Chương 4: Angus

Edit: Nhọ

Beta: Va

Nghe thấy giọng của cô, hắn bỗng nhiên cười yêu dã, mang theo một cảm giác hung ác nham hiểm, đôi mắt xanh thẳm tập trung vào Lục Nguyên, cánh tay cường tráng có lực xẹt qua nước biển, nhẹ nhàng bóp lấy cằm dưới của Lục Nguyên.

"A......Ngu......S"

Lục Nguyên không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn, cô hoàn toàn không nghĩ tới, hắn có thể phát ra âm thanh, hơn nữa âm sắc còn thuần khiết lạ thường, có chút ưu nhã giống Quý tộc Anh Quốc cổ xưa.

Thế nhưng, cũng như ba cô đã ghi lại, đầu lưỡi của hắn và con người không giống nhau. Chiếc lưỡi rắn thật dài, đỏ tím phun ra ngoài môi mỏng. Cảm giác quen thuộc dọa Lục Nguyên hung hăng kẹp chặt chân, nhưng lại quên mất bản thân đang ngồi trên hông hắn, chiếc eo to như thùng nước chậm rãi chuyển động, khiến cô kinh sợ đến mức cả người cứng còng.

"A......Ngu......S"

Hắn lặp lại phát âm ấy lần thứ hai, nhưng lần này ánh mắt đã khác đi, con ngươi xanh thẳm thanh triệt tựa như bị nồng đậm lửa giận vây lấy, nhìn Lục Nguyên bằng ánh mắt nóng rực đáng sợ.

"Angus? Là Angus sao?"

Đây là tên của hắn sao? Angus trung thần yêu quý của Celt trong thần thoại sao?

Sau khi Lục Nguyên nói mấy chữ này xong, mãnh eo to lớn tách hai chân cố ra, lại ma sát ở giữa hai chân cô, vảy hắn lướt qua da thịt làm cô có chút ghê tởm, tới tới lui lui hơn mười cái, Lục Nguyên rốt cuộc cảm thấy không thích hợp.

Cách lớp quần lót mỏng, cô cảm giác được thập phần rõ ràng vật thể cứng rắn đáng sợ, từng chút một cọ qua hoa tâm của cô.......

Kia, đó là cái gì?!

Lục Nguyên hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, mới phát hiện ra giờ phút này, khuôn mặt tuấn mỹ hung ác nham hiểm kia lại xuất hiện nhàn nhạt ý cười, chậm rãi đến gần mặt cô, ánh mắt nóng rực tựa hồ muốn cắn nuốt cô.

Hắn lướt đầu lưỡi trên môi cô, nhẹ nhàng phát họa hình dáng, đảo qua cánh môi mím chặt, liền chui vào.

Đây có thể là cảnh tượng đáng sợ nhất mà Lục Nguyên gặp qua. Tên người rắn kia vậy mà đưa lưỡi vào miệng cô, ép cô cùng hắn hôn môi. Đầu lưỡi của hắn vừa dài vừa thô, linh hoạt quấn lấy nộn lưỡi của cô khiêu khích, mơ hồ mang theo một chút mùi hương quỷ dị.

Lục Nguyên sợ hãi, khi cánh môi hắn dán lên trên môi cô, nước mắt cô đã bắt đầu rơi không ngừng, nụ hôn đầu tiên của cô, lại bị một tên người rắn cướp mất.

Thô dài đầu lưỡi đảo qua lại ở trong khoang miệng thiếu nữ, thật lâu không muốn rời đi, nhận thấy cô rùng mình, một tay cố định ở ót cô, hôn càng sâu. Môi răng giao nhau, nó nâng cằm cô lên, áp bức cô nuốt xuống nước bọt của hai người vào cổ họng.

"Khụ! Khụ! Khụ!"

Bởi vì quá nhiều nước bọt, Lục Nguyên không đề phòng sặc sụa, giãy giụa thoát ra khỏi môi hắn. Liền ở trong lồng ngực hắn kịch liệt ho khan. Cô cúi đầu, hận không thể nhổ ra toàn bộ chất lỏng vừa nuốt xuống, khoan miệng và lưỡi đều tê dại, khiến cô càng thêm thẹn thùng cùng khuất nhục.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nơi này cách bờ biển quá xa, mà nơi đóng quân lại cách chỗ này mấy cây số, nếu không có ai trở lại đây, cô dù có kêu hỏng cổ họng cũng không ai nghe thấy.

Nhìn Lục Nguyên khó chịu, nó cư nhiên vươn tay ra phía sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về, động tác cực kỳ thân mật. Lục Nguyên trong nháy mắt cứng còng cột sống, tay hắn rất lớn nhưng lại rất dịu dàng, cô thực sự không thể nghĩ đến đôi tay này chính là đôi tay có lực công kích cực mạnh, theo lời của cha.

Chẳng qua, cô cũng không cảm thấy đây là việc đáng mừng.

"Có thể.... Có thể thả tôi đi không?"

Lục Nguyên cảm thấy bản thân điên rồi, tự dưng lại hồng mắt cầu xin người rắn. Nhưng mà nếu không nhìn kĩ đuôi rắn phía dưới, chỉ qua nửa trên, so với người thường thì không khác gì, cô luôn có cảm giác hắn là một người đàn ông bình thường.

Sắc mặt người rắn tuấn mỹ có chút thay đổi, hắn có thể nghe hiểu tiếng người, điều này làm cho Lục Nguyên đột nhiên vui vẻ lên. Nhưng vui sướng chỉ trong một giây đồng hồ, bởi vì Người Rắn hình như rất tức giận, đối với suy nghĩ muốn rời đi của cô cực kỳ tức giận.

Cái đuôi quấn lấy eo cô đột nhiên dùng lực, Lục Nguyên bị đau, hắn đưa tay bóp khuôn mặt đang nhăm nhó của cô, năm ngón tay thon dài bỗng nhiên dùng sức.

"Cô.... Là của....Tôi"

Bên hông cùng đau đớn trên má làm Lục Nguyên khó chịu cực kỳ, nước mắt rào rào rơi xuống, rơi xuống lòng bàn tay của người rắn. Hình như hắn có chút tò mò với nước mắt, bóp Lục Nguyên mặt, sau liền vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm láp, liếm sạch sẽ toàn bộ nước mắt.

Khi lưỡi rắn lướt qua mí mắt, Lục Nguyên kinh sợ nhắm hai mắt lại, cảm giác ươn ướt làm cô sởn hết da gà.

"Không muốn........Không muốn! Buông tôi ra! Ô ô!"

Cô ra sức giãy dụa, xô đẩy hắn giống như đang xô đẩy 1 ngọn núi, ngược lại ngực còn bị áp bách, dị vật kề sát hai chân càng lúc càng lớn, đồ vật không biết tên kia nóng bỏng, hoàn toàn khác với vảy rắn lạnh băng, làm cho cô vô cớ sợ hãi.

Đáng tiếc, cô thực sự quá yếu ớt, cho dù có dùng hết sức lực, chẳng qua cũng chỉ đẩy hắn hơi nhúc nhích một chút, ngược lại chọc giận người rắn. Hắn dễ như trở bàn tay khóa chặt đôi tay đang giãy dụa của cô ra sau lưng.

"Của tôi......"

Hắn lặp lại hai chữ này, ánh mắt nguy hiểm chưa bao giờ rời khỏi Lục Nguyên, khiến Lục Nguyên sinh ra một suy nghĩ, cô tựa hồ trở thành ........con mồi của hắn.

"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên!"

Là giọng của Tiêu Trì! Lục Nguyên vui mừng nhìn về phía bờ biển, quả nhiên là Tiêu Trì tới!

"Anh Trì!"

Lục Nguyên vui mừng khôn xiết, bên tai vang lên một tiếng hừ lạnh, mang theo một ý cười miệt thị. Cô hoảng sợ nhìn Người Rắn đang quấn lấy mình, giờ phút này, khuôn mặt yêu nghiệt của hắn lại bình tĩnh đến đáng sợ.

"Phanh! Phanh!"

Tiêu Trì bắn mấy phát súng lên trời, đó là lệnh triệu tập ca nô, từ hướng của anh nhìn đến, chỉ có thể thấy Lục Nguyên đang bị một nam nhân tóc dài ôm vào trong lồng ngực, anh thậm chí còn không nhìn được biểu tình của hai người, nhưng anh biết rõ, Lục Nguyên đang chờ anh đến cứu.

Rất nhanh, mấy chiếc ca nô từ phía tây nhanh chóng lái tới, binh lính mang võ trang hạng nặng nhắm họng súng ngay trên mặt biển. Người rắn cuối cùng cũng buông lỏng cái đuôi quấn lấy Lục Nguyên, sau đó gắt gao ôm thân hình nhỏ xinh của cô trong ngực, bắt đầu hướng vực biển sâu bơi xuống.

Tiêu Trì đỏ mắt nhảy lên thuyền chỉ huy tức tốc đuổi theo, súng trong tay vài lần nhắm vào đường đi của người rắn, trước sau không có bóp còi súng, bởi anh thật sự không thể xác định được, có thể làm bị thương Lục Nguyên hay không.

"Dưới tình huống không thể xác định cô Lục có an toàn hay không, bất cứ ai cũng không được nổ súng!"

Cứ như vậy, bọn họ đã rơi vào thế bị động, trơ mắt nhìn Lục Nguyên bị người rắn bắt đi, chỉ có thể theo sát cả 2, tìm kiếm thời gian thích hợp, bắn chết súc sinh đáng giận kia.

Đúng vậy, Tiêu Trì đã cùng Người Rắn rượt đuổi qua, khi Người Rắn to lớn xẹt qua mặt biển, anh đã xác định được hắn chính là giống loài mới mà họ đang tìm kiếm bấy lâu nay!

Đừng quên vote và cmt nha ^^

Thông báo nhẹ: Mng ơi trước khi edit bộ này mình ko hề biết là có người đã edit bộ này rồi đâu huhu ><, sau khi biết được mình đã tìm đến bạn đó và có hỏi xin reup á. Mà bạn đó nói bạn đó còn phải beta lại và có nói là sẽ xong sớm thôi. Nhưng sau khi đọc qua văn edit của bạn ấy thì Va thấy ko hợp lắm với văn phong của mình *tui hong chê hay gì nha mng, just ko hợp* >< nên thôi, tui tự edit nha ^^, nếu các nàng muốn đọc thì có thể qua nhà bạn ấy đọc. Nhưng nói trước là mình vẫn sẽ ôm edit đến khi hoàn bộ này nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip