Chương 416: Ồn Ào A!!!

"Nhớ cô ấy a..."

"Nhớ cô ấy a..."

"Nhớ cô ấy a..."

Thịnh Thanh Nham cũng không quan tâm liệu Quý Dữu có thể cảm thấy giống như cậu hay không, tóm lại, một mình cậu đã ưu thương hơn nửa ngày. Bây giờ vất vả lắm cậu đã bắt được một người nguyện ý nghe cậu nói chuyện, liền hận không thể đem hết tất cả lời trong lòng phun hết ra ngoài...

Sau đó, lời trong lòng cậu biến thành ba từ được lặp đi lặp lại không ngừng.

Nghe ba chữ kinh khủng này, Quý Dữu run rẩy nổi hết da gà, ước gì có thể bịt tai lại.

Cô hối hận.

Tại sao cô lại phải quan tâm đến tiểu khả ái cay mắt này a?

Quý Dữu mặt lạnh lùng nói: “Nếu như có một ngày Thanh Dứu đại sư biết, đồ vật cô ấy làm ra, rơi vào tay cậu, cô ấy nhất định sẽ hối hận, vì mình trở thành người chế tạo hồn khí.”

Thịnh Thanh Nham nghe vậy, lạnh lùng quay đầu nói: "Quỷ nghèo chết tiệt a, cậu đang nói cái gì vậy a! Thanh Dứu đại sư không biết nhân gia a, nếu cô ấy nhìn thấy, nhất định sẽ thích nhân gia a..."

Nói xong, Thịnh Thanh Nham dừng một chút, trên đôi má cong duyên dáng của cậu hiện lên một chút ửng hồng khả nghi, dùng giọng bẽn lẽn nói: "Dù sao thì nhân gia cũng rất đáng yêu a..."

Quý Dữu: "..."

Quai hàm Quý Dữu máy móc co giật hai lần: "Ha ha..."

Nghe được Quý Dữu cười lạnh, Thịnh Thanh Nham cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh, vẻ mặt không vui nói: "Ha ha, ý của cậu là gì? Là ý gì a ? Ý là gì a!"

Quý Dữu nói: “Trừ phi cô ấy bị mù!”

Thịnh Thanh Nham biểu lộ vẻ mặt, tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, kháng cự: "Không có khả năng a! Thanh Dứu đại sư của nhân gia không có bị mù a....."

Quý Dữu: "..."

Quý Dữu hít một hơi thật sâu: "Cậu thật sự không hiểu tiếng người a! Nếu tớ là cô ấy, tớ tình nguyện đâm mù hai mắt mình, cũng không bao giờ có khả năng thích tiểu khả ái cay mắt như cậu!"

Thịnh Thanh Nham: "..."

Thịnh Thanh Nham che ngực, bộ dạng như chịu đả kích nặng nề: "Không có khả năng a!Tuyệt đối không có khả năng a!”

Quý Dữu không nói nên lời.

Vì vậy, Quý Dữu quay người rời đi không nói một lời!

Thịnh Thanh Nham nhanh tay nhanh chân tóm lấy Quý Dữu, vẻ mặt đau khổ nói: "Cậu đi đâu a? Tại sao nhân gia buồn như vậy mà không an ủi nhân gia một chút a?"

Quý Dữu: "..."

Quý Dữu giơ tay lên, hất móng vuốt của cậu ta ra, vẻ mặt thờ ơ nói: "Tớ là một kẻ vô tình vô nghĩa. Xin đừng đặt những hy vọng xa vời về tình người lên trên người tớ, cảm ơn sự hợp tác."

Thịnh Thanh Nham dùng một đôi móng vuốt chó lại lần nắm lấy khuỷu tay của Quý Dữu, giữ chặt: "Cậu đi đâu vậy a? Mang theo nhân gia tiểu khả ái này đi cùng được không a?"

Quý Dữu: "..."

Quý Dữu xua tay, tàn nhẫn từ chối: “Tớ không muốn!”

Bỏ lại lời nói, cô dùng sức bẻ móng vuốt chó của Thịnh Thanh Nham rồi bỏ chạy như làn khói.

Thịnh Thanh Nham: "..."

Thịnh Thanh Nham dậm mạnh chân, che mặt, tức giận nói: “Thế giới trở nên tồi tệ như vậy là vì có quá nhiều người thờ ơ a.”

Nói xong, cậu nghĩ mình cũng đang nhàm chán, nhìn về phương hướng Quý Dữu chạy đi, hẳn là đi đến khu ký túc xá của hệ chiến đấu, liền đuổi theo.

Khu ký túc xá dành cho sinh viên tự túc như Quý Dữu cùng Thịnh Thanh Nham tách biệt với khu ký túc xá dành cho sinh viên trúng tuyển vào như Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh. Hai khu vực cách nhau khoảng 5 km, Quý Dữu vốn là muốn ngồi xe bay, nhưng lại không nỡ bỏ 5 điểm tín dụng, nên đã dồn khí đan điền, quyết định chạy bộ tới.

Chạy được một lúc, Thịnh Thanh Nham đã đuổi kịp cô. Mấu chốt là gia hỏa này rất ồn ào.

"Quỷ nghèo chết tiệt a, sao cậu không an ủi nhân gia a?"

"Quỷ nghèo chết tiệt a, cậu thực sự nghĩ Thanh Dứu đại sư sẽ không thích nhân gia sao a?"

"Quỷ nghèo chết tiệt a, cậu nghĩ Thanh Dứu đại sư là người như thế nào a?"

"Tớ nghĩ cô ấy hẳn phải là một cô gái rất dễ thương a..."

"Quỷ nghèo chết tiệt a, hôm nay cậu có muốn đi đến cửa hàng của Thanh Dứu đại sư với nhân gia không a?"

“Không chừng hôm nay đại sư sẽ đột nhiên giới thiệu cái gì đó mới mẻ a…”

.....

Líu ríu, thật là khiến người ta không thể chịu nổi.

Quý Dữu nhịn không được mắng một tiếng: "Câm miệng!"

Thịnh Thanh Nham: “Tớ không a…”

Quý Dữu: "..."

Đừng bận tâm.

Tốt nhất là cô nên tự nhét tai mình vào.

Dọc theo đường đi, chịu đựng vô số tạp âm, cuối cùng Quý Dữu cũng đến được khu ký túc xá của anh em Nhạc Tê Quang, Quý Dữu giơ tay gõ cửa.

Thịnh Thanh Nham trên mặt có chút tò mò hỏi: "Cậu chạy tới chỗ đám người A Quang làm cái gì a?"

Quý Dữu lần này có chút hảo tâm giải thích, nói: " Xem trò cười ."

Thịnh Thanh Nham che miệng: "Trò cười gì vậy a? Kể ra cũng để người khác vui vẻ a?"

Quý Dữu nghiêng đầu liếc cậu một cái: "Cậu cũng là trò cười, không bằng nghĩ nhiều hơn về bản thân?”

Thịnh Thanh Nham tức giận: “Nhân gia sẽ không tự mình đi hỏi A Quang a?”

Đúng lúc này, cửa mở ra, Sở Kiều Kiều đầu lộ ra, nhìn thấy Quý Dữu, trên mặt lộ ra nụ cười: "Quý Dữu! Cậu thật sự đến a! Vào đi! Vào đi!"

Quý Dữu bước vào.

Sở Kiều Kiều giơ tay đóng cửa lại, Thịnh Thanh Nham vội vàng chen vào nói: "Kiều Kiều, sao cậu lại quên mất nhân gia a..."

Sở Kiều Kiều sắc mặt lập tức tối sầm, mắng: "Cậu chẳng lẽ không có chút tự giác nào sao? Rõ ràng là tớ cố ý không để ý đến cậu!"

Thịnh Thanh Nham: "..."

Mặc dù chủ nhân không muốn nhưng Thịnh Thanh Nham vẫn mặt dày mày dạn đi theo vào.

Quý Dữu vừa vào phòng liền bệ vệ nói: "Tên ngu ngốc Nhạc Tê Quang kia đâu? Tớ tới xem trò cười của cậu ta."

Mọi người trong phòng: "..."

Sở Kiều Kiều kéo vạt áo của cô, nhỏ giọng nói: "Quý Dữu, muốn xem trò cười cũng phải khiêm tốn một chút! Nếu không..." Sẽ bị đánh.

Nhạc Tê Quang sắc mặt hoàn toàn âm trầm: "Số 4444, cái người ngu ngốc này! Có phải muốn chết hay không a? Tới - hôm nay ba ba sẽ giúp cậu!"

Vừa nói vừa xắn tay áo lên, trông như sắp đánh nhau!

Quý Dữu cũng xắn tay áo lên: “Vừa vặn, tớ cũng muốn thử cảm giác đánh chết cậu như thế nào!”

Bên cạnh, Nhạc Tê Nguyên đặt hai ly đồ uống xuống, vuốt vuốt trán nói: "Các cậu có thể bình thường một chút được hay không? Tớ thật sự không chịu nổi nữa rồi!"

Vừa nói cậu vừa đập bàn.

Quý Dữu cầm ly nước lên, nhìn thấy đó là nước dừa, đúng là nước ép từ dừa tự nhiên, lập tức mỉm cười nói: "Được, được... vì nước dừa, hôm nay tớ sẽ thả gia hỏa này đi a!"

Nhạc Tê Quang: "..."

Thẩm Trường Thanh vẫn đang ngồi ở bàn, chăm chú xem video trận đấu của Nữ Hoàng Đồng Nát, lúc này đột nhiên nói: “Nhìn xem – động tác loạng choạng của Nữ Hoàng Đồng Nát, cô ấy căn bản không phải là che mắt hay là giả vờ! Cô ấy chính là nhất thời không thể ổn định được cơ giáp mà thôi!”

"Điều này có nghĩa là gì?" Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên cùng nhau bu lại, gần như đồng thanh hỏi.

Thẩm Trường Thanh lại giảm tốc độ của cảnh quay, nhẹ giọng nói: “Cô ấy – cô ấy nhất định có nhược điểm chí mạng!”

Giọng điệu tuy nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại rất chắc chắn! Tràn đầy tự tin!

Quý Dữu: "..."

Quý Dữu nhìn Thẩm Trường Thanh, lại nhìn hai anh em Nhạc Tê Nguyên, Nhạc Tê Quang, hai mắt sáng ngời, lại nhìn Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham cũng có chút hứng thú...

Quý Dữu cứng đờ khóe miệng nói: "Vị nữ chính đồng nát này, rõ ràng giống như một con tôm nhỏ đi."

Vì thế --

Đừng đi nghiên cứu cô ấy nữa, được không?

Ahhh! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip