Chương 11: Across the Universe
Daniel tỉnh dậy trên giường một lần nữa, và trong vài giây, tim anh rơi thụp xuống đất. Mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng sàn gỗ sáng màu và đồ nội thất tối giản có chiếc giường màu trắng làm trung tâm.
Có phải mình vừa mơ không? Daniel nhón chân vào chính mình. Là nó quá hoàn hảo để là sự thật?
Anh có thể cảm thấy tiếng cổ họng mình nổi lên vì đêm qua có lẽ quá thực. Anh đã nói với Jihoon rằng anh yêu cậu ấy và Jihoon đã nói rằng cậu cũng yêu anh. Và mọi thứ sau đó là một vệt mờ – nước mắt, nụ hôn, sự nhẹ nhõm ở lồng ngực, những nụ hôn và nụ hôn suốt đêm khi mà anh không phải cô đơn trong từng ấy năm khi ngủ.
Nhưng bây giờ có một khoảng trống bên cạnh anh và không có gì trong số đó đã xảy ra sau tất cả. Daniel ra ngoài để theo dõi không gian và vẫn còn ấm, điều đó làm anh giật mình đến tư thế ngồi.
"Chào buổi sáng?" Jihoon gọi từ cửa ra vào, mặc quần áo hôm qua.
Daniel chớp mắt và chớp mắt lần nữa, để chắc chắn rằng anh không ngủ.
"Nhéo anh đi," Daniel nói, đưa tay ra. Jihoon trông có vẻ bối rối nhưng dù sao cũng nở một nụ cười dịu dàng, leo lên giường của Daniel và đưa tay ra để véo anh. Tuy nhiên, thay vì véo, Jihoon chỉ đơn giản là túm lấy Daniel và quấn những cánh tay mạnh mẽ đó quanh eo cậu, vùi mặt vào tóc Daniel.
"Em ở ngay đây," Jihoon mỉm cười, vuốt ve mái tóc rối vì ngủ. "Em đã nói với anh, em sẽ không đi đâu hết."
Daniel ôm chặt lấy Jihoon và siết chặt cậu trong vòng tay.
"Vậy thì quay lại đi," Daniel thì thầm sau vài phút chỉ ôm Jihoon bên cạnh. "Anh nhớ khi có em xung quanh. Anh nhớ khi làm việc với em "
Jihoon cắn môi khi cậu rơi nước mắt và ngồi trên giường, đối mặt với Daniel. "Em không thể."
Daniel đau đớn trong tích tắc, trước khi hỏi, "Có phải vì ... bạn tr-"
"Cậu ấy không phải bạn trai em," Jihoon đảo mắt khi cậu nép mình vào vòng tay của Daniel. "Anh làm trái tim em tan vỡ nên anh tốt hơn hết phải chịu trách nhiệm và không bao giờ để em đi đi."
Daniel gật đầu một cách nghiêm túc, và Jihoon cười khi thấy Kang Daniel đáng yêu như thế nào khi anh không cố gắng để trông giống chiếm hữu.
"Em sẽ quay lại trường luật," Jihoon tuyên bố khi cậu nắm lấy tay Daniel và xoa nhẹ những ngón tay của anh lên những đốt ngón tay của người đàn ông cao hơn. "Bởi vì nếu em muốn trở thành một đối tác với anh, một đối tác thực sự, em không thể thành cái bao cát mà mọi người vẫn nghĩ em là thư ký được."
Daniel nhìn vào mắt Jihoon và đưa tay cổ vũ nhẹ.
"Vậy thì anh sẽ ở bên em suốt chặng đường," Daniel mỉm cười, nghiêng người về phía trước để đặt một nụ hôn lên trán của Jihoon. "Anh không đợi được."
Jihoon nhắm mắt lại. Đây là một giấc mơ giống như giấc mơ trở thành sự thật, một phần thưởng vàng sau một chặng đường dài đuổi theo cầu vồng – nhưng vẫn còn một điều cần phải giải quyết.
"Nhưng trước bất cứ điều gì khác,"Cậu nói, đứng dậy và ném cho Daniel một cái nhìn nói rằng anh cũng nên sẵn sàng. "Anh có một vụ án để chiến thắng."
***
Daniel bước vào văn phòng của mình và thấy Seongwoo và Woojin đã tình cờ trò chuyện bên trong.
"Thành thật mà nói, Daniel," Seongwoo giơ tay lên trong lời phàn nàn. "Làm thế nào mà Boa có thể chịu đựng cách cậu bước vào phòng khi mọi người chuẩn bị nghỉ ăn trưa chứ?"
"Tôi mang lại nhiều tiền hơn tất cả những người làm việc từ 9 đến 5 giờ cộng lại", Daniel trả lời mà không bỏ lỡ một nhịp nào. "Và tôi tình cờ thực sự, thực sự – đẹp trai."
Woojin bịt miệng cười ở bên cạnh.
" Thế Woojin đang làm gì ở đây vậy?" Daniel hỏi, nghiêng đầu về phía Seongwoo.
"Ông chủ của cậu ấy đã cho tôi mượn cậu ấy," Seongwoo nhún vai. "Anh chàng Minhyun đó không tệ đến thế – chưa kể còn rất đẹp trai."
Woojin lại bịt miệng cười. "Chúng ta có thể ngừng nói về những người đẹp trai và bắt đầu nói qua về kế hoạch xóa sổ tên kia không?"
Woojin đưa một tờ giấy cho Daniel và người luật sư quét qua, Seongwoo và Woojin chờ phản ứng.
"Làm thế nào mà cậu nghĩ ra tất cả những điều này?" Daniel nhướn mày.
"Đó là ý tưởng của Jihoon, nhưng cậu ấy không có dữ liệu để làm việc," Seongwoo ngả người ra sau, và Daniel cảm thấy sự tự hào đang chảy ngược lên từ trong ngực. Jihoon thành thật mà nói còn hơn cả một thư ký pháp lý, theo nhiều nghĩa khác nhau. "Vậy nên tôi và Woojin đã làm tất cả những thứ cậu cần. Nói về việc đó, Jihoon đâu rồi?"
"Đang làm việc rồi," Daniel cười rạng rỡ.
"Chúng tôi đã sắp xếp cuộc gặp với Lee tối nay", Woojin đưa toàn bộ hồ sơ vụ án cho Daniel khi Seongwoo nói, "Gửi tên này về nhà đi, Kang Daniel."
"Dìm chết tên khốn đó đi," Woojin thêm vào.
Daniel nhìn Woojin và Seongwoo để chia tay trước khi anh cười nhếch mép. "Cái tên chết tiệt đó sẽ không biết có gì đang đợi mình đâu."
***
"Kang," Lee Hyun mỉm cười khi anh ta bước vào phòng họp lúc 9 giờ tối. "Tôi không mong đợi cậu sẽ đến đây nhanh chóng." Anh ta dừng lại rồi nói, "Đợi đã, tôi đã mong. Cậu thực sự có gì đó với thư ký của cậu, đúng không?
"Tôi không ngờ được anh là một tên khốn không có xương sống như vậy", Daniel trả lời khi Lee ngồi xuống chỗ anh, lườm người đàn ông với đôi mắt đăm chiêu trước khi búng ngón tay. "Oh chờ đã, tôi đã ngờ đấy."
"Không cần lên tiếng sủa," Lee trả lời lạnh lùng, nở một nụ cười nói rằng anh chắc chắn sẽ khóa Daniel sau song sắt. "Giữ thái độ đó trong tù và cậu đang trong thời gian khó khăn."
"Chỉ có điều là anh ấy sẽ không đi tù theo một cách tàn nhẫn nào đó mà anh muốn," Jihoon bước vào phòng họp với một đống thư mục trong tay và sải bước tới chỗ ngồi bên cạnh Daniel. Jihoon có mái tóc được tạo kiểu và mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn trông giống như nó có một vài kích cỡ quá lớn, và nhét vào một chiếc quần màu xám.
"Đây chẳng phải cậu thư ký bé nhỏ hoàn hảo hay sao," Lee chào, nhìn Jihoon từ đầu đến chân. "Nghĩ rằng cậu sẽ là gót chân Asin của Kang Daniel chứ."
"Tôi rất muốn nhét gót chân của tôi xuống cổ họng anh lắm," Jihoon trả lời khi cậu nhìn thẳng vào mắt Lee Hyun. "Nhưng tôi sẽ cho những anh chàng trong tù làm việc đó cho tôi."
"Xin lỗi, cái gì cơ?" Lee ngồi dậy.
"Đúng vậy," Daniel can thiệp, ngả người về phía trước. "Chúng tôi đang đệ trình một vụ kiện chống lại anh, và lần này, chúng ta không chỉ nói chuyện 20 năm tù đâu."
Lee chế giễu. "làm như cậu có bất kỳ bằng chứng cho điều đó không bằng."
"Khai man", giọng nói của Jihoon trở nên lạnh lẽo khi cậu ném một tập tin trên bàn, và cậu tiếp tục ném một tập tin mỗi từ cậu nói nói – mỗi một tội đã được gõ trên máy vào ngày hôm trước. "Gian lận, tham ô, các loại trọng tội khác."
"Kể cả ngủ với người phụ nữ khác sau lưng vợ", Daniel nói thêm. "Nếu như anh đi thêm bước nữa, chúng tôi sẽ buộc phải sỉ nhục anh đấy."
"Không đề cập đến lịch sử quấy rối các luật sư khác vào một số hình thức pháp lý nào đó", Jihoon kết thúc khi cậu ném một thư mục đặc biệt dày lên trên đống tài liệu đã có. "Chọn tội của anh đi, Lee."
Khuôn mặt của Lee trở nên trắng bệch. "Cậu không có bằng chứng về điều này! Đây – tất cả đều là phỏng đoán, " Anh ta thốt lên.
"Ồ?" Daniel nhướn mày khi nhấc điện thoại lên. "Nhưng chúng tôi đã liên lạc với các nhân chứng, và tại thời điểm này, một trong những cộng sự của chúng tôi đang trên đường nộp lệnh bắt giữ anh. Tôi chỉ cần gọi cho anh ấy một khi anh đã chọn xong tội mà anh muốn vào tù."
"Các người điên rồi! Tôi chưa từng tham gia lừa đảo hay trọng tội! "Lee đứng dậy, phòng thủ và vệt đỏ hiện lên má. "Tôi chỉ từng giả mạo bằng chứng để đưa những kẻ khốn kiếp như cậu vào tù!"
"Và anh đã bao giờ thành công trong việc đưa những kẻ khốn kiếp như tôi vào tù với chiến thuật ngầm của mình chưa?" Daniel nhếch mép, nghịch ngợm với chiếc cà vạt màu đỏ tía. Anh đang lên kế hoạch để giành chiến thắng ngày hôm nay.
"Tất nhiên rồi!"
"Chà, tôi đoán đó là tất cả những gì chúng ta cần nghe," Jihoon mỉm cười ngọt ngào với Daniel, xoay ghế để đối mặt với anh.
"Đó là tất cả những gì tòa án cần," Daniel mỉm cười đáp lại, và Lee trông ngơ ngác.
"Ý cậu là gì?" Anh ngắt lời. Jihoon nở một nụ cười nhỏ khi cậu đứng dậy và đi về phía Daniel, trước khi đưa tay xuống và kéo áo khoác của Daniel, mở nó ra để lộ những gì bên trong. Có những thiết bị nghe được gắn vào ve áo của anh ấy, và họ đã ghi lại toàn bộ trao đổi.
"Mọi câu thừa nhận tội lỗi được truyền đến một đối tác cao cấp ở phòng bên cạnh," Jihoon giải thích, nghỉ ngơi trên ghế của Daniel. "Tôi nghĩ thế là đủ để tống bất cứ ai vào tù, anh không nghĩ vậy sao, Daniel?"
"Anh rất thích nhìn thấy anh ta bị ngồi sau song sắt," Daniel mỉm cười khi Jihoon nhìn vạt áo của anh thả xuống.
Lee trắng bệch như tờ và đổ mồ hôi như suối. Cuộc trao đổi này không được đi theo cách này.
"Vì vậy, tôi có nên gọi cái trò lừa bịp chết tiệt của anh là giao dịch nội gián," Daniel nói như vậy, hầu như không nhìn lên người đàn ông mặt đỏ tức giận trước mặt anh. "Hoặc là anh sẽ mang cái khuôn mặt đó đến một nơi tôi không bao giờ thấy nữa."
Lee nghiến răng khi anh rời phòng và lao vào hành lang trống rỗng. Anh ta rút hồ sơ vì nó quá nhiều rủi ro.
"Lee," Daniel đi theo hành lang, gọi anh ta với một chồng giấy tờ. "Tôi nghĩ là anh bỏ quên gì đó đây này."
"Thằng khốn," Lee gầm gừ, rút tay lại để đấm vào người Daniel. Anh ta cảm thấy một bàn tay dừng cánh tay mình, theo sau là một tác động mạnh vào mũi khiến anh ta quay trở lại và ngã xuống đất. Anh ngước lên và thấy Jihoon đang đứng trước mặt Daniel – và anh không ngờ khuôn mặt đó lại có thể tung ra cú đấm như vậy.
Lee xoa quai hàm khi đứng dậy từ sàn trải thảm. "Đây là sự sỉ nhục!"
"Không, đó chỉ là một lời cảnh báo, đồ khốn chết tiệt," Jihoon hét lên, bắn từng lời dao găm vào luật sư lúng túng trước mặt cậu.
"Lần sau nếu anh muốn động đến anh ấy, thì bước qua xác tôi đã," Jihoon đe dọa khi cậu ngửa đầu ra và bẻ khớp ngón tay trong khi lườm Lee bằng đôi mắt lờ đờ. "Tin tôi đi, lần sau sỉ nhục sẽ không nhẹ như thế này đâu."
Lee lườm hai người trước khi nhanh chóng chạy tới thang máy.
"Anh vẫn không biết sao lại có kế hoạch để anh ta đi như vậy," Daniel đăm chiêu khi đứng cạnh Jihoon và quàng tay qua vai cậu – dùng cậu làm tay vịn. Jihoon cho phép anh làm như vậy.
"Ai nói em có ý định để anh ta đi?" Jihoon ho khan khi cậu khoanh tay trả lời. "Em đã ghi âm phát trực tiếp đến đồn cảnh sát. Họ nên đến bắt anh ta bất cứ lúc nào. "
"Em thực sự nghĩ về tất cả mọi thứ," Daniel ngạc nhiên nhìn Jihoon. Jihoon đột nhiên chui vào bên trong áo khoác của Daniel và trong một tích tắc, Daniel phải quay đầu lại và mọi người khác đang xem – nhưng không có ai đi bộ xung quanh vào buổi tối muộn. "Jihoon!"
"Bình tĩnh, em vừa tắt thiết bị ghi âm," Jihoon cười nhăn nhở. "Không thể để bên kia nghe thấy được."
"Nghe thấy ..." Daniel bắt đầu, trước khi Jihoon kéo cà vạt anh xuống khóa môi anh bằng một nụ hôn. Jihoon đã lợi dụng thực tế là miệng của Daniel đã mở và nhanh chóng hôn sâu, bàn tay của Daniel cúi xuống thắt lưng để giữ cậu lại gần hơn. Anh không nghĩ rằng chiến thắng có vị rất giống Jihoon, và anh nghĩ rằng mình có thể quen với điều này cũng như đánh giá cao việc Jihoon quấn cả hai tay quanh cổ anh.
Jihoon mỉm cười vào nụ hôn khi cậu cảm thấy cánh tay Daniel không ngừng điều chỉnh trên thắt lưng và quyết định trêu chọc chàng trai lớn tuổi hơn. Miệng Daniel theo bản năng, và anh bĩu môi với Jihoon vì anh chưa nếm đủ. Jihoon nháy mắt – và Daniel cảm thấy rùng mình xuống sống lưng khi Jihoon quay lại với một vết cắn thô ráp ở môi dưới, phát ra tiếng rên khe khẽ từ Daniel.
"Đồ lươn lẹo này," Anh gầm gừ, luồn tay vào túi quần sau của Jihoon trước khi kéo nó về phía anh. Đến lượt Jihoon thở hổn hển. Cậu nhìn chằm chằm vào Daniel và nghiến răng lại, đôi môi chiếm lấy Daniel một lần nữa vào một nụ hôn.
Daniel đẩy Jihoon vào tường, những thanh gỗ thẳng đứng đam sâu vào lưng chàng trai và rên rỉ khi Daniel bắt đầu hôn vào cổ cậu.
"Ehem," Giọng nói của Seongwoo đến từ bên ngoài, cười toe toét khi anh đi qua và Woojin theo sau. "Tôi biết chúng ta vừa thắng, nhưng cậu không thấy tôi và Woojin đi vào à."
Jihoon và Daniel tách ra cho hai người đi ngang qua, và Jihoon bắn một cái nhìn đầy cảm kích cho họ. Giống như Seongwoo đã trêu chọc và sự cộc cằn của Woojin – đây là kết thúc có hậu mà họ muốn thấy dù sao đi nữa.
Woojin đảo mắt, "Ugh, chọn một căn phòng chết tiệt nào đó đi."
Jihoon nhìn Daniel và đợi cho đến khi Seongwoo và Woojin ra khỏi phạm vi.
"Phòng tài liệu?" Jihoon hỏi khi cậu chớp mắt nhìn Daniel.
Đôi mắt của Daniel mở to và anh cảm thấy tai mình đang đỏ dần.
"Phòng tài liệu," Anh gật đầu.
Jihoon dẫn đường khi họ tránh những ánh mắt của những người đang làm ca đêm ở văn phòng công ty.
"Anh đã bao giờ nói với em rằng anh nghĩ em trông cực kì nóng bỏng khi em nổi điên chưa?" Daniel trêu chọc khi anh đi bên cạnh Jihoon.
"Em đã bao giờ nói với anh rằng em luôn muốn vật anh lên bàn mỗi khi anh làm phiền em chưa?" Jihoon quay lại.
"Cục súc," Daniel trả lời, cười toe toét.
***
"Khi mình tìm thấy cậu ta, mình sẽ bóp cổ cậu ta," Jisung nheo mắt khi anh đi dạo quanh văn phòng. Chiếc Aston Martin của Daniel vẫn còn ở bãi đậu xe nên anh đoán rằng đối tác vẫn đang làm việc ở đâu đó – và đó là một đứa trẻ to lớn đó vẫn còn nợ anh một số hồ sơ vụ án. Một lần nữa.
Anh thực sự nên tin tưởng vào hồ sơ vụ án quan trọng của mình với Kang Daniel.
Jisung đã quét sạch toàn bộ văn phòng, và chỉ còn lại một phòng trong toàn bộ tầng mà anh đã không bước vào. Không phải kể từ sự cố đó vài tuần trước.
Nhưng sau đó, một lần nữa, Jihoon không còn làm việc tại văn phòng. Jisung cười toe toét khi đi đến phòng tài liệu.
Anh dừng bước khi nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong trước khi xua nó đi.
"Không, không, không, cái đó sẽ không có tác -" Jisung nói khi anh xoay núm cửa và để mình vào – chỉ nghe thấy tiếng Jihoon thở hổn hển theo sau tiếng rên rỉ khó thở, và nó phát ra tiếng Jisung rằng đây không phải là tiếng khoan "Chết tiệt."
Daniel và Jihoon quay lại trước ngưỡng cửa, sự ngạc nhiên được viết trên khuôn mặt của họ. Jihoon đang nghiêng về phía trước trên bàn, áo sơ mi mở ra một cách ngớ ngẩn để lộ một vệt đỏ xuống cổ họng và trên xương quai xanh, những ngón tay nắm chặt ở các góc của bàn; trong khi tóc của Daniel thì rối tung như thể nó đã bị kéo theo cách này và điều đó, sự lãng quên trên sàn nhà và dấu vết của son dưỡng môi anh đào của Jihoon trên hàm của anh ấy.
"Tại sao lại là tôi?" Jisung lùi lại và đóng sầm cửa lại, và anh nhanh chóng rời đi trong nỗ lực thoát khỏi hình ảnh mà giờ đây anh phải tẩy nó khỏi não. "Tại sao lại là tôi, tại sao lại là tôi, tại sao lại là tôi ..."
Hai người đàn ông trẻ hơn đóng băng khi họ lắng nghe tiếng bước chân của Jisung biến mất.
"Sao anh lại dừng," Jihoon rên rỉ khi cậu cố gắng kéo Daniel xuống để hôn.
"Anh có nên-," Daniel lẩm bẩm, cúi người xuống để anh thở xuống cổ Jihoon. "Anh có nên đi theo anh ấy?"
"Em sẽ giải quyết sau," Jihoon cắn môi vì thành thật mà nói, còn bao nhiêu phiền nhiễu nữa trước khi cậu thật sự hài lòng? "Hãy để cả văn phòng biết rằng anh có tất cả mọi thứ của Park Jihoon."
"Em không cần phải thấy họ hàng ngày," Daniel giả vờ rên rỉ, nhưng dù sao cũng cắn vào Jihoon. "Anh vẫn là một đối tác cao cấp ở đây."
"Tại sao chúng ta không," Jihoon liếm môi khi cậu thở hổn hển trên da Daniel. "Tại sao chúng ta không tiếp tục điều này trong xe?"
Daniel dừng lại một lúc và Jihoon gần như sợ rằng mình đã làm tuột mood.
"Lần đầu tiên anh lái chiếc Aston Martin, nhưng thay vào đó em muốn lái anh?" Daniel nhướn mày khi anh cười nhếch mép với Jihoon và chàng trai trẻ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Cậu nên quen nói chuyện với Daniel như thế này nhưng nó thường được coi là một trò đùa và không phải là thứ chỉ xảy ra trong vài phút.
"Cuối cùng anh cũng cho em đi chiếc Aston," Jihoon đấm vào ngực Daniel, tiếng ầm ĩ từ chàng trai cao hơn phát ra khi cậu nhảy xuống từ vị trí của mình và kéo tay của Daniel. "Em đang cố cưỡi cả hai cùng lúc đây, vậy nên im miệng và đi đi," Jihoon gầm gừ, cố che đi sự bối rối của mình.
"Chết tiệt," Daniel chậc lưỡi khi anh dừng bước, cũng ngăn Jihoon bước thêm.
"Gì vậy?" Jihoon rít lên, thiếu kiên nhẫn và bất cần. Cậu gần như đóng dấu chân vì cậu thực sự không có thời gian cho việc này ngay bây giờ.
"Anh sẽ làm học sinh trong xe của mình." Đôi mắt của Daniel sáng rực lên khiến Jihoon phải suy nghĩ lại nếu cậu đnag hẹn hò với một người thương thuyết lôi cuốn hoặc một người đàn ông chưa trưởng thành. "Cái đó nghe thật nóng bỏng."
"Anh làm như điều đó nghe thật bất hợp pháp," Jihoon đảo mắt, nhưng cậu không thể kìm nén nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Đó là điều vui nhất nếu như anh không phải phá luật," Daniel cười toe toét trước khi quấn chặt tay với Jihoon để kéo anh ra khỏi văn phòng vào thời gian kỷ lục.
Còn 1 chương cuối nữa thôi nên là mai up luôn nha, iu thưn mọi ngừi và Game in game sắp xong chương tiếp rồi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip