Chương 41 , 42


Chương 41

Chủ nhà là một ông già, sau khi cúp điện thoại với Hạ Hạ, ông đi ngủ trưa, tỉnh ngủ chạy đến sòng bài chung cư chơi cờ tướng với mấy ông già khác nửa ngày, chạng vạng lại dắt Teddy nhỏ của mình đi dạo công viên, đợi đến lúc ăn cơm tối, ông mới nhớ tới chuyện Hạ Hạ nhờ gọi điện thoại cho thợ sửa ống nước.

Bảy giờ tối, thợ thầy đã tan làm, ngày mai mới có thể đến.

Chủ nhà xem tin tức buổi tối một lúc, sau đó xem chương trình thời sự kháng Nhật giờ vàng rồi đi ngủ.

Mười giờ tối, Tạ Hoài trở về nhà.

Anh đã uống rất nhiều rượu trong bữa tối, vào cửa liền tiến vào phòng vệ sinh, bồn cầu nắp đậy, anh không để ý trực tiếp xốc lên.
Mười giây sau, Tạ Hoài trầm mặt gõ cửa phòng kế bên, không ai đáp lại.

Anh gọi điện thoại cho chủ nhà, không ai trả lời.
Đầu óc vốn mơ hồ của Tạ Hoài lập tức tỉnh táo, một chút buồn ngủ cũng không có.

Anh ngồi ở phòng khách vừa chơi điện thoại vừa chờ, sô pha nằm không thoải mái, anh lại trở về phòng ngủ.

Âm thanh cửa chống trộm bên ngoài vừa vang lên, anh lập tức từ trên giường nhảy xuống canh giữ ở cửa, dự định chờ tên tiểu tử ở phòng đối diện kia đi ngang qua, bắt hắn đi dọn dẹp bồn cầu, nếu như hắn dám không làm, anh sẽ đem đầu của hắn ấn vào trong bồn cầu.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tạ Hoài rất nhiều lần, có lẽ ý nghĩ đó quá mãnh liệt, trên mặt cũng hiện ra.

Loại chuyện xấu hổ này bị Tạ Hoài nhìn thấy, Hạ Hạ vừa xấu hổ vừa mất mặt, hận không thể chui vào khe hở dưới sàn nhà.
Nhưng khi cô nhìn thấy biểu tình trên mặt Tạ Hoài, lại không muốn chui vào.

Người không thể đi vệ sinh thì không nói một lời, người làm tắc bồn cầu lại vênh mặt.

Hạ Hạ hỏi: "Biểu cảm đó là sao?"

"Anh định làm gì tôi?" Cô bình tĩnh hỏi: "Anh định ấn đầu tôi vào bồn cầu à?"

Tạ Hoài: "..."

*

Hạ Hạ ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà ở ban công mở ra một bên để thông gió.

Đêm hè ồn ào, nhưng làn gió buổi tối thổi từ tầng 20 lại mát mẻ, Hạ Hạ tay phải cầm trà sữa, tay phải cầm xiên thịt nướng, vừa thoải mái vừa thích thú.

Tạ Hoài mặc áo ba lỗ ở nhà vệ sinh dọn dẹp bồn cầu, đang dùng vòi xả nước và chổi cọ bồn cầu.

Không ai biết anh ta đã làm gì, nhưng bồn cầu bằng sứ phát ra tiếng động lớn.

Anh hơi mở hé cửa.

Hạ Hạ nhăn mũi: "Thối chết đi được, mau đóng lại!"

Tạ Hoài chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành, nghe thấy lời Hạ Hạ nói, đành phải đóng cửa lại.

Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ lần trước bị Hạ Hạ ở trên đường đánh một trận,chỉ trong một đêm vai trò của họ đã hoàn toàn đảo ngược.

Hạ Hạ không chỉ dám hung dữ với anh, dám đánh anh, còn dám sai khiến anh đi dọn bồn cầu.

Mà anh lại ngoan ngoãn đi dọn, hoàn toàn quên mất trước khi Hạ Hạ vào cửa anh đã nổi giận như thế nào.
Tạ Hoài dùng nửa giờ dọn dẹp nhà vệ sinh sạch sẽ, lúc rửa tay xong đi ra Hạ Hạ đang ăn xiên thịt ba chỉ cuối cùng, anh nhanh chóng chạy tới, theo quán tính lăn lên sô pha, muốn đoạt thịt xiên trong tay cô. Hạ Hạ vội vàng cắn miếng cuối cùng, quay đầu cười hì hì nhìn anh.

Bên trong túi giấy dầu trên bàn trà trống rỗng, ly trà sữa cũng đã thấy đáy.
Tạ Hoài: "Tôi rửa bồn cầu cho em hết nửa giờ, ngay cả một xiên thịt cũng không để lại cho tôi!"
Hạ Hạ ngụy biện: "Tôi muốn tốt cho anh, anh mới từ bên trong đi ra, khẳng định không có hứng để ăn."

Tạ Hoài xoa tóc cô, Hạ Hạ nhăn mặt: "Buông tôi ra! Anh thối chết đi được!"


Tạ Hoài: "......"
"Con mẹ nó em còn có chút lương tâm nào không? "Tạ Hoài nhéo mặt cô," Tôi dọn phân của em đó."


Hạ Hạ: "Phân của tôi không phải phân sao? Anh mau ra ban công thổi cái mùi hôi thối trên người đi."

Tạ Hoài vừa định ra ngoài hóng gió, đã kịp phản ứng: "Hạ Hạ, bây giờ em đang ra lệnh cho tôi sao? Lá gan em càng ngày càng lớn đấy."


Hạ Hạ ném gối trên sô pha lên người anh: "Mau đi đi."

Tạ Hoài tay ôm gối đứng trên ban công, tâm trạng buồn bực.

Gia đình bên cạnh vừa ăn xong đồ nướng trên ban công, đang lau bếp, đồ nướng còn dở thì ném cho chó con trong nhà.

Tạ Hoài thu hồi ánh mắt.

Chó cũng được ăn ngon như vậy, Hạ Hạ ngay cả miếng thịt cũng không cho anh, còn bắt anh ở đây hóng gió lạnh.
Buổi tối anh uống nhiều rượu, cơm chưa ăn được mấy miếng, dạ dày nóng đến phát hoảng.

Anh quay đầu nhìn Hạ Hạ, cô đang ôm đầu gối chuyên tâm xem chương trình giải trí, áo khoác Tạ Hoài vừa mới cởi để trên sô pha, giờ phút này đang nằm dưới mông cô.

Cô ngồi một lúc, cũng cảm thấy mình đang đè lên cái gì đó, liền lấy áo khoác ra.

Hạ Hạ khịt mũi hỏi: "Hôm nay anh uống rượu à?"

Tạ Hoài dựa vào lan can ban công ngắm sao, "uhm" một tiếng.

"Uống nhiều ít?"

"Không nhiều." Anh suy nghĩ một lúc, "nửa chai rượu vang đỏ, hai chai bia."

Tạ Hoài trở lại sô pha ngồi xuống, tiện tay cầm điều khiển từ xa đổi sang kênh thể thao.
Hạ Hạ lập tức quay đầu lại: "Tại sao lại động vào TV của tôi?"


"Ti vi của em? "Tạ Hoài lười biếng nói," Đồ gia dụng dùng chung, điện nước chia đều, em đã xem lâu như vậy, bây giờ đến lượt tôi xem."

Hạ Hạ không lên tiếng.
"Tân Phổ nói cho em biết tôi ở đây?"
"Không có."
"Vậy làm sao em biết?"

"Tự luyến." Hạ Hạ nói, "Anh nghĩ tôi chuyển đến đây là vì anh sao? Tiền thuê nhà ở đây là thấp nhất trong các khu vực lân cận. Tôi nghèo như vậy, anh dùng mông nghĩ cũng biết tôi sẽ chọn nơi rẻ hơn, đúng không?"

Cô đứng dậy, Tạ Hoài nghĩ rằng cô sẽ đi ngủ, nhưng cô lại đi vào bếp.

Tiếng máy hút khói vang lên, mười lăm phút sau, cô mang một bát mì đặt lên bàn ăn ở phòng khách.

Hạ Hạ: "Anh uống nhiều rượu như vậy, nên ít ăn đồ nhiều dầu mỡ, nếu đói thì ăn chút mì đi."

Tạ Hoài ra vẻ lơ đãng liếc nhìn: "uhm, hiện tại tôi không đói."


Hạ Hạ vừa mới vào phòng, anh lập tức vứt điều khiển chạy đến bàn ăn.
Bát mì được nấu cùng với trứng gà và cà chua, trộn lẫn mộc nhĩ thái nhỏ, màu sắc tươi sáng đẹp mắt, mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng.

Trong phòng.

Hạ Hạ tựa vào cửa, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Hoài, tiếng ghế kéo, còn có tiếng bát đũa va chạm và tiếng Tạ Hoài ăn như hổ đói.
Cô ngã xuống giường, mỉm cười xảo quyệt.


Tạ Hoài ngủ đối diện với cô, đêm đó Hạ Hạ không hề bị mất ngủ vì chưa quen với chiếc giường mới.

Cô ngủ rất say.

Trong mơ, cô thấy mình đang ở giữa một biển hoa thơm ngát bất tận, xung quanh là những chú chim bồ câu trắng vờn quanh.

Cô quay lại nhìn thấy Tạ Hoài đứng sau lưng, mỉm cười dịu dàng với cô.

*

Ngày hôm sau.
Điện thoại Hạ Hạ tối hôm qua quên sạc, buổi sáng hết pin tắt máy.
Đồng hồ báo thức không reo, cô dậy muộn hơn bình thường nửa tiếng.
Tiết học hôm nay của Triệu Thế Kiệt là buổi sáng, Hạ Hạ nhanh chóng mặc quần áo thu dọn đồ đạc.

Cửa phòng tắm không khóa, cô vội vã vào rửa mặt, vừa đổ nước vừa bóp kem đánh răng, chỉ khi đưa bàn chải đánh răng vào miệng, cô mới nhận ra có gì đó không ổn.

Cô quay lại thì thấy Tạ Hoài đang ngồi trên bồn cầu, trên tay cầm tờ báo, lặng lẽ nhìn cô.

Hạ Hạ suýt nữa bị bọt kem đánh răng làm ngạt thở, cô nhổ đầu bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, lắp bắp hỏi: "Anh... anh, anh, anh làm gì vậy?"

"Câu này để tôi hỏi em mới đúng?"Tạ Hoài đặt tờ báo lên đùi, đem chính mình che thật kỹ, "Tôi đang làm gì em không nhìn ra sao?"
"Anh biến thái a! "Hạ Hạ hô," Đi WC vì sao không khóa cửa?"
Tạ Hoài: "Em dạy tôi cách khóa cánh cửa này đi."

Hạ Hạ thử khóa cửa hai lần, phát hiện không có lõi khóa.

"Em cố ý phải không?" Tạ Hoài hỏi, "Biết tôi đang ở bên trong, nhưng lại giả vờ không biết, nhân cơ hội đó nhìn trộm tôi."

"Thật ngại quá" anh nói, "Hoài ca thích đọc báo khi đi vệ sinh, không thực hiện được ý định, em nhất định rất thất vọng phải không?"

Hạ Hạ mặt đỏ tới mang tai, cầm hộp đựng bàn chải đánh răng vào bếp rửa mặt.

"Tạ Hoài rác rưởi." Cô miệng đầy bọt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, "Chỉ biết cười tôi thôi." Tiếng xả nước vang lên từ phòng tắm, Hạ Hạ vội vàng im lặng.

Nhưng Tạ Hoài vẫn chưa ra ngoài.

Sau hơn mười giây, bên trong vang lên tiếng xả nước lần thứ hai.

Sau mười giây nữa, bên trong lại vang lên tiếng xả nước lần thứ ba.

Một tia sáng lóe lên trên đầu Hạ Hạ, lời nói của chủ nhà hôm qua lại vang vọng trong tâm trí cô. "Nhà vệ sinh không được tốt lắm..."

Hạ Hạ vuốt tóc, ấn nút tắt đèn, nhanh chóng súc miệng, chạy đến phòng vệ sinh gõ cửa. "Hoài ca, tôi quên mang theo sữa rửa mặt."

Trong phòng vệ sinh một trận yên tĩnh.

Một lúc sau, cánh cửa hé mở, Tạ Hoài đưa ra cho cô sữa rửa mặt.

Hạ Hạ nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Tạ Hoài đóng sầm cửa lại rồi nói: "Ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng đi."

Giọng điệu của anh không được tự nhiên: "Tôi còn chưa dùng xong."

Hạ Hạ cố ý đi ra mở cửa chính rồi đóng lại, sau đó rón rén đi về phía phòng vệ sinh, lén lút ngồi xổm ở cửa.

Tạ Hoài nghĩ rằng cô đã đi rồi nên lại xả nước nhiều lần nhưng vẫn không thể xả được.

Anh đi ra ngoài tìm điện thoại di động chuẩn bị gọi cho chủ nhà, trong nháy mắt cửa mở ra, Hạ Hạ như mũi tên rời cung, vèo một cái nhảy vào.
Tạ Hoài phản ứng cũng rất nhanh, cánh tay ôm lấy eo cô, nhấc cô lên rồi kéo cô ra ngoài.

Hai tay Hạ Hạ gắt gao nắm chặt khung cửa, thân thể cô nhẹ nhàng bị Tạ Hoài ôm lấy, hai chân cách mặt đất lại giãy dụa vặn vẹo trên không trung, lúc rơi xuống bàn chân trực tiếp giẫm lên ngón chân Tạ Hoài.
Tạ Hoài đau đến buông tay, Hạ Hạ trượt như cá chạch, lắc mình vào nhà vệ sinh.

Tạ Hoài hét lớn: "Hạ Hạ——"

Anh đi theo cô vào trong, thấy cô gái không chút do dự nhấc nắp bồn cầu lên.

Sau đó, vẻ mặt nham hiểm trên khuôn mặt cô thay đổi 180 độ, ngay tại chổ biểu diễn cho Tạ Hoài thấy cảnh giới cao nhất của chứng tâm thần phân liệt là gì.

Lông mày cô nhíu lại, miệng hơi mở ra, ngũ quan thanh tú nhuốm một tia bi thương kỳ dị.
Cô liếc nhìn bồn cầu, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, miệng kinh hô: "Ôi~ trời ơi..."
Cô lại liếc nhìn một cái, lại quay mặt đi: "Ôi~ trời ơi trời ơi..."

Hạ Hạ nghiêng mặt sang một bên, một tay ôm ngực, tay còn lại xếp thành hoa lan chắn trước mắt.
Trông cô như sắp ngạt thở đến nơi: "Ôi, trời ạ, lại có thể kéo ra một đống lớn như vậy? Thật là đáng sợ a."


Tạ Hoài: "......"

Không đợi Hạ Hạ tiếp tục già mồm nữa, Tạ Hoài nắm lấy cổ áo sau kéo cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh ném cô lên ghế sofa.

Hạ Hạ tối hôm qua thua một trận, sáng nay đã tìm lại được vị thế của mình, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Cô ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn Tạ Hoài.
Bên tay là quần áo Tạ Hoài phải mặc hôm nay, không phải trang phục thường ngày, mà là quần tây đen áo sơ mi trắng, trên cùng còn đặt một chiếc cà vạt màu xám bạc.
Tạ Hoài từ trên cao nhìn xuống cô: "Phải chăng em đang nghĩ là tôi bây giờ đã hết nóng tính?"

"Đương nhiên là không." Hạ Hạ theo bản năng ôm lấy đầu gối, đáng thương nhìn anh, "Hoài ca, đừng đánh tôi có được không?"

"Tối qua tôi đã dọn bồn cầu rồi, có qua có lại, hôm nay em dọn đi. "

Hạ Hạ nói, "Nhưng tôi không biết dọn, để tôi làm càng hỏng bét."

"Giả vờ đáng thương cũng vô dụng." Tạ Hoài chậm rãi cởi chiếc áo phông mặc lúc ngủ ra, "Nếu không biết thì gọi điện cho chủ nhà, bảo ông ta tìm cách giải quyết. Bây giờ tôi phải ra ngoài, nếu buổi tối trở về bồn cầu còn chưa sửa xong......"

Anh chỉ vào phần thân trên trần trụi của mình: "Nhìn thấy rõ chưa?"

Hạ Hạ đã từng nói Tạ Hoài không có cơ bắp như Triệu Nhất Lôi, lúc này cô chỉ muốn xé nát câu nói đó, nuốt ngược vào bụng.

Tạ Hoài không có bắp tay quá khổ, nhưng anh là kiểu người mặc đồ trông gầy, cởi đồ trông cơ bắp, với cơ bụng sáu múi săn chắc và đẹp.

Khuôn mặt Hạ Hạ lập tức đỏ bừng, cô không biết Tạ Hoài muốn cô nhìn cái gì, cô liền không biết xấu hổ mà nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

Tạ Hoài đè đầu cô, dán lên trước cơ bụng: "Cho em xem cái này."


Hạ Hạ bị ép lại gần nhìn, hai má nóng đến mức có thể luộc chín trứng gà.

"Lần này tôi nói nghiêm túc đấy. " Anh buông tay ra, mặc áo sơ mi trắng vào, dùng ngôn từ hung ác che giấu sự ngượng ngùng của mình," Đừng tưởng rằng trước đây tôi không nỡ đánh em là em có thể ở trước mặt tôi vô pháp vô thiên. Bây giờ tôi và em sống chung dưới một mái nhà, nếu em làm tôi không vui, tôi sẽ trừng phạt em, không ai giúp được em đâu."

"Phải sửa cho xong trước khi tôi về tối nay đấy. Nghe rõ chưa?"

Hạ Hạ che mặt, lẩm bẩm: "Nghe rõ rồi."

Chương 42

Hạ Hạ vì không muốn đến muộn, xuống tàu điện ngầm trực tiếp bắt taxi đến nhà Triệu Tấn Tùng.
Lúc xuống xe gặp Triệu Tấn Tùng và Triệu Thế Kiệt chạy bộ buổi sáng về, cha con hai người đều ra một thân mồ hôi.
"Hôm nay sao lại đi taxi? " Triệu Tấn Tùng cười hỏi.

Tóc Hạ Hạ xõa tung trên bả vai, gió nhẹ phất qua có chút hỗn độn, Triệu Tấn Tùng đưa tay muốn giúp cô vuốt tóc, Hạ Hạ lui về phía sau né tránh.
Cô đưa tay vuốt tóc: "Tôi dậy muộn."
Triệu Tấn Tùng mặc đồ thể thao, đi miếng đệm bảo vệ đầu gối và đội băng đô màu đen.

Làn da của hắn được chăm sóc rất tốt, không lộ chút tuổi tác nào, khí chất không khác gì những người trẻ tuổi đang đi lại trên đường.
Hắn không để ý đến sự phản kháng của Hạ Hạ, còn nói một cách thông cảm: "Sau này dậy muộn thì gọi điện thoại báo cho tôi, đến muộn cũng không sao."
Hạ Hạ: "Cảm ơn."

Triệu Tấn Tùng nói: "Gần đây tiếng Anh của Thế Kiệt tiến bộ không ít, hôm nay tôi không có đi làm, dẫn mọi người tìm một chỗ thư giãn, đổi môi trường học tập cho Thế Kiệt, thế nào?"


Hạ Hạ không nghĩ nhiều, cho rằng đây là sở thích đặc biệt của những người có tiền, ngay cả giáo dục con cái cũng phải thay đổi đa dạng.
Triệu Tấn Tùng phát lương cho cô, làm gia sư ở đâu là do hắn quyết định.
Cô gật đầu: "Được."

*

Địa điểm mà Triệu Tấn Tùng nói tới là một hồ bơi riêng nằm ở vùng ngoại ô.

Hồ bơi nằm cạnh suối nước nóng và khu nghỉ dưỡng, bốn phía yên tĩnh, rừng cây rậm rạp.


Triệu Tấn Tùng bao trọn nơi này, hội trường lớn như vậy chỉ có ba người bọn họ.
Triệu Thế Kiệt chạy tới phòng thay quần áo thay quần bơi, Triệu Tấn Tùng không vội đi vào, ngồi xuống sô pha bên cạnh bể bơi, nhân viên phục vụ bưng hoa quả, bánh ngọt cùng trà hoa tới.

Hạ Hạ nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khỏi nhíu mày: "Chú Triệu, tôi thấy nơi này không thích hợp để học tập. Hay là chú cứ dẫn Thế Kiệt đến đây chơi, ngày khác tôi sẽ dạy bù."

Triệu Tấn Tùng bất vi sở động, hắn cụp mắt đảo qua mấy bình thủy tinh đựng trà: "Hạ Hạ muốn uống trà gì, trà hoa hồng, hoa nhài hay là trà hoa cúc?"


Hạ Hạ không đáp, hắn tiếp tục nói: "Hay là uống trà quýt xanh đi, thời tiết nóng, tĩnh tâm khử nhiệt."

Hắn bắt đầu pha trà, Triệu Thế Kiệt thay quần áo xong đi ra, mặc quần bơi màu cam nhảy vào trong hồ bơi ếch.
"Hạ Hạ biết bơi không? "Triệu Tấn Tùng nói," Đừng gò bó, ngồi đi. Tôi dẫn em tới chơi, em không cần sợ."
Hạ Hạ chỉ có thể ngồi xuống, cô nói: "Không đâu."
"Em không thích bơi à?"

"Tôi không có tiền để học." Hạ Hạ nói, "Học bơi rất tốn kém, một nghìn tệ cho một kỳ nghỉ hè, bằng gần hết tiền lương một tháng của bố tôi." Cô nói một cách bình thản, không hề có chút ngượng ngùng hay tự ti vì nghèo.

Triệu Tấn Tùng cười cười, hắn hôm nay không biết đã bỏ ra bao nhiêu nghìn tệ để đặt bể bơi, nhưng hắn là người có học thức, không tỏ ra quá ngạc nhiên hay thắc mắc về sự nghèo nàn trong lời nói của Hạ Hạ, điều mà hắn chưa từng trải qua.

Hắn hỏi: "Muốn học không? Tôi có thể dạy em."


Hạ Hạ không chút do dự từ chối: "Không muốn, đồ tắm quá ít vải, cùng chú ở dưới nước học bơi rất kỳ quái."


Triệu Tấn Tùng nghẹn lời, nhưng hắn không nổi giận, ngược lại còn thích thú nhìn Hạ Hạ: "Là học bơi với người khác giới kỳ quái, hay là học bơi với tôi kỳ quái."

"Với chú." Hạ Hạ nói, "Chú là ba của San Kì, tôi gọi chú là chú, tiếp xúc thân thể quá nhiều không phải rất kỳ quái sao?" Triệu Tấn Tùng rót trà cho cô: "Hạ Hạ, tôi thực sự thích tính cách của em." Hắn không vòng vo nữa, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn hắn.

"Từ ngày đầu tiên em đến dạy kèm cho Thế Kiệt, tôi đã cảm thấy em khác với những cô gái khác." Triệu Tấn Tùng nói, "Trước đây cũng từng có những cô gái cùng tuổi em đến dạy kèm cho Thế Kiệt, nhưng tôi chưa bao giờ chú ý đến ai như em."

"Bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối, nhưng rất có lập trường, tôi thích con gái có lập trường."


"Nhiều bậc cha mẹ tôi gặp đều có cùng đặc điểm này. Họ vui mừng khi nhìn thấy những đứa con mà họ yêu thương trưởng thành. Con cái ngoan ngoãn, họ vui mừng. Con cái hiểu chuyện, họ vui mừng. Con cái học được cách bao dung và chia sẻ, họ vui mừng. Con cái nỗ lực và kiếm được những đồng tiền đầu tiên, họ cũng vui mừng."

"Tôi lại không tán thành loại quan niệm này. "Hắn cười cười," Con người cả đời ngắn ngủi mấy chục năm, thanh xuân càng ngắn ngủi, tuổi trẻ nên dùng để hưởng thụ cùng tiêu xài, ở trong tháp ngà mơ mộng đẹp, vì một chút tiền để cho thể xác và tinh thần mình mỗi ngày mệt nhọc là rất không đáng."

Hạ Hạ nghiêng đầu: "Chú à, tôi nghe không hiểu lắm, chú nói đơn giản một chút trọng điểm đi, nếu không tôi còn tưởng rằng chú muốn tăng lương cho tôi đấy."


Cô gái giả vờ ngốc nghếch, vẻ mặt ngây thơ có chút gian xảo.

Triệu Tấn Tùng cười nói: "San Kỳ mỗi kỳ nghỉ đông nghỉ hè đều đi nước ngoài, đến nay đã đi qua 24 quốc gia, con bé đi mua quần áo trang sức ở cửa hàng xa xỉ, mắt cũng không chớp, nếu không phải không nỡ rời khỏi nhà, tôi đã đưa nó đến học viện nghệ thuật tốt nhất Châu Âu học..."

"Chỉ cần em muốn, em cũng sẽ có được những gì San Kỳ có. "

Hạ Hạ tỏ vẻ hơi thất vọng: "Cái gì? Tạ Hoài luôn nghi ngờ chú muốn theo đuổi tôi, thì ra chỉ là muốn bao dưỡng tôi."


Lời Triệu Tấn Tùng không thể nói ra khỏi miệng, bị cô cứ như vậy nhẹ nhàng nói ra.

Cô nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Thành thật mà nói, điều kiện của chú rất hấp dẫn. Nếu chú thực lòng thích tôi, có lẽ tôi sẽ động tâm. Nhưng nếu chỉ xem tôi là món đồ chơi, chơi vài năm rồi vứt bỏ, vậy thì hãy quên chuyện đó đi."

"Tôi năm nay còn chưa tới hai mươi tuổi, tuy rằng hiện tại không có gì, nhưng ai biết tương lai sẽ ra sao?" Hạ Hạ cười nói, "Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ có thể sống cuộc sống mà chú miêu tả. Người ở bên tôi đến tận túc đó mới là thực sự thích tôi, tôi cũng sẽ thích họ."

"Dùng những điều kiện trong miệng ngài, lại không biết khi nào sẽ bị chán ghét vứt bỏ, để đổi lấy tương lai có khả năng vô hạn của tôi, không đáng a." Hạ Hạ nhấp ngụm trà, "Huống hồ, thứ mà chú miêu tả tôi cũng không cho là tháp ngà thật sự, nếu tôi gật đầu đồng ý, thì từ khoảnh khắc đó trở đi, tôi thực sự đã bước ra khỏi tòa tháp ngà."

Cô từ chối một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng. Triệu Tấn Tùng không nỡ rời mắt khỏi cô, hắn chăm chú quan sát từng biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt cô gái.

"Còn nữa..." Sau khi Hạ Hạ nói vài lời từ chối, cô lại trở về giọng nói dịu dàng tinh tế.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út trên tay trái Triệu Tấn Tùng: "Sau này chú phải cẩn thận hơn, cho dù chỉ là tình nhân bao dưỡng, nói những điều như vậy trong khi chú đang đeo nhẫn đôi, sẽ khiến đối phương cảm thấy chú làm rất qua loa chiếu lệ."

Triệu Tấn Tùng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi không để ý"

*

Tiệc rượu kết thúc.
Những người thợ xây dựng đêm nay uống đến tận hứng, trong phòng tràn ngập khói thuốc cùng tiếng cười không ngớt.
Tạ Hoài đứng dậy kính ly rượu cuối cùng của đêm nay: "Vương tổng, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé."

Hứa Đại Long cũng cầm ly rượu lên: "Đã định đã định, Vương tổng, bây giờ còn sớm đừng vội về nhà, lát nữa đi theo tôi, tôi đưa anh đến một nơi vui vẻ."


Hắn nheo mắt cười.
Ra khỏi quán rượu, Tạ Hoài cảm thấy đầu đau nhức vì gió đêm.

Anh nhìn Hứa Đại Long: "Anh lại đi chơi gái?"

Hứa Đại Long thân thiết ôm lấy anh: "Tiểu Tạ, mấy ngày nay thật sự cám ơn cậu, không hổ là con trai Tạ Trí Sinh. Tôi làm thầu nhiều năm như vậy, còn không hiểu biết về thép nhiều bằng cậu. Chờ Hứa ca ký hợp đồng đầu tiên, tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon."

Tạ Hoài hất tay hắn ra: "Không cần đâu, nhớ chuyển tiền vào thẻ của tôi."

"Chắc chắn rồi." Hứa Đại Long cười xấu xa, "Đừng về, chúng ta cùng đi chơi."

"Không đi."

Hứa Đại Long: "Tôi đảm bảo lần này chúng ta sẽ không bị hốt đâu. Nếu cậu không nói, tôi cũng không nói, bạn gái cậu làm sao biết được?"

Tạ Hoài nói: "Không đi, tôi về nhà xem bồn cầu đã sửa chưa."


Anh gọi một chiếc taxi trở lại tiểu khu, đúng lúc Hạ Hạ cũng vừa từ trên xe Triệu Tấn Tùng bước xuống.
Tạ Hoài đứng dưới đèn đường nhìn cô.

Tạ Hoài vẻ mặt suy tư, Hạ Hạ cách xa xa dừng bước nhìn anh, bị anh nhìn chằm chằm như vậy không hiểu sao cô lại có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì đó.
Mình đâu có chấp nhận Triệu Tấn Tùng, Hạ Hạ nghĩ, sao phải sợ anh ta a?

Không đúng a, Hạ Hạ lại nghĩ, cho dù mình có chấp nhận Triệu Tấn Tùng thì liên quan gì đến anh ta? Anh ta cũng không có thích mình.

Tạ Hoài đi tới trước mặt cô, hỏi: "Em đã dọn nhà vệ sinh chưa?"

Hạ Hạ: "..."

Lúc này cô mới hiểu được loại cảm giác "tội lỗi" này đến từ đâu.
- Cô quên sạch chuyện sửa bồn cầu.
Tạ Hoài nhìn vẻ mặt cô liền hiểu: "Chưa sửa đúng không? Con mẹ nó, em..."

"Hoài ca! "Hạ Hạ cầm cánh tay anh," Anh có muốn đi siêu thị không? Trong nhà không có đồ ăn, chúng ta đi mua đồ ăn đi!"


Tạ Hoài bị phân tán lực chú ý, anh nhìn đồng hồ: "Bây giờ tám giờ rồi."


"Đi đi đi. "Hạ Hạ không nói lời nào kéo anh đi.

*

Tạ Hoài đang chọn rau ở khu đồ tươi tươi, còn Hạ Hạ đẩy xe trốn ở khu trái cây để lén gọi điện thoại.

"...Không phải a, bồn cầu nhà bác có vấn đề, không phải tôi có vấn đề. Bác không sửa thì ai sửa?"

"Ban ngày tôi phải đi làm, bác thì cả ngày chẳng có việc gì làm. Gọi một cú điện thoại khó khăn đến vậy sao... Tôi là người thuê nhà, và đây là những việc bác phải làm, đúng không?" "Gia gia, làm ơn cứu tôi. Nếu tối nay không sửa được bồn cầu, tôi sẽ chết mất. Làm sao ông có thể nhẫn tâm làm thế với một thiếu nữ xinh đẹp như tôi chứ..."

Có người vỗ vai cô, Hạ Hạ nhanh chóng cúp điện thoại.

Quay đầu lại, Tạ Hoài đã đứng ở phía sau, cầm mấy quả dưa leo và nấm hương ném vào trong xe đẩy. "Gọi cho ai đấy?"

Hạ Hạ lắc đầu, giả vờ bình tĩnh: "Chúc Tử Du."

Cô nhặt rau mà Tạ Hoài ném vào, nhìn một cái, dưa chuột vừa héo vừa mềm, vỏ thì vàng ệch.

Cô chán ghét ném nó lại lên kệ.

"Sao em lại ném dưa chuột tôi đã chọn?" Tạ Hoài bất mãn.

Hạ Hạ nói: "Dưa chuột già rồi, nấm hương cũng rụng hết đầu, thối thế này làm sao ăn được?" Tạ Hoài: "Rau tôi chọn thì mua về tôi tự ăn, em để lại cho tôi, đừng thắc mắc khẩu vị chọn rau của tôi."

Hạ Hạ: "..."

Tạ Hoài đúng là đồ khốn nạn, cô thầm chửi trong lòng, lại đặt quả dưa chuột trở lại.

Cô cầm hai quả ớt chuông bỏ vào xe đẩy hàng. Tạ Hoài lại bất mãn: "Không được lấy ớt xanh."

Hạ Hạ: "... Không bắt anh ăn, tôi tự ăn."

Tạ Hoài hờ hững nói: "Chẳng lẽ em nấu cơm tôi không được ăn chực sao?"

Hạ Hạ: "......"

"Mẹ nó, anh là cái thá gì?" Cô không nhịn được nữa, "Đồ anh mua thì anh ăn một mình, còn đồ tôi mua thì anh đòi ăn chực?"

Tạ Hoài nhướng mày: "Tôi có nói là em trả tiền à?"

"Đi theo tôi còn muốn trả tiền. " Anh hừ lạnh một tiếng,"Em quả thực là nằm mơ."

Hạ Hạ nhất thời không biết nên bui mừng hay nên mắng anh ta bá đạo.
Sau 8 giờ tối tại Walmart, nhiều loại thực phẩm chế biến sẵn không thể để đến ngày hôm sau được bán với một nửa giá.

Hạ Hạ thong thả đi dạo ở khu giảm giá, mua mấy cái bánh bao trắng và một ít bánh bao chay, định mang về nhà cất trong tủ lạnh, hôm nào dậy muộn có thể dùng lò vi sóng hâm nóng rồi ăn.

Cô mua một ít gà rán, chuẩn bị sẵn để chế biến ăn vào sáng mai.

Ở quầy bánh mì, loại bánh mì cắt lát chỉ còn hạn sử dụng hai ngày được giảm giá một nửa, Hạ Hạ lấy một túi.

Cô có chút tiếc nuối nói: "Vừa rồi lấy ớt chuông, kẹp giữa 2 lát bánh mì ăn rất ngon."

"Phiền phức quá." Tạ Hoài nói: "Mua loại làm sẵn đi."

Anh muốn lấy sandwich làm sẵn bên cạnh, mười hai đồng một cái.
Hạ Hạ ngăn anh lại: "Túi bánh mì này chỉ có bốn đồng, tính cả thịt hun khói và rau dưa, làm bốn cái sandwich cũng chưa tới mười hai đồng."


Tạ Hoài không kiên nhẫn: "Ai biết làm sandwich chứ? Ngay cả mì ăn liền tôi cũng lười nấu."


"Tôi làm."

Tạ Hoài bĩu môi, bộ dạng buồn bực như trẻ con, Hạ Hạ không nhịn được véo mặt anh.

"Thiếu gia." Cô trêu, "Anh đúng thật là thiếu gia." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #thamnguyet