Chap 96 - Rời khỏi

Tạ Trúc Tinh không chỉ nhìn bề ngoài, cậu đã nghĩ kĩ rồi.

Càng nghĩ kĩ mới càng thấy thất vọng.

Cậu hỏi Lưu Thông Minh: "Chuyện này có phải cả công ty trên dưới mọi người đều biết, chỉ mình em không biết hay không?"

Lưu Thông Minh vội nói: "Không phải đâu, cũng không có mấy người biết. Nếu tiểu Vu không nói với tôi thì chuyện này cũng không truyền đến được tôi ở đây. Con gái ông chủ Phương đầu tư bộ phim kia là bạn thân với tiểu Vu, bọn họ hàn huyên mới nói đến chuyện này. Tiểu Vu biết cậu và Vương Siêu là một đôi, nên tới hỏi tôi rằng có phải hai người các cậu chia tay rồi không."

Tạ Trúc Tinh cúi đầu, buồn bực suy nghĩ. Ai nghe được chuyện này hẳn cũng tưởng rằng hai người bọn họ chia tay rồi.

Lưu Thông Minh nghi hoặc: "Cậu nghe ai nói?"

Tạ Trúc Tinh nói: "Công ty ta có một ca sĩ dân ca, là bạn học của Vương Siêu."

Lưu Thông Minh biết người này, chợt nói: "Chả trách, cậu ta là tình nhân của một nữ giám đốc phía trên, đoán chừng là nghe được từ bà chủ này. Ôi, chẳng phải vậy, cậu ta muốn bát quái thì cứ bát quái đi, nói chuyện này cho cậu làm gì?"

Tạ Trúc Tinh không muốn nói đến người không liên quan này: "Chắc là ăn no rửng mỡ."

Lưu Thông Minh nghe cậu muốn tránh, cũng không hỏi nữa, khuyên giải: "Vương Siêu đúng là làm sai, nhưng cậu cũng phải nghĩ tại sao cậu ấy lại làm vậy, nói trắng ra là, có phải cậu ấy không có cảm giác an toàn hay không? Cảm giác này tôi rất hiểu, mỗi lần tiểu Vu nhận thưởng, ngoài vui mừng thay cô ấy ra, tôi còn thấy mình không xứng với cô ấy, mong cho cô ấy càng thăng tiến, lại sợ cô ấy ở quá cao."

Hắn cuối cùng vẫn lại nhắc tới ưu tư của mình, thở dài một cái.

Tâm tình Tạ Trúc Tinh down đến mức thấp nhất không lên nổi, hỏi: "Vậy anh sẽ ngấm ngầm giở trò sau lưng, không cho bạn gái mình làm diễn viên sao?"

Lưu Thông Minh: "...Không."

Tạ Trúc Tinh lại xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng cáu kỉnh từng đợt, nói: "Người trưởng thành ai lại làm thế? Anh ấy đúng là chưa trưởng thành. Quay xong chương trình chăm trẻ cũng chẳng lớn thêm chút nào; trẻ con nhà người ta ít nhất mỗi ngày đều mong mình lớn lên. Còn anh ấy thì hay rồi, vốn chẳng muốn lớn, ngày ngày đều như một tên ngốc, đứa trẻ nào cũng không quậy phá bằng ảnh. Ảnh làm gì cũng chỉ có một mục đích, đó là thỏa mãn bản thân. Anh ấy chỉ cần suy nghĩ cho em một xíu thôi thì sẽ không làm chuyện này. Anh ấy không có cảm giác an toàn à? Vậy em thì có?"

Lưu Thông Minh thấy mình khuyên không được, bất đắc dĩ nói: "Đợi buổi tối cậu ấy về, ầm ĩ với cậu ấy một trận là được rồi. Đừng đánh nhau, có đánh cũng đừng đánh vào mặt. Cậu ấy mấy ngày gần đầy có vài lịch trình, không thể bị thương ở mặt."

Buối tối, Vương Siêu từ Thượng Hải bay qua, phấn khởi rời sân bay đi thẳng về nhà. Về đến cửa nhà cũng chưa vội vào, lục tìm chiếc nhẫn trong túi xách, đeo lên rồi mới mở cửa đi vô.

Tạ Trúc Tinh đã ở nhà chờ hắn từ lâu.

Hắn không biết sắp có mưa rền gió dữ, còn cợt nhả nhào qua đùa giỡn lưu manh, sờ mặt sờ cơ ngực sờ đùi sờ bên dưới.

Tạ Trúc Tinh nói: "Anh tránh ra hộ cái."

Hắn nghe theo mới lạ, càng lấn tới định cởi quần người ta.

Tạ Trúc Tinh nắm mặt hắn, mạnh bạo dựng hắn dậy.

Hắn ái ối hai tiếng, vân vê tai mình, nói: "Làm gì thế? Anh đã nhịn mấy ngày rồi."

Tạ Trúc Tinh mặt không đổi sắc, hỏi: "Disneyland mới vui lắm sao?"

Vương Siêu mờ mịt không hiểu tại sao, nói: "Anh theo đoàn phim người ta đi dạo một vòng, chỗ đó còn chưa mở cửa, lại không cho vào chơi."

Tạ Trúc Tinh lại hỏi: "Có khu Marvel không?"

Vương Siêu là một fan não tàn của Marvel, vui vẻ nói: "Đương nhiên là có rồi. Để anh cho em xem ảnh, anh còn chụp chung với cái giáp Hulkbuster nữa."

Hắn lấy điện thoại ra, ốp điện thoại màu đen, bên trên là bốn chữ lớn màu trắng "Uống nước nóng đi (1)", vừa có thể bảo vệ điện thoại, vừa có thể diss trai thẳng họ Tạ, một công đôi việc, hắn thích vô cùng.

(1) Nguyên văn: "Đa hạt nhiệt thủy" (多喝热水), nghĩa đen là uống nước nóng, nghĩa bóng chỉ những chàng trai không nhạy cảm, con gái bị đau bụng kinh hay bị gì khác cũng chỉ nói một câu "Uống nước nóng đi". Câu này Vương Siêu nói Tạ Trúc Tinh ở chap 83.

Hắn chưa kịp mở hình lên, trai thẳng họ Tạ đột nhiên nói: "Anh thích siêu anh hùng như vậy, tại sao không cho em diễn?"

Vương Siêu sửng sốt: "...Gì cơ?"

Tạ Trúc Tinh nói: "Anh sợ em diễn một bộ phim lớn rồi sẽ nổi tiếng hơn bây giờ sao? Anh không muốn em nổi tiếng sao?"

Con ngươi Vương Siêu liếc qua liếc lại: "Diễn phim gì? Em là người yêu anh, có kẻ ngốc mới không muốn em nổi tiếng."

Tạ Trúc Tinh nói: "Đừng giả vờ, Lưu Thông Minh nói với em rồi."

Vương Siêu mặt ủ mày ê, giận cá chém thớt mà nói: "Lưu Thông Minh lớn miệng như vậy sao?"

Tạ Trúc Tinh nói: "Anh làm thì cũng làm rồi, còn đổ cho người khác nói à?"

Vương Siêu thấy không dối gạt cậu được, thừa nhận: "Được được được, anh sợ em nổi tiếng quá, anh... Làm sao? Không được à?"

Tạ Trúc Tinh bỏ cuộc: "Có phải anh vẫn nghĩ mình làm đúng?"

Vương Siêu không nghĩ mình đúng, nhưng nếu Lưu Thông Minh đã nói với Tạ Trúc Tinh, chắc bên đoàn phim đã bắt đầu quay rồi, vậy thì chẳng còn gì đáng ngại nữa, hắn nói: "Vậy chuyện này đã qua rồi, còn có gì nữa sao? Sau này anh sẽ không bao giờ... xen vào nữa, được không?" Nói xong còn định dính lấy người ta.

Tạ Trúc Tinh lúc này tức giận thật sự, gỡ hắn ra: "Không được! Làm sao mới vậy đã cho qua?"

Vương Siêu: "...Em giận cái gì?"

Tạ Trúc Tinh thấy hắn tỏ vẻ không có việc gì, giận không chỗ phát tiết: "Em không phải anh, đi ăn đại một bữa tiệc là được giao liền một bài hát OST. Cho dù lần này anh không đi, lần sau anh vẫn có thể hát bài chủ đề cho phim lớn khác, cơ hội luôn đặt ở trước mặt cho anh chọn. Còn em phải đợi cơ hội tới chọn mình, bây giờ em có một cơ hội, anh cản đi thay em, anh còn hỏi em giận cái gì à? Em không phải là phú nhị đại, không có một người anh cả lợi hại, có phải bây giờ em cũng không phát giận được hay không?"

Cậu cũng không cố ý, nói một hồi lại đâm vào chỗ đau của Vương Siêu, hắn ngay tức khắc xù lông nói: "Cái gì mà anh đi ăn đại một bữa tiệc là hát được OST? Vài chục năm anh học trình diễn nhạc là vô dụng à? Chứng chỉ piano và violin anh cũng thi khống à? Anh là phú nhị đại thì đã đụng chạm đến ai? Anh sinh ra, ba anh có tiền thì trách anh à? Anh cả của anh trâu bò cũng tại anh sao? Người khác nói cũng thôi đi, vậy mà em lại nói anh!"

Tạ Trúc Tinh: "Em không nói anh, không nói đến cái đó, em đang nói chuyện em."

Vương Siêu gạt đi: "Em thì có chuyện gì? Còn nói cha anh, nói anh cả anh, nếu chẳng phải anh cả anh đề cử, em nghĩ đạo diễn Hollywood người ta mù hết chắc? Em đã diễn được gì mà người ta mời đóng phim? Diễn được một bộ phim thần tượng rách nát mà xem mình là ảnh đế?"

Tạ Trúc Tinh: "..." Được, rất được.

Vương Siêu nói xong đã ân hận, lại không vãn hồi được, mạnh miệng nói: "Được rồi, cái chuyện nhỏ này có gì mà ầm ĩ. Em còn muốn diễn bộ phim kia sao? Thật ra anh cả anh..."

Tạ Trúc Tinh bật ra hai chữ: "Không cần!"

Vương Siêu: "...Không cần thì thôi!"

Hai người ngồi hai đầu sofa, tự mình ôm bực dọc.

Sau một lát, Vương Siêu không kiên nhẫn nổi, nói: "Này, buổi tối muốn ăn gì?"

Tạ Trúc Tinh không để ý đến hắn.

Vương Siêu nói: "Muốn ăn tôm hùm cay, đến Hồ Đại đi."

Tạ Trúc Tinh bỗng chốc đứng lên.

Vương Siêu: "..."

Tạ Trúc Tinh vào phòng, bên trong vang lên tiếng leng keng lang cang.

Vương Siêu ngó dáo dác muốn xem nhưng do dự hồi lâu vẫn không đứng lên.

Tạ Trúc Tinh kéo vali từ phòng đi ra.

Vương Siêu: "...Em định làm gì?"

Tạ Trúc Tinh không thèm nhìn hắn, nói: "Tháng này tôi không có lịch trình, đi ra ngoài chơi."

Vương Siêu: "..."

Tạ Trúc Tinh đi tới cạnh cửa, khom lưng xỏ giày.

Vương Siêu bước vọt tới, đẩy cậu một cái từ sau lưng, nói: "Ý em là gì?"

Tạ Trúc Tinh vin vào tủ giày mới đứng vững được, nói: "Chẳng có ý gì cả."

Vương Siêu chết lặng: "Vậy em đang làm gì đây? Cãi nhau chẳng phải chuyện thường sao? Chẳng phải hai ta mỗi ngày đều cãi?"

Hắn chặn cửa, Tạ Trúc Tinh lạnh mặt: "Anh tránh ra."

Vương Siêu tức giận nói: "Vậy thì đến đây, đánh một trận, em cứ mặc sức mà đánh, anh mà đánh trả thì anh là đồ con rùa."

Mỗi lần cãi nhau, đánh một trận rồi bắn một pháo là xong, Tạ Trúc Tinh đến giờ mới phát hiện đây là một vòng lặp vô hạn, nhưng cậu không hề muốn đánh nhau với hắn, một phát đẩy hắn ra, mở cửa đi ra ngoài.

Lưng hắn đụng vào tường, xương bả vai bị đập vào có hơi đau. Hắn đá văng cánh cửa, kêu với theo bóng lưng Tạ Trúc Tinh: "Em dám đi thì cũng đừng có quay về!"

Tạ Trúc Tinh ngừng chân, quay đầu nói: "Nhà này là của tôi."

Vương Siêu: "...Đệt."

Hắn mới từ Thượng Hải về, vali đã sắp sẵn, cũng không cần thu dọn mà kéo đi luôn.

Tạ Trúc Tinh vốn đang ấn nút thang máy xuống lầu, cuối cùng Vương Siêu ấn trước. Hắn kéo cái cái vali chen lên trước cậu, xông vào thang máy, trước khi đi còn chỉ vào biển quảng cáo mới dán trong thang máy, nói: "Cái chung cư nát này! Cái nhà nát này! Là do tên nghèo như em muốn mua! Bố đây không bao giờ... sang ở nữa! Em có gọi đây là ba ba đây cũng không ở!"

Tạ Trúc Tinh: "..." Có ngốc mới gọi anh là ba ba.

Hết chap 96

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip