Chap 110 - Không nghe lời

Vương Tề định đánh thằng em, Trì Lập Đông can ngăn Vương Siêu vừa hô hào vừa cãi bướng.

Đúng thật là gà bay chó sủa.

Em vợ Vương Tề trong nhà nghe thấy bên ngoài ồn ào, cũng mặc quần áo vào đi ra. Chưa nhìn thì chưa biết, chứ nhìn rồi thấy thật láo nháo, hết sức phấn khởi hỏi Vương Tề: "Em trai anh lại gây họa rồi?"

Vương Siêu và Trì Lập Đông đen mặt xám mày rời khỏi nhà Vương Tề.

Vương Siêu chán nản, mất mặt trước em vợ của Vương Tề, hắn lúc nào cũng cười chê em vợ đồng bóng, giờ nãy mình khóc trông chẳng khác gì quả phụ khóc chồng mới chết.

Trì Lập Đông cũng chán nản...?

"Anh Trì, anh không vui cái gì?" Vương Siêu hỏi hắn.

Trì Lập Đông nghiêm túc: "Anh không phải là không vui."

Vương Siêu nói: "Anh nghĩ em mù hay gì."

Trì Lập Đông rõ ràng là không muốn nói, bảo: "Về nhà trước đi, có việc gì ngày mai hẵng nói."

Vương Siêu dùng ống tay áo chùi nước mắt nước mũi, nói: "Anh về đi, em còn có chuyện."

Trì Lập Đông khuyên nhủ: "Đừng quay lại cãi nhau với anh em nữa, ảnh đánh thật đó."

Vương Siêu lại nói: "Em không quay lại đó, em đến bệnh viện."

Hắn nhớ cậu.

Trì Lập Đông suy nghĩ một chút, tiện hỏi: "Muốn đi gặp cậu ấy à?"

Vương Siêu mím chặt môi, ánh mắt lóe lên một chút. Hắn muốn đi, lại không muốn đi. Hắn tự mình xoắn xuýt.

Trì Lập Đông nói: "Cần anh đi cùng em không?"

Vương Siêu hít một hơi, nghĩ thông rồi, hắn mặt mày như đưa đám, cả người ủ rũ, nói: "Bỏ đi, em không đi nữa."

Trì Lập Đông cho là hắn không muốn cho mình theo, bảo: "Vậy anh đi về, em đi một mình đi, anh không phiền em nữa."

Vương Siêu nói: "Em không bảo anh phiền."

Quyết định không vào viện thăm rồi nhưng trong lòng hắn lại hụt hẫng, giống như bị mất tiền vậy. Hắn muốn khóc nấc vài tiếng, nhưng Trì Lập Đông không phải Vương Tề hay Vương Cẩm, hắn cũng ngại không dám khóc với Trì Lập Đông, quyết kìm nén lại, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói: "Anh em nói đúng, người ta không còn quen em nữa, em còn cứ nhiệt tình như vậy, chẳng có nghĩa lý gì. Em không đến thăm cậu ấy, sau này cũng không gặp nữa."

Trì Lập Đông gật đầu một cái, nói: "Cũng được. Vậy bây giờ về nhà à?"

Vương Siêu không muốn đi về xem Vương Cẩm và Ngạn Dung thân mật, mới nói: "Anh phải về luôn à? Nếu không vội thì em mời anh ăn tôm càng cay."

Kêu một phần lớn tôm càng, gọi một bình rượu xái, Vương Siêu rót cho mình một ly đầy, uống ừng ực ừng ực.

Hắn cũng rót cho Trì Lập Đông, Trì Lập Đông nói: "Anh phải lái xe, không uống."

Vương Siêu lại rót tiếp cho mình, uống như uống nước, uống đến hết.

Trì Lập Đông biết hắn tửu lượng rất tốt, cũng không ngăn lại, chỉ bảo: "Em uống chậm một chút, cũng chẳng có ai tranh với em."

Vương Siêu không nghe, lại uống một ly, mấy phút đã hết một chai, còn gọi thêm chai nữa, uống bằng được.

Trì Lập Đông lúc này ngăn hắn lại: "Được rồi được rồi, em không ăn tôm à?"

Vương Siêu nghe lời, đeo bao tay cắm đầu ăn tôm, cũng chẳng nói gì.

Trì Lập Đông hỏi: "Không sao chứ?"

Vương Siêu nói: "Em mà có chuyện gì?"

Trì Lập Đông thấy hắn không say, cũng bóc tôm, làm như thuận miệng mà nói một câu: "Vừa rồi cái người trong nhà anh cả em ấy, là người yêu hiện tại của cậu ấy à?"

Vương Siêu thấy khó hiểu: "Đúng vậy, anh chưa từng gặp à? Anh cả em không giới thiệu hai người với nhau à?"

Trì Lập Đông nói: "Chưa, cậu ấy chỉ nói một lần là có người như vậy thôi."

Vương Siêu phỉ nhổ Vương Tề: "Chính ảnh cũng biết mình làm em vợ, làm gì có mặt mũi mà đi nói khắp nơi chứ."

Trì Lập Đông nói: "Nhưng người đó cũng thật đẹp."

Vương Siêu lại phỉ nhổ em vợ: "Đẹp thì làm được gì, gian trá một bụng. Từ khi anh cả em quen cậu ta, ảnh đánh em càng dữ. Còn chẳng phải là do cậu ta xúi giục, nói xấu sau lưng em sao? Anh cả em đánh người đó, nói không chừng là do cậu ta xúi bậy, đồ hồ ly tinh!"

Hắn chỉ đơn giản nói càn vậy thôi, vì uất ức, muốn tìm một người đáng ghét để xả. Xả xong rồi cũng chẳng vui vẻ gì. Tiểu hồ ly tinh cũng không khiêu khích trêu chọc hắn, ai chọc hắn hắn biết, hắn không thể trêu vào, xả xong cũng không cam lòng.

Trì Lập Đông chán nản nói: "Có thể là anh em thích kiểu này chứ sao."

Hắn cũng tự rót nửa ly rượu, ngửa cổ uống.

Vương Siêu nói: "Chẳng phải anh nói không uống sao?"

Trì Lập Đông bảo: "Khát."

Hai người chén chú chén anh, uống đến khoái chí.

Khi tính tiền, Vương Siêu muốn giành trả, bị Trì Lập Đông đẩy một phát ra ngoài. Thấy Trì Lập Đồng trả tiền rồi, hắn tức lên, khi Trì Lập Đông kêu hắn đi hắn còn hầm hừ. Trì Lập Đông cười đi đến, đưa tay lấy xuống chiếc mũ của hắn rồi chạy đi. Hắn sửng sốt vài giây, sờ thấy chiếc đầu bóng lưỡng, cũng chạy đuổi theo.

Trì Lập Đông ở cổng chờ hắn đi ra, lại đưa chiếc nón lên thật cao, ngay cả khi hắn cố nhảy lên lấy lại cũng không tới, trừng mắt: "Trả lại cho em! Nếu không thì đừng trách! Em trở mặt đó! Thật đó!"

Trì Lập Đông không sợ, tay còn lại còn vỗ nhẹ lên chiếc đầu đinh bóng loáng của hắn, cười ha ha nói: "Em đòi trở mặt, để anh coi coi em trở mặt làm sao."

Vương Siêu thấy hắn là lạ, chợt nói: "Anh Trì? Anh say rồi phải không?"

Trì Lập Đông sững sờ một chút, nụ cười trên mặt dần tan đi, đưa mũ trả lại cho hắn, nói: "Hình như cũng hơi say rồi."

Ai về nhà nấy.

Trước khi ngủ, người trong bệnh viện lại gửi tin nhắn cho Vương Siêu.

"Cây ngọc lan trong sân nở hoa rồi, thật đẹp."

"Hồi chiều lên Weibo xem video, không kìm được mà cười vài tiếng, vẫn đau tới bây giờ."

Mấy cái này là gì???

Cây ngọc lan đẹp thì sao cậu không chụp tấm hình???

Video vui đến đâu mà cười, sao cậu không kể một chút???

Vương Siêu trằn trọc, chật vật lắm mới ngủ thiếp đi, sáng hôm sau dậy đặc biệt sớm.

Nắng sáng mùa xuân dạt dào sức sống.

Chim nhỏ buổi sáng cũng dạt dào sức sống như vậy.

Tự giải quyết xong, rửa sạch tay, cả gương cũng không dám soi, cả người vừa suy vừa sụp, cảm giác trái tim mình cũng quá uất ức mà co quắt lại.

Hắn thật sự không biết Tạ Trúc Tinh muốn làm gì sao?

Hắn biết chứ.

Cần thẳng mồi mặn, cách nước ba thước. Trừ hắn ra, ai mà thèm há miệng cắn cái mồi dở như vậy chứ?

Một lúc sau, cuộc sống của hắn lại bị đả kích, Vương Cẩm và Ngạn Dung đang hôn hít.

Hắn có thể làm gì khác đây? Giả vờ không thấy gì, ngồi xổm ở cầu thang chờ người ta hôn xong chứ sao.

Cũng đã một tháng hắn chưa được hôn rồi, không hôn nữa chắc hắn không biết hôn thế nào mất.

Hôm nay là thứ Hai.

Ngạn Dung đi học, Vương Cẩm đi làm.

Vương Siêu ở nhà chơi game.

Tạ Trúc Tinh thu dọn đồ đạc, làm thủ tục xuất viện.

Bác sĩ không khuyến khích cậu xuất viện sớm như vậy, nhưng biết tính chất công việc cậu đặc thù, cũng chỉ có thể dặn dò thật cẩn thận.

Vừa ra khỏi cửa, cậu đã ném hết đồ đạc cho trợ lý đưa về nhà, bảo mình có chút việc.

Trợ lý không dám để cậu đi một mình, không muốn đi theo, cuối cùng đến khúc ngoặt người lại chạy mất. Trợ lý hốt hoảng, gọi cho Lưu Thông Minh tố cáo: "Bác sĩ dặn dò chi tiết là hai tháng không thể vận động mạnh, bây giờ mới ra cửa thôi đó! Anh Tiểu Tạ chạy trốn nhanh quá! Muốn đuổi cũng đuổi không kịp!"

Hết chap 110

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip