Chương 309 Ferrari mất lái

Thương Úc nhìn phía trước bước đi chậm rãi: " Ừ, nhưng em không phải vội sớm muộn cũng biết nguyên nhân thôi."

Lê Tiếu đi về trước mấy bước, bỗng dừng chân: "Em vào phòng vệ sinh một lúc."

Thương Úc buông tay cô ra, dõi theo bóng lưng Lê Tiếu và Lạc Vũ, sau đó nhìn sang Nguyệt Trai Đường.

Quả nhiên ba có chuyện giấu anh.

Lê Tiếu vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, lấy điện thoại trong túi ra.

Màn hình hiện hai tin nhắn, cô mở một tin thấy nội dung rất dài, đều nói về gia phả dòng họ Thương. Đúng như bên ngoài đồn đại, có đến hơn mười mấy dòng thứ.

Cô nhìn thấy tên Thương Phù và Thương Quỳnh Anh ở cuối.

Mà dòng thứ của hai người họ lại là một nhánh riêng. Lê Tiếu không hứng thú lắm với gia phả dòng họ Thương. Nếu cô muốn biết có thể hỏi thắng Thương Úc, không cần phải làm chuyện dư thừa như vậy.

Lê Tiếu thoát ra rồi mở tin nhắn còn lại. Khắp màn hình là những chữ cái tiếng Anh lộn xộn khiến cô đau mắt. Cô buồn bực nhíu mày, ấn màn hình điện thoại, nét mặt thiếu kiên nhân.

Bị thần kinh à?

Gia phả đòng họ Thương gửi cho cô không mã hóa, nhưng tin nhắn này chẳng những mã hóa mà còn dùng cá cách mã hóa Bacon rườm rà phức tạp. Quy luật mã hóa của phương thức này là dùng chuỗi năm kí tự thay thế cho một chữ cái, Lê Tiêu vuốt man hình, nội dung dài như vậy bị đảo lộn, rất có thể đối phương đã gửi phiên âm tiếng Trung cho cô.

Lê Tiếu không nhịn được đá lên vách ngăn.

Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi han lo lăng của Lạc Vũ: "Cô Lê, không sao chứ?"

Lê Tiếu buồn bực đáp: "Không sao, tê chân thôi."

"Ừm, có chuyện gì cứ gọi tôi."

Lạc Vũ đang chờ ở bên ngoài, cô không thể gọi điện, chỉ có thể tập trung phá giải nội dung. Ba phút sau, cô gõ ra nội dung bị mã hóa: bu yong xie, wu dian dao (Không cần cảm ơn, năm giờ đến).

Lê Tiếu kìm nén kích động trong lòng, gõ hai hàng chữ cái bị đảo loạn rồi gửi đi.

Sau đó, khi cô ấn nút xả bồn cầu, điện thoại di động lại nhận một tin nhắn: F*CK???

Nội dung của kí tự mã hóa cô gửi cho đối phương chính là từ đơn này.

Lê Tiếu nhếch môi cười nhạt, chuyển thông tin gia phả đối phương gửi đến vào thư mục ẩn rồi rời khỏi phòng vệ sinh.

Rời khỏi nhà chính, đoàn xe của Vệ Ngang tiến về phía núi Piper.

Lê Tiếu và Thương Úc ngồi trong chiếc Bentley chính giữa, hai chiếc còn lại chia ra mở đường và bọc hậu. Ngay khi ba chiếc xe nối tiếp nhau đi qua một ngã tư, một chiếc Ferrari màu đỏ mất lái lao đến chiếc Bentley ở giữa. Tiếng động cơ gâm rú gân như át hết âm thanh xung quanh.

Vệ Ngang ngồi ghẽ phó lái khinh miệt quét mắt, xoay người nhìn phía sau: "Cậu Cả, cô Lê, hai người ngồi cho vững.

Tài xế đánh vô lăng cua gấp sang bên trái. Chiếc Bentley phía sau lập tức tăng tốc đâm sầm vào cửa ghế lái Ferrari rồi tiếp tục hất ngang chiếc xe ra xa mấy mét. Lực va chạm cực lớn khiến Ferrari lật nhào, thậm chí còn lộn hai vòng trên đường, bụi khói mù mịt khắp nơi.

Lúc này, chiếc Bentley dừng hắn, toàn bộ cửa xe mở ra, bốn vệ sĩ nhà chính bước xuống.

Vệ Ngang cũng đẩy cửa xuống xe. Hai vệ sĩ đi về phía Vệ Ngang, hai người còn lại đến gần chiếc Ferrari.

Đám Lưu Vân cũng rối rít ra khỏi xe.

Ở hàng ghế phía sau, Thương Úc vẫn ôm chặt Lê Tiếu trong lòng. Đến khi chuyện bên ngoài như đã lắng lại anh mới nhìn xuống, vừa khéo lúc Lê Tiêu cũng ngửa đầu lên: "Làm em sợ à?"

Lê Tiếu hít một hơi khe khẽ, chớp mắt rồi gật đầu: "Ừ, em sợ."

Vừa nói, cô vừa vùi đầu vào ngực anh, cười pha trò: "Thế nên Diễn gia phải bảo vệ em thật tốt đấy."

Nét mặt tài xế thoáng vẻ thất vọng. Đúng là một cô bé, tình huống nhỏ thế này mà đã run sợ như vậy.

Không lâu sau, Vệ Ngang dẫn theo bốn vệ sĩ quay lại.
Thương Úc hạ cửa kính xe xuống, Vệ Ngang khom lưng, vẻ mặt băn khoăn: "Cậu Cả, chuyện này khá lạ. Không có ai trong chiếc xe thể thao đó."

Anh nói: "Ừm, cho người ở lại xử lí, những người khác quay về."

Vệ Ngang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sắp xêp vệ sĩ trên hai chiếc Bentley lần lượt rời khỏi ngã tư.

chiếc xe thứ ba giải quyết các vấn đề còn lại rồi gọi Lưu Vân lên xe.

Trên đường, Vệ Ngang luôn nặng nề tâm sự, im lặng được một lúc rồi nói: "Cậu Cả, ngoài người trong nhà chính ra, còn ai biết cậu về Parma chuyến này không?"

Thương Ức chỉ liếc anh ta, không đáp.

Vệ Ngang vội giải thích: "Tôi... tôi không có ý gì khác, chủ yếu là chuyện này quá kì lạ. Chiếc xe kia lao đến với tốc độ quá nhanh, nhưng bên trong lại không có người. Chuyện này..."

"Công nghệ không người lái." Lê Tiếu là người lên tiếng.

Vệ Ngang nhíu mày nhìn Lê Tiếu, có vẻ không đồng tình lắm: "Cô Lê, dòng xe Ferrari Enzo không có hệ thống không người lái."

Lê Tiếu liếc anh ta, cất giọng hờ hững: "Ai nói với anh đó là Ferrari Enzo?"

Vệ Ngang sửng sốt, cảm thấy hơi buồn bực. Kiểu xe đó là Ferrari Enzo kinh điến, người am hiểu về xe đều biết.

Giọng Thương Úc pha lần ý cười: "Em nhìn ra được gì sao?"

Lê Tiếu nhỏm dậy khỏi lòng anh, tựa lưng vào ghế rồi từ tốn đáp: "Xe độ."

"Không.." thể nào. Vệ Ngang vô thức muốn phản bác, nhưng nghẹn lại trong cổ họng.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Thương Úc khiến hai chữ sau Lê Tiếu nói với Thương Úc: "Chiếc xe đó hẳn là đã được cải tiến với công nghệ lái tự động, khả nắng cao là hỏng hệ thống tự động tránh vật cản nên mới bị mất kiểm soát trên đường."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip