Quyển 3 chương 76: Kết thúc (Hết quyển 3)
Tán gẫu cái quần què! Ông đây tưởng anh hồn lìa khỏi xác rồi chứ! Tôi ném cho Bạch Khai điếu thuốc rồi nói, hình như bọn chúng không muốn giết người, anh mới hôn mê là mấy thứ dơ bẩn đều biến mất.
Ồ? Bạch Khai tỏ ra khó tin, y không hút thuốc, hình như vì quá khát nước nên y vùi mặt vào chậu nước húp mấy ngụm, sau đó mới nói, không thể nào! Rõ ràng bọn chúng đã quyết định liều mạng rồi, có thể phía dưới xảy ra vấn đề, chúng ta đi xem.
Dứt lời y liền tập tễnh đẩy cửa bước ra, tôi chỉ sợ y ngã từ trên cầu thang xuống, bèn lập tức chạy qua đỡ.
Tránh ra! Bạch Khai đẩy tay tôi, tấm lòng hiếu thảo của anh thì tôi nhận!
Ngoài hành lang tĩnh lặng đến đáng sợ, hai chúng tôi cố gắng thả nhẹ bước chân, từng bóng đèn cảm biến trên đầu sáng lên. Chúng tôi lặng lẽ xuống lầu, cửa nhà dưới đang mở. Xã hội hiện đại đã chẳng còn giống thời trước, láng giềng không thân thiện như xưa, tôi thậm chí còn không nhớ nổi hàng xóm tầng dưới của mình là ai. Bên trong khe cửa không lọt ra tia sáng nào, Bạch Khai xoa tay rồi chậm rãi đẩy cửa ra, một mùi hương nồng nặc lập tức ập thẳng vào mặt chúng tôi. Bạch Khai giơ tay chỉ vào bản thân mình, ý là thấy tôi nói đúng chưa?
Tôi gật đầu bước vào theo Bạch Khai. Sau một chốc do dự, Bạch Khai bật công tắc đèn. Cảnh vật trước mắt khiến tôi sững sờ, chỉ thấy trong phòng khách nằm la liệt vài người, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, chừng như đã hôn mê bất tỉnh.
Quanh phòng bày đủ lư hương lớn nhỏ nhưng đã được dập tắt. Ở chính giữa đặt một chậu than đã tàn, bên trong đầy tro đen, có lẽ trước đó đã thiêu rụi thứ gì.
Bạch Khai dùng mũi giày đá vào một người, thấy người nọ không phản ứng, y bèn cúi xuống quan sát khuôn mặt đối phương.
Tiểu Khuyết, anh xem thử có quen biết gã này không?
Tôi cúi đầu nhìn, đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, tuổi tác trên dưới 30. Tôi lắc đầu hỏi lại, anh biết không?
Bạch Khai không đáp mà đi thăm dò những phòng khác, sau đó mới trả lời, có người đã giúp chúng ta.
Bấy giờ tôi mới hiểu ra vì sao ban nãy mọi thứ đều dừng lại. Gian phòng này có phong cách trang trí khác xa với nhà tôi, trông rất cũ kỹ như vào thập niên 2000. Dựa vào điểm này, tôi có thể đoán được chủ nhà không phải người trẻ tuổi, ít nhất cũng hơn 40 rồi.
Tôi nhìn từng khuôn mặt nằm trên đất, nhưng không có ai quá già, hiển nhiên bọn họ đều không phải là chủ nhà.
Tôi hỏi, bạn anh đến giúp đỡ à?
Bạch Khai lắc đầu, vừa lục tìm túi áo của đám người kia vừa đáp, chiêu thức của người này rất lợi hại, gọi tất cả ma quỷ quay về chỗ này để xử lý toàn bộ người ở đây.
Lẽ nào là Vạn Cẩm Vinh? Hắn còn muốn tôi ăn tro cốt, chắc chắn không thể để tôi chết được. Tôi tiện tay cầm lấy một quả táo trên bàn, nhưng ngửi thấy toàn mùi đốt vàng mã nên đành bỏ xuống lại.
Đưa tôi quả táo! Bạch Khai vươn tay ra, đi nào, chúng ta lên lầu nhìn xem.
Tình hình trên lầu giống hệt như ở dưới, cánh cửa chỉ khép hờ, hai chúng tôi biết căn nhà này đã được xử lý xong, bèn nghênh ngang đẩy cửa tiến vào. Trong phòng khách chỉ có hai người nằm trên sàn, không thấy lư hương đâu cả, chỉ thấy mấy tảng đá lớn đè lên thứ gì đó trông như lá bùa.
Đồ trang trí trong nhà không hề rẻ tiền, cả căn nhà thoạt nhìn cổ kính nhưng không lạc hậu, ngược lại còn toát lên phong thái đặc biệt khiến tôi phải ngoái nhìn thêm mấy lần. Chắc hẳn tiền trang hoàng khá đắt đỏ.
Bạch Khai lật xem hai người nằm trên đất như thường lệ rồi vào phòng nhìn quanh một lượt. Tôi không vào theo y, trong nhà này chẳng có mùi vàng mã nên tôi cũng yên tâm phần nào. Tôi châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống sô pha, trong lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ có ai báo cảnh sát thật, chúng tôi có mười cái miệng cũng không giải thích được tình hình cả trên lẫn dưới lầu.
Tiểu Khuyết, anh vào đây. Bạch Khai bỗng kêu tôi, đồng thời đèn phòng trong cũng sáng lên. Tôi bước vào, tưởng đâu Bạch Khai thèm thuốc nên hỏi mượn tôi.
Tôi hoảng hồn nhìn Bạch Khai đứng trước một cái tủ quần áo, nhưng nhìn kỹ mới thoáng bình tĩnh lại, đây chỉ là một cái tủ quần áo bình thường theo phong cách Trung Quốc mà thôi.
Bạch Khai nhướng mày mở tủ quần áo ra, thứ này không quá cũ kỹ, khi kéo mở rất nhẹ nhàng.
Tôi tiến lại nhìn, phát hiện bên trong treo khá nhiều quần áo.
Anh làm gì vậy? Thích bộ nào à? Bạch Khai tự dưng gọi tôi vào đây làm tôi hơi khó chịu.
Anh nhìn kỹ đi, mấy bộ quần áo này có quen mắt không? Bạch Khai lấy một bộ rồi ném cho tôi.
Tôi cầm quần áo lên nhìn, cả người chợt đờ ra. Đây là một chiếc áo kiểu Trung Quốc, hơn nữa không phải là kiểu dáng thường thấy. Mẹ nó, chính là loại Tần Nhất Hằng thường mặc đây mà, hắn còn đặt may riêng nữa!
Đầu tôi như muốn nổ tung, lục tìm được rất nhiều bộ quần áo có kiểu dáng tương đồng trong tủ.
Bạch Khai nói, đừng tìm nữa, không có người bên trong đâu. Tôi bảo anh thiếu tâm nhãn thật đấy, Tần Nhất Hằng sống trên tầng mà anh cũng không biết sao?
Tôi ngơ ngác nhìn Bạch Khai, nói thật, bây giờ tôi chẳng biết làm gì ngoài ngơ ngác nhìn y.
Thời gian qua, vì để tìm được đáp án, thậm chí có thể nói là vì tìm được Tần Nhất Hằng, tôi đã gần như chạy khắp cả Trung Quốc. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ được hắn lại sống ngay trên lầu nhà tôi.
Bạch Khai thở dài, hiện tại tôi đã hiểu vì sao gạch lại ở nhà anh. Hóa ra tên đó vẫn luôn trông chừng ở đây, đương nhiên không sợ người khác tới trộm. Nếu không phải lần này chúng ta tìm ra gạch, sợ rằng hắn vẫn còn chơi trò mèo vờn chuột với anh!
Tôi không để ý Bạch Khai nữa, chỉ vội vàng lật tung cả căn nhà lên xem xét, khắp nơi đều lưu lại dấu vết chứng tỏ có người sinh sống, hơn nữa thời gian cách đây chưa lâu, trong tủ lạnh còn khá nhiều thức ăn có ngày sản xuất rất gần. Cuối cùng tôi đờ đẫn ngả người xuống sô pha, sau khi nhìn quanh một vòng, tôi đã hiểu được vì sao khi mới vào nhà đã cảm thấy nơi này trang trí vô cùng bắt mắt, thì ra là do chính tay Tần Nhất Hằng lựa chọn.
Tôi ngẫm lại, tôi dọn khỏi đây đã được một thời gian dài, ký ức trước kia thật sự quá mơ hồ, mà tôi không phải lúc nào cũng ở nhà, cho dù có vắt óc suy nghĩ thì cũng vô ích. Tôi chỉ cảm thấy bản thân mình như một kẻ ngốc, có lẽ đúng như Bạch Khai nói, tôi chính là một tên ngốc mà.
Bạch Khai châm một điếu thuốc rồi vỗ vai tôi. Tiểu Khuyết, anh đừng suy sụp quá, chỉ số thông minh của anh vẫn còn cứu vãn được. Anh thử nghĩ xem, không phải hiện tại Tần Nhất Hằng đã chạy mất rồi sao? Điều đó chứng tỏ chúng ta đang chiếm thế chủ động. Chắc chắn hướng đi bây giờ của Tần Nhất Hằng nằm ngoài kế hoạch của hắn, một khi mọi chuyện đã chệch khỏi kế hoạch, người chu đáo đến mấy cũng sẽ có sơ hở.
Tôi gật đầu, Bạch Khai nói đúng, nhưng tôi bỗng nhiên cảm thấy cứ truy đuổi thế này đúng là nực cười.
Bạch Khai mặc vào áo khoác mà Tần Nhất Hằng để lại, sau đó cũng đưa cho tôi một cái. Đêm nay chúng ta đều là Tần Nhất Hằng, Tiểu Khuyết, anh cứ yên tâm ôm quần áo mà ngủ một giấc thật ngon, đám người này chưa chết đâu, anh khỏi cần lo.
Bạch Khai kéo tôi về nhà.
Mọi thứ hỗn loạn giống như những cảm xúc trong lòng tôi, dù nằm trên giường nhưng tôi chỉ thấy trời đất đang quay cuồng. Mãi mà không chợp mắt được, tôi lại nghe thấy tiếng ngáy rung trời của Bạch Khai, thế là tôi khỏi ngủ luôn. Đến khi bình minh lên, tôi đã suy nghĩ tới một việc, nếu Tần Nhất Hằng vẫn luôn ở đây trông chừng gạch, vậy thì nhất định hắn phải chờ tôi dọn đi rồi mới chuyển đến. Bây giờ gạch đã lộ ra, chắc hẳn hắn phải tới lấy đi, nếu tôi dứt khoát thủ sẵn ở đây, có lẽ sẽ gặp được hắn.
Bạch Khai ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy, hai chúng tôi bèn ăn cơm hộp, sau đó tôi mới nói suy nghĩ của mình cho y.
Bạch Khai tán thành với tôi, nhưng hắn nói thêm rằng, nếu Tần Nhất Hằng phải tới đây lấy gạch, cho dù là y cũng không thể ngăn được. Thay vì tốn thời gian ở chỗ này mà mất cả người lẫn gạch, chi bằng nắm chắc bên phía Vạn Cẩm Vinh thì hơn. Mục tiêu cuối cùng của Tần Nhất Hằng cũng quy về một mối thôi.
Tôi cân nhắc hồi lâu, những gì Bạch Khai nói không sai, nhưng tôi chưa buông bỏ được căn nhà này. Cuối cùng tôi quyết định sắp xếp cho nhân viên của tôi dọn vào đây ở, yêu cầu anh ta gặp phải bất cứ chuyện gì thì lập tức báo cho tôi biết. Dù sao việc này cũng đầy rẫy nguy hiểm, mặc dù tôi không nói cho nhân viên biết, nhưng lương tâm tôi vẫn bị cắn rứt, lỡ như Tần Nhất Hằng ra tay tàn nhẫn một chút thì có thể mất mạng chứ chả chơi. Sau cùng tôi đành tăng gấp ba tiền lương cho nhân viên, vậy mới cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
Dọn dẹp lại tòa nhà cũng mất khá nhiều sức, còn đám người nằm la liệt ở tầng trên tầng dưới thì được Bạch Khai gọi điện báo cảnh sát. Bên phía cảnh sát xử lý thế nào tôi không rõ, miễn sao không liên quan đến tôi là được. Chuyện này coi như xong xuôi.
Mấy ngày tiếp theo, lúc rảnh rỗi tôi vẫn sẽ quay lại nhà cũ. Tro cốt thì vẫn phải ăn như thường lệ, nhưng tôi không mua nhà nữa. Đến tận hai tuần sau, một đêm nọ Bạch Khai bỗng gọi điện đến đánh thức tôi. Lúc bắt máy tôi còn hơi mơ màng, chỉ nghe Bạch Khai nói, mau dậy đi, Vạn Cẩm Vinh bảo thời gian không còn kịp rồi, bây giờ chúng ta phải xuất phát ngay!
----------------------------
Sau khi thức trắng hai đêm, lại đột ngột đứng dưới ánh nắng mặt trời, con người ta sẽ dễ bị choáng váng.
Tay cảnh sát kịp thời đỡ lấy tôi. Tôi lên xe của anh ta, xe chạy băng băng trên con đường lớn xuyên qua thành phố.
Đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, chúng tôi bị kẹt xe trên đường khá lâu, tôi tranh thủ đánh một giấc mới thấy đỡ nhức nửa sau đầu. Những chuyến đi như thế này tôi đã trải qua không biết bao nhiêu lần, ngồi nhìn xe cộ vun vút qua cửa sổ, tôi lại nảy sinh cảm giác trống rỗng như thể toàn bộ thế giới này chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Nửa tiếng sau, chúng tôi dừng xe ở một địa khu nửa đô thị hóa (chú thích: là một khu vực đang quá độ, gồm cả đất thành thị và đất nông thôn). Nơi này có mật độ dân số dày đặc, rất nhiều công nhân nghèo và sinh viên cần chỗ trọ rẻ tiền đều tụ tập lại đây. Một nơi đủ hạng người lai vãng.
Chúng tôi đi bộ vào một con đường nhỏ, rẽ năm lần bảy lượt, cuối cùng ra đến mặt sau của địa khu. Ở đó có một vựa ve chai nhỏ, đối diện là một đống rác lớn chẳng được ai dọn dẹp, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc tới mức khiến người ta không mở được mắt. Có vài người mặc đồng phục đứng đợi sẵn tại cổng vựa ve chai, trong sân đỗ hai chiếc xe. Thấy chúng tôi đến, họ liếc nhau một cái rồi đều vào xe ngồi. Tôi đi cùng tay cảnh sát vào tận chỗ căn lều nhỏ ở nơi sâu nhất trong vựa ve chai.
Trên đất đặt một vật rất cao lớn, được bọc kín bằng bao ni-lông đen, không nhìn ra là thứ gì. Lòng tôi bình tĩnh hơn cả dự đoán, thậm chí khi tay cảnh sát xốc bao ni-lông lên, tôi vẫn không hề xúc động chút nào. Dù vật trước mắt có khiến tôi bất ngờ thật.
Đó là một cái tủ quần áo màu đỏ thẫm, được làm bằng gỗ rất dày. Dưới ánh nắng, vân gỗ sậm màu phản chiếu ra những vệt loang lổ đặc trưng. Dường như chiếc tủ đã được lau chùi cẩn thận, không vương một hạt bụi.
Hẳn là bọn họ đã kiểm tra tỉ mỉ từ trước.
Tôi nhìn chằm chằm tay cảnh sát, hỏi: "Anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
Tay cảnh sát vỗ vỗ cái tủ, "Anh biết cái này chứ?" Không đợi xem tôi gật hay lắc đầu, anh ta nói tiếp, "Nơi này xảy ra một chuyện quái dị."
Tôi biết anh ta đang chờ tôi hỏi lại, tôi không mắc mưu.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta đành phải đứng lên nói tiếp: "Tất cả những người bước ra khỏi căn biệt thự kia, chúng tôi đều sắp xếp người theo dõi cả. Trong đó có một người đến đây, đi vào trong chiếc tủ này."
Tôi không kìm được, hỏi, "Người đó đâu rồi?"
Anh ta lắc đầu nói: "Không thấy. Người đó đi vào trong tủ trước sự chứng kiến của người bên tôi, rồi không trở ra nữa. Tủ không hề có lỗ hổng nào, dưới đất cũng không có đường hầm. Người đó chỉ biến mất vậy thôi."
Tôi "ừ" một tiếng, hồi lâu không nói gì thêm. Tôi biết chuyện này gây ra chấn động lớn cỡ nào cho bọn họ, phải mất một thời gian rất dài mới tiếp thu nổi. Tôi nói: "Anh hi vọng tôi có thể giúp các anh tìm được người đó?"
Tay cảnh sát lắc đầu: "Không, tôi mong anh sẽ kể tiếp câu chuyện, còn việc tìm người không quan trọng, mà tôi cũng sẽ không ép anh. Ngoài ra, tôi muốn anh biết, người đã đi vào trong tủ có đội một cái mũ da rất cao. Chúng tôi không có chứng cứ, anh có thể cho rằng đây là cái bẫy của tôi, tin hay không tùy anh."
Tôi nhìn thứ trước mặt, tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng như có biển cuộn sóng gầm. Vận mệnh là thứ không thể trốn thoát được, rất lâu trước đây có người đã nói với tôi như vậy.
Tôi gật đầu, "Tôi cần một nơi có thể ngủ được. Tôi cần nghỉ ngơi."
Tay cảnh sát lập tức vẫy tay về hướng xe đang đậu, cửa xe mở ra ngay. Những người đang trong xe đều ra ngoài.
"Mong anh không chê." Tay cảnh sát đưa tôi vào xe, nói, "Tôi ở bên ngoài chờ anh."
Dù mùi trong xe không dễ chịu lắm nhưng thôi cũng đỡ hơn bên ngoài nhiều. Tôi khép mi mắt nặng nề lại, thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối, quả nhiên, tay cảnh sát vẫn đứng ngoài xe trông chừng. Thấy tôi đã dậy, anh ta đưa bánh mì và nước khoáng cho tôi.
Tôi nuốt nước bọt, nói, "Vừa ăn vừa kể nhé, tôi không muốn làm mất quá nhiều thời gian của anh."
[...]
Kể đến đây thì tôi dừng lại. Tôi không xem giờ, nhưng có lẽ đã sắp nửa đêm rồi.
Bấy giờ, địa khu hệt như một thị trấn bỏ hoang, bốn bề tối đen như mực.
Không có gió, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa. Và một âm thanh khiến tôi không thể không dừng câu chuyện.
Tôi và tay cảnh sát đồng thời nhìn qua cửa sổ xe để xác nhận, nhưng ánh trăng quá tù mù cản trở tầm nhìn của chúng tôi.
"Cái tủ quần áo kia đang phát ra tiếng động à?" Tay cảnh sát nhìn tôi.
Tôi gật đầu nói: "E là vậy."
"Anh ngồi yên đây, tôi phải lại đó xem thử mới được." Không để tôi kịp ngăn cản, tay cảnh sát đã mở cửa, xuống xe.
_HẾT QUYỂN 3_
Phù, vậy là giữ vững lời hứa, tụi mình đã edit xong quyển 3 trước Tết :))) Quyển 4 cũng sẽ sớm lên sàn nhaaa~
Cuối cùng, tụi mình xin chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip