Chương 6
Tiết lập đông
---
Không thể không thừa nhận, Tưởng Tân Minh rất nhạy bén.
Một tuần trước, người đầu tiên trong trường phát hiện Đới Lam mắc bệnh tâm lý chính là cô.
Hôm ấy thực ra Đới Lam không đến muộn, chẳng qua thời điểm hắn bước vào giảng đường cũng là lúc tiếng chuông vang lên, Tưởng Tân Minh làm trợ giảng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Lúc ấy Đới Lam hỏi cô: "Làm sao trò nhận ra?"
Tưởng Tân Minh chỉ cổ tay trái của hắn: "Hơn một tháng trước, em vô tình nhìn thấy những vết cắt đã đóng vảy màu đỏ sậm ở chỗ này."
Lý do này đương nhiên không đủ để thuyết phục Đới Lam, hắn cau mày hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Từ đó về sau... Những ngày thầy có tiết 8g sáng, hễ mặc áo màu sáng sẽ để lộ những vết ố màu vàng nhạt trên cổ tay áo bên trái. Quần áo dính máu mà không gột ngay sẽ để lại những vết ố như vậy."
Tưởng Tân Minh vẫn cúi đầu kéo căng cổ tay áo bên trái của mình, nói đến đây cô chợt ngẩng đầu nhìn Đới Lam, quan sát sắc mặt giáo sư của mình, thử nói thăm dò thêm vài câu: "Nếu là một người ngày thường có yêu cầu rất khắt khe trong việc phối đồ, chắc chắn họ sẽ không mặc lại quần áo chưa giặt sạch. Cho nên lúc ấy em rất đau đầu, vì sao cứ đến tiết sáng sớm là áo sơ mi của thầy lại có vấn đề. Sau đó em thử suy nghĩ theo góc độ khác, có thể là sau khi ngủ dậy, thầy không có đủ thời gian để chọn lựa quần áo một cách tỉ mỉ, mà những ngày trống tiết thầy lại không có tâm trạng đi mua quần áo mới..."
"Từ khi em làm trợ giảng cho thầy đến giờ, mỗi tiết học thầy đều vào lớp trước năm phút. Thế nhưng học kì này, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ vào lớp, thầy đã ngồi sẵn trên bục giảng rồi. Cảm giác này giống như là, như là..." Tưởng Tân Minh ngập ngừng một chút, sau đó vẫn hạ quyết tâm nói nốt: "...như là rất sợ đến muộn, cho nên cố ý đi từ rất sớm."
"Thế nhưng hôm nay lại khác, cũng là lần đầu tiên kể từ khi làm trợ giảng cho thầy, em mới thấy thầy vào lớp sát giờ như vậy. Thầy có yêu cầu rất cao đối với bản thân, nếu trong điều kiện bình thường, thầy chắc chắn không để những sự cố hoặc là sơ suất liên quan đến việc giảng dạy thế này xảy ra. Cho nên..."
"Đủ rồi! Trò đừng nói nữa."
Đới Lam ngắt lời Tưởng Tân Minh, trên mặt tràn ngập sự phiền chán.
Hắn biết như vậy rất thất thố, cô học trò này chỉ muốn giúp hắn, thế nhưng hắn lại bày ra vẻ mặt cáu kỉnh và nổi nóng với đối phương.
Thế nhưng, hắn không thể kiềm chế được.
Bắt đầu từ nửa năm trước khi phát hiện mình đang rơi vào một trạng thái bất thường, Đới Lam vẫn luôn tự quan sát chính mình, phán đoán xem rốt cuộc mình bị làm sao, tìm kiếm ranh giới của trạng thái bất thường này...
Nhưng Đới Lam chưa bao giờ nghĩ rằng người khác sẽ nhận ra sự bất thường của hắn.
Nếu có ai phát hiện ra, vậy thì cũng không nên là sinh viên mà hắn dạy.
Mỗi câu nói của Tưởng Tân Minh đều trúng tim đen của hắn, những kết luận của Tưởng Tân Minh hoàn toàn trùng khớp với logic mà Đới Lam chắp vá được trước kia.
Vừa rồi, Tưởng Tân Minh càng nói, Đới Lam càng cảm thấy bản thân như bị lột trần trước mặt cô.
Vỏ bọc được chăm chút cẩn thận trước kia, lúc này dần bị gỡ xuống từng mảnh, từng mảnh. Phần cốt bên trong dần lộ ra, thậm chí nó còn được đặt một cái tên chính thức: bệnh trầm cảm.
Hơn một tháng trước là lần đầu tiên Đới Lam có hành vi tự làm hại mình---
Cho dù ý thức được rằng mình mắc bệnh, Đới Lam cũng chưa bao giờ có ý định tự làm hại mình. Hắn thậm chí cũng không hiểu vì sao có nhiều bệnh nhân trầm cảm thích tự làm đau bản thân đến thế?
Rõ ràng chảy máu là một việc rất đau đớn.
Đới Lam sợ đau.
Mãi cho đến một buổi tối, Đới Lam uống hơi nhiều, bàn tay cầm chiếc ly đế cao bỗng dùng sức quá đà, phần cổ ly mỏng manh nhất bị hắn bóp đến gãy.
Thủy tinh vỡ vụn, mặt cắt cứa vào ngón giữa bàn tay phải của hắn, vết cắt tuy nhỏ nhưng rất sâu.
Dây thần kinh bị cồn làm tê liệt, khi Đới Lam phát hiện chiếc ly đã bị mình bóp gãy chân, máu trên tay hắn đã chảy đầm đìa đến cổ tay.
Đới Lam không thích bật đèn, trong căn phòng mờ ảo, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi sáng vằng vặc.
Ánh trăng xanh lạnh lẽo chiếu lên cánh tay trắng bệch của Đới Lam, mà trên cánh tay ấy là những vết máu đỏ thẫm cực kì tương phản--- như những giọt mực rơi vào ang nước, chúng dần tan ra rồi trở nên loãng đi.
Sau khi phát hiện cái ly đã gãy chân, Đới Lam nhìn chằm chằm cánh tay mình, hắn cho rằng rượu trong ly bị sóng ra ngoài.
Hắn nôn nóng nhấc cánh tay lên, giơ trước mặt, vươn đầu lưỡi nếm thử, chóp mũi hắn cũng bị quệt một màu đỏ thẫm.
Khứu giác và vị giác đồng thời bị kích thích, Đới Lam bấy giờ mới phản ứng lại--- hóa ra đây không phải rượu, đây là máu.
Hình như là, hắn bị chảy máu.
Lúc này Đới Lam mới cảm thấy đau.
Nhưng nếu nói là đau, chẳng bằng nói rằng hắn cảm thấy ngứa, miệng vết thương có máu và mồ hôi trộn lẫn, một cảm giác tê dại khó tả.
Đi kèm với cảm giác ấy, Đới Lam dần hồi tưởng lại vị máu mà hắn vừa nếm được.
Sau khi nốc vào bụng hai chai rượu vang đỏ, cho dù thứ tiếp theo được nếm vào miệng là máu thì nó cũng trở nên ngòn ngọt.
Đới Lam say rượu đến không biết điểm dừng, khi đã nếm được vị ngọt, hắn càng muốn được tận hứng.
Hắn dùng ngón trỏ và ngón cái tay phải đỡ phần trên của chiếc ly đã gãy, mặc kệ phần chân ly và đế ly rơi tự do xuống sàn nhà, Đới Lam không thèm liếc mắt nhìn chúng.
Sau đó hơi tì ngón giữa vào mặt cắt bên dưới chiếc ly, dùng sức một chút xoay thân ly 90 độ, điểm nối giữa thân ly và cổ ly đã được ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt, bụng chiếc ly nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Gân xanh nổi rõ trên cánh tay phải, tĩnh mạch phập phồng, cơ thể hắn đang hưng phấn vì ngờ ngợ đoán được hành động điên cuồng sắp xảy đến.
Trong sự tê tái gây ra bởi rượu, động tác của Đới Lam hơi chậm chạp, hắn hơi kéo ống tay bên trái lên để lộ ra phần cổ tay, sau đó nâng tay phải, từ từ hạ phần thủy tinh sắc nhọn bên dưới cái ly xuống.
Trong nháy mắt đã rạch xong một đường, cơn đau cũng chậm chạp xuất hiện.
Vết cắt bắt đầu từ cổ tay, nó chạy một đường chéo hướng ra phần rìa cánh tay, như một đường sinh mệnh mới được khắc họa, nó uốn lượn và kéo dài đến vô tận.
Ngày bé khi Đới Lam phải đi tiêm phòng, cô y tá từng nói: "Đứa trẻ này mạch nông, rất dễ lấy ven."
Đới Lam năm ấy mới bốn, năm tuổi, hắn đương nhiên không nghĩ đến thời điểm ba mươi năm sau mình sẽ có suy nghĩ tương tự như vậy: mạch máu hắn thực sự rất nông, nó xoắn bện với vết cắt, chạy ngoằn ngoèo trên cổ tay hắn, đan cài vào nhau, dữ tợn như nhau nhưng lại nói lên những câu chuyện sinh mệnh khác nhau.
Hóa ra trên đời này, khoái cảm cực hạn và đau đớn cực hạn đều không khác nhau là bao.
Đới Lam không nhịn được lại nâng tay phải lên rồi tiếp tục rạch xuống, cổ tay trái của hắn tiếp tục xuất hiện những đường cắt rỉ máu---
Đây chính là nguyên nhân Tưởng Tân Minh nhìn thấy những vết cắt đã đóng vảy.
Sau khi say rượu, Đới Lam cài bốn cái báo thức, đặt ở bốn vị trí khác nhau trong nhà.
Khi ngủ dậy, Đới Lam sẽ bắt đầu từ phòng ngủ, sau đó ra phòng khách, tiếp theo bước vào phòng ăn, cuối cùng là tiến vào căn bếp vô dụng mà hắn chưa từng sử dụng qua. Hắn lần lượt tắt đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường, trên giá sách phòng khách, trên bàn ăn và bên cạnh máy pha cafe.
Sau đó hắn đổ hạt cafe vào máy xay thành bột, bấm nút, cuối cùng thêm đá thêm nước và trực tiếp uống cạn.
Nếu hôm đó tâm tình tốt hơn một chút, Đới Lam sẽ ra ban công phòng khách vừa uống cafe vừa ngắm những tốp học sinh trung học đang đi bộ đến trường, dùng ánh mắt tiễn những cô cậu ấy ra tận cổng tiểu khu.
Nửa năm qua, cuộc sống Đới Lam như được copy – paste, mỗi ngày lặp đi lặp lại như vậy.
Tưởng Tân Minh đã đoán đúng, Đới Lam sợ đến muộn, hắn sợ mình say rượu rồi ngủ đến quên trời đất, sợ sau khi ngủ dậy vẫn không thể tỉnh táo trở lại.
Mỗi ngày hắn đều sống trong sợ hãi.
Trầm cảm là một sợi dây buộc ở cổ chân Đới Lam, lúc nào nó cũng có thể kéo tuột hắn xuống biển sâu; mà sự sợ hãi đối với căn bệnh này lại là gông xích đeo trên cổ, nó khiến Đới Lam di chuyển vô cùng nặng nề.
Hắn không chỉ không có tâm trạng đi dạo phố mua sắm quần áo mới, mà còn mất đi hứng thú đối với hầu hết những việc khác, bao gồm cả những việc hắn từng rất yêu thích.
Đới Lam có weibo, vài năm trước hắn nổi tiếng vì đăng bài đá xoáy quy chế thi tuyển và xét tuyển thạc sĩ, sau đó lại nổi tiếng vì cà khịa bảng hotsearch và các minh tinh. Năm đó Đới Lam tranh thủ đang có chút danh tiếng, hắn mở kênh Bilibili và livestream vài lần, tiếp đó đăng tải rất nhiều video phổ cập kiến thức khoa học.
Hầu như tất cả các sinh viên ban xã hội đều thích hắn, thậm chí có một vị đàn anh từng gọi video cho hắn để học sinh của mình được nhìn thấy Đới Lam.
Nhưng kênh Bili và weibo của hắn đã vài tháng không đăng bài.
Không chỉ hai tài khoản, hiện tại Đới Lam chán ghét tất cả các phương tiện truyền thông xã hội, hắn ghét cả điện thoại di động, ghét cả máy tính điện tử.
Nếu có thể, hắn thực sự muốn biến mình thành con tằm sống trong kén, trốn khỏi thế giới bên ngoài.
Tưởng Tân Minh nói Đới Lam quá khắt khe với bản thân. Nhưng kể từ khi mắc bệnh, cuộc sống của Đới Lam đã sớm chệch khỏi đường ray, mỗi bước đi đều lệch lạc, cho dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể lái nó trở về quỹ đạo ban đầu---
Một tuần trước, hắn phát hiện cơ thể mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng khác thường. Ban đầu là kén ăn, sau đó là đau dạ dày, tiếp theo là chân tay tê mỏi kèm theo đau đầu.
Mãi đến thứ năm tuần trước Đới Lam mới ý thức được rằng, hóa ra bệnh trầm cảm không chỉ giày vò về mặt cảm xúc, nó sẽ phóng đại tất cả các chứng bệnh vặt sau đó dần dần nghiền nát hệ thần kinh.
Trong lúc rửa mặt buổi sáng, Đới Lam nhìn chằm chằm những hạt bạc hà trên kem đánh răng, sau đó mất khống chế...
Tinh thể bạc hà trong suốt màu xanh biếc, Đới Lam lập tức nhớ tới một câu nói của Noam Chomsky--- Colorless green ideas sleep furiously*.
*Trong cuốn sách "Các Cấu trúc Cú pháp", nhà ngôn ngữ học Noam Chomsky đã sử dụng câu "Colorless green ideas sleep furiously" như một ví dụ minh họa cho một câu tuân thủ đúng cấu trúc ngữ pháp nhưng lại vô lý khi xét về ngữ nghĩa. Sách do NXB Đại học Quốc gia Hà Nội dịch và phát hành, mọi người có thể tìm đọc thêm.
Những ý tưởng không màu màu xanh ngủ dữ dội.
Khi phát biểu ra câu này, Chomsky nói "Đây là một câu vô nghĩa".
Sau đó có vô sô học giả nói, dưới áp lực của việc diễn giải, nó bắt buộc phải có ý nghĩa.
Đột nhiên nghĩ đến một khái niệm học thuật phức tạp, Đới Lam bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Thực sự quá mệt mỏi.
Hắn bóp kem đánh răng lên bàn chải một cách mờ mịt, sau đó lại dùng bàn chải quết kín kem đánh răng lên tấm gương.
Đới Lam không biết ý nghĩa của hành động này là gì, hắn cũng không muốn biết.
Nếu mọi thứ đều bắt buộc phải có ý nghĩa, vậy thì Đới Lam sẽ giải thích hành vi này của mình chính là--- hắn điên rồi.
Chính vì mải quết kem đánh răng lên gương, Đới Lam suýt nữa đã muộn giờ vào tiết, cũng ngay buổi chiều hôm đó, Tưởng Tân Minh mời hắn đi uống cafe, thử hỏi một câu thăm dò: "Thầy Đới, có phải gần đây thầy mắc bệnh gì không?"
Đới Lam cắt lời Tưởng Tân Minh, sau đó im lặng hồi lâu.
Hắn nghiến răng, siết chặt nắm tay. Các đầu móng chưa kịp cắt cắm vào da thịt lòng bàn tay khiến hắn đau đớn.
Lúc đó, bộ não đang hỗn loạn của Đới Lam lại có chút rảnh rỗi, nó cảm thấy may mắn vì Đới Lam không có thói quen cắt móng tay thường xuyên, bởi nếu không có cảm giác đau đớn ấy kích thích lý trí, Đới Lam có lẽ đã không thể kiềm chế bản thân.
Cũng không biết qua bao lâu sau, có thể là mười phút, cũng có thể là nửa tiếng.
Bị Đới Lam nhìn chằm chằm đến nỗi Tưởng Tân Minh khó xử phải cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ cafe. Đợi đến khi cốc cafe trên tay cô đã bị nhấm nháp đến gần cạn, Đới Lam mới thở dài hỏi một câu: "Chỉ có trò phát hiện ra à?"
"Chỉ có em là sinh viên của thầy suốt bốn năm." Ẩn ý chính là, những người không hiểu rõ Đới Lam như cô chắc chắn không nhận ra.
Tưởng Tân Minh nhẹ nhàng xoay chiếc cốc, đế cốc ma sát với miếng lót cốc phát ra tiếng soàn soạt.
Đáy cốc chỉ còn một lớp cafe, nó vẽ thành một vòng tròn màu nâu trên thành cốc.
Tưởng Tân Minh nhớ ra mục đích cuối cùng của buổi nói chuyện ngày hôm nay, cô hạ quyết tâm cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải khuyên giáo sư Đới đi khám bác sĩ: "Thầy, người nhà em đều nói, những người mắc bệnh trầm cảm hầu hết đều là người lương thiện, bởi vì người xấu sẽ không cảm thấy áy náy. Hơn nữa, sự điên cuồng đối lập với nền văn minh. Trong một nền văn minh mà chúng ta không thể thay đổi, bác sĩ chính là người chỉ cho chúng ta cách sống vui vẻ."
"Thầy, vì một cuộc sống tươi đẹp, thầy nên đi khám bác sĩ đi."
Đới Lam chỉ buông một câu "Tôi biết rồi" sau đó rời đi.
Ra khỏi quán cafe, ánh nắng bên ngoài cực kì rực rỡ, hiện giờ là cuối tháng mười, mới là tiết lập đông.
Nhưng Đới Lam lại cảm thấy rét run.
Mặt trời trên cao như bóng đèn trong tủ lạnh, chỉ phát sáng chứ không đem lại cảm giác ấm áp.
Mà hắn như một con cá đông lạnh, hắn nằm trong tủ lạnh, bị nhốt kín từ khi còn tươi mới đến khi thối rữa.
Đới Lam rút di động, tìm wechat chính thức của Bệnh viện Nhân dân số 3 của thành phố Nguyệt Cảng, đăng kí lịch khám tại Chuyên khoa Chăm sóc Sức khỏe Tâm thần.
Lúc ấy Đới Lam không thể ngờ rằng, hắn chỉ tiện tay bấm đăng kí, thế nhưng lại trúng vị bác sĩ có một nửa họ hàng với học trò của mình.
Càng không ngờ rằng, giữa đường hắn đã định chuồn, cuối cùng lại bị Tống Ý và Văn Việt kéo về.
Kéo về cũng thôi đi, thế nhưng chính Tưởng Tân Minh tuần trước còn tận tình khuyên bảo hắn nên đi khám bác sĩ, lúc này lại ngồi đối diện hắn hỏi một câu: thấy chấm trúng vị bác sĩ nào rồi.
Thật là quá quắt.
À, nguyên văn câu hỏi của cô sinh viên nhà mình là: thầy chấm Tống Ý hay là chấm Văn Việt, đây là câu hỏi chọn một trong hai.
Chậc, Đới Lam âm thầm chép miệng coi thường. Ai thèm chấm cái tên Văn Việt ba hoa kia chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip