🍀7. Khuyển Hại

Không gian trò chơi, sảnh trực tiếp.

Trong không gian rộng lớn trôi nổi vô số màn hình, nó mỏng như tờ giấy nhưng lại có độ phân giải cực cao đến phi lý.

Hàng vạn màn hình được phân tán ở các khu vực khác nhau, có cái chỉ bằng điện thoại di động, có cái lớn như màn chiếu phim gia đình, trên đó hiển thị góc nhìn thứ nhất, hoặc góc nhìn thứ ba của những người chơi đang vượt ải thử thách.

Khán giả vừa vào phòng livestream đã bị tiếng la thảm thiết dọa cho tim đập chân run.

"Cứu mạng! Cứu... Cứu tôi với!" Một khuôn mặt hoảng sợ tột độ bất ngờ xuất hiện trước màn hình, miệng không ngừng phun ra từng cục máu đỏ sẫm, tay đập mạnh vào màn hình, để lại một chuỗi dấu tay máu me ghê rợn, gào khóc thảm thiết: "Tôi không dám nữa! Cho tôi đi đi, rời khỏi nơi quỷ quái này, cứu mạng aaaaaaa!"

Lời còn chưa dứt, động tác kêu cứu điên cuồng của streamer đột nhiên dừng lại.

Một móng vuốt lặng lẽ xuất hiện, xuyên qua cổ họng anh ta.

Anh ta run rẩy lấy tay bịt cổ họng đang phun máu, cố gắng vùng vẫy, nhưng bị đè xuống đất không thể kháng cự.

Ngay sau đó, một khuôn mặt đầy lông lộ ra phía sau.

Đó là một con mèo to như con voi. Khuôn mặt to lớn áp sát, trong nháy mắt đã lấp đầy toàn bộ màn hình, đồng tử thẳng đứng màu xanh đậm nguy hiểm co lại thành hình cây kim, lộ ra vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc.

Cũng chính lúc này, đôi mắt mèo tượng trưng cho kẻ săn mồi tàn nhẫn, xuyên qua màn hình nhìn chằm chằm vào mặt khán giả, từ từ, im lặng cong thành hình vòng cung.

Khán giả đứng trước màn hình chứng kiến cảnh tượng này, tim suýt chút nữa thì nổ tung.

Không đúng... Sao nó có thể nhìn thấy?! Cứu mạng —

Bụp!

Do chủ nhân phòng livestream đã chết, màn hình đột nhiên lóe sáng, hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.

Vài khán giả cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái tay chân lạnh ngắt, phát hiện tay mình đang vô thức bắt chéo che trên đỉnh đầu, hơn nữa còn đang run rẩy.

Trong giây lát vừa rồi, bọn họ thực sự có cảm giác kinh dị là con mèo lớn kia sẽ xuyên qua màn hình gϊếŧ chết bọn họ.

Đây chính là áp lực của phó bản Quỷ Vương cấp A sao?

Trong lúc vài khán giả còn đang ngẩn người, xung quanh ít nhất đã có ba, bốn chục màn hình lần lượt biến mất.

Chỉ chưa đầy nửa ngày, sảnh trực tiếp đã trống trơn một nửa, tỷ lệ thương vong thảm khốc như vậy quả thực là trước nay chưa từng có!

Hoảng sợ, tiếng bàn tán khó tin tràn ngập khắp sảnh lớn.

"Phó bản giới hạn thời gian bảy ngày, thông thường ngày đầu tiên sẽ không quá nguy hiểm, tại sao lần này lại khác?"

"Con mèo quỷ ra tay vừa rồi thậm chí chỉ là một con tép riêu trong đó, còn chưa tính là quái vật tinh anh nữa."

"Hiện tại chưa thấy ai trốn thoát thành công, lần này coi như xong rồi!"

Càng ngày càng nhiều người lộ vẻ mặt tuyệt vọng.

Đột nhiên, một tiếng kêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phá vỡ bầu không khí nặng nề, truyền đến từ một khu vực livestream nào đó.

"Thành công rồi! Anh ta còn sống, trời ạ!"

"Có người chơi đã né tránh thành công đợt tấn công đầu tiên!"

Lời vừa nói ra, giống như đổ nước lạnh vào chảo dầu đang sôi, toàn bộ sảnh trung tâm lập tức bùng nổ.

Vô số người chơi chen chúc tuôn ra như cá, như núi kêu biển gầm ồn ào la lên "Đậu má thật hay giả?"........"Ngầu lòi, vị đại thần nào đã tìm ra cách giữ mạng vậy?"...

"Mọi người đừng ồn ào nữa, có anh chị em nào tốt bụng xem livestream chia sẻ cách streamer vừa rồi trốn thoát như thế nào không vậy, tôi trả 1000 điểm tích lũy!"

Tiếng treo thưởng vang lên không ngớt, đều là bỏ điểm tích lũy để hỏi hướng dẫn giữ mạng vừa rồi, phải nói là vô cùng sốt ruột, lửa xém lông mày.

Người mới nhìn thấy cảnh tượng cuồng nhiệt này không khỏi trợn mắt há hốc mồm: "Bọn họ bị sao vậy?"

Người chơi vượt ải thất bại sẽ bị xóa sạch ký ức, hồi sinh tại cổng đăng xuất ở sảnh trung tâm.

Cho nên cho dù số lượng người cố định, nơi đây cũng sẽ không bao giờ thiếu người chơi mới.

Người chơi cũ giải thích cho người mới mặt mũi ngơ ngác: "Ở nơi này, bất kỳ kinh nghiệm vượt ải, kỹ xảo nào cũng có thể ví như một loại tri thức cấm kỵ, việc truyền bá chúng bị hạn chế bởi nhiều khía cạnh. Có tồn tại livestream, nhưng không thể ghi âm và quay video, cũng không thể dựa vào các loại phương thức như viết, vẽ, ghi âm, quay chụp... để lưu giữ lại, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của con người."

Người chơi mới lập tức kinh ngạc: "Hạn chế nhiều như vậy, chỉ có thể dựa vào nhớ? Vậy nếu trí nhớ không tốt, không nhớ được thì phải làm sao?"

Người chơi cũ chỉ vào những người chơi đang điên cuồng hỏi hướng dẫn kia: "Cậu nghĩ tại sao bọn họ lại kích động như vậy? Chính là sợ khán giả biết hướng dẫn sẽ quên mất nội dung, đến lúc đó có muốn mua cũng không được."

Người chơi cũ: "Phải biết rằng một khi phó bản được hoàn thành lần đầu, nó sẽ được đưa vào bể thử thách, để những người chơi khác chưa tham gia có thể chinh phục, đây cũng là nguồn điểm tích lũy chính của phần lớn người chơi."

Điểm tích lũy là tài nguyên sinh tồn của người chơi, người chơi có thể dùng điểm tích lũy để hối đoái vật tư, đạo cụ và kỹ năng từ hệ thống, cũng có thể dùng làm tiền tệ cơ bản để lưu thông trên thị trường.

Vì vậy, mỗi khi có thử thách mới được tạo ra, độ hot của buổi livestream và sự nhiệt tình của khán giả sẽ tăng cao chưa từng có.

Cho dù là một số người đã từ bỏ hy vọng, cho rằng Trái đất không thể cứu vãn được nữa, cũng sẽ không từ chối xem livestream.

Về phần những người chơi hoàn thành thử thách vượt ải lần đầu, cũng sẽ được những người còn lại kích động phấn khích nâng lên thành thần, tôn sùng hết nấc. Xét cho cùng, hành động của họ sẽ thực sự mang lại lợi ích cho hàng trăm triệu người chơi, mang đến hy vọng cho tất cả mọi người.

Chỉ là một số nhóm cuồng nhiệt cực đoan cũng từ đó ra đời, ví dụ như fanclub của các đại thần đứng đầu bảng xếp hạng, thường xuyên gây náo loạn không yên.

"Cái này..." Người chơi mới chợt nhận ra: "Vậy có phải chúng ta có nên chú ý đến phòng livestream đó một chút không?"

Lời còn chưa dứt, người chơi cũ bên cạnh anh ta thấy đám đông hơi tản ra thì lập tức hai mắt sáng rực lao tới, vừa chen vừa hét: "Nhường đường, phiền mọi người nhường đường một chút! Vừa rồi là streamer nào nói vậy, cho tôi xin ID phòng livestream với!"

Người mới: "..."

Hoá ra lúc nãy không phải vì thận trọng nên không chen lên, mà là vì người ta quá đông!

Giờ phút này, cảm xúc của khán giả tại hiện trường đã được đẩy lên đến đỉnh điểm.

Nhưng làm sao họ có thể ngờ được, streamer căn bản không tìm ra cách nào để giữ mạng, mà là do Quỷ Vương lười giết anh ta.

Hả?

Đó chính là Quỷ Vương đầy oán hận đó, thế mà lại chủ động tha cho người chơi, đây là trò đùa gì vậy?!

Tiếc là những lời mắng chửi của họ không thể truyền đến tai người chơi trong thử thách.

Đội người chơi lần này đều có tố chất khá cao, có vài người là lão làng dày dặn kinh nghiệm, cho dù người sống sót nói năng lộn xộn, họ cũng không hề nóng vội.

"Căn cứ vào thủ đoạn và phản ứng giết người của quái vật, tôi đoán rằng đó có thể là những trải nghiệm khi chúng còn sống, có kẻ biến thái thích hành hạ và giết động vật đứng sau giật dây, cho dù không phải là Boss thì cũng nhất định là quái vật tinh anh hoặc NPC quan trọng."

"Vừa rồi tìm kiếm mấy tiếng đồng hồ nhưng không hề thấy một con chó mèo hoang nào, chỉ một người thôi thì không thể làm được đến mức này."

"Hỏi thăm các hộ kinh doanh và người dân xung quanh xem gần đây có xảy ra vụ án nào liên quan đến việc bắt giữ và giết hại động vật hoang không. Nếu có ai đó ấp úng nhìn trái nhìn phải thì rất có thể người đó chính là một trong những kẻ tham gia, đợi đến đêm khuya, chúng ta sẽ đến hỏi thăm kỹ càng."

Nói đến nửa câu sau, giọng điệu đã trở nên lạnh lùng khiến người ta không rét mà run. Đây mới chính là kẻ liều mạng đã từng chứng kiến việc máu me thực sự.

Có người bổ sung: "Nếu chỉ là vụ án ngược đãi động vật thông thường thì không thể nào sinh ra Quỷ Vương cấp A được."

"Đúng vậy." Một người khác tiếp lời: "Trước đây chúng ta cũng từng trải qua phó bản tương tự, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện Boss cấp B, cho nên nhất định có cốt truyện ẩn cực kỳ quan trọng."

Người dẫn đầu là một người đàn ông trưởng thành mặt lạnh, hắn ta nhìn về phía người bị thương trên mặt đất: "Lúc Quỷ Vương rời khỏi ảo cảnh có tâm trạng như thế nào? Vui mừng phấn khích? Hay là lo lắng tức giận?"

Người bị thương cố gắng nhớ lại.

Lúc đó ý thức của anh ta đã mơ hồ, nhưng có một hình ảnh khác thường khiến anh ta ấn tượng sâu sắc chậm rãi hiện lên trong đầu.

— Con thú lớn cao quý lạnh lùng nằm sấp trên mặt đất, toàn thân bị bao phủ bởi làn sương đen u ám, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ hòa vào bóng tối.

Đột nhiên, nó đứng dậy mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, ngẩng đầu nhìn về phía không gian vô tận phía xa, ánh mắt hung ác trải qua nhiều lần biến đổi, rồi nhanh chóng trở nên ôn hoà lại.

"Hình như... là vui mừng."

Người đàn ông trưởng thành trầm ngâm một lúc, quay sang nói với các thành viên khác trong đội: "Thêm bốn người nữa, hai người đến bệnh viện thú y kiểm tra hồ sơ khám chữa bệnh, hai người đến cửa hàng đồ dùng cho thú cưng. Nếu có khách hàng mua số lượng lớn đồ dùng cho thú cưng, hãy theo dõi người đó, đừng để bị phát hiện, càng không được ra tay làm người ta bị thương."

"Nếu tôi đoán không nhầm, đó sẽ là chìa khóa để chúng ta vượt ải."

Cùng lúc đó, Tạ Tự Bạch mỉm cười nhìn Bình An bị chọc đến tê dại, dịu giọng thì thầm dỗ dành: "Ngoan nào ngoan nào, không làm phiền em nữa."

Cậu nói: "Sếp cho anh nghỉ phép dài hạn rồi, từ ngày mai trở đi anh có thể đến thăm em bất cứ lúc nào. Anh đã mua cho em một cái ổ siêu mềm, bình nước với cả mái che mưa, còn có đủ loại đồ chơi và thức ăn đóng hộp cho chó, rất nhiều đồ, sếp nói có thể mang đến giúp anh."

Chú chó vốn đang quay mông về phía cậu, tức giận cuộn tròn người lại, đuôi đập bịch bịch xuống đất.

Vừa nghe thấy Tạ Tự Bạch có thể thường xuyên đến, đôi tai cụp xuống lập tức dựng đứng lên.

"Đến lúc đó có thể chải lông cho Bình An của chúng ta rồi!" Tạ Tự Bạch xoa xoa mặt nó: "Anh sẽ tìm người dân gần đây để mượn phòng tắm, xem có thể tắm nước nóng cho em không."

"Gâu!"

Tạ Tự Bạch vỗ vỗ đầu nó, không chút dấu vết liếc nhìn những tòa nhà dân cư xung quanh, ý cười trong mắt cậu chợt biến mất, trở nên thâm trầm điềm tĩnh, giống như biển cả cuồn cuộn sóng.

Lời độc thoại kỳ quái đó lại vang lên.

[Gần đây tôi mới phát hiện ra, bản thân chỉ là một người bình thường trong thế giới quỷ dị.]

[Tri thức vượt quá nhận thức giống như thuốc độc, sẽ biến con người thành quái vật dễ dàng mất đi lý trí, nhưng tôi thì không, tôi vẫn là một người bình thường.]

[Điều này có nghĩa là, tôi có thể đánh cắp và học hỏi vô hạn những tri thức cấm kỵ đó? Cuối cùng tôi có trở thành hình dạng mà không ai có thể tưởng tượng được không?]

Tạ Tự Bạch không để ý đến những câu độc thoại này.

Hiện tại điều duy nhất cậu quan tâm, chỉ có Bình An.

Tại sao Bình An không thể rời khỏi hẻm nhỏ này, tại sao người dân lại ghét bỏ nó đến vậy, và những ai đã làm tổn thương nó?

Như đáp lại suy nghĩ kịch liệt của Tạ Tự Bạch, từng cảnh tượng đã xảy ra lần lượt hiện lên trước mắt cậu như đèn kéo quân.

Đó đều là những chuyện vụn vặt thường ngày, nhưng trực giác Tạ Tự Bạch cho rằng có thông tin quan trọng ẩn giấu bên trong. Cậu chăm chú quan sát.

Cuối cùng, ống kính dừng lại ở khoảnh khắc cậu lên xe buýt sáng nay.

Từ trái sang phải, lần lượt là những tán cây xanh mát đứng im, chim sẻ đậu trên cành cây hót líu lo, người đi đường vội vã bước qua.

Có một người đàn ông mập mạp dựa vào góc trạm xe buýt, đeo khẩu trang kín mít, che khuất khuôn mặt.

Xe buýt đến rồi đi, nhưng người đàn ông đó không lên xe. Cho đến khi cậu lên xe, người đàn ông đó mới nghiêng người về phía trước, ánh mắt giống như con rắn độc lạnh lẽo nhớp nháp.

Ký ức đột nhiên trở nên rõ ràng.

Cho dù là một số chi tiết bị bỏ qua lúc đó, cũng sẽ được lưu trữ trong đại dương tiềm thức, tùy cậu sử dụng.

[Hôm nay lúc đi làm, tôi cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt đang âm thầm theo dõi mình, tràn đầy oán hận, không cam lòng, như thể tôi đã phá hỏng chuyện tốt của gã, nhưng tôi rất ít khi kết thù với ai.]

[Người đó là ai chứ?]




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip