Chương 665 - 666: Trẫm chính là thiên hạ (45 - 46)
Editor: Tieen
Chương 665: Trẫm chính là thiên hạ (45)
Tô Mộc đứng bên tường thành nhìn đàn hổ phía dưới, ánh mắt lạnh lùng.
Bên cạnh có người của nước khác nhỏ giọng nói:
"Nhìn hai người Sương Nguyệt quốc và Hải quốc vừa rồi, võ công cao thâm như thế, nói vậy đối với việc này vô cùng nắm chắc."
"Võ công cao thâm thì như thế nào, cuối cùng còn không phải bị Kinh Đường quốc lấy ra đùa giỡn!"
"Ta thấy không hoàn toàn, nếu bọn họ muốn chạy trốn, đêm qua tất nhiên là có thể trốn."
"Ngươi cho rằng người khác chưa từng nghĩ như vậy sao? Nếu chạy trốn, cho dù ngươi từ nơi này chạy ra ngoài, bên ngoài cũng là đất Kinh Đường quốc, ngươi có thể trốn được sao? Chọc giận Kinh Đường quốc, kết cuộc càng thêm thảm. Còn nữa, ngọc tỷ của các nước đều ở tay Kinh Đường vương, ngươi trốn, ngọc tỷ phải làm sao bây giờ?"
"Kinh Đường quốc này khinh người quá đáng! Cũng không biết nàng ta đem ngọc tỷ của các nước tới đây, là vì sao?"
...
Tô Mộc nghiêng đầu nhìn mấy người đang cùng một chỗ thảo luận.
Là người của mấy tiểu quốc, ôm đoàn sinh tồn, quan hệ tồn vong, nhận thấy được ánh mắt Tô Mộc, mấy người nghiêng đầu hỏi:
"Sương Nguyệt vương có biết là vì sao không?"
Không hiểu sao Tô Mộc được hỏi.
"Muốn biết không?"
Mấy người gật đầu.
"Một người năm mươi lượng."
Một vài người: !?
"Bạc, bạc?"
"Ừm."
Một vài người: "..."
Vì sao đế vương Sương Nguyệt quốc kỳ lạ như vậy?
Mấy người họ xoay người, thương lượng một phen, sau đó từ trên người móc ngân lượng ra, không có ngân lượng liền dùng trang sức có giá trị đẳng cấp ra.
Lúc xoay người lại, đem đồ giao cho Tô Mộc, dùng một đôi ánh mắt bát quái nhìn nàng.
"Ngọc tỷ các nước có thể hợp thành tàng bảo đồ."
Tô Mộc nói ngắn gọn rõ ràng.
Một vài người: !?
"Luôn cảm thấy là bậy bạ, chưa từng nghe qua tin đồn như vậy."
"Ngọc tỷ có hình dạng khác nhau, sao có thể hợp lại với nhau để trở thành tàng bảo đồ?"
"Ta đã nhìn qua ngọc tỷ, ngọc tỷ trong suốt, nếu trong đó có tàng bảo đồ, làm sao có thể nhìn không ra!?"
Một số người đặt câu hỏi.
Tô Mộc nhàn nhạt nhìn các nàng một cái, mở miệng: "Thật hay không thật, trẫm không chịu trách nhiệm."
Bọn họ tự hỏi, cô nói, thỏa thuận này không có vấn đề gì.
Một vài người: "..."
Nhìn bóng lưng Tô Mộc rời đi, mấy người bọn họ tụ tập lại:
"Không nghĩ tới Sương Nguyệt vương lại là người như vậy, chúng ta đều bị nàng ta lừa gạt!"
"Nhưng ta luôn cảm thấy nàng ta nói là thật, nếu không Kinh Đường quốc vì sao phải đem ngọc tỷ các nước đều thu thập lại?"
"Lấy ngọc tỷ còn không phải là vì uy hiếp chúng ta!"
"Ta luôn cảm thấy không đơn giản như vậy."
"Nói mơ hồ như vậy, chúng ta nên chú ý nhiều hơn đi."
...
Sau khi Tô Mộc rời đi, không chú ý đến tình huống bên này, thừa dịp tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, đi làm chút chuyện có ý nghĩa.
【 Ký chủ, sao cô không nuốt bảo tàng một mình, vậy mà còn đem chuyện này nói cho người khác? 】
Thuộc tính của ký chủ, không nên đem bảo tàng làm của riêng sao?
"Nếu các nàng tìm ra, cuối cùng còn không phải là của ta sao?"
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Không có gì sai.
Nhiệm vụ của ký chủ là tranh bá thiên hạ!
Chờ đến khi cô quyền khuynh thiên hạ, thiên hạ đều là của cô, cô còn quan tâm bảo tàng nho nhỏ này.
Tô Mộc tránh né người Kinh Đường quốc, ẩn náu trong bóng tối, dường như đang tìm cái gì đó.
Ký chủ quả nhiên là ngoài miệng nói không thèm để ý, kỳ thật rất để ý.
Nó mà còn không hiểu ký chủ ư.
【 Ký chủ, không phải cô tìm nơi cất giữ ngọc tỷ chứ? Năm tích phân, bổn hệ thống cho cô biết! 】
Điểm này nó có sự tự tin tuyệt đối, nó không nói cho ký chủ, ký chủ tuyệt đối bận rộn.
【 Ký chủ, nếu cô không đi tìm ngọc tỷ, nữ chính sẽ bỏ ngọc tỷ ra. 】
Tô Mộc vẫn bình tĩnh tìm cái gì đó.
Tô Mộc trốn trên mái hiên nghe được trong phòng có người nói chuyện.
"Đem tiểu súc sinh kia nhốt lại."
Chương 666: Trẫm chính là thiên hạ (46)
Chờ cung nhân rời đi, Tô Mộc trèo vào phòng.
Nhìn thấy một cái lồng nhỏ trong nhà, nhốt con hổ nhỏ.
Cửu Thiên Tuế mới biết được, ký chủ không phải là tìm ngọc tỷ, mà là đang tìm con hổ nhỏ này.
【 Ký chủ, cô có cần điên rồ như vậy không, lông của con hổ hiện đại này tuy rằng đáng giá không ít tiền, nhưng đây là một con hổ nhỏ mới sinh ra không lâu, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm sao? 】
【 Còn có lông của tiểu hổ này có thể đáng giá bao nhiêu tiền, có thể so sánh với tàng bảo đồ sao? 】
"Tàng bảo đồ, chỉ là tàng bảo đồ của nữ chính."
Tô Mộc thản nhiên nói.
Tàng bảo đồ này chính là thêm vào cho nữ chính, hệ thống cho tin tức có hạn, mà nguyên chủ lại sớm đã chết, cho nên càng không biết có chuyện lúc này.
Không có hào quang nữ chính, tàng bảo đồ này phỏng chừng là ai cũng không chiếm được.
Lúc trước Sương Nguyệt Khuynh Ninh một mực tìm trong hoàng cung của Sương Nguyệt quốc, chính là chìa khóa mở ra bảo tàng trên tàng bảo đồ.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh sớm đã biết sự tồn tại của tàng bảo đồ, mấy năm nay nàng ta cũng sai không ít người đi điều tra ngọc tỷ của các nước.
Kỳ thật, tàng bảo đồ cũng không phải là chính ngọc tỷ, mà là ngọc tỷ che lại ấn ký.
Nhưng cũng không phải tất cả những dấu ấn này đều được hợp lại với nhau là có thể tạo thành tàng bảo đồ.
Mà là trong nhiều nước như vậy, ngọc tỷ ấn của mấy quốc gia hợp lại là một bộ vị nào đó của tàng bảo đồ, sau đó lại đem những bộ vị này ghép lại.
Nó giống như một mảnh ghép trong câu đố.
Nhưng không biết là một hay hai hay là một vài ngọc tỷ các nước hợp nhất có thể hình thành một phần của tàng bảo đồ.
Tốn thời gian mất sức phí não.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh không có khả năng đem ngọc tỷ của nhiều nước như vậy đều tụ tập lại, chậm rãi đến thử, cho nên...
Tô Mộc cho nàng ta một cơ hội như vậy, để cho nàng ta chậm rãi thử.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Lại nói tiếp, nữ chính chỉ là culi tìm bảo tàng cho cô mà thôi...
Tô Mộc đi đến cái lồng chứa một con hổ nhỏ.
Sau đó ngồi xổm xuống mang cái lồng chứa con hổ nhỏ lên, mang đi.
Tìm một vị trí thích hợp, nhảy ra khỏi bức tường.
"Có người đã nhảy xuống!!!"
Không biết là ai đột nhiên hét lớn một tiếng.
Mọi người vây quanh tường để xem.
Có người nhận ra Tô Mộc, kinh ngạc làm sao cô tự mình đi xuống, cô không biết phía dưới có cái gì...
Đồng tử mọi người nhìn khẽ co rụt lại, đáy mắt in hình bầy hổ đang chạy như điên về phía Tô Mộc, chọc lên một trận bụi bặm bay lên, động vật trong rừng cảm nhận được một trận áp bách này, cũng động đậy, trong rừng một trận hỗn loạn.
Cảnh tượng như vậy, cho tới bây giờ là bọn họ từng thấy rung động nhất.
Kinh Đường vương nhìn thấy bầy hổ bên dưới rời đi, tìm cung nhân tới hỏi, kết quả nói tiểu hổ kia không thấy đâu.
Cung nhân bị Kinh Đường vương cho người ném xuống cửa thành, ngã chết.
"Sương Nguyệt Quy Mạch!" Kinh Đường vương quả thực là bốn chữ từ kẽ răng chen ra.
"Bệ hạ, thần đi bắt nàng ta trở về." Tướng lĩnh đứng phía sau Kinh Đường vương nói.
Kinh Đường vương hừ lạnh: "Bắt về làm gì, trực tiếp giết!"
Hiển nhiên là đỏ mắt, đã hoàn toàn không để ý tới đó là đế vương của Sương Nguyệt quốc.
Người của Kinh Đường vương phái đi còn chưa kịp ra khỏi cửa, đã thấy xa xa một mảnh động vật đen kịt lại vây quanh.
"Đúng vậy, là sói!!"
"Sói, bầy sói!?"
Vừa mới đi bầy hổ, lại đến bầy sói!
Hơn nữa bầy sói này còn khổng lồ hơn bầy hổ.
Kinh Đường vương cũng kinh ngạc nhìn, hỏi thủ hạ, có phải các nàng chuẩn bị hay không, thủ hạ nói không phải.
Nàng ta cử người đến kiểm tra.
Kết quả không đợi đến khi người điều tra, liền chờ đến Tô Mộc trở về, mà bên cạnh cô, đứng Tiểu Cừu, còn có Dung Dữ.
Kinh Đường vương nhìn Tô Mộc chậm rãi đi về phía bầy sói, bầy sói cung kính cúi người về phía cô, nhường ra một con đường.
☆☆☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip