy hai người có chút hiểu lầm."


Tạ Hoài: "Tránh ra."

Triệu San Kỳ nói với Lý Triết Lâm: "Tạ Hoài thật sự không bắt nạt tôi, cậu mau xin lỗi cậu ấy."


Lý Triết Lâm chẳng hề để ý: "Tôi đã xin lỗi rồi hắn vẫn không hài lòng, còn bảo tôi xin lỗi đôi giày của hắn, đó là ý gì?"


Triệu San Kỳ xen vào giữa hai người, Tạ Hoài không thể chạm vào Lý Triết Lâm, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi nói lại lần nữa, cậu tránh ra."

Cô vẫn không tránh, Tạ Hoài nhìn cô: "Cậu cảm thấy tôi sẽ không đánh phụ nữ sao?"


Triệu San Kỳ bị lời nói ác ý của hắn làm giật mình, thấy bộ dáng hung dữ của hắn, bất đắc dĩ tránh đi.

Tạ Hoài vừa muốn động đậy, dưới chân lại bị thứ gì đó ngáng chân.

Hắn cúi đầu, nhìn thấy Hạ Hạ đang ngồi xổm trước mặt, cầm khăn giấy lau nước sốt cà chua trên giày.

Cô không nói gì, gói nước sốt dày trong khăn giấy, nhưng không thể tránh khỏi để lại một dấu ấn rõ ràng trên mặt giày.


Hạ Hạ: "Sốt cà chua khô không dễ rửa, anh cởi ra, em giúp anh làm sạch trước, sau đó anh đi đánh nhau."

Cô gái cư xử đúng mực lại ít nói.

Tạ Hoài nhìn đôi mắt trong veo cùng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, trong nháy mắt cơn tức giận đã lắng xuống hơn phân nửa.


Hắn kéo Hạ Hạ dậy, nhận lấy cục giấy bẩn lau giày trong tay cô, ném vào thùng rác bên cạnh.
Triệu San Kỳ: "Tạ Hoài......"


Tạ Hoài không để ý đến cô, liếc nhìn Lý Triết Lâm một cái, kéo Hạ Hạ rời khỏi sân thể dục.

*

Tạ Hoài đứng bên bồn rửa ngoài trời, cởi giày đặt dưới vòi nước.
Hắn lấy bàn chải chà thật mạnh, lông bàn chải đều đâm lên giày nhưng lại không rửa sạch được.


"Anh chà như vậy không sạch đâu. "Hạ Hạ cầm lấy giày nhìn," Loại chất liệu này không thể chà mạnh."

Cô đi siêu thị bên cạnh mua một chai nước tẩy rửa và một cái bàn chải lông mềm, bôi nước tẩy rửa lên mặt giày, dùng bàn chải nhẹ nhàng chà lên chỗ có vết tương ớt, dấu vết phai nhạt, cô lại lấy vải mềm chấm nước tẩy rửa làm sạch sẽ những thứ bẩn thỉu trong khe hở.


Hạ Hạ giơ giày lên, chiếu vào ánh mặt trời lúc chạng vạng.

Tạ Hoài nhìn theo, vết bẩn khiến anh khó chịu đã biến mất, giày đã được cô làm sạch.

Cô giơ cao chiếc giày, bàn tay trắng nõn mềm mại đặt dưới đế giày.

Nhìn lên theo cánh tay cô, xa xa là bầu trời mờ ảo và mặt trời sắp lặn.

Tạ Hoài hơi động lòng, đưa tay xoa tóc cô một hồi.
"Anh đừng lúc nào cũng xoa tóc em. "Hạ Hạ đỏ mặt né tránh," Anh làm thế tóc em sẽ bị nhờn, về lại phải gội."


"Trước kia tôi có nuôi một con chó, không vui thì thích xoa đầu nó. " Tạ Hoài cười cười," Lúc vui cũng xoa."

Hạ Hạ lầm bầm: "Tôi không phải chó của anh."


"Em là đàn em của tôi." Tạ Hoài nói.
Xa xa mặt trời dần lặn, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời.
"Giày là ba tôi tặng. "Tạ Hoài bỗng nhiên nói.

"Tôi căn bản không thích loại này,ông ấy không hiểu về giày, nhìn thấy số lượng có hạn trên toàn cầu liền mua. " Thần sắc hắn thản nhiên,"Ông ấy luôn như vậy, chưa bao giờ hỏi tôi thích cái gì, chán ghét cái gì, tự cho là cho tôi thứ tốt nhất."
Hạ Hạ yên lặng nghe, nghĩ thầm phiền não của Tạ Hoài thật sự rất kỳ lạ.

Đổi lại là cô, mặc kệ có thích hay không, Ngụy Kim Hải chỉ cần mua cho cô đôi giày hai trăm tám, cô cũng có thể cảm động đến khóc rống lên.


"Năm lớp 11 tôi gây chuyện ở trường, hiệu trưởng tìm ông ta phàn nàn, khoảng thời gian đó ông ta làm ăn xảy ra vấn đề tâm tình không tốt, nghe xong những lời đó rất tức giận, tát tôi ngay trước mặt mọi người."

"Từ nhỏ tới lớn đó là lần đầu tiên tôi bị đánh." Tạ Hoài cười cười," Không cảm thấy đau, chỉ là rất mất mặt."


Hạ Hạ cũng cười: "Em bị đánh từ nhỏ tới lớn, thành thói quen rồi."


Tạ Hoài: "Lúc đó tôi rất tức giận, trốn học đi Thường thị tìm Tề Đạt lêu lổng hai tháng."

"Học không học, về nhà cũng không về, ba tôi gọi điện thoại cho tôi mấy lần, tôi kéo ông ấy vào sổ đen, không muốn nói chuyện với ông ấy."


"Biết Khương Cảnh Châu vì sao gọi tôi là thiếu gia không? " Khóe môi anh cong lên, như đang tự giễu cợt chính mình trong quá khứ: "Lúc đó mọi người đều gọi tôi là Thiếu gia, cơm bưng nước rót tận miệng, một chút ủy khuất khổ sở cũng chịu không nổi, quả thực chính là một hoàng tử thủy tinh được nuông chiều, người khác đụng một chút nói không chừng tôi sẽ vỡ vụn."

Hạ Hạ nhìn Tạ Hoài, nghĩ thầm hắn nói dối.


Cô không dám nói ra ý nghĩ này, chỉ theo bản năng cảm thấy Tạ Hoài không phải loại người như vậy.


Chỉ trong mấy năm, cô không thể tưởng tượng được con người mỏng manh mà Tạ Hoài nói đã phải trải qua những gì để trở thành như bây giờ.
Xa xa ánh hoàng hôn ảm đạm, mặt trời lặn xuống.

Tạ Hoài chuyển ánh mắt sang ngọn cây bạch quả gần đó đang chìm trong ánh hoàng hôn.


"Hai tháng sau, cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, báo ba tôi đã mất." Thần sắc hắn bình tĩnh, "Tự sát, nhảy vào trong bể chứa axit sulfuric của nhà máy, thi thể và quần áo đều bị đốt không còn, nếu như không phải trong nhà máy có camera theo dõi, tôi cũng không tin ông ấy tự mình nhảy vào."


Hạ Hạ sững sờ tại chỗ.

Cô thật lâu không nói gì, Tạ Hoài cũng không nói.
Hạ Hạ nhìn về phía đôi giày trên chân anh, do dự hỏi: "Đây là quà xin lỗi ông ấy tặng anh sao?"
"Không biết, có thể là vậy. "Tạ Hoài nói," Nhưng tôi thà rằng ông ấy chưa từng mua."

"Chắc chắn là vậy rồi, anh đi bụi hai tháng không về nhà, bố anh chắc chắn rất lo lắng. Tuy em không biết tại sao ông ấy lại tự sát, nhưng chắc chắn ông ấy rất yêu anh." Trong mắt Hạ Hạ có một tia hâm mộ "Ba em thì, đừng nói đến chuyện mua giày để xin lỗi. Cho dù em có chết ở bên ngoài, ông ấy chắc chắn cũng sẽ không cau mày."

"Ông ấy yêu tôi ư?" Tạ Hoài vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên a, ông ấy trước khi ra đi còn muốn cho mua giày cho anh, hơn nữa ngoại trừ giày, ông ấy khẳng định cũng để lại cho anh rất nhiều thứ khác a?"


Hạ Hạ nhìn Tạ Hoài, cảm thấy thật hâm mộ hắn.


Ánh mắt và cái loại khí chất trời không sợ đất không sợ trên người hắn, vừa nhìn biết ngay chính là thứ đặc biệt chỉ có ở những đứa trẻ sinh ra từ gia đình giàu có.

Cô ghen tị, lại không thể ghen tị.

Cho dù cha của Tạ Hoài có tệ đến mức nào thì sự tự tin, bản lĩnh và dũng khí mà ông đã trao cho hắn từ khi còn nhỏ là những thứ sẽ có ích cho hắn trong suốt cuộc đời, và đó cũng là những thứ mà cô sẽ không bao giờ có được.

Tạ Hoài thản nhiên nói: "Hắn để lại cho ta tám triệu......"


"Tám triệu! " Hạ Hạ nhịn không được nói," Ba anh đối với anh quá tốt đi!"


Cô an ủi anh: "Đừng buồn nữa Hoài ca, anh phải suy nghĩ thật kỹ, tám triệu là số tiền mà bao nhiêu người cả đời cũng không kiếm được. Đối với loại người như em mà nói, đừng nói cả đời, kiếp sau, kiếp sau cộng lại em cũng không kiếm được tám triệu."

"Tuy rằng chú đã ra đi, nhưng ông ấy đã để lại số tiền này, khẳng định cũng là hy vọng anh có thể sống tốt một chút."


Tạ Hoài phức tạp nhìn cô.


Hạ Hạ nghi hoặc hỏi: "Em nói không đúng sao?"


Tạ Hoài nói: "Em nói đúng, tám triệu là số tiền mà bao nhiêu người cả đời cũng không kiếm được."


Thần sắc hắn bình tĩnh đến khó tin: "Nhưng ông ấy để lại cho tôi, là tám triệu tiền nợ cho vay nặng lãi."

Chương 26

Hạ Hạ cổ họng khô khốc, không nói được lời nào.

Tạ Hoài ngồi ở mép bồn rửa đung đưa hai chân, trên mặt không có biểu tình gì, như thể người gánh số nợ tám triệu không phải là hắn mà là một người khác.

Hạ Hạ biết mình nói sai, gãi đầu: "...Thật ra tám triệu cũng không phải là nhiều, tôi chưa từng ra đời bôn ba nên đối với tôi đó là một số tiền rất lớn, nhưng đối với một số người thì đó chỉ là một căn nhà thôi, muốn trả hết số tiền này cũng không mất bao lâu a?"

Tạ Hoài nói: "Đúng vậy."


"Mỗi tháng ít nhất trả 20.000, một năm 240.000, chưa đến bốn mươi năm sẽ trả hết."


Hạ Hạ: "......"
"Coi như em chưa từng nói gì đi. " Giọng cô rầu rĩ.

Không biết vì sao, nghe Tạ Hoài gánh khoản nợ tám triệu còn khổ sở hơn cả bản thân.
"Tám triệu quả thật không nhiều lắm. "Tạ Hoài mặt không biểu tình," Lúc ba tôi còn sống, nợ ngân hàng, nợ nhà cung cấp, nợ đối tác, còn có thân thích bằng hữu, cộng lại hơn hai trăm triệu. Người chết nợ tiêu, nói thì đơn giản, nào có dễ dàng như vậy?"

"Vậy cũng không thể để anh trả. "Hạ Hạ nói," Anh đâu có làm sai."


"Ai quan tâm tôi có làm sai hay không chứ, có nợ thì phải trả." Tạ Hoài thanh âm bình thản, "Nếu Chúc Tử Du mượn em 20.000 tệ, cô ấy không may qua đời, em có thể không đòi tiền người nhà cô ấy sao?"


Hạ Hạ trầm mặc.

Cô biết mình không thể làm được, dù không làm được những việc như hăm doạ chặn cửa đòi tiền, nhưng cô nhất định sẽ nhắc nhở.

Điều này đúng với 20.000 tệ chứ đừng nói đến 2 trăm triệu.

Hạ Hạ: "Vay nặng lãi tám triệu..."

"Ba tôi mượn. " Tạ Hoài nói, "Ông ấy không có tiền mặt trong tay để lưu chuyển nên đã vay năm triệu để trả trợ cấp thôi việc, bồi thường và trợ cấp tai nạn cho công nhân, tiền kia ông ấy không để lại một xu, toàn bộ chia cho người nhà công nhân."

"Tuần trước ông vay mượn lãi suất cao, tuần sau lại nhảy vào bể axit." Khi Tạ Hoài nói lời này, khóe môi cong lên, tựa hồ muốn cười, lại có chút chua chát: "Kẻ cho vay nặng lãi ở trong thế giới ngầm đã mấy chục năm, gia tộc có nền tảng vững chắc, ba tôi cả đời thông minh, khi cướp của người giàu chia cho người nghèo, chắc chắn ông ta không nghĩ rằng mình sẽ gặp rắc rối."

Hạ Hạ ngơ ngác, không hiểu ý Tạ Hoài.
Tạ Hoài: "Khoảng thời gian đó trong xưởng liên tục bị mất đồ, camera giám sát bể axit là do người phụ trách lắp đặt mấy ngày trước, ba tôi không biết."


"Các bác sĩ pháp y nói, nhảy xuống bể axit là một trong những cách chết đau đớn nhất và không ai tự tử bằng cách này."

"Trước khi kiểm tra camera giám sát, tất cả mọi người đều cho rằng ông ấy bị đẩy xuống, sau khi ba tôi phá sản, chẳng có gì khác ngoài kẻ thù và chủ nợ nhiều đếm không xuể."


Hạ Hạ hiểu rồi.
Cha Tạ Hoài phá sản, trong xưởng lại xảy ra sự cố trọng đại.

Ông ấy không có khả năng trả nợ, đã sớm tính toán mang theo một thân nợ nần đi chết.


Trước khi chết, ông đã vay mượn tiền dùng để phân phát cho người nhà công nhân chết và bị thương do tai nạn, tiền này ông vốn không có ý định trả.


Nói ông ta cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng được, không có trách nhiệm cũng được, nợ ai cũng là nợ, ông thà gánh nợ lãi cao để bồi thường cho cấp dưới.

Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn cách chết, nhưng ông lại chọn cách bi thảm nhất, bởi vì ông không muốn cho người khác biết mình tự sát.
Ông ta chết và món nợ sẽ được xoá.
Tạ Hoài có lẽ không thể tiếp tục sống cuộc sống thiếu gia trước đây, nhưng cũng không cần mỗi ngày bôn ba vì trả nợ.

Nhưng tự sát và giết người về bản chất hoàn toàn khác nhau, tuy đều là cái chết, nhưng một bên là trốn tránh trách nhiệm, một bên là tai hoạ bất ngờ, số mệnh phải như vậy.

Người chết không quan tâm người khác nói như thế nào, nhưng người sống phải sống thật tốt, thể diện và có tôn nghiêm.


Cha Tạ Hoài đã nghĩ tới tất cả, nhưng đến chết cũng không nghĩ tới kế hoạch của hắn lại thất bại do một cái camera vừa lắp đặt.

Hắn là tự sát, vừa vay tiền xong liền dứt khoát đi tìm chết, điều này đối với kẻ cho vay mà nói không khác gì đùa giỡn.


Bản thân việc cho vay nặng lãi đã là phi pháp, những kẻ cho vay lại không phải hiền lành, việc này nhất định nuốt không trôi.


Hạ Hạ xem qua không ít phim truyền hình, biết rằng những kẻ cho vay nặng lãi sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để tra tấn người khác, cô không dám tưởng tượng những người đó đã dùng phương pháp gì xử lý Tạ Hoài cùng người nhà hắn.

"Ông già mưu mô, nham hiểm đó, đến chết vẫn đi lừa vài người." Tạ Hoài nói: "Nhưng kỳ thực ông ta cũng không xấu như vậy, chỉ là có chút ngu ngốc và cứng đầu."

Hạ Hạ bỗng nhiên nhớ tới Tạ Hoài từng nói đùa: "Lúc trước anh nói mỗi tháng đều có một đống đàn em đến nhà anh quỳ xuống gọi bố..."


"Ừ, bị em phát hiện rồi. "Tạ Hoài thản nhiên nói tiếp," Bọn họ đích xác mỗi tháng đều đến, bất quá người quỳ là tôi."


Hạ Hạ: "......"
Cô không nói nữa.

Tạ Hoài cười cười, nhéo gương mặt mềm mại của cô: "Đùa thôi, làm người phải lưu lại một con đường sống, bọn họ không dám làm quá mức. Dồn ép quá, tôi noi gương ba tôi đi tìm chết, bọn họ một xu cũng không lấy được, không bằng giữ tôi lại chậm rãi trả tiền."


Hạ Hạ hỏi: "Tiền kia nhất định phải trả sao?"


"Cũng có thể không trả. "Tạ Hoài hời hợt nói," Một chi (tay chân) một trăm vạn, đem tôi và mẹ tôi bổ thành lợn người, đủ tám triệu."


Hạ Hạ: "......"

"Anh có thể đừng dùng giọng điệu như vậy nói những lời như vậy được không?"


Hạ Hạ đột nhiên cảm thấy buồn bực khi thấy hắn cà lơ phất phơ, cái gì cũng không lo lắng.

"Vậy em muốn tôi dùng giọng điệu như thế nào?" Tạ Hoài hỏi: "Muốn tôi quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nói tôi thật không muốn chết, xin bọn họ buông tha cho tôi?"

"Tôi rất muốn quỳ, nhưng đầu gối của tôi không nghe lời cho lắm."


Hắn thờ ơ: "Nó bẩm sinh không học được cách uốn cong."


Hạ Hạ cạn lời.

Tạ Hoài ngoài miệng bán thảm, nhưng vẻ mặt lại kiêu ngạo như một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Cô không khỏi thắc mắc cựu thiếu gia Tạ Hoài hẳn đã từng là bộ dáng như thế nào.

Cho dù bây giờ đang trong tình trạng nghèo túng, vẻ kiêu ngạo trên người hắn vẫn không hề ít đi, Tạ Hoài lúc trước nhất định vô cùng chói mắt, hào quang tỏ ra có thể đốt cháy đôi mắt của mọi người.

Triệu San Kỳ đuổi theo, cô thở hồng hộc đứng trước mặt Tạ Hoài, ánh mắt sáng ngời: "Tạ Hoài, anh đừng nóng giận, tôi thay Lý Triết Lâm xin lỗi anh."


"Chuyện hắn làm, cô xin lỗi cái gì? "Tạ Hoài chẳng bận tâm.
Triệu San Kỳ nhìn Hạ Hạ một cái, lại hỏi: "Vậy cậu còn tham gia thi đấu bóng rổ không?"

Tạ Hoài cũng nhìn về phía Hạ Hạ, Hạ Hạ đang ngây ra, bỗng nhiên tóc lại bị hắn xoa xoa.
"Tham gia a." Tạ Hoài cong cong khóe môi," Đương nhiên phải tham gia."


Hắn đứng dậy đi về phía sân bóng rổ, Hạ Hạ đuổi theo sau.

Cô lặng lẽ đi bên cạnh Tạ Hoài, trên đường nhìn thấy một vệt trăng mờ nhạt.
Cô dừng bước, nhìn bầu trời nửa bên mặt trời chưa lặn hết, nửa bên trăng khuyết đã xuất hiện trên không trung.


"Hoài ca. " Cô gọi Tạ Hoài.

Chàng trai quay lại, cô nghiêm túc nhìn anh: "Không có gì, em chỉ muốn nói..."

"...Đối với người như anh, chuyện muốn làm nhất định có thể làm được, tám triệu cũng không có gì ghê gớm, anh sẽ không nghèo cả đời."

Tạ Hoài cười cười: "Vậy, tôi sẽ tiếp thu lời khuyên của em."

*

Nhiệt độ ở Nam thành vào tháng mười hai đột nhiên hạ xuống điểm đóng băng, những người còn mặc áo khoác mỏng manh vào tháng 11 đều thay áo khoác dày hoặc áo lông.

Hạ Hạ ở trên mạng tìm được một cái áo bông dày được xử lý với giá đặc biệt, chỉ có mấy mươi tệ, mặc ở trên người rộng rãi cũng rất ấm áp.

Nhiệt độ ngày đêm ở Nam thành chênh lệch rất lớn, trước đây Tạ Hoài là người không sợ lạnh nhất, thời tiết tháng mười một chỉ mặc một chiếc áo sơmi ngắn lắc lư khắp nơi, hiện tại cũng không chịu nổi giá lạnh.
Hắn mua một chiếc áo khoác quân đội, dùng để mặc khi bày sạp vào buổi tối.

Trong vài tháng kể từ khi khai giảng, các mặt hàng bán tại quầy hàng của Tạ Hoài đã thay đổi nhiều lần, ban đầu là bình nước, đèn bàn rồi đến sách vở, laptop cũ.

Hiện tại hắn đổi sang bán đồ ăn vặt, tất cả đều là mứt trái cây nhiều loại, thực phẩm Đông Nam Á mà siêu thị không có, giá rẻ và số lượng nhiều, phù hợp với túi tiền của sinh viên.

Mỗi tối tan học là thời điểm phố Xuân Hòa náo nhiệt nhất, trước quầy hàng Tạ Hoài luôn tụ tập rất nhiều người.


Hắn còn kê một chiếc bàn nhỏ bên cạnh để dán miếng bảo vệ màn hình điện thoại di động, giá 20 tệ mỗi chiếc. Mỗi đêm có thể dán cho hai mươi hoặc ba mươi người.

Lúc Hạ Hạ không có việc gì làm, không thích ở ký túc xá, luôn chạy đến đường Xuân Hoà, ngồi ở phía sau quầy hàng của Tạ Hoài chơi với hắn.
Gần tới kỳ thi cuối kỳ, Tạ Hoài bán hàng, cô ngồi bên cạnh học bài, lúc bận rộn thì giúp Tạ Hoài thu tiền.

Hai ngày nữa là đến đêm Giáng sinh, không khí Giáng sinh trong trường đang dần trở nên sôi động hơn. Một cây thông Noel với ánh đèn và đồ trang trí đầy màu sắc đã được dựng lên trước cửa giảng đường, những tấm dán hình ông già Noel được dán trên kính từng cánh cửa trong tòa nhà ký túc xá.

Hạ Hạ học bài mệt mỏi, đặt sổ ghi chép sang một bên.
Tạ Hoài đang dán màng cho một nữ sinh, cô gái kia ăn mặc giống như năm nhất, Hạ Hạ cảm thấy quen mắt, dường như luôn đặt đồ ăn bên ngoài ở chỗ Tạ Hoài, lúc cô đưa đồ ăn bên ngoài đã gặp qua rất nhiều lần.
Cô gái không nhìn di động, vẫn nhìn chằm chằm Tạ Hoài: "Cậu dán màng thật nhanh."

Tạ Hoài đáp: "Ngày nào cũng dán, chỉ cần thuần thục cậu cũng có thể nhanh như vậy."

Không đến mười phút, hắn đã dán xong và đưa lại cho cô.

Cô gái còn chưa nói hết, từ trong túi móc ra một chiếc điện thoại di động: "Vừa vặn màng điện thoại cũ của em cũng hỏng, dán cho tớ đi."

Hạ Hạ: "..."

Cô gái đi rồi, Hạ Hạ chống cằm nói: "Mị lực của Hoài ca thật lớn, mấy em gái đều điên đảo vì anh, cô ấy không mở miệng em cũng không nhìn ra màng film kia bị hỏng."
Tạ Hoài hừ một tiếng: "Ngày đầu tiên em biết Hoài ca có sức hấp dẫn lớn à??"

Hắn nhặt sổ tay ghi chép của Hạ Hạ lên, nhìn lướt qua: "Sắp đến cuối kỳ rồi, năm nhất mỗi chuyên ngành đều giống nhau, em ghi chép cẩn thận, chữ viết cũng rõ ràng, có thể sao chép bán lấy tiền."
Hạ Hạ chưa từng nghĩ tới chuyện này, cô không ngần ngại hỏi: "Bán thế nào?"

"Tôi có bạn ở siêu thị, có thể giới thiệu cho em, nếu em in nhiều, mỗi tờ chỉ cần năm xu." Tạ Hoài cầm máy tính gõ gõ, "Một quyển sổ cũng không dày, em bán năm đồng còn có thể kiếm được hai đồng rưỡi."

Hạ Hạ gật đầu: "Sao anh lại nghĩ ra những chuyện này?"


"Em không nghĩ ra là vì em còn chưa đi tới đường cùng. " Tạ Hoài nói," Chờ em đạt đến cảnh giới này của tôi, sẽ phát hiện tiền không chỗ nào không có, khắp nơi đều có thể đào ra tiền, ngay cả khi nhìn thấy phân chó trên đường, sẽ vô thức suy nghĩ xem liệu có thể thu thập và sấy khô nó để làm phân chó khô bán cho ai đó hay không."

Hạ Hạ: "... Lời này của anh đừng để người tới mua đồ ăn vặt nghe được."


Ban đêm gió lạnh nổi lên, lướt qua trên mặt khiến da mặt cô đau rát. Hạ Hạ quấn khăn quàng cổ vào người, trên đầu đội chiếc mũ để giữ ấm toàn thân.

Áo khoác quân đội của Tạ Hoài không có mũ trùm đầu, hắn lật cổ áo lên để chắn gió.

Bên trong mặc áo len cổ thấp, mặt và cổ vẫn khó tránh khỏi bị gió thổi đến đỏ bừng.

Hạ Hạ mắng hắn: "Đồ ra vẻ."

Mặc dù Tạ Hoài mặc áo khoác quân đội nhưng vẫn rất phong độ đẹp trai.

Hắn không mua áo khoác màu xanh lá cây truyền thống của quân đội mà mua một chiếc áo khoác màu xanh đậm với lớp lót lông mịn màu xám, cổ áo thẳng đứng đầy phong cách và thậm chí cả những chiếc cúc trên người cũng màu vàng.

Quần áo này mặc trên người hắn rất vừa vặn.
Hắn ngồi đây, thay vì nói là mặc để chống lạnh, không bằng nói là mặc để khoe.
Không chỉ không có nửa phần quê mùa, ngược lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người.

Tạ Hoài quả thật rất ra vẻ, lỗ tai bị lạnh đỏ bừng cũng không chịu đội mũ bông được tặng khi mua áo khoác.

Hắn chê bai cái mũ kia với Hạ Hạ rất nhiều lần, nói cái mũ kia quá ngốc, đội lên trông thật khờ, kết quả ngày hôm sau, Hạ Hạ nhìn thấy cái mũ ngốc nghếch kia trên đầu Lương Nguyên Thái.

Cổ áo Tạ Hoài bị gió lùa, hàm răng lạnh đến run rẩy.
Thần sắc hắn vẫn rất kiêu ngạo, nhàn nhạt khinh thường: "Tôi mà ra vẻ? Tôi vốn dĩ đã đẹp trai."

Hạ Hạ thu dọn sách vở chuẩn bị về ký túc xá, Tạ Hoài nói: "Đêm Giáng sinh có đại chiến gối đầu ở Khoa Toán học, cùng đi chơi đi."


Ở Nam Đại, mỗi khoa đều có hoạt động đặc thù của riêng mình, ví dụ như đại chiến gối đầu của khoa toán số, mô phỏng thị trường chứng khoán của khoa kinh tế, cuộc thi biện luận của khoa luật, vũ hội mặt nạ của khoa nghệ thuật, hành lang ước nguyện của khoa quản lý, mỗi tháng đều có muôn hình muôn vẻ hoạt động, khai giảng đến giờ, Hạ Hạ bận rộn làm thêm và đi học, chưa từng tham gia hoạt động nào.

Tạ Hoài kiêu ngạo nói: "Thật ra tôi cũng không thích hoạt động này lắm, tôi chỉ sợ một mình em đi chơi bị đánh,đi hai người tôi còn có thể thuận tiện bảo vệ em."


Hắn hỏi: "Muốn đi cùng tôi không?"
Hạ Hạ cười ngọt ngào: "Được a. "

*

Trên đường về ký túc xá, cô thấy trên đường rải rác mấy sạp hàng nhỏ.
Khai giảng đến nay, rất nhiều sinh viên noi theo Tạ Hoài bày sạp trên đường Xuân Hòa, bán chút đồ lặt vặt, có khi là khuyên tai, có khi là dây tai nghe, còn có một ít bán quần áo cũ mình để đó không dùng, Hạ Hạ thỉnh thoảng đi dạo những sạp này.

Bước chân cô dừng lại trước một quầy hàng, cúi người nhìn những cuộn len đủ loại trước mặt.
Chủ quán là một cô gái, thấy có người đến mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh: "Em gái, muốn mua len không? Ba mươi đồng một cuộn."


Hạ Hạ sờ sờ sợi len, hỏi: "Có cái nào chất lượng tốt hơn không?"

Cô gái từ trong túi xách phía sau lấy ra một cuộn len đưa cho cô: "Cái này là sáu mươi, sờ rất thoải mái."


Hạ Hạ cầm sợi len cọ cọ lên mặt, cảm giác quả thật không tệ, cô nghĩ đến màu xanh đậm của áo khoác Tạ Hoài, cố ý chọn một cuộn len màu xám đậm.

Cô gái nói: "Tôi cảm thấy em thích hợp với hệ màu sáng hơn, tôn lên màu da em."


Hạ Hạ nói: "Không phải cho tôi."


Cô gái chợt nhận ra: "À, cho Hoài ca phải không?"


Hạ Hạ: "......"

"Không phải không phải." Cô đỏ mặt, sốt ruột xua tay phủ nhận,"...... Sao chị nhận ra tôi?"


Cô gái nhún vai: "Cả trường ai mà không nhận ra hai người? Hai người không phải đã sớm ở bên nhau sao? Đều là vợ chồng già rồi, có gì phải xấu hổ chứ."


Hạ Hạ nghe được câu vợ chồng già kia, mặt càng đỏ hơn: "Không phải."

Cô gái gói những cuộn len và kim đan len mà Hạ Hạ yêu cầu: "Em còn đưa đồ ăn bên ngoài cho tôi nữa, không nhớ sao?"


Hạ Hạ không có ấn tượng với cô, ấp úng vài câu, lại bị lời nói vừa rồi của cô làm mặt nóng lên, trả tiền xong vội vàng chạy.


Chúc Tử Du thấy cô xách túi về, cho rằng cô mua đồ ăn vặt, đi lên muốn ăn chực.

Hạ Hạ đẩy cô ra, ném túi lên giường: "cậu đừng nhìn lung tung."


Cô thay quần áo liền bò lên giường, ngẩn người nhìn cuộn len kia, lại ôm mặt lăn mấy vòng trên giường, trong lòng thầm mắng mình thật đáng thất vọng.
Không phải chỉ là đan khăn quàng cổ cho Tạ Hoài sao? Cô nghĩ, sao lại giống như làm kẻ trộm vậy.

Cô áp lòng bàn tay lên má, hơi nóng vẫn còn đó, lời nói của cô gái vẫn văng vẳng bên tai. ---Không phải hai người đã ở bên nhau rồi sao? Đều là vợ chồng già rồi.

"Ai ở cùng hắn." Hạ Hạ nhẹ giọng lẩm bẩm, "Con chó còn tốt hơn Tạ Hoài, hủy hoại danh tiếng của ta."

Bốn phía giường cô treo rèm giường màu lam nhạt, tuy rằng không che được ánh sáng, nhưng có thể ngăn cách tầm mắt bên ngoài.

Hạ Hạ ngồi ở trên giường, cởi cuộn len ra, từ nhỏ mỗi khi không có việc gì làm cô đã cùng Ngô Lệ học làm việc nhà, những công việc thủ công vụn vặt này cô đều biết, một cái khăn quàng cổ có thể đan ra vài loại khác nhau.
Cô đan mấy chục mũi, lại tháo ra toàn bộ, cảm thấy cách đan như vậy không giữ ấm cũng không thích hợp với Tạ Hoài, thay đổi phương pháp đan lại lần nữa.

Cô đan tháo đan tháo rồi lại đan, cả đêm mới đan được mười mấy mũi.
Triệu San Kỳ từ bên ngoài trở về, trong tay xách một cái túi mua sắm.
Chúc Tử Du hỏi: "Mua gì thế?"


Triệu San Kỳ vội vàng nói: "Không có không có."


Cô lén lút đem túi giấu vào tủ quần áo, Chúc Tử Du vẻ mặt nghi hoặc: "Các cậu hôm nay sao lại kỳ quái như vậy?"

*

Chạng vạng đêm Giáng sinh bông tuyết bắt đầu rơi.


Nam thành đã nhiều năm không có tuyết, tuyết này tuy nhỏ, nhưng lại khơi dậy nhiệt tình cực lớn của người Nam thành, vốn đã rất ít thấy tuyết.


Buổi tối sau khi tan học, Hạ Hạ rời khỏi giảng đường, nhìn thấy trên đường khắp nơi mọi người đều đang ngắm tuyết.

Nhiệt độ bề mặt cao, tuyết rơi trên mặt đất liền lập tức tan chảy, ngay cả một lớp tuyết đọng cũng không có.
Hôm nay đường Xuân Hòa rất náo nhiệt, ý tưởng tặng táo vào đêm Giáng sinh đã trở nên phổ biến khi Hạ Hạ còn học trung học.

Quả táo trước đó bán năm đồng một cân, tối hôm nay đều phải bán năm đồng một quả, Hạ Hạ chưa bao giờ mua, Bình Gia Bành muốn mua cho cô, cô cũng không cho phép.

Cô không cảm thấy một quả táo đáng giá năm đồng, cô chỉ cảm thấy Bình Gia Bành thật ngốc khi muốn mua quả táo kia.


Đường Xuân Hòa có rất nhiều người bán táo.


Mấy nam sinh chuyển cái rương ngồi ở ven đường, những quả táo được bọc trong giấy nhựa màu, táo nhỏ năm tệ, táo lớn mười tệ, quả vừa lớn vừa chất lượng tốt thì 15 tệ.

Hạ Hạ nghĩ thầm, thổ phỉ cũng không có cướp tiền như vậy.
Cô đi khắp nơi tìm Tạ Hoài, phát hiện hắn còn chưa dọn hàng.

Buổi chiều tiết học cuối cùng là giáo dục tâm lý, giáo viên giảng bài buổn tẻ, toàn bộ quá trình chỉ đọc theo sách giáo khoa, bạn học phía dưới đều nghe đến buồn ngủ, Tạ Hoài cúp tiết học này, Hạ Hạ nghĩ hắn muốn đi ra ngoài bày sạp, nhưng lại không ở chỗ này.

Cô vừa định gọi điện thoại cho Tạ Hoài, thấy hắn đẩy xe đẩy từ siêu thị tới.
Cô chạy tới giúp hắn chuyển đồ, phát hiện hắn hôm nay không phải bán đồ ăn vặt.

Hai chiếc hộp trên xe đẩy chứa đầy bình xịt tuyết Giáng sinh và ruy băng màu, nhìn thoáng qua, có hơn hai trăm chai.

Hộp dưới cùng không nhiều, chỉ có hai mươi hộp gỗ vuông nhỏ, bên cạnh mỗi chiếc hộp nhỏ có một lỗ cắm một bó hoa.

"Cái gì thế này?"

Hạ Hạ cầm lấy một cái hộp nhìn thử, phát hiện khúc gỗ kia rất mỏng manh, bên trong tựa hồ chứa thứ gì đó.


Tạ Hoài nói: "Mở ra xem."


Hạ Hạ cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong chứa một quả táo đỏ tươi.

Cô nhìn những bông hoa bên cạnh những chiếc hộp, phát hiện hoa trên mỗi chiếc hộp đều khác nhau, một số là hoa hồng, một số là hoa cúc, một số là lục bình, và một số là huệ nhỏ.

"Anh muốn bán cái này?" Hạ Hạ hỏi: "Một cái giá bao nhiêu?"

Tạ Hoài: "Tám mươi tám."

"Có đắt quá không?" Hạ Hạ cầm chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay, cảm thấy nó rất tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng 88 tệ vẫn hơi đắt.

"Mỗi hộp có một bó hoa, mỗi bông hoa đều có ý nghĩa khác nhau."

Tạ Hoài nói: "Một quả táo nhà bên bán giá 15 tệ. Tôi bán nó có đắt không?"

"Hoài ca dạy em thêm một bài học. " Hắn cười tủm tỉm," Giá trị thực sự của đồ vật không phải là nó đáng giá bao nhiêu, mà là nó có số lượng bao nhiêu, giỏ táo của bọn họ tuy rẻ, nhưng đối với nhóm nữ sinh thích tặng táo cho nhau vào đêm Giáng sinh mà nói, không có ý nghĩa gì đặc biệt."

"Hơn nữa tôi chỉ bán hai mươi. Nếu em là con gái, em muốn được bạn trai tặng một quả táo giấy nhựa giá năm tệ, hay quả táo phiên bản giới hạn tinh xảo của Hoài ca?"

Hạ Hạ không chút do dự: "Đương nhiên là của anh rồi."


Tạ Hoài đắc ý: "Vậy không phải sao?"

"Đại chiến gối đầu bắt đầu lúc chín giờ rưỡi, bên ngoài lạnh, em về ký túc xá trước, chín giờ xuống tìm tôi."


Hạ Hạ đi một bước lại quay đầu, nhìn Tạ Hoài bày táo và bình xịt tuyết Giáng Sinh.
Trong lòng cô rất bội phục Tạ Hoài, tuy hắn kiếm được nhiều, nhưng cũng tốn rất nhiều tâm tư.

Táo của người khác được mua sỉ, nhưng cô cảm thấy táo của Tạ Hoài nhất định không phải là táo có sẵn. Mua táo, đặt hộp , hai mươi bó hoa các loại đều do hắn từng chút thu gom, quá trình sẽ không hề đơn giản.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy 88 không hề đắt chút nào, 888 có lẽ cũng không xứng đáng với sự vất vả của Tạ Hoài.

Hạ Hạ ở ký túc xá đợi đến tám giờ rưỡi, thật sự ngồi không yên.
Cô mặc quần áo tử tế, cất chiếc khăn quàng cổ vào chiếc túi giấy xinh xắn rồi đi xuống lầu tìm Tạ Hoài.

Quầy hàng Tạ Hoài đã không còn, ba giờ đồng hồ công phu, hai mươi quả táo cùng hai trăm bình phun tuyết bán sạch sẽ.

Hạ Hạ nghĩ thầm hắn nhất định lại đi siêu thị trú ẩn, thuận tiện cùng cậu thu ngân khoác lác khoe khoang, vừa muốn đi siêu thị tìm hắn, thấy Triệu San Kỳ cùng Thái Vân đi tới.


Hạ Hạ đứng ở góc bồn hoa phía sau quầy, hai người kia không ai nhìn thấy cô.
Trong tay Triệu San Kỳ cũng cầm một cái túi giấy, cô nhìn chung quanh không thấy ai, lấy hóa đơn bên trong ra, nhét túi vào trong thùng giấy Tạ Hoài chất ở ven đường.

Thái Vân có chút tiếc nuối: "Cậu không trực tiếp đưa cho anh ta thì thôi, ít nhất để hoá đơn vào trong, khăn quàng cổ lông cừu hơn 3 ngàn, cô không nói làm sao anh ta biết."


Triệu San Kỳ: "Tớ chỉ muốn tặng khăn quàng cổ cho anh ấy, không liên quan đến bao nhiêu tiền."


Hai người rời đi, Hạ Hạ từ sau lùm cây đi ra.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, lấy túi của Triệu San Kỳ ra, bên trong quả thật có khăn quàng cổ kẻ caro.

Cô sờ sờ, cảm giác vừa mềm mại vừa mịn màng, là chất liệu cô chưa từng thấy qua.
Hạ Hạ nhìn chiếc khăn quàng cổ được dệt từ cuộn len sáu mươi đồng trên tay, đôi mắt tối sầm.
Cô đặt khăn quàng cổ của Triệu San Kỳ trở lại, xoay người đi về phía ký túc xá.

Lương Nguyên Thái từ xa xa nhìn thấy cô, duỗi thẳng cánh tay vẫy gọi: "Hạ Hạ!"
Hạ Hạ: "Sao anh lại ở đây."


"Bà nội bảo anh tới đưa táo cho em và Hoài ca. " Lương Nguyên Thái cầm trong tay hai túi táo, đưa cho Hạ Hạ một túi.

Hạ Hạ nhận lấy: "Bà nội biết bắt trebd nữa cơ, giúp tôi cám ơn bà nhé."


Lương Nguyên Thái hỏi: "Trong tay em là khăn quàng cổ sao?"


Hạ Hạ gật đầu, Lương Nguyên Thái lại hỏi: "Là tặng cho Hoài ca ?"


Hạ Hạ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không phải, tôi định vứt đi."

Lương Nguyên Thái gãi gãi đầu, trông mong nhìn cô: "Vậy em đưa cho anh đi, bà nội luôn muốn đan khăn quàng cổ cho anh, nhưng mắt bà hoa, đan cũng không đep."

"Đây là thứ tôi muốn ném đi, nanh không ghét bỏ sao?"


Lương Nguyên Thái nói: "Đồ em đưa, anh đương nhiên không chê."


Hạ Hạ cười cười, lấy khăn quàng cổ ra buộc lên cổ Lương Nguyên Thái, cẩn thận thắt nút: "Nguyên Thái thật đẹp trai."

Hôm nay Lương Nguyên Thái mặc áo lông màu vàng sáng, phối hợp với khăn quàng cổ màu xám đậm, cả người đều rất có tinh thần, hắn ngại ngùng mỉm cười.
Hạ Hạ nói: "Tạ Hoài chắc lát nữa sẽ về, anh ở đây chờ anh ấy đi, thuận tiện nói với anh ấy một tiếng, buổi tối tôi không đi."


Lương Nguyên cái hiểu cái không.
Hạ Hạ đi về phía ký túc xá.

Buổi tối tuyết ngừng rơi, trên bầu trời xuất hiện một tầng mây dày đặc, che khuất mặt trăng và các vì sao, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.

Hạ Hạ vừa mới đi tới cửa ký túc xá thì giọng nói của Tạ Hoài từ phía sau vang lên. Hắn chạy tới: "Hạ Hạ!" Hạ Hạ dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Tạ Hoài chạy quá nhanh, thở hổn hển: "Vừa rồi Nguyên Thái nói em không đi, sao thế?"
Hạ Hạ vẻ mặt ỉu xìu: "Không muốn đi."


"Thân thể không thoải mái? "Tạ Hoài đặt mu bàn tay thăm dò độ ấm trên trán cô.


Hạ Hạ trong lòng khó chịu, giận dỗi lui về phía sau một bước né tránh.

"Làm sao thế?"

"Chính là không muốn đi."


Cô cũng không rõ mình bị làm sao, nhưng trong lòng buồn bực, không muốn nói chuyện với Tạ Hoài.


Tạ Hoài nhìn cô, ánh mắt sáng lên: "Em không thoải mái thì về nghỉ ngơi đi.
Hắn vươn tay: "Đưa đồ cho tôi rồi đi."


Hạ Hạ không hiểu: "Đồ gì?"

"Em còn giả vờ phải không?" Tạ Hoài nhéo mặt cô, "Em đan khăn quàng cổ cho Nguyên Thái, khẳng định cũng có của tôi chứ?"

Vẻ mặt hắn mong chờ: "Giao ra đây, nếu không Hoài ca sẽ xử em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #thamnguyet