Chương 116: Anh yêu em

Rắn độc đã lao tới trước mắt, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một quả cầu lửa phía sau bay đến cuốn lấy nó, đem nó đốt thành tro tàn.

"Tạo hình ghê tởm như vậy không hợp với anh đâu, Ludwig." Sử Đông nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, sóng vai đứng cùng Bùi Thiên Hành.

"Anh tới làm gì?" Bùi Thiên Hành trầm giọng hỏi.

"Chậc, tôi cũng không thể để một mình em đoạt nổi bật được."

Khả năng Ludwig còn có ý nghĩ giữ lại mạng sống cho Bùi Thiên Hành, nhưng đối với những người khác nhất định sẽ không nương tay, so với chiến đấu cùng nhóm thuộc hạ kia, Sử Đông ở đây gặp nguy hiểm hơn nhiều, Bùi Thiên Hành biết, Sử Đông cũng biết.

"Cẩn thận một chút." Bùi Thiên Hành nói, "Vừa rồi hắn bắt được người liền..."

"Tôi thấy rồi." Ánh mắt Sử Đông biến đổi, biểu tình sắc bén, hình ảnh đáng sợ kia chỉ cần xem một lần sẽ vĩnh sinh khó quên.

Bùi Thiên Hành không nói thêm nữa, Sử Đông có thể hiểu những lời nhắc nhở đó mà chẳng cần nhiều lời.

Con rắn trên đầu Ludwig dần héo rũ, biến trở lại mái tóc nâu mềm mại, khôi phục dáng vẻ khôi ngô.

"U Linh Lang, năng lực của mày là thao túng lửa?" Ludwig thản nhiên nói, "Mày cho rằng chỉ có mình mày biết điều khiển lửa?"

Thân thể hắn lại bắt đầu phát sinh biến hóa, quần áo đốt cháy thành tro, da dẻ nứt ra, ngũ quan cũng tan chảy, nhưng thứ lộ ra không phải máu thịt mà là dung nham đỏ rực. Ludwig biến thành một người lửa, hay nói là một cái túi da, va phải dung nham cuồn cuộn, mái nhà hắn đang đứng bị đốt thành một cái hố to, hắn lơ lửng trên trời, trông cực kì quái dị.

"Cảm nhận sự nhiệt tình của tao đi!" Giọng Ludwig dày trầm, vang vọng bên tai hai người.

Mỗi lần hắn vung cánh tay đều bắn ra một quả cầu dung nham nóng chảy, từng quả từng quả to bằng chậu rửa mặt che trời lấp đất bay tới.

Bùi Thiên Hành vung chùy thủ, dệt ra một tấm lưới máu, bao lấy quả cầu dung nham bắn tới, mỗi lần chụp được Bùi Thiên Hành đều sẽ uể oải đi một phần. Dung nham rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố sâu, sóng nhiệt cuồn cuộn biến quần áo y thành màu đen, tóc khô vàng xoăn xoăn.

Cầu dung nham càng thêm dày đặc, lưới máu không chống đỡ nổi có dấu hiệu sụp đổ, Bùi Thiên Hành cắn chặt răng, dơi máu mới hình thành vừa nãy rít gào nhắm về phía mưa dung nham, bùng phát va chạm mãnh liệt. Máu tươi đặc sệt hòa cùng dòng dung nham nóng chảy, giống như một trận pháo hoa lớn, thắp sáng bầu trời đêm, để lại quang mang lộng lẫy nhất trên không trung tối đen.

Tia lửa chưa tan biến, Bùi Thiên Hành đã mạnh mẽ phá vỡ ngọn lửa, bật ra từ nhụy hoa, lao về phía Ludwig.

Ludwig chính diện nghênh đón, hình người mang theo dung nham đỏ đen giao tạp giống như đại bác đập tới, nhiệt độ cao đến mức có thể làm tan chảy mọi thứ, thậm chí cả không khí cũng nóng đến vặn vẹo.

Dơi ảnh một lần nữa va chạm với diễm ảnh, đất rung núi chuyển, toàn bộ trấn nhỏ đều run lên.

Những dãy nhà lớn đổ sập, mặt đất nứt toác, đường phố sụp đổ, đối mặt với sóng năng lượng cực mạnh, thị trấn mỏng manh như một tờ giấy, giống như vừa trải qua một trận động đất chấn động. Thị trấn tao nhã vừa rồi liền biến thành đống phế tích đổ nát.

Khí huyết cuộn trào trong lồng ngực Bùi Thiên Hành, một ngụm máu mắc kẹt ở cổ họng, phun ra không được mà nuốt cũng chẳng trôi, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Nhưng nhìn Ludwig cũng bị thương không nhẹ, thân thể nửa ngồi nửa quỳ.

Đánh trúng? Vậy mà đả thương hắn? Bùi Thiên Hành vui mừng khôn xiết.

"Hahaha!" Ludwig cười điên cuồng, ma âm phiêu đãng bên tai, "Xem chúng mày y như hai con chuột đánh nhau này, thật đúng là thú vị mà."

Cái gì? Bùi Thiên Hành thầm nghĩ không ổn, nhìn lại bên kia, tầm mắt mơ hồ phát sinh biến hóa, làm gì có người dung nham nào, Ludwig cũng chẳng thấy, ngồi xổm ở đó chính là Sử Đông.

Sao có thể? Hóa ra vừa rồi đấu nhau nửa ngày với mình chính là Sử Đông? Nhưng Sử Đông rõ ràng đứng bên cạnh y, biến thành đối thủ từ khi nào?

Sử Đông cũng mang vẻ mặt mờ mịt, hắn rõ ràng thấy Ludwig hóa thành một đạo huyết ảnh vọt tới, sao lại biến thành Bùi Thiên Hành?

Nhìn sang Ludwig, nhàn nhã tự tại đứng ở cách đó không xa, bình yên vô sự.

Ảo giác, bọn họ trúng ảo thuật của Ludwig, thậm chí còn không nhận ra bản thân đã ở trong đó từ khi nào.

Đáy lòng hai người lạnh lẽo, bọn họ thế mà giống như kẻ ngu đánh nhau nửa ngày, còn tự cho rằng đã đắc thủ, kết quả là bị hung hăng trêu chọc một phen, chênh lệch về thực lực như rãnh trời bày rõ ràng trước mặt.

"Hahaha!" Ludwig còn đang cười không ngừng, "Chúng mày còn có thể phân rõ đối thủ của mình là ai sao?"

Sử Đông nhảy vài bước đến bên người Bùi Thiên Hành, kéo y bỏ chạy.

"Trốn cũng vô dụng thôi." Ludwig hét lên.

Hai người mắt điếc tai ngơ, nhảy qua mấy toàn nhà sụp đổ, tránh ở sau một bức tường.

"Anh tới làm gì! Một người chạy trốn cùng hai người chạy trốn có gì khác nhau à?" Bùi Thiên Hành thở phì phò, rõ ràng là lo lắng mà an ủi Sử Đông, lời nói ra lại áp bức người khác.

"Khác nhau ở chỗ sẽ có người chôn cùng em." Sử Đông dửng dưng đáp.

Bùi Thiên Hành sửng sốt một chút, tự trách bản thân: "Là tôi bất cẩn! Lẽ ra tôi có thể phân biệt được anh với những người khác! Lần sau nhất định sẽ không nhận nhầm!"

Bởi vì Sử Đông đã từng hiến máu cho y, nên Bùi Thiên Hành có thể cảm ứng được máu của Sử Đông, tuy rằng cảm ứng không được rõ lắm, nhưng chỉ cần tập trung tinh lực vẫn có thể phát hiện ra, ngược lại trận chiến vừa nãy quá kịch liệt, hoàn toàn không nghĩ tới Ludwig sẽ đem ảo thuật thi triển đến mức vô hình như vậy, mới trúng quỷ kế của hắn.

"Bị thương nghiêm trọng không?" Sử Đông sờ sờ ngực Bùi Thiên Hành.

"Không sao." Bùi Thiên Hành đáp, không ngờ Sử Đông càng sờ càng hăng say, còn ở trên ngực y nhéo mấy cái, "Này, đây là lúc nào hả, sao anh còn nghĩ muốn chiếm tiện nghi nữa!"

"Không phải sắp chết rồi sao, thừa dịp còn cơ hội thì sờ nhiều một chút, nếu sau này không được sờ nữa chẳng phải là tôi thiệt thòi lớn hả." Sử Đông cười hì hì nói.

Rõ ràng là lời nói bi thương, lại được hắn thốt ra một cách đùa cợt. Bùi Thiên Hành một chút cũng cười không nổi, hiếm thấy trái lại còn nổi giận. Y nhéo vạt áo của Sử Đông: "Nói hươu nói vượn cái gì vậy! Anh luôn lải nhải kêu tôi không được chết, hiện giờ lại treo cái chết ở bên miệng? Anh muốn chết thì cách xa tôi ra một chút mà chết, đừng để tôi nhìn thấy!"

Đôi mắt đen láy của Sử Đông nhìn chằm chằm vào Bùi Thiên Hành: "Hồng Nhãn, anh yêu em."

Bùi Thiên Hành ngẩn ngơ, thật sự không ngờ tới trong lúc này hắn lại nói ra những lời ấy.

"Anh cảm thấy đời này có thể cùng người mình yêu kề vai sát cánh chiến đấu, không còn chuyện gì tốt hơn được nữa."

Trái tim Bùi Thiên Hành nóng rực, ngay sau đó lại nghĩ đến mấy câu hắn nói rằng chết đến nơi rồi, liền hiểu rõ vì sao hắn nói những lời ấy vào giây phút này. 

"Anh im đi." Bùi Thiên Hành vừa xúc động vừa khó chịu.

"Đương nhiên, ngoài việc muốn nói yêu em, anh càng muốn làm em." Mới nói được một câu, Sử Đông đã hiện nguyên hình.

"Anh có im không thì bảo!" Bùi Thiên Hành vừa tức giận vừa buồn cười.

"Anh không thể im miệng được, phải nắm chặt thời gian, tên biến thái kia sắp tới rồi! Hầy, anh đã nói rõ ràng như vậy, em mau đáp lại đi chứ!"

"Đáp lại cái quần què nhà anh! Có chuyện gì chờ chúng ta sau khi trở về lại nói!" Tai Bùi Thiên Hành hơi nóng lên, may trời tối nên nhìn không thấy.

Đúng vậy, sau khi trở về lại nói, chúng ta sẽ không chết!

"Trước tới hôn một cái!" Sử Đông đè cổ Bùi Thiên Hành lại, thô bạo hôn một ngụm.

Hơi thở quen thuộc khiến nội tâm hỗn loạn trở nên bình tĩnh thoả đáng, lưu luyến không rời mới miễn cưỡng tách ra. 

"Em nghĩ em nên tăng mạnh cảm ứng đối với máu của anh." Bùi Thiên Hành nắm cằm hắn hôn lại, cắn phá đầu lưỡi hắn, hương vị tanh ngọt tràn ngập khoang miệng hai người.

"Đi!"

Hai người một trái một phải từ sau tường nhảy ra, lần nữa trở lại chiến trường.

"Tao còn tưởng chúng mày sẽ khiến tao đợi rất lâu." Ludwig phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại trên vai.

"Nếu mày kiên nhẫn thì có thể chờ đến sáng mai." Sử Đông mang vẻ mặt thiếu đánh, khua môi múa mép.

Ludwig cười lạnh một tiếng: "Chúng mày còn hoa chiêu gì thì xuất hết ra cho tao xem thử."

Sử Đông huy động năng lượng, trong thiên địa nguyên tố dưới sự kêu gọi của hắn ngo ngoe rục rịch, sức mạnh nguyên tốc tích lũy từng chút, tập hợp lại với nhau.

Mặt đất ban đầu nứt toác lại một lần nữa vỡ nát, vết nứt càng ngày càng lớn, nhìn không thấy đáy. Đại địa rung chuyển một cách bất thường, giống như có vật khổng lồ nào đó đang đi xuống đất, tùy thời tùy chỗ mà chui ra.

Đột nhiên một dòng dung nham từ dưới đất phun lên, thẳng hướng không trung, đem bốn phía chiếu sáng trưng.

Sau đó lần lượt xuất hiện thêm nhiều dung nham nóng chảy trào dâng, nối liền trời đất, giống như cột đồng đỏ rực, lại giống như trời cao đóng đinh xuống.

Máu Bùi Thiên Hành gia tốc lưu chuyển, thính giác trở nên nhanh nhạy dị thường, có thể nghe được thanh âm máu Sử Đông dao động trong cơ thể, còn có tiếng tim đập của Ludwig cách đó không xa, mỗi một lần trái tim co bóp dường như đều nằm trong lòng bàn tay y.

Cột trụ dung nham đang phun trào đột nhiên nổ tung, tựa như cự long từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ lao về phía Ludwig, cùng lúc đó, một con dơi máu xuyên qua trụ lửa, dưới sự bảo hộ của ngọn lửa, nó bổ nhào vào người Ludwig, móng vuốt sắc nhọn đâm vào hắn, xé toang lồng ngực hắn, một đầu chui vào cơ thể hắn.

Ludwig run rẩy, nhịp tim ngừng đập trong giây lát, đang định nhảy lên lần nữa thì có tình huống bất thường xảy ra, máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, từ mạch máu chảy về tim, điên cuồng chen chúc ở tâm nhĩ nhỏ hẹp, nhưng trái tim căn bản không thể chứa nhiều máu như vậy, máu vẫn bất chấp tiếp tục chảy ngược về, trái tim căng phồng lên như quả bóng, càng thổi càng lớn, sắp từ lồng ngực vỡ nát rớt ra.

Cột dung nham tụ tập lại đổ lên đầu hắn, trong chớp mắt bao phủ lấy toàn thân hắn, ánh sáng lóa mắt biến bầu trời trở nên trắng xóa.

Lặng im, sau các chiêu thức oanh oanh liệt liệt, lưu lại chỉ còn một mảnh đất cằn cỗi và sự im lặng.

Dung nham biến mất, để lại trên mặt đất miệng núi lửa giống như hang lớn, không ngừng bốc lên khói đen.

Bùi Thiên Hành cùng Sử Đông liếc nhau, biểu tình vẫn rất nghiêm túc.

Bọn họ cẩn thận tiến lên quan sát, mới vừa bước ra một bước đã thấy đống cháy đen kia giật giật.

Còn chưa kịp kinh ngạc, một hình người đen kịt đứng lên từ đống tro cặn, từng bước tiến về phía họ. Mỗi một bước đi liền rơi xuống một khối than cốc, lộ ra khối da thịt trắng mịn hoàn hảo bên trong. Sau mười mấy bước, than cốc trên bề mặt đã hoàn toàn bong ra, Ludwig hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt bọn họ, vẫn nguyên vẹn như cũ với làn da trắng nõn, phong độ nhẹ nhàng.

Hai người đều bị chấn động, theo lý thuyết không thể có sinh mệnh nào sống sót trong nhiệt độ cao như vậy, nhưng người trước mắt thậm chí không hề bị thương, xem ra hắn thật sự không phải người.

"Chúng mày còn hoa chiêu nào nữa?" Ludwig chế nhạo, "Tao hình như, không còn kiên nhẫn."

#Mặc_Hàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip