chương 12: Thiêm hôn thư

Quản gia an bài cho nàng ở một viện khác, cách chỗ Tạ Kỳ không xa, đi nửa chén trà nhỏ là có thể đến.

Người gia Tạ gia đối với chuyện của vị Tạ ngũ công tử thập phần để bụng, suốt đêm cho người đưa sinh thần bát tự của nàng cho vị đại sư kia tính lại một lần hợp hay không hợp, sáng sớm hôm sau liền có kết quả.

Ban ngày vừa mới ra tới cửa, Ôn Tửu còn đứng trước cửa Tạ Nhị phu nhân, bị người bắt học quy củ.

Mặc kệ hôn sự này có thành hay không, việc Tạ Kỳ bị lừa hôn là thật, Nhị phu nhân chính là muốn tìm người chút giận thay nhi tử.

Gã sai vặt liền cầm thiếp canh chạy vào trong viện, "Nhị phu nhân đại hỉ."

Qua hồi lâu, ánh mặt trời dừng ở trên mái hiên, xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, mới có nha hoàn bước ra kêu Ôn Tửu đi vào.

Tạ Nhị phu nhân đều đã rửa mặt chải đầu xong, giờ phút này ngồi ở ghế thái sư, "Xem như ngươi vận khí tốt, sinh ra vào ngày tốt."

Ôn Tửu biết, việc hôn sự này sẽ thành.

Tạ Nhị phu nhân nói: "Ngươi có xuất thân như vậy, có thể gả cho con ta, là do kiếp trước ngươi chăm chỉ thành tâm cũng bái......." Lời còn chưa nói xong, có nha hoàn chạy tới, "Nhị phu nhân, có hai người trông giống thư sinh cầu gặp, trong đó một người tự nhận là đệ đệ Ôn cô nương, tên là Ôn Văn."

Tạ nhị phu nhân ẩn ẩn có chút không vui, "Ngươi có đệ đệ tên như vậy không?"

"Đúng là gia đệ."

Ôn Tửu trước khi ra khỏi cửa đã dặn dò nương, đừng cho Ôn Văn biết việc này, hắn tuổi tác còn nhỏ sẽ dễ dàng xúc động, không nghĩ nhanh như vậy đã tìm tới Tạ gia.

"Nếu là đệ đệ thì cũng được xem là thân thích, mời đến phòng khách tiện gặp một lần đi."Tạ nhị phu nhân ở phương diện này vẫn là rất thông tình đạt lý.

Một đám người được điều đi phòng khách, Ôn Tửu đi qua trước đã thấy thiếu niên đứng ở cửa.

Mười ba tuổi, tính trẻ con vẫn còn chưa hoàn toàn mất đi, mặt mày sinh ra giống nàng ba bốn phần, trong lòng nôn nóng đều bày ra trên mặt.

"Tỷ tỷ!"

Ôn Văn vừa nhìn thấy nàng, liền chạy tới lôi kéo nàng đi ra ngoài "Tỷ tỷ màu cùng đệ trở về! Đệ không đọc sách, đệ trở về làm việc kiếm tiền nuôi tỷ, tỷ không cần gả cho Tạ ngũ công tử kia có được không? Ai không biết......."

Ôn Tửu cắt ngang hắn: "ngươi nói vớ vẩn gì vậy!"

Đại Yến triều trọng văn khinh võ, con cháu nhà nghèo đều sẽ mơ tưởng con cái đỗ đạt khoa thi cử, chỉ cần như vậy liền một bước hoá rồng, Ôn gia từ trước cũng được coi như đỉnh đầu dư dả, Ôn Văn luôn làm tư thục, mấy năm nay túi tiền càng ngày càng túng quẫn, Ôn Văn ngày đêm ở bên ngoài đọc sách cũng không khá khẩm là bao.

Ôn Văn đỏ con mắt nhìn nàng, làm cách nào cũng không chịu buông tay.

Phía sau lam y bố sam Mạnh Thừa Vân tiến lên một bước, hô tiếng: "A Tửu."

Hắn lại xoay người cùng Tạ nhị phu nhân nói: "Mạo muội quấy rầy, thỉnh Tạ nhị phu nhân lượng thứ, nhưng sự tình liên quan đến chuyện chung thân đại sự của thê tử tương lai, tại hạ không thể không tới. A Tửu là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai nhà sớm đã định ra việc hôn sự. Ôn gia trưởng bối làm ra chuyện nữ nhi gả hai nhà, bọn họ tuy vô tình, nhưng tiểu sinh lại không thể phụ A Tửu được."

Tạ nhị phu nhân sắc mặt khẽ biến, "Ôn Tửu, lời hắn nói có phải sự thật không?"

Ôn Tửu cố nén gợn sóng trong lòng, chậm rãi nói: "Ta với Mạnh công tử chưa từng có hôn ước, bất quá chỉ là hàng xóm bình thường, hai chữ "tình ý" này là từ đâu mà có?" Nàng hiện tại chỉ nghĩ, làm cách nào xử chết Mạnh Thừa Vân!

"A Tửu! Tạ phủ hiện tại nhìn phú quý, nhưng Tạ gia ngũ công tử có thể sống bao lâu? Hắn vừa chết, ngươi sẽ định sống qua ngày như thế nào?" Mạnh Thừa Vân tới gần nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Ta là vì tốt cho ngươi."

Ôn Tửu liền vung tay đánh hắn một bạt tai thật mạnh.

"Chát" một tiếng mọi người nghe được đều giật mình, Mạnh Thừa Vân bị đánh đầu váng mắt hoa, dựa lên ván cửa mới đứng vững.

"Mạnh công tử nhiều năm đọc sách như vậy, chẳng lẽ không biết hai chữ 'liêm sỉ' viết thế nào? Ôn Tửu sẽ là tức phụ có phu quân, ngươi dựa vào gần ta như vậy, là muốn nhục nhã trong sạch của ta sao?"

Hắn vừa nói đến lời này, Ôn Tửu liền nhớ tới kiếp trước Mạnh Thừa Vân đối nàng vô tình vô nghĩa, nàng đối với người này chính là dù có đem hắn róc xương lột da cũng không rửa được hận

. Tạ Hoành từ cổng vòm bên kia, xuyên hoa đỡ liễu (bước qua giàn hoa, bên tay gạt đi cành liễu) mà tiến đến, liền nhìn trên mặt Mạnh Thừa Vân ẩn hiện năm dấu ngón tay, một đám người hầu gã sai vặt nhìn Tạ Hoành vừa đến, lại liếc mặt nhìn nhau một cái, "Còn thất thần làm cái gì? Một đám có mắt như mù, còn không mau lôi hắn xuống, đánh gãy chân hắn ném ra ngoài phủ."

Mạnh Thừa Vân nháy mắt mặt trắng bệch.

Ôn Văn vội vàng nói: "A Tỷ, Mạnh đại ca đều là vì tỷ nên mới đến a!"

Ôn tửu nói: "Vì ta? Trước kia lúc chúng ta còn giàu có, hắn lấy chút tiền vặt từ ta còn không nói, ta lúc đó trước chưa hiểu chuyện không thể trách người khác. Hiện tại ta là người Tạ gia, hắn là tới để làm hại ta? Hay là tới gạt tiền?"

"Ôn Tửu!" Mạnh Thừa Vân vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn nàng: "Ham mê phú quý, đổi trắng thay đen, ngươi sao lại thay đổi như vậy?"

Tạ Hoành giơ tay, "Đầu lưỡi hắn cũng đem cắt đi."

Một đám gã sai vặt đem giẻ lau nhét miệng Mạnh Thừa Vân, trực tiếp nâng xuống dưới, Ôn Văn đứng ở bên người Ôn Tửu gấp đến độ không biết phải làm sao mới phải.

Ôn Tửu mới mặc kệ Mạnh Thừa Vân sống hay chết, thuận miệng nói: "Hắn nói giỡn."

Ôn Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là tốt rồi."

Tạ Hoành đi tới bắt lấy vai Ôn Văn, "Đây là đệ đệ ngươi? Lớn lên cũng có vài phần thanh tú."

"A... cái này....."Ôn Văn bị hắn tỏ ra quen thuộc không chút gượng gạo làm cho có điểm ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi Ôn Tửu: "Đây là tỷ phu của đệ sao?" Tỷ phu lớn lên đẹp như vậy, cũng không trách tỷ tỷ nói gả liền gả a.

Ôn Tửu thấp giọng nói: "Hắn là trưởng huynh tỷ phu."

Tạ nhị phu nhân vừa nhìn một màn như vậy, tâm tình thật sự không thể nào tốt được, nhưng Ôn Tửu hành xử lưu loát không nhìn ra chút sai lầm nào, nữ nông gia gả cho cao môn thế gia, trước kia bà con hàng xóm nghèo nàn cũng thường xảy ra chuyện gạt tiền.

Bất quá Ôn Tửu còn chưa chính thức cùng Tạ Kỳ thành thân, chưa thật sự sang tên, nếu ngày nào đó nàng muốn bỏ trốn..... Tạ nhị phu nhân phải cho Ôn Tửu phải ký xuống hôn thư ngay mới được.

Tạ Hoành là trưởng huynh, thay thế Tạ Kỳ tự tay chấp bút, Ôn Văn là đệ đệ Ôn Tửu, cũng được tính là người nhà ngoại, ở bên làm chứng.

Ôn Tửu không chút do dự liền ký xuống hôn thư.

Tạ Hoành sau khi thấy thái độ Ôn Tửu đối với Mạnh Thừa Vân, nàng là muốn cả đời thủ tiết làm quả phụ cho Tạ Kỳ cũng đáng.

Tạ Hoành cười nói: "Ngươi làm Thiếu phu nhân Tạ phủ ta, ở Trường Bình Quận này, ngươi có thể đi đường tắt." (Là có thể dùng thân phận này kiếm chỗ tốt)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip