Chương 2: Nàng trọng sinh

Ôn Tửu giống như lại mơ thấy ác mộng.

Hôm đó là một buổi tối hè, trời đổ cơn mưa lớn như trút nước, cửa sổ mục nát cùng cửa gỗ chính bị cuồng phong thổi lung lay như sắp gãy rụng.

Nam tử lạ mặt phá cửa sổ xông vào, đè lên người nàng, xé rách xiêm y nàng, không màng đến nàng đang liều mạng giãy giụa cầu cứu, mạnh mẽ chiếm hữu nàng.

Hắn đè lên người nàng, từ đầu tới cuối không nói lời nào.

Đêm mưa to tầm tã, chỉ có tiếng trầm thấp gấp gáp cùng tiếng giường gỗ kẽo kẹt không ngừng lay động, hơi thở dồn dập, trở thành ác mộng của Ôn Tửu mười mấy năm.

Vô số lần nàng mơ đều đau khổ giãy giụa, đều không nhìn rõ mặt nam nhân.

Thân thể đau nhức mạnh mẽ kéo thần trí Ôn Tửu trở lại.

"Đau quá...."

Nàng mở mắt ra, ánh vào mi mắt, là bóng đêm tối, cả năm ngón tay trước mặt cũng không nhìn thấy.

Hơi thở nam nhân mang theo mùi rượu phả lên mặt nàng, Ôn Tửu nháy mắt lông tóc dựng đứng, sờ đến cây trâm bạc cất dưới gối vung tay đâm thật mạnh trên ngực hắn, huyết nháy mắt ứa ra trên người hắn, nam nhân như tỉnh táo lại, dừng lại động tác.

"Đi xuống! Nếu không ta giết ngươi!"

Ôn Tửu lạnh lùng nói.

Đây là ác mộng mười mấy năm của nàng, nhưng bây giờ lại là lần đầu tiên nàng có sức lực đánh trả khi ở trước mặt nam nhân này.

Đối phương không nói một lời, động tác lại nhanh hơn một chút, hắn giống như không có kinh nghiệm ở phương diện này, thô bạo ép tới.

Nàng không phải chết rồi sao?

Vì cái gì còn muốn nàng thừa nhận bị làm nhục?

Ôn Tửu dùng sức đem trâm bạc đâm sâu vào huyết nhục nam nhân, máu tươi theo trâm bạc không ngừng chảy xuống người Ôn Tửu, dính nhớp mà ấm áp, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Nam nhân như cũ đem nàng ép tới gắt gao, không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể mặc hắn sở dục sở cầu.

"Ngươi có phải bị người khác hạ dược?" Ôn Tửu ý thức được nam nhân có điểm không thích hợp, bị thương thành ra như vậy nhưng vẫn không chịu từ bỏ, "Ta có biện pháp, ngươi đi xuống, ta giúp ngươi...."

Đối phương dừng lại, lúc sau đứng dậy, đứng cạnh mép giường, Ôn Tửu theo xuống giường, chạm đến ghế dựa bên cạnh, nắm lấy liền hướng nam nhân đập——

"Ngươi đi chết đi!"

Nam nhân phản ứng cực nhanh, một kéo lại y phục, trực tiếp trèo cửa sổ chạy mất, Ôn Tửu lao tới cửa sổ đã sớm không còn thấy bóng dáng, mưa to bị cuồng phong thổi đến ập vào trước mặt, trong nháy mắt loé lên hàn ý lạnh thấu xương, nàng cả người run rẩy ngã ngồi trên mặt đất.

Cửa gỗ mục nát bị nam nhân va chạm đã tan thành từng mảnh, đánh thức lão nhân phòng cách vách, tức khắc một trận thanh âm âm hùng hùng hổ hổ truyền đến: "Nuôi một đứa chỉ biết ném tiền! Hơn nửa đêm cũng không để yên!"

Đêm mưa, một đạo sấm sét ầm ầm, một tia chớp loé lên chiếu sáng bốn phía, căn phòng cũ nát, chỉ có bốn bức tường, đây là nơi Ôn Tửu sinh sống thời niên thiếu, nàng từ trên nền đất bò dậy, lảo đảo đi đến bên giường, lục đến hai lượng bạc vụn giấu ở gối đầu.

Giờ khắc này, nàng không biết nên thất thanh khóc rống lên hay vẫn là cười điên loạn.

Nàng trọng sinh.

Trọng sinh vào đúng ngày nàng bị người đoạt đi trong sạch.

Nơi này là phòng ở Ôn gia, nàng vẫn là Ôn Tửu mười lăm tuổi, là nữ nhi của hộ thương gia phá sản.

"A Tửu? Xảy ra chuyện gì A Tửu?" Ngoài phòng truyền đến tiếng mẫu thân sốt ruột dò hỏi, cửa gỗ bị người đẩy ra, một vị phụ nhân bưng một trản đèn dầu mờ nhạt tiến vào.

"Nương...."

Ôn Tửu vừa nhìn thấy phụ nhân, nước mắt liền rơi xuống.

Kiếp trước sau khi nàng rời khỏi Tạ gia, vẫn chưa từng được gặp lại mẹ, chỉ nghe dân cư đồng hương truyền miệng nhau nói, Trường Bình quận gặp nạn chiến tranh, mấy vạn người bị quân địch tàn sát, không còn ai sống sót, thi cốt đều không nhận diện được ai với ai, không lập được bia mộ, không bái tế, nhang khói.

Xa cách mười bốn năm, sinh tử ly biệt, làm sao có thể không khóc?

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Ngọc nương(mẹ Ôn Tửu) kinh hô một tiếng:

"Máu......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip