Nhìn thang máy đóng cửa, Tạ Trúc Tinh xoay người đi vào nhà, sập cửa cái rầm.
Mấy phút sau, cậu lại đi ra nhấn thang máy, đợi thang máy đến, cậu đi vào, bắt đầu xé biển quảng cáo.
Bây giờ biển quảng cáo dán rất chặt, có xé cũng xé không sạch hết.
Cậu lại đi vào nhà bưng chậu nước nóng, cầm cái khăn lau thử. Tuy có nhanh hơn xé tay nhưng vẫn không hiệu quả mấy, một hồi lâu sau mới lau sạch được hai tờ, còn vài tờ nữa.
Cậu ngồi xổm giặt khăn, nước nóng đã chuyển lạnh.
Cậu đứng dậy, đột nhiên không biết làm sao, trong lúc nhất thời nóng giận, cậu mạnh bạo ném cái khăn vào chậu nước làm bọt nước bắn lên cao nửa mét.
Vương Siêu ủ rũ đi về nhà.
Đêm đã khuya, vậy mà anh hai hắn vẫn đang kéo vòi nước đi tưới hoa, bị thần kinh à?
Vương Cẩm còn ghét bỏ mà nói: "Tại sao mày lại về rồi?"
Hắn bỗng chốc bùng nổ, bức xúc nói: "Bây giờ đến nhà em em cũng không về được à?!"
Hắn cũng chẳng muốn nói chuyện với Vương Cẩm nữa, hùng hùng hổ hổ đi lên lầu, chưa thèm cởi giày đã leo lên giường nằm, lấy chăn che mặt lại, giận đến nỗi váng đầu hoa mắt. Chẳng có ai tốt hết! Ngay cả một người cũng không!
Một lát sau, Vương Cẩm đến gõ cửa phòng hắn, hắn cũng không thèm mở.
Vương Cẩm cách một cánh cửa hỏi hắn: "Tối nay ăn cơm chưa?"
Hắn kéo chăn xuống, để lộ ra cái đầu.
Vương Cẩm nói: "Ăn tôm càng cay không? Tao gọi một phần cho."
Vương Siêu giống như quả bóng hơi, xì một phát là hết giận, đi qua mở cửa cho Vương Cẩm.
Lúc trên máy bay hắn chưa ăn gì, định ăn cơm cùng Tạ Trúc Tinh nên mới chỉ ăn vài miếng hoa quả, bây giờ đã sớm đói bụng.
Vương Cẩm không hỏi hắn chuyện gì xảy ra mà nói: "Tí nữa bên ngoài đưa đồ đến thì mày đi ra nhận, ăn xong rồi đi ngủ sớm, đừng có như lần trước, hơn nửa đêm còn đàn rồi nhảy nhót rầm rầm, tao không đập mới lạ."
Vương Siêu phờ phạc đồng ý. Lần trước là do hắn phấn khởi, lần này có bắt hắn đàn hay nhảy thì hắn cũng không làm được.
Bên ngoài giao đồ đến, hắn ngồi một mình dưới lầu một ăn tôm.
Khi lột vỏ tôm, nỗi ân hận cũng từ từ dâng lên trong lòng.
Chỉ là một vai diễn điện ảnh mà thôi, tại sao lại cãi nhau đến mức thế này? Hắn còn rời nhà mà đi nữa? Hồi nhỏ bị ba đánh rồi bị anh đánh đến mức mông cũng nở hoa, vậy mà hắn vẫn chưa từng bỏ nhà đi.
Vừa nãy lúc đi hắn còn cố nói mấy lời ngoan cố, hắn cũng không muốn vậy. Bây giờ tỉnh táo lại, Tạ Trúc Tinh sẽ không đời nào cầu xin hắn quay lại, vậy hắn phải làm sao đây? Không lẽ mấy ngày nữa mặt dày mày dạn tỏ vẻ chưa có chuyện gì xảy ra sao? Mày có biết xấu hổ không vậy?
Đến tôm cũng không buồn ăn, buồn chết bố đây rồi.
Tạ Trúc Tinh dọn dẹp xong đống biển quảng cáo trong thang máy, vào nhà, lấy điện thoại ra, rất muốn gọi cho Vương Siêu.
Nhưng biết nói gì đây?
"Em dọn xong đống biển quảng cáo rồi, anh trở lại xem nhé?" Như một tên ngốc vậy.
"Đừng nói cha anh hay anh anh, anh rất tài hoa, rất ưu tú." Quá giả tạo.
"Có muốn đến Hồ Đại ăn khuya không?" Với tình hình bây giờ, gặp mặt nhau chắc chắn sẽ cãi cọ.
Cậu cầm điện thoại đến mức nóng lên, vẫn chưa biết nên gọi cuộc điện thoại này như thế nào.
Thôi bỏ đi, hôm nay trong cơn giận giữ cậu kéo vali bảo muốn ra ngoài, khi đó đấy lại là biện pháp thích hợp nhất. Đánh chửi như thế nào cũng vậy, chi bằng tách nhau ra vài ngày, để tên ngốc kia suy nghĩ thật kĩ xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Cậu mới vừa đặt điện thoại xuống thì màn hình lại sáng lên.
Cậu phản ứng ngay, tưởng là Vương Siêu gọi tới, ánh mắt sáng lên, nhìn thấy tên Lưu Thông Minh trên màn ảnh lại hơi thất vọng.
Lưu Thông Minh gọi cậu ra ngoài: "Bốn phương cấp cứu, đến giúp bọn anh một việc."
Vương Siêu không đánh đàn, cũng không nhảy nhót, nằm trên giường trằn trọc.
Nhớ tới những lúc ngọt ngào của hai người, ngay cả đánh nhau cũng ngọt, nhiều lần Tạ Trúc Tinh đánh hắn đến mức không ngồi lên được, hắn cũng không trở mặt. Bây giờ chỉ là nói vài câu chướng tai, có gì mà không nhẫn nhịn được? Hơn nữa cũng do hắn làm sai trước, vô duyên vô cớ mà phá rối lung tung. Tạ Trúc Tinh lên Bắc Kinh lập nghiệp cũng không dễ dàng, cơ hội tốt vậy suýt nữa bị hắn làm mất, tức giận cũng phải.
Dù sao cũng không biết xấu hổ như vậy, không phải chỉ lần này... Chi bằng ngày mai đi về ăn vạ?
Hắn cảm thấy mình nghĩ thông rồi lập tức vui vẻ đi ngủ.
Hôm sau thức dậy, lập tức bật dậy rời khỏi giường, chuẩn bị tắm rửa, thay quần lót bó sát, mặc một bộ quần áo đẹp, xịt nước hoa thơm, sau đó đi về nhà ăn vạ làm hòa.
Hắn uể oải đi đánh răng, vừa đánh vừa lướt Weibo, định coi một chương trình để giết thời gian.
Cuối cùng một tia sét đánh ngay đầu.
Hắn luôn nhận được sự chú ý, dù là thật hay giả đi nữa thì dẫu sao cũng bị đồn tình cảm nhiều lần với các nữ minh tinh nổi tiếng trong giới, ngay cả fan của hắn cũng quen rồi. Ở trước công chúng hắn vẫn luôn là người như vậy, anti bảo hắn là ngựa đực, fan bảo hắn phong lưu.
Nhưng loại tựa đề tin tức kiểu "XX đêm khuya ngủ lại ở khuê phòng của nữ minh tinh" như thế này, nếu XX là hắn thì loại tin này quá là bình thường.
Nhưng hôm nay XX không phải hắn mà là Tạ Trúc Tinh.
Có video lại có ảnh chụp, còn là tin tức cập nhật hàng giờ, mới đăng mấy tiếng trước.
Hơn mười một giờ khuya, Tạ Trúc Tinh bị gọi đến dưới lầu nhà nữ minh tinh, nữ minh tinh tự mình xuống lầu đón cậu, lên lầu cùng nhau, đến hơn hai giờ khuya Tạ Trúc Tinh mới xuống, lái ô tô đi khỏi.
Trong video Tạ Trúc Tinh còn mặc bộ quần áo hôm qua lúc bọn họ cãi nhau, vừa cãi nhau một cái đã đi đến nhà cô minh tinh kia?!
Cô minh tinh Vu Hạm này hắn biết, muốn gia thế có gia thế, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, lại còn là dáng vẻ dâu hiền vợ đảm, một trong những loại mà trai thẳng trong xã hội này thích nhất.
Vừa mới đánh răng được một nửa, hắn đã nhổ bọt ra, ngay lập tức gọi điện cho Tạ Trúc Tinh, gọi nhiều lần vẫn bận máy.
Tức giận, hắn đứng trước bồn nửa mặt chửi ầm lên, chửi xong Tạ Trúc Tinh chửi sang cả hãng di động Trung Quốc, trong miệng vẫn còn chút bọt kem đánh răng, cuối cùng lại chửi cả hãng kem đánh răng Darlie.
Hắn cũng không thay quần lót bó sát, không mặc đồ đẹp, không xịt nước hoa thơm nữa. Mặt cũng không rửa, mặc đại một bộ quần áo đi ra ngoài. Đường đi kẹt xe muốn chết, vốn hắn đã nổi giận nay càng giận hơn.
Cuối cùng cũng tới dưới lầu, xoay xoay sở sở đỗ xe xong liền đi thẳng lên lầu, vừa vào thang máy đã thấy là lạ, nhìn một vòng, thấy hôm nay thang máy vô cùng sạch sẽ, sạch hết biển quảng cáo lại còn sáng long lanh. Chả lẽ nay bảo vệ uống lộn thuốc?
Chẳng biết bảo vệ uống lộn thuốc hay không, Tạ Trúc Tinh chắc hẳn là uống lộn thuốc.
Nếu không vì sao hắn mới vào cửa, cái gì cũng chưa nói, Tạ Trúc Tinh đã ào ào chặn hắn lại: "Không muốn cãi nhau với anh nữa, trước hai ta cứ tách ra vài ngày đi."
Cả người hắn chết lặng, lửa giận cũng tiêu đi, chuyển thành một hồi pháo xịt, hỏi: "Tách ra vài ngày à? Vậy ngày mốt anh trở lại nhé?"
Tạ Trúc Tinh nói: "Anh đừng làm như không biết gì." Điện thoại của cậu vẫn rung không ngừng nghỉ, cậu nhìn màn hình một chút rồi từ chối cuộc gọi, ngay lập tức lại vui vẻ.
Vương Siêu cũng rất mơ hồ, lại hỏi: "Em với Vu Hạm kia là gì?"
Tạ Trúc Tinh cuối cùng cũng thấy phiền, nhấn nút tắt máy.
Vương Siêu không biết là cậu phiền cái điện thoại hay phiền mình, hùng hổ nói: "Vu Hạm theo đuổi em à?"
Tạ Trúc Tinh cau mày nói: "Anh đừng nói lung tung..."
Vương Siêu mỉa mai: "Hay là em muốn tán tỉnh cô ta? Anh biết ông ngoại cô ta là ai, người ta là phú quý ba đời, có phải là tốt hơn tên phú nhị đại như anh đây nhiều không!"
Tạ Trúc Tinh kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cũng trừng hai mắt.
Ngữ khí Tạ Trúc Tinh trở nên nghi hoặc: "Anh vẫn cảm thấy em là loại người như vậy sao?"
Vương Siêu nói: "Chứ em không phải à?"
Thật ra hắn muốn nghe Tạ Trúc Tinh nói một câu "Em không phải vậy", cho dù Tạ Trúc Tinh có nói cái gì hắn cũng tin.
Tạ Trúc Tinh vậy mà lại cười lên, nói: "Chẳng trách anh không muốn em diễn phim Hollywood."
Chẳng trách cái gì? Vương Siêu chua xót nói: "Vu Hạm cho em diễn được kìa."
Tạ Trúc Tinh ném điện thoại lên bàn trà, một tiếng cộp vang lên, màn hình điện thoại và mặt bàn trà cũng sứt mẻ nghiêm trọng.
Vương Siêu ngẩn ra, bực tức nói: "Em còn dám quăng đồ?"
Vẻ mặt và giọng nói của Tạ Trúc Tinh rất lạnh lùng: "Bây giờ em không muốn nói chuyện, hoặc là anh câm miệng, hoặc là ra khỏi nhà em."
Đôi môi Vương Siêu run lên, nói: "Nhà em?"
Hắn không quan tâm cái nhà này là ai mua, cũng không quan tâm tên hắn có trên giấy sở hữu bất động sản hay không, trước còn nói nhà hai người, sao bây giờ lại không có hắn?
Hắn đi tới cạnh cửa, cảm thấy cổ họng như có một ngụm máu chực trào, không kìm được mà quay đầu.
Tạ Trúc Tinh đứng đó nhìn hắn, vẻ mặt đờ đẫn không biết đang nghĩ gì.
Hắn nói: "Ai chia tay người đó là cháu trai, em còn nhớ không?"
Tạ Trúc Tinh không lên tiếng.
Vương Siêu nói: "Vậy anh làm cháu trai cho."
Hết chap 97
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip