Lục Văn Chi và Lục Tố Tố đối với trai đẹp là Tạ Phong Hành tất nhiên vô cùng hứng thú, cả bữa ăn liên tục hỏi Cẩu Tiểu Xuyên chuyện về Tạ Phong Hành.
Cẩu Tiểu Xuyên hiển nhiên khoe khoang về người anh em của mình: "Cậu ấy mới vừa đạt hạng nhất trong giải đua Sprint League ở Bắc Thành đấy, biết thắng ai không, Tống Ngọc!"
Lời này vừa nói, cả Lục Minh và Lục Bôn đều hơi giật mình.
"Thật sao?" Lục Minh hỏi.
"Thật hay giả vậy, cậu ta có thể thắng Tống Ngọc?" Lục Bôn nói, "Cậu nói xạo cũng nên thực tế một tí đi."
Cẩu Tiểu Xuyên không thèm gây gổ với hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Anh họ lớn cũng biết. Là anh ấy trao thưởng cho Tạ Phong Hành."
Lục Bôn không chịu hỏi Lục Trì, quay qua bóc vỏ tôm trên dĩa.
Lục Minh quay đầu hỏi Lục Trì: "Là thật sao?"
Lục Trì "Ừm" một tiếng.
"Vậy hẳn là kỹ thuật lái xe của cậu ta không tệ." Lục Minh nói.
Khương Thấm Phương nói: "Trước kia chưa từng nghe qua cái tên Tạ Phong Hành này, là tân binh sao? Nhìn qua mới chỉ 17-18 tuổi phải không?"
Đua xe không giống với các nghề khác, có rất ít tân binh xuất sắc, cái nghề này coi trọng từng bước đi, phần lớn các tay đua đều luyện tập từ bé rồi phát triển lên.
Sprint League đã tổ chức được vài năm, bọn họ đối với các tay đua trong hay ngoài nước đều biết rõ.
Chưa từng nghe qua tên Tạ Phong Hành.
Bầu không khí hơi lúng túng bởi Lục Trì không trả lời bà ta.
Sắc mặt Khương Thấm Phương lập tức trầm xuống.
Cẩu Tiểu Xuyên vội vàng nói: "Cậu ấy là con trai của ông lớn ngành đồ điện -Tạ gia."
Khương Thấm Phương liền hỏi: "Con trai Tạ gia không phải tên Tạ Duy sao?"
"Tạ Duy chỉ là con nuôi, cậu ấy mới là con trai ruột của nhà họ Tạ." Cẩu Tiểu Xuyên nói.
Nói xong cậu ta mới nhận ra mấy câu này có vẻ nhạy cảm.
Nhưng trong lòng thật tình có hơi thích thú.
Cậu ta nhìn Khương Thấm Phương một cái.
Trên mặt Khương Thấm Phương không nhìn ra được biểu tình gì, ngược lại là Lục Bôn trực tiếp lạnh mặt, chắc cho rằng cậu ta cố ý cà khịa hắn.
Trời đất làm chứng, cậu ta hoàn toàn không có ý gì, chẳng qua do hắn cũng là tu hú chiếm tổ nên có tật giật mình chứ bộ!
Lục Minh nói: "Đúng thật là chưa từng nghe nói Tạ gia còn một đứa con trai nhỏ. Thực lực cậu ta như nào thì cứ chờ đến trận chung kết là biết."
Lục Trì vẫn không hề nói lời nào, hiển nhiên là không thích việc Lục Minh không nói trước với anh mà đã dẫn cả nhà tới tìm.
Cũng may còn có Cẩu Tiểu Xuyên làm cái máy nói, cộng thêm Lục Văn Chi hòa đồng, bữa cơm này coi như yên ổn mà trôi qua.
Cơm nước xong Lục Minh gọi Lục Trì lên ban công lầu hai nói chuyện.
Dãy biệt thự ở đây có tầm nhìn tuyệt đẹp, hoàng hôn đã lặn xuống biển, chỉ còn lại những đám mây xanh chạng vạng đỏ rực cuối cùng xếp chồng lên mặt biển, gió biển từ từ thổi qua, Tạ Phong Hành vừa ăn cơm xong, đang nằm trên ghế xích đu nghỉ một chút, bỗng nghe sát vách bên cạnh có tiếng nói chuyện.
"Con đây là làm sao, người một nhà chạy tới ăn chung một bữa cơm, con bày cái bản mặt đen thui đó ra cho ai nhìn. Ba đã nói với con rồi, muốn tiếp quản công việc của công ty thì phải có quan hệ tốt với dì Khương của con, giờ con như này thì sau này phải làm sao?"
Lục Trì nói: "Chả ai kêu ba tổ chức bữa cơm này."
"Này không phải là ba đang lót đường cho con sao!"
"Là lót đường cho tôi hay ba muốn chia quyền nhà họ Khương, trong lòng mỗi người đều tự rõ." Lục Trì lạnh lùng nói, "Tôi khuyên ba không cần gấp gáp, bà ta cũng không phải kẻ ngốc, có thể không nhìn ra trò mèo này của ba chắc?"
Tạ Phong Hành: Ây da, không cẩn thận nghe được vài chuyện máu chó giới nhà giàu rồi.
"Ba còn không phải vì con hả? Đống cổ phần của dì Khương con chắc chắn để lại cho em trai con. Ba tranh chả lẽ không phải vì con chắc?"
"Không muốn nghe ba nói mấy thứ này nữa."
"Con đứng lại đó! Nói thử coi cái tính tình chết người này của con là giống ai chứ?"
"Tính tình chết người hiển nhiên là giống người chết."
Ồ, không ngờ tới Lục Trì có thể nói chuyện tàn nhẫn như vậy.
".....Con nghĩ nếu mẹ con còn sống, có muốn nhìn thấy bộ dạng con như này không? Con không muốn ba nói về bà ấy cũng được, là ba có lỗi với mẹ con, nhưng ba không có lỗi với con. Nguyên do tại sao ba kết hôn với Khương Thấm Phương, trong lòng con biết rõ. Nói chuyện này cũng vô ích, con đã không còn nhỏ, trở về rồi tự suy nghĩ đi."
Sau đó không còn tiếng động nào từ bên cạnh truyền đến nữa.
Tiểu Ái ngơ ngác: "Thân ái..."
"Máu chó như vậy, chắc là nam chính rồi." Tạ Phong Hành nói.
"Thấy chưa, cậu không cần phải thử!" Tiểu Ái nói.
"Để sau này rồi tính." Tạ Phong Hành nói.
Cậu đứng dậy, chuẩn bị trở về.
Trận chung kết Sprint League được tổ chức ở Nam Thành, cậu phải về đó để chuẩn bị.
Cậu gọi cho Cẩu Tiểu Xuyên nói một chút, Cẩu Tiểu Xuyên nói: "Cậu đợi tí, tôi đang kiểm tra sổ sách."
"Cậu bận đi, tôi tự lái xe về."
Tạ Phong Hành ra khỏi biệt thự, mới vừa mở cửa xe bỗng nhìn thấy Lục Trì đang ngồi hút thuốc ở ven đường.
Anh đứng dưới đèn đường, rất cô độc, lạnh lùng, mơ hồ còn có chút tức giận.
Cậu nhớ tới cuộc trò chuyện căng thẳng vừa rồi của hai cha con, do dự một lúc thì đóng cửa xe, đi về phía Lục Trì.
"Ông chủ Lục."
Lục Trì nhìn lại, dập điếu thuốc trong tay: "Muốn về hả?"
Tạ Phong Hành gật đầu: "Sao anh ở ngoài đây một mình?"
"Ra ngoài hóng gió."
"Ra là hóng gió biển." Tạ Phong Hành nói, "Hay là tôi đi dạo với anh một chút."
Lục Trì hỏi: "Không phải cậu tính về sao?"
"Không vội."
Cậu nói xong thì đi trước ra hướng bãi biển.
Đi vài bước liền quay đầu nhìn lại, Lục Trì đi theo.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, nhường vị trí lại cho ánh trăng, có rất đông người trên bãi biển, từng cơn gió mang theo hương vị của biển thổi tới, Tạ Phong Hành cởi giày, để chân trần đi trên bãi biển.
"Ký chủ, cậu đã bắt đầu làm nhiệm vụ luôn sao?" Tiểu Ái nói, "Vẫn chưa rõ tình hình cụ thể nhiệm vụ, tui khuyên cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ."
"Mặc kệ đến lúc đó nhiệm vụ là gì, hiện tại tranh thủ cọ độ hảo cảm của anh ta, nói chung cũng không có hại."
"Lỡ như tới lúc đó phải đối đầu với anh ta thì sao?"
"Vậy thì càng tốt, có tình yêu làm tiền đề thì mới càng hận thấu xương." Tạ Phong Hành nói.
"Tiếc là cậu không nhìn được cảnh tui dựng ngón cái lên." Tiểu Ái nói, "Cậu đủ tàn nhẫn."
"Mày không cảm thấy Lục Trì này trước mắt có hơi thảm sao?"
"Thảm hả?" Tiểu Ái nói, "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà cậu cũng vậy, tui cảm thấy là cậu đang dần thích người ta."
"Thích là cảm giác gì, giống tao sao?" Tạ Phong Hành hỏi.
Tiểu Ái cười hì hì hai tiếng, không nói gì.
"Được rồi, nói thật với mày." Tạ Phong Hành nói, "Tao nhớ tới vết sẹo trên người anh ta."
Vết sẹo đó hẳn là có lúc anh ta tham gia quân đội.
Mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại, cậu có chút khâm phục người này.
Khâm phục anh ta đã vì quốc gia và nhân dân mà đổ máu.
Tạ Phong Hành nhìn thoáng qua mặt biển, nói: "Ánh trăng lớn thật, tận hai cái."
Lời này cậu nói cho Lục Trì nghe.
Cậu chỉ chỉ: "Bầu trời có một cái, trong biển có một cái."
Lời này khiến cậu nhớ đến một câu thơ: "Trăng trên biển là trăng trên trời."
Gió đêm thổi loạn mái tóc, nhìn cậu có vẻ non nớt.
Câu thơ tiếp theo là, "người trước mắt là người trong lòng", thật ra mà nói mấy lời này có hơi ái muội, chẳng qua từ miệng Tạ Phong Hành nói ra không có tí cảm xúc nào, không hề làm người khác nghĩ nhiều.
Cảm xúc bực bội phảng phất bị Tạ Phong Hành và gió biển ướt át thổi đi, Lục Trì nhìn hai ánh trăng trên biển và bầu trời, ánh trăng ở trên thật êm đềm, mà trăng dưới biển thì lay động theo từng cơn sóng.
"Chuẩn bị thi đấu sao rồi." Lục Trì hỏi.
"Tôi chắc chắn sẽ giành quán quân." Tạ Phong Hành nói.
Lục Trì đã quen với sự tự tin cậu, chỉ nói: "Lần trước Tống Ngọc vẫn chưa lộ bản lĩnh thật sự."
"Tôi cũng vậy." Tạ Phong Hành nhìn về phía anh.
Lục Trì cười nói: "Được rồi."
"Anh trông không giống bộ đội đặc chủng." Tạ Phong Hành nói.
Lục Trì: "Cậu biết nhiều đấy."
"Nghe Tiểu Xuyên nói."
"Sao lại không giống?"
"Anh trầm lắng, tôi nghĩ người tham gia quân đội đều có vẻ hung dữ."
Lục Trì cười khẽ, nói: "Tôi luôn không hung dữ với cậu được."
"Vậy thì anh có thể hung dữ hơn một chút với người khác. Đừng để bản thân buồn phiền."
Lục Trì liền dừng lại nhìn thẳng cậu, dưới ánh trăng càng thêm cao lớn, mái tóc cắt ngắn, góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng như một cây thương.
Gương mặt Lục Trì có đường nét ôn hòa, nhưng hình dáng lông mày sắc bén, khi không cười, ánh mắt như đang nhìn chằm chằm con mồi, sắc bén lạ thường.
Tạ Phong Hành cảm thấy bản thân hình như nói hơi nhiều.
Cậu chưa kịp giải thích đã nghe Lục Trì nói: "Mấy câu này không giống lời cậu sẽ nói với tôi. Tôi nghe nói cậu vì Tống Ngọc mà đòi chết đòi sống, lâu vậy rồi vẫn chưa từng thấy cậu tươi cười."
Tạ Phong Hành không nghĩ tới anh đột nhiên nhắc chuyện này, nói: "Tôi không thích cười, chuyện này không liên quan gì với Tống Ngọc."
Lục Trì tiếp tục đi về trước, nói: "Không phải, trước đây cậu rất hay cười."
Tạ Phong Hành ngạc nhiên một chút, đuổi kịp bước chân Lục Trì: "Vậy sao?"
Cậu đã quên mất rồi.
Trước kia bản thân là cái dạng gì, cậu chỉ có vài dòng miêu tả trong tiểu thuyết cùng những miêu tả của Tiểu Ái mà tưởng tượng một chút, còn lại hoàn toàn không nhớ rõ.
"Con người luôn sẽ thay đổi." Cậu nói.
"Lần thứ hai."
"Cái gì?"
"Lần thứ hai cậu nói câu này." Lục Trì nói.
Tạ Phong Hành không hiểu câu này thì có vấn đề gì.
Cậu chỉ tìm một cái cớ để thuận tiện giải thích thôi.
Kết quả Lục Trì nói: "Nghe như cậu rất thương tâm."
Tạ Phong Hành: "Mẹ nó, anh sẽ không thật sự cho rằng tôi vì Tống Ngọc mới trở nên như này chứ? Tống Ngọc là cái thá gì, tôi không muốn để người khác nghĩ tôi vì gã ta mà biến thành như bây giờ. Trước kia tôi thích nhiều người lắm, Tống Ngọc chỉ là một trong số đó và không hề có cảm giác tồn tại. Tôi là người yêu cái đẹp, là một tên lăng nhăng."
"Cái này thì tôi tin."
Lục Trì nói.
"Có một năm tôi về thăm người thân, cậu đã gửi cho tôi một bức thư tình nói rằng cậu thích tôi, và năm sau đó khi tôi trở về sau nhiệm vụ, cậu lại đang theo đuổi người khác."
"..."
Tạ Phong Hành: "Thật vậy sao?!!"
Nếu dựa theo thiết lập nhân vật ban đầu của cậu, thì chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Nghe nói trước khi cùng Tống Ngọc yêu đương, cậu quả thực là một tên chỉ thích nhìn mặt, không có lý do gì để bỏ qua một người đàn ông ưu tú như Lục Trì.
Đụng phải chuyện lúng túng rồi.
Cũng may cậu không cảm thấy xấu hổ quá mãnh liệt.
"Haiz." Cậu đút tay vào trong túi, cảm thán nói. "Ai hồi trẻ mà chưa từng mắc sai lầm đâu. Ông chủ Lục, chúng ta bây giờ phải hướng về phía trước mà tiến lên, dẹp quá khứ sang một bên, đúng không? Quan trọng là bây giờ tôi không có ham muốn gì, chỉ một lòng tập trung đua xe. Tôi của trước đây đã chết, bây giờ trước mặt anh là một Tạ Phong Hành đã hoàn toàn thay đổi."
Ánh trăng trở nên sáng hơn, Lục Trì nói: "Cái miệng thì nhỏ nhắn, mà cũng rất biết nói chuyện đấy."
Tạ Phong Hành nhướng mày, tiếp tục xách giày đi. Gió biển thổi loạn mái tóc của cậu.
Lục Trì đi theo, dưới ánh trăng, cát có màu trắng bạc, nhưng bàn chân trần và bắp chân của Tạ Phong Hành còn trắng hơn cả cát.
Màu trắng sữa.
Lục Trì nghĩ.
----
Bản edit được đăng tại wattpad trafddaoftraanchaau
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip