Chương 15: Người tới, thỉnh gia pháp
Ôn Tửu càng nghĩ càng cảm thấy nữ nhân này không chọc được, đáng thương cho Tạ Huyền căn bản là cái gì cũng không biết liền duyên cớ gặp nạn.
Tạ Nhị phu nhân sắc mặt đã biến: "Người đâu, hành gia pháp."
"Từ từ."
Tạ lão phu nhân lại nhìn về phía Ôn Tửu, nói: "A Tửu, ngươi là hài tử thành thực, mới vừa rồi ngươi ở trong viện thấy cái gì, mau, nói sự thật cho tổ mấu nghe."
Mọi người trong lúc nhất thời đều tụ tập ánh mắt lên người nàng.......
Tạ Nhị phu nhân tuy chưa nói gì, nhưng rõ ràng là đứng về phía Lăng Lan, bằng không cũng sẽ cái gì cũng không hỏi, liền trực tiếp cho người dùng gia pháp, chỉ sợ cách làm của vị biểu tiểu thư kia lại hợp tâm ý Tạ Nhị phu nhân, vừa vặn có cớ đem Tạ Huyền chỉnh chết.
Ôn Tửu trước kia cùng đủ loại người giao tiếp, duy nhất rất ít cùng nữ quyến qua lại, hiện tại mới phát hiện nữ nhân trong hậu trạch đều không phải là một đám đèn cạn dầu.
"Không cần nghĩ nhiều như vậy."
Tạ lão phu nhân nói: "Ngươi nói thẳng đi."
Ôn Tửu chậm rãi nói: "Ta mới vừa vào cửa, liền thấy biểu tiểu thư cùng cái này........ Người này nổi lên tranh chấp."
Nàng một bộ không biết xưng hô với Tạ Huyền thế nào, đối với chuyện giữa hai người là bộ dáng thập phần khó xử, không rõ nguyên do hỏi: "Tổ mẫu, là biểu tiểu thư ngày thường có sở thích đặc thù gì sao? Chẳng hạn như thích tìm người khác làm loạn? hoặc tự mình nhảy vào hồ nước?"
Lăng Lan tức giận chết khiếp, "Ngươi nói bậy!" Tạ Nhị phu nhân sắc mặt cũng khó coi, "Không biết đừng nói bậy!"
Ôn Tửu "Nga" một tiếng.
Hai người các nàng nổi giận không quan trọng, quan trọng là thái độ của Tạ lão phu nhân.
Tạ lão phu nhân tự nhiên rõ vị biểu tiểu thư này không phải cái người thiện tâm, ngược lại là Tạ Huyền, không thấy, không biết, trong phủ thế nhưng còn có vị công tử thê thảm như vậy.
Tạ lão phu nhân nói: "Mới vừa rồi nô tài vừa động tay chân với Tam công tử, toàn bộ lôi ra đánh 50 trượng, ác nô dám khinh chủ! đúng là làm phản rồi!"
Bốn năm cái gia đinh quỳ trên mặt đất liên tục cáo trạng, là chủ ý của Lăng Lan, Lăng Lan nghe vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tạ nhị phu nhân còn muốn mở miệng nói cái gì đó, lão phu nhân đã cho người mang Tạ Huyền đi mất, một bên đi mời đại phu, một bên quan tâm săn sóc.
Mọi người đều biết, Tam công tử trải qua những ngày tháng kham khổ tận cùng.
........
Trong phủ không sai biệt lắm đều đã dập tắt đèn dầu.
Người bị thương, kẻ ngất xỉu, đều đã bình ổn xuống dưới, hết thảy quay về trong bóng đêm.
Ôn Tửu bị Tạ nhị phu nhân gọi vào trong viện, người ở hai bên trái phải toàn bộ đều lui xuống.
Tạ nhị phu nhân lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."
Ôn Tửu đứng không nhúc nhích, "Ôn Tửu đã làm sai chuyện gì? Mẫu thân không nói rõ ràng, ta thực sự không biết."
Tạ nhị phu nhân đều giận quá hoá cười: "Ngươi thật sự không biết làm sai cái gì! Lăng Lan là cô nương gia, ngươi hôm nay ở trước mặt lão phu nhân nói nàng như vậy, ngươi đem mặt mũi ta ném đi nơi nào?"
Ôn Tửu nói: "Mẫu thân là chủ sự phu nhân Tạ gia, biểu tiểu thư hành sự không có chừng mực là Lăng gia quản giáo không nghiêm. Nếu hôm nay Tam công tử thực sự trở thành kẻ vô sỉ khinh bạc biểu muội, chẳng phải sẽ chê cười mẫu thân vô pháp dạy con?"
Nàng bày ra bộ dáng cái gì cũng không biết, vẻ mặt vô tội nói: "Ta đều là vì suy nghĩ cho mẫu thân a."
"Ngươi vậy mà lại là kẻ nhanh mồm nhang miệng cưỡng từ đoạt lý! Xem như ta nhìn lầm ngươi rồi!" Tạ nhị phu nhân phất tay áo đi vào trong phòng, cả giận nói: "Không quỳ đúng không? Được, vậy ngươi đứng ở đó, không biết sai ở đâu, đừng mong được về ngủ!"Bọn nha hoàn lần lượt lướt qua Ôn Tửu, đi vào hầu hạ nhị phu nhân.
Ôn Tửu cũng có chút đau đầu.
Nơi hậu trạch chủ mẫu gây khó khăn chi nhi tử thiếp thất cũng không ít, nhưng đều là ngầm gây khó dễ, Tạ nhị phu nhân ngày thường khôn khéo như thế nào lại xảy ra loại chuyện này, ở bên ngoài trực tiếp biểu hiện ra như vậy?
Trong phòng tắt đèn, người nhìn liền biết đã bắt đầu an giấc.
Ban đêm tiếng gió chợt tới, chưa tới một lát mưa bắt đầu rơi xuống, nhưng thật ra mưa không lớn, nhưng cũng đủ làm ướt đẫm người Ôn Tửu, xiêm y đều dán ở trên người vô cùng khó chịu.
Không bao lâu sau có người gõ viện môn, nha hoàn kinh ngạc hỏi một tiếng: "Ngươi là......."Thiếu niên trực tiếp đẩy cửa ra, mặc kệ trời mưa đi tới, quỳ ở bên người nàng, trầm mặc như cũ không nói lời nào.
Tạ Huyền đã đổi một thân áo gấm màu lam, đầu đội ngọc quan nháy mắt liền có vài phần hàn khí bức người, khó trách đến nha hoàn cũn không nhận ra được.
Ôn Tửu cố nén xúc động muốn bước sang bên cạnh đứng cách hắn một khoảng, thấp giọng hỏi hắn: "Tay ngươi thế nào rồi?"Rõ ràng là được lão phu nhân mang đi, còn chạy tới đây quỳ cái gì? Ngươi quỳ thì thôi, lại cái gì cũng không nói, chẳng phải muốn doạ người?
Tạ Huyền không nói chuyện.
Người này thật sự là kiệm lời đến đáng giận.
Hai người một cái đứng, một cái quỳ, một câu nói chuyện với nhau cũng không có, làm đêm khuya càng thêm vẻ yên tĩnh.
Gió mùa mưa về đêm có hơi lạnh, dần dần chứa vài phần hàn ý.
Một lát sau, viện môn lại một làn nữa bị gõ vang.
"Ngũ công tử?" Người hầu thanh âm kinh ngạc vang lên, "Ban đêm gió lớn còn có mưa, ngài sao lại ra đây? Mau, mau đi báo Nhị phu nhân."
Trong lúc nhất thời, trong viện từ người hầu nha hoàn đều rối cả lên, mang theo đèn lồng bung dù, trong chốc lát trong phòng nhị phu nhân cũng sáng đèn.
Tạ Kỳ đã chạy tới bên người Ôn Tửu, ôn thanh nói: "Ngươi dính mưa bao lâu rồi? Sao không cho người nói với ta một tiếng."
Ôn Tửu cảm thấy hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, nàng đã cho rằng nàng đã sớm có thói quen tự mình gánh vác, nhưng hôm nay hắn nói câu này, khiến cho nàng cảm giác được nàng kỳ thực cũng có ngươi che chở, cũng có người thương tiếc nàng.
Tạ Kỳ nói: "có ta ở đây rồi, sẽ không có việc gì."
Ôn Tửu gật gật đầu, tiếp nhận dù giấy trong tay gã sai vặt thay hắn che mưa. Tạ Kỳ duỗi tay đi đỡ Tạ Huyền, thiếu niên quỳ trên mặt đất vẫn bất động.
Tạ Kỳ bất đắc dĩ, "Nếu ngươi phải quỳ, đệ đệ liền quỳ cùng ngươi."
"Ngươi quỳ cái gì!"
Cửa phòng đúng lúc bật mở ra, Tạ nhị phu nhân khoác áo ngoài bước ra, nổi giận nói: "Đám nô tài các ngươi đều chết hết rồi sao? Hơn nửa đêm còn để Ngũ công tử chạy qua ngoài bị trúng gió cảm lạnh!"
Tạ Kỳ nói: "A Tửu là thê tử ta, Tạ Huyền là huynh trưởng ta, mẫu thân muốn phạt bọn họ, nhi tử không nghi ngờ cách làm của người, nhưng có thể bị phạt cùng nhau."
Tạ Nhị phu nhân cả giận nói: "Là huynh trưởng của ngươi? Hắn cũng xứng!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip