Chương 77: Cô không làm Thái Tử Phi (13)

"Bỏ lỡ một cơ hội tặng lễ như vậy là do lòng thành của ta đã chưa đủ lớn."

Hoa Vụ tiếp tục nằm lên ghế dựa, kéo chăn nhỏ, đắp lên người mình, chìm vào sự tự kiểm điểm lại bản thân.

Khóe miệng Sa Ngọc co giật.

May đây không phải ngày đầu tiên nàng ấy lĩnh giáo sự điên rồ của Thái tử phi, cũng sắp quen dần rồi.

Hoa Vụ suy ngẫm trong chốc lát: "Sa Ngọc, hôm nay là ngày đại hôn của biểu muội ta, ta không tặng quà thì có phải hơi thất lễ hay không?"

"......"

Ngài nghĩ rằng ngài tặng quà thì là lễ phép sao?

Sa Ngọc chỉ là một nô tỳ nên nàng ấy cũng không dám nói, chỉ có thể cười trừ.

Hoa Vụ suy tư nói: "Vẫn nên đưa qua đó một phần lễ vật thì hơn, dù sao chúng ta cũng không phải người nhỏ mọn."

Sa Ngọc: "......"

Tại sao lúc trước Lương Như Sương lại nghĩ quẩn trong lòng mà đối phó Thái tử phi vậy?

Hoa Vụ cũng mặc kệ Sa Ngọc nghĩ gì: "Ngươi nói xem có cách nào có thể khiến cho một cô nương có chí tiến thủ, muốn gây dựng đại nghiệp, có thể ở lại hậu trạch tranh giành tình cảm?"

"......"

Câu hỏi này nằm ngoài phạm vi tư duy của Sa Ngọc, nàng ấy cảm thấy nàng ấy chỉ là một nô tỳ, không thể trả lời vấn đề này được.

Hơn nữa chuyện này cũng không có liên quan gì đến việc tặng lễ đúng không?

"Thái tử phi, nô tỳ không biết."

"Không sao đâu, ngươi cứ yên tâm nói đi, chúng ta có thể thảo luận một chút."

"......"

Thảo luận xong, ngài sẽ thực hiện nó ngay đúng không?

Sa Ngọc bị ép phải thảo luận với Hoa Vụ, nàng ấy do dự nói: "Mang thai? Sau khi làm mẫu thân thì sẽ có nhiều lo lắng hơn......"

"Đứa nhỏ vô tội." Hoa Vụ xua tay: "Không thể không nói võ đức(*) như vậy."

(*) Võ đức(武德):(đạo đức của võ sư) dùng võ để kết thúc giao tranh, lấy đạo đức nhân nghĩa làm giá trị cốt lõi, công bằng công chính, biết kiềm chế lời nói và hành động. Là cách ứng xử của những người luyện võ với các nguyên tắc là nhân nghĩa và chính nghĩa. Ở thời cổ đại Trung Quốc thì các võ sư thường dùng võ thuật để giảng giải cho các đệ tử biết cách dừng lại, tức người học võ cần học cách buông vũ khí trước khi cầm vũ khí. Cần rèn luyện tâm tính đến khi tâm tính ổn định mới chính thức luyện võ.

"!!!"

Sa Ngọc bỗng nhiên rất kính nể.

Thì ra Thái tử phi vẫn là một kẻ điên có nguyên tắc.

Nhưng...... điều này cũng không khiến nàng ấy chịu nổi kiểu điên của nàng.

"...... Vậy chỉ có thể tìm người không ngừng gây phiền toái?"

"Ý kiến hay." Hai mắt Hoa Vụ tỏa sáng, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn: "Ngươi đi tìm kiếm ở dưới thử xem, có loại mỹ nhân nào tâm nhãn nhiều, thủ đoạn cao hay không."

Hoa Vụ suy tư một lát: "Nếu không kịp đưa ngay hôm nay, vậy thì tìm thêm vài người, biểu đạt ý xin lỗi."

Sa Ngọc: "......" Lương Như Sương chắc sẽ không muốn ngài xin lỗi như vậy.

"Đúng rồi, nhất định phải có nhược điểm có thể bắt chẹt. Quyền chủ động phải nằm trong tay chúng ta."

Sa Ngọc: "......"

Nàng ấy đã nói thảo luận xong thì Thái tử phi sẽ lập tức thực hiện mà đúng không?

Sa Ngọc bất đắc dĩ, nàng ấy thật sự không phải tâm phúc của Thái tử phi.

Nhưng Thái tử điện hạ để cho nàng ấy phối hợp với nàng, cho nên Sa Ngọc đồng ý, tỏ vẻ sẽ đi xử lý.

Đến cuối cùng có thể làm được hay không thì tùy thuộc vào Thái tử.

......

......

Đại khái là Tông Ngô muốn nhìn một chút xem Hoa Vụ rốt cuộc có thể lăn lộn ra cái gì nên sai Sa Ngọc làm theo lời nàng.

Sa Ngọc đã tìm được dạng người Hoa Vụ muốn, hỏi nàng xem có cần dẫn đến nhìn thử hay không.

Thái tử phi liên tục xua tay: "Loại chuyện này để ta ra mặt không tốt, các ngươi làm sạch sẽ chút, đừng để người khác tra đến ta. Dù sao, nếu liên lụy đến Đông cung cũng không tốt cho Thái tử điện hạ."

Sa Ngọc: "......"

Hoa Vụ muốn giữ lại tư liệu của những người đó, ngày hôm sau liền lấy ra một xấp giấy: "Các ngươi cứ theo trên đó mà làm, chi tiết thì tự các ngươi khống chế là được."

Sa Ngọc nhìn sang xấp giấy đó ——

Kế hoạch vận chuyển nhân tài đến An Dương Vương phủ.

Mặc dù mấy chữ này ghép lại đặt ở cạnh nhau có chút kỳ quái, nhưng Sa Ngọc lý giải được đại khái ý của nàng.

Sa Ngọc lật lật, phát hiện mấy người mà Thái tử phi sai nàng tìm tới đều đã được sắp xếp tốt thân phận và cách thức ra sân, thậm chí lăng xê như thế nào để thu hút được sự chú ý của Tông Ninh cũng đã được viết hết ở mặt trên.

Thái tử phi thật là một bụng toàn ý xấu......

Kế hoạch cũng đã viết chi tiết như vậy, Sa Ngọc chỉ cần sắp xếp người làm theo là được.

Vì thế kế hoạch vận chuyển nhân tài đến An Dương Vương phủ của Hoa Vụ chính thức bắt đầu.

Hôm nay sắp xếp cho Thế tử ngẫu nhiên bắt gặp mỹ nhân gặp nạn.

Ngày mai sắp xếp cho Thế tử tình cờ cứu giúp thôn hoa nghèo khó xinh đẹp.

Ngày mốt lại sắp xếp cho Thế tử phát hiện cô hoa khôi mới được bầu chọn.

Mặc dù trước đó Tông Ninh chưa có Thế tử phi, nhưng hắn ta là đại củ cải, lăng nhăng như vậy, trong hậu viện sao có thể không có nữ nhân.

Cho nên muốn để cho Tông Ninh mang người về cũng không khó.

Hoa Vụ tựa như đã thấy cuộc đời tươi đẹp của Lương Như Sương.

Nữ chính chính luôn muốn mọi người đều có thể trải qua cuộc sống êm đẹp, hạnh phúc.

Hôm nay lại là một ngày nỗ lực làm việc.

Sa Ngọc nhìn Hoa Vụ đang nằm trên ghế dựa, cười giống như một tên biến thái, không biết Thái tử phi đang lên cơn điên gì, cũng không dám hỏi.

Thái tử phi động kinh đột nhiên ngồi dậy, hỏi nàng ấy: "Dạo này Thái tử còn đang bận chuyện của Phùng Tự Phúc sao?"

Sa Ngọc: "Vâng ạ."

"...... Phế vật." Tiến độ gì chậm thế!

Hoa Vụ nhỏ giọng nói thầm, Sa Ngọc không nghe rõ nàng nói gì, nhưng trực giác nàng ấy bảo đây cũng không phải là lời tốt đẹp.

"Hiện tại hắn ở Đông cung sao?"

"Điện hạ còn chưa quay về."

"Vậy khi nào hắn trở về ngươi nhớ nói cho ta biết." Hoa Vụ lại nằm xuống.

"Thái tử phi tìm điện hạ có việc gì sao?" Sa Ngọc dò hỏi.

Vị Thái tử phi này rõ ràng ....... không thèm để ý Thái tử.

Ngày thường cũng không nghe nàng nhắc qua một câu.

Trừ lúc có việc cần nhờ hoặc khi muốn Đông cung chống lưng thì mới có thể nhớ tới điện hạ.

Nàng cũng căn bản không giống gian tế.

Có tên gian tế nào cả ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước không?

Làm gì có tên gian tế nào, mỗi ngày trừ ăn uống ngủ thì chính là im lặng không tiếng động âm thầm nghĩ chủ ý xấu để đối phó Lương Như Sương, sợ Lương Như Sương sống quá tốt.

Hoa Vụ kéo căng khuôn mặt nhỏ, đặc nghiêm túc gật đầu: "Có việc."

"Thái tử phi có việc gì quan trọng?"

"Ta muốn đi thú nhận."

Sa Ngọc giật mình, Thái tử phi muốn thú nhận cái gì? Thân phận thật sự của nàng sao?

......

......

Đêm hôm đó.

Trên hành lang dài uốn lượn, cứ cách một khoảng sẽ treo một chiếc đèn lồng, ánh vàng ấm áp của đèn lồng buông xuống, làm cho cả hành lang tản ra thứ ánh sáng mờ ảo trong đêm tối, tựa như phủ phục một con rắn khổng lồ đang bò ở Đông cung.

Gần đây Tông Ngô vẫn đang bận vụ án tham ô của Phùng Tự Phúc, sắp phải kết án, lúc này không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

"Thái tử phi...... Thái tử phi, ngài chậm một chút!"

Tông Ngô đang nghị sự với người khác ở trong thư phòng.

Ngoài thư phòng đột nhiên có giọng nói truyền vào.

Những người còn lại lập tức dừng cuộc trò chuyện lại, nhìn về phía Tông Ngô.

"Thái tử phi, điện hạ đang nghị sự, ngài không thể đi vào."

"Ta cũng có chính sự, rất quan trọng!"

"Vậy ngài chờ một lát, thuộc hạ đi vào bẩm báo điện hạ."

"...... Được."

Cửa thư phòng mở ra, Tông Ngô vừa giương mắt liền thấy thiếu nữ đứng ở ngoài cửa, kiễng chân nhìn vào bên trong.

Kiểm Thư bước vào thư phòng: "Điện hạ, Thái tử phi bảo có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."

"Nàng ta có thể có chính sự gì, đưa nàng ta quay về."

Kiểm Thư nhắc nhở: "Điện hạ, bình thường Thái tử phi không dễ tìm ngài."

Hơn nữa đã trễ thế này......

Thường ngày Thái tử phi ngủ rất sớm, nói muốn ngủ sớm dưỡng nhan.

Tông Ngô có thể không biết sao?

"Lần trước nàng ta tự mình tìm tới, là hỏi bổn cung muốn người." Còn là người hắn phái đi theo dõi.

Chuyện đó sao có thể tính là chính sự?

Hai ngày nay, không phải nàng đang tìm kiếm cho Lương Như Sương ...... không phải, tìm mỹ nhân cho Tông Ninh, hơn nửa đêm còn tới tìm hắn, chỉ sợ là đầu óc động kinh, lại muốn cho hắn làm gì.

Kiểm Thư: "......"

Kiểm Thư bước ra khỏi thư phòng, "Thái tử phi, điện hạ đang bận......"

Hoa Vụ lập tức ngồi xuống bậc thang bên cạnh, "Vậy ta ở đây chờ hắn!"

Kiểm Thư: "......"

Kiểm Thư nhìn Tông Ngô xin giúp đỡ.

Tông Ngô trực tiếp cho người đóng cửa.

Kiểm Thư: "......"

Nhưng mà một lát sau, cửa thư phòng lại mở ra, người bên trong lục tục rời đi.

Giọng nói lãnh đạm của Thái tử điện hạ truyền từ bên trong ra: "Để cho nàng ta tiến vào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip