Chương 14
Câu nói này đã thu hút chàng trai mắt đỏ, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào hắn.
Đột nhiên cậu hừ một tiếng với giọng điệu không tốt: "Cậu nói ai khi dễ tôi vậy hả!"
Bị như vậy, lòng Long Vũ lập tức hiểu ra.
Bạn trai nhỏ trong lòng không vui, dù sao thì những việc hắn làm cũng có chút không đúng, nhưng hắn vẫn chưa biết mình sai ở đâu.
Nhẹ nhàng dỗ dành: "Tôi sai rồi."
Bùi Nhiên:!!!
Nhận lỗi nhanh như vậy sao? Biểu cảm ngạc nhiên trong mắt Bùi Nhiên không thể che giấu được Long Vũ.
“cậu biết mình sai ở đâu không?"
Long Vũ đổi tư thế, ôm chặt người trong lòng, không đặt sức nặng lên người Bùi Nhiên.
“Tôi đã sai ở mọi thứ, tôi sai vì không nên làm cậu tức giận."
Long Vũ nâng mặt bạn trai nhỏ lên, nhìn vào đôi mắt thường ngày luôn hung dữ, giờ đỏ hồng như một chú thỏ dễ thương.
Cuối cùng, sau khi được hắn nhẹ nhàng dỗ dành, đôi mắt của chú thỏ nhỏ hoàn toàn đỏ lên, từ từ hình thành một lớp hơi nước mỏng.
Người vốn dĩ rất tự tin, đột nhiên đưa tay ra, chặn giữa hai người.
Bùi Nhiên dùng tay che mặt lại.
Long Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười, muốn gỡ tay người đó ra.
“ Sao vậy? Không phải tôi đã nhận sai rồi sao? Ừm."
Sau đó, Long Vũ mới nghe thấy một giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Thật xấu hổ."
Lần này, Long Vũ đã cười thành tiếng.
“Ha ha.”
Chưa kịp cười xong, tiếng cười của Long Vũ đã bị người khác ép ngừng lại.
Miệng của hắn bị thiếu niên bịt lại.
“Không được cười, còn cười nữa! Hôm nay cậu đã chế nhạo tôi bao nhiêu lần rồi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy!"
Long Vũ nắm lấy tay che miệng của Bùi Nhiên, cuối cùng tiếng cười dần dần ngừng lại, nhưng trong mắt hắn vẫn còn nét cười.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào lòng ngực Bùi Nhiên.
Bị ánh mắt không thể nói rõ của Long Vũ nhìn chằm chằm, Bùi Nhiên từ từ cúi đầu, sắc đỏ lan ra trên má.
Hai người dần dần biến những trò đùa giỡn thành một thứ khác.
Đầu tiên là một nụ hôn từ ngón tay.
Sau đó, hắn nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, rồi đến đôi lông mi như cánh bướm sắp bay, cuối cùng là đôi môi đã hơi hé mở.
Long Vũ hôn rất nhẹ nhàng và dày đặc.
Hắn thích từ từ thưởng thức hương vị ngon, thè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm qua, ngậm đầu lưỡi và mút nhẹ nhàng.
Rất nhẹ nhàng, rất chậm.
Cũng rất phiền phức.
Thời gian dường như đã ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Long Vũ hôn một lúc, rõ ràng cảm nhận được sự cứng ngắc của người trong lòng.
Lúc này, Bùi Nhiên hoàn toàn không giống như buổi chiều hôm đó, cậu không dám động đậy, sợ rằng nếu quá vội vàng sẽ làm người kia bị thương.
Cậu kiềm chế không hôn lại, chỉ hơi mở miệng ra, ngoan ngoãn để Long Vũ xâm nhập.
Lời hôn của Long Vũ luôn mang lại cho cậu cảm giác choáng váng, như thể họ sẽ hôn nhau đến tận thiên thu*.
thiên thu* : có nghĩa là nghìn thu, chỉ thời gian rất lâu, vĩnh viễn, không có kết thúc. Cụm từ này thể hiện mong muốn tình yêu sẽ tồn tại lâu dài, không bao giờ phai nhạt.
Một lúc lâu, nụ hôn kết thúc.
Long Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng lau đi chất lỏng chưa kịp nuốt của bạn trai nhỏ. Bùi Nhiên dường như cũng cảm thấy hơi ngại, hào phóng đưa tay, trực tiếp dùng mu bàn tay lau sạch nước miếng bên khóe miệng.
Bùi Nhiên cảm thấy vẫn chưa đủ.
“Cho tôi biết trước đó vào buổi chiều, trong lòng cậu đang nghĩ gì?"
“Ừm?" Giọng nói của Long Vũ mang theo sức hút quyến rũ, từ từ nói.
“Đang nghĩ đến ai?"
“Cậu đang nghĩ đến tôi sao?"
Bùi Nhiên thở hổn hển, nghe câu này, mặt đỏ bừng, ánh mắt lúng túng nhìn quanh, vừa định biện minh thì lại bị Long Vũ bịt miệng.
“Trước đó ở nhà ma, lúc đó là cậu đang tức giận à."
Bùi Nhiên trợn tròn mắt, có chút không phục.
Cậu có háo hức như vậy không?Long Vũ nói những gì vậy!
Không phải đâu! Cậu không phải như vậy đâu!
Bỗng nhiên, một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong lòng Bùi Nhiên, bàn tay trống rỗng từ từ hạ xuống.
Muốn giơ tay hái đào, nhưng bị Long Vũ cảnh giác bắt được, sau đó phạt cắn môi cậu.
Lần đầu tiên hắn nói với giọng hung dữ: "Không ngoan ngoãn chút nào."
Bùi Nhiên ngượng ngùng, lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Được rồi, vẫn nên ngoan ngoãn một chút, có thể lừa được một chút phần thưởng.
Cuối cùng, trời đã muộn, trong sự lưu luyến của Bùi Nhiên, Long Vũ cuối cùng cũng về đến nhà.
Hắn vừa về đến nhà, liền vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Hắn không chịu nổi, bạn trai nhỏ quá nhiệt tình, anh sợ ở lại lâu sẽ có chuyện, nên nhanh chóng dỗ dành người ta rồi đưa về.
Tuy nhiên, có một điều rất tốt.
Sau khi được thỏa mãn, Bùi Nhiên rất dễ nói chuyện, cơ bản hắn nói gì, Bùi Nhiên đều đồng ý, rất ngoan ngoãn.
Hắn nghĩ liệu có thể nhân lúc hiện tại còn mới mẻ, để cậu học thêm nhiều thứ không.
Long Vũ càng nghĩ càng thấy khả thi, hắn nói với hệ thống, bảo hệ thống chuẩn bị, gửi toàn bộ kiến thức cấp ba cho hắn.
Lúc này, Long Vũ đầy tự tin và rất hăng hái.
Tắm nước lạnh, toàn thân vẫn nóng ran, không thể nào ngủ được, tại sao không tận dụng thời gian để làm những việc có ý nghĩa?
Việc này mất cả một buổi tối, Long Vũ đã sắp xếp tất cả các điểm kiến thức lớn nhỏ của trung học thành một cuốn sách và lập kế hoạch theo từng giai đoạn.
Gần sáng, tất cả tài liệu được đóng thành quyển, sau đó cho vào một cái túi, chuẩn bị mang đi.
Long Vũ thấy những bài tập đã được đóng thành quyển, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Đây đều là những bài tập của sức mạnh tình yêu.
Long Vũ phá lệ lần đầu tiên đến muộn, hắn vẫn nhớ biểu cảm không thể tin nổi của giáo viên trong giờ tự học buổi sáng.
Tương tự, Bùi Nhiên cũng cảm thấy có chút không thể tin được.
Cậu đợi Long Vũ ngồi xuống rồi mới tiến lại gần, hỏi nhỏ bạn trai của mình.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cậu nhạy cảm nhận ra trên mặt Long Vũ có một chút mệt mỏi rõ rệt.
Long Vũ mỉm cười với Bùi Nhiên, biểu thị rằng không có vấn đề gì lớn, khiến cậu đừng lo lắng.
Sau đó, như thể đang lấy ra một báu vật, hắn đưa quyển sách bài tập trong tay cho Bùi Nhiên.
Bùi Nhiên nhìn vào gói đồ lớn như vậy, cảm thấy hơi ngạc nhiên, đây là cái gì vậy?
Long Vũ nhướng mày, hắn muốn Bùi Nhiên tự mở quà.
“Đây là món quà dành cho cậu."
“Quà tặng?" Bùi Nhiên không khỏi tò mò.
Long Vũ nghiêm túc nói: "Đúng vậy, quà tặng."
Bùi Nhiên khi nghe thấy Long Vũ đã mất cả một đêm để làm ra món đồ đó, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Long Vũ, không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Cậu...”
Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì cho tốt, cả trái tim như sắp bị Long Vũ làm ấm áp.
Khi Bùi Nhiên lấy đồ ra, cậu lật vài trang một cách tùy tiện, và khi nhìn thấy nội dung thực tế trong trang.
Sự cảm động đã hoàn toàn biến mất trong chớp mắt.
Đây là cái gì?
Đây là cái gì?!
Đây là cái gì vậy!!! Đồ quỷ gì vậy!
Bên trong toàn bộ là tiếng Trung, nhưng cậu đột nhiên không hiểu một chữ nào.
“Vậy là, cả một buổi tối anh đã chuẩn bị cái này!" Bùi Nhiên không khỏi nâng cao giọng.
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người trong lớp đều bị thu hút, ánh mắt hướng về phía hàng ghế cuối lớp học.
Bùi Nhiên hoàn toàn không hiểu nổi, hôm qua sau khi họ chia tay, bạn trai của cậu đã bận rộn cả đêm ở nhà, chuẩn bị cho cậu một quyển sách bài tập dày như từ điển!
Khi Bùi Nhiên nhìn thấy những bài toán toán học và từ vựng tiếng Anh đó, cậu liền cảm thấy đau đầu ngay lập tức!
Sao không thể để cậu yêu đương một cách bình thường được sao?
Long Vũ bất đắc dĩ giơ tay: "Cái này cũng có thể là một mối quan hệ yêu đương tốt đẹp sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip