Chương 7: Tử đinh hương (h nhẹ)


"Thật đẹp..."
Lời khen ngợi từ tận đáy lòng thoát ra từ đôi môi của Park Sunghoon, sau khi nghe thấy điều đó, anh chỉ muốn lấy chăn trên giường che đi nhưng đã bị Park Sunghoon nhanh chóng nắm lấy cổ tay.
"Em không thấy kỳ lạ sao?" Lee Heeseung nhìn thấy chiếc mặt dây chuyền tròn lắc lư trên cổ Park Sunghoon, phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Không." Hắn đổi sang giọng chắc chắn.
"Vì nó còn đjep hơn tất cả những bông hoa mà chúng ta đã chụp được trong hai ngày trước."
Lee Heeseung nhìn vào mắt Park Sunghoon, nghe hắn nói vậy anh khẽ cười: "Em nắm tay anh đau đấy."
"Xin lỗi..." Park Sunghoon định buông tay anh ra nhưng hắn lại đột ngột dừng lại, ánh sáng màu xanh từ chiếc đèn dây leo khiến cơ thể Lee Heeseung trở nên mờ ảo.
Đột Park Sunghoon có một dự cảm, nếu buông tay bây giờ thì sẽ không bao giờ có thể nắm tay anh lại được nữa.
Khoảnh khắc khi đôi môi chạm vào nhau, Lee Heeseung nghĩ tại sao anh có thể nói ra mọi điều với Park Sunghoon mà lại không ngại ngùng một chút nào?
Cảm giác này hoàn toàn khác so với khi anh tự chạm vào mình, hóa ra khi cơ thể tiếp xúc gần nhau, người ta thực sự có thể cảm nhận được nhịp tim của người còn lại. Chiếc lắc tay lạnh lẽo lướt xuống ngực theo từng nụ hôn, Lee Heeseung bất chợt nhớ đến ống nghe của bác sĩ trong bệnh viện.
Bàn tay đặt gần cơ bụng có chút lúng túng, chỉ có thể lướt qua lướt lại quanh eo, Lee Heeseung cắn vào vành tai đỏ bừng của Park Sunghoon, hướng dẫn bàn tay của hắn đi vào vách trong mềm lại, những vết chai mỏng trên ngón tay chạm vào cơ thể Lee Heeseung để lại từng cơn tê dại.
"Có thể không? Em...Em không biết." Dù nói vậy, nhưng ngón tay của Park Sunghoon lại tiếp tục đẩy vào, hắn thấy mình giống như đang gỡ từng cánh hoa xuống vậy.
Lee Heeseung không trả lời hắn, chỉ phóng túng nhấc cao cơ thể lên, sau khi Park Sunghoon nhìn thấy điều đó thì mặt hắn lại càng đỏ hơn.
Hình như Park Sunghoon còn thấy được những vết hôn xung quanh đầu ngực, muốn rút ngón tay ra, nhưng lại bị hút chặt hơn.
Cảm giác bên dưới đang bị lấp đầy, chiếc giường lò xo nhỏ kêu lên từng tiếng cùng với cơn mưa bão bên ngoài như đang chơi một bản nhạc đầy cảm xúc, Park Sunghoon cảm nhận được khát khao từ cơ thể Lee Heeseung, ba ngón tay như bị bọc trong kén tằm thấm đẫm, cho đến khi cơ thể bên dưới khẽ co giật, trong đầu hắn chỉ còn lại một câu hỏi tục tĩu: Chỉ làm vậy Lee Heeseung có thể lên đỉnh được không?
Cơ thể giao hòa khiến cả hai người lần đầu trải nghiệm trái cấm đều có chút ngượng ngùng, sau khi hoàn toàn tìm thấy cách kết nối gần nhất với sự sống, Lee Heeseung giao phó tất cả cơ thể của mình cho Park Sunghoon, gió len qua khe hở nhỏ khiến rèm cửa loay động, anh ngửa đầu đón nhận những bông hoa cúc nhỏ nở rộ.
Bên tai nghe thấy tiếng mưa rơi trên cửa kính, Lee Heeseung cảm thấy như mình đang ở giữa đại dương, cảm giác như sóng biển xâm chiếm hết lý trí còn lại, anh nhìn Park Sunghoon, mặt dây truyền hình tròn của hắn nhu đượ khảm trên xương quai xanh vậy.
"Hyung, anh nói gì vậy?"
Lee Heeseung cúi xuống, xoa đầu hắn và nói: "Anh nói là...Dây chuyền của em rất đẹp."
Park Sunghoon đổi tư thế và giành lấy quyền chủ động, ngoài chiếc đầu ngực của Lee Heeseung đỏ đến mức không thể lờ đi, những mạch máu xung quanh cũng rõ ràng, hắn cảm thấy trong lòng có một hạt nhân nóng bỏng, muốn thiêu đốt hết những mạch máu xanh dương kia.
Chất lỏng màu trắng, mát lạnh như tuyết rơi vào sâu trong tâm hoa đã tan chảy, tiếng kêu của con cú tuyên bố rằng màn đêm ở rừng núi đã đến, Lee Heeseung quay đầu có thể thấy tổ chim làm bằng gỗ mây trên giá đỡ, anh nhớ lại rằng mình đã bện nó cùng với Yang Jungwon trước đây, ngay trong căn phòng ngủ này.
Park Sunghoon rúc đầu vào cổ anh, vì khoảng cách rất gần, nên Heeseung có thể nghe thấy Park Sunghoon nói: "Còn thời gian từ bây giờ đến sáng."
Khi mặt trời lên khỏi đường chân trời, ánh nắng ban mai nhuộm bầu trời thành màu hổ phách, Lee Heeseung tỉnh dậy và phát hiện có một bông hoa nhỏ màu trắng mọc ra từ khe nứt ngoài cửa sổ - loại thường thấy bên đường, cầu vồng đánh thức cả núi rừng bằng một màu sắc khác.
"Vậy nên, anh dùng những cuộn băng quấn này sao?" Park Sunghoon vỗ nhẹ vào những cuộn băng quấn còn hơi ướt, thật khó tưởng tượng rằng thời gian trước đây Lee Heeseung đều phải bảo vệ cơ thể mình bằng những quận băng quấn này.
"Bây giờ chắc không cần nữa rồi." Lee Heeseung kéo khóa áo lên cao. "Ít nhất là ở đây không cần dùng."
"Hay anh nghỉ ngơi hôm nay đi, để em ra ngoài làm báo cáo." Park Sunghoon lại sợ Lee Heeseung nghĩ ngợi, bèn bổ sung thêm.
"Không phải vì cơ thể anh, mà là...vì chuyện chúng ta đã làm tối qua."
"Không sao đâu, hơn nữa không biết khi nào trời sẽ mưa, vẫn nên viết báo cáo sớm để nghỉ sớm."
Hôm nay họ chọn một con đường mòn khác, Lee Heeseung nói rằng đi qua đây sẽ có nhiều hoa tử đinh hương đẹp.
Sunghoon cảm thấy hôm nay mình có chút phấn khởi, không biết là vì tối qua đã có một bước phát triển thực sự hay vì mối quan hệ vừa được thiết lập với Lee Heeseung sáng nay.
"Ở đây có nhiều rêu quá." Park Sunghoon nhìn mấy cây thông hoặc cây gì đó có nhiều rêu màu xám treo lơ lửng, có những cái có lỗ giống như những con mắt không có nhãn cầu.
"Không chỉ trên cây, phía dưới đất phía trước cũng có, nhưng đẹp hơn nhiều." Lee Heeseung liếc qua những cây cối kỳ lạ đó, chỉ vào phía dưới, "Anh không thích rêu, chỉ nhìn thôi cũng đã không thoải mái, hơn nữa còn không thể loại bỏ hết chúng được."
Park Sunghoon lặng lẽ nghe Lee Heeseung kể lại khi anh còn nhỏ đã dùng xẻng cạo đi những mảng rêu xanh ẩm ướt, tưởng rằng đã làm được một việc lớn, không ngờ sau khi mưa, các khe gạch lại đầy rêu, từ đó anh thấy rêu rất ghê tởm.
Park Sunghoon tiếp lời về chuyện mưa, nhắc đến việc trước đây hắn phải đi qua cầu vượt sau khi tập luyện trượt băng, vũng nước ở bậc thang cuối cùng khiến hắn ngã hai lần, vì vậy hắn không thích trời mưa kéo dài.
Hắn và Lee Heeseung cứ thế nói về những bí mật mà trước đây chưa từng chia sẻ với đối phương, như thể từ những lời đó họ có thể hiểu rõ hơn về quá khứ của đối phương mà mình chưa từng tham gia.
"Đến rồi."
Theo ánh mắt của Lee Heeseung, Park Sunghoon nhìn thấy cảnh tượng có thể gọi là kỳ ảo: những bông hoa tử đinh hương đủ màu sắc đung đưa trong gió, dưới ánh sáng là những hạt bụi lơ lửng khắp nơi, nước mưa phản chiếu bầu trời kéo cầu vồng xuống đất, những con bướm xanh không tên đậu trên những cánh hoa nở rộ.
Cảnh tượng như trong mơ mạnh mẽ thu hút họ tiến tới, máy ảnh không thể ghi lại một phần nghìn vẻ đẹp của nó, một khóm tử đinh hương tím rực rỡ đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Park Sunghoon, hắn cảm thấy mùi hoa giống như mùi hắn ngửi thấy tối qua, có lẽ là gió đã mang hương thơm đó vào căn nhà gỗ.
Lee Heeseung nhặt một bông hoa tử đinh màu trắng bị rụng vì bị gió quật hôm qua, sau đó cài nó vào sau tai Park Sunghoon.
"Tuy rằng nó đã bị rụng xuống nhưng vẫn rất đẹp, rất hợp với em."
Cảm giác ngã vào một mảng hoa tử đinh hương rồi hôn môi là như thế nào?
Park Sunghoon nghĩ có thể một giây sau là hắn biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip