Chương 402: Tôi bao nuôi tên nam chủ phá sản này! 14
Edit by AShu ^_^.
__________________
"Dao Dao, sao cô lại ở chỗ này?"
Mặc dù đã vào tháng chín nhưng trời vẫn còn khá nóng, Hoắc Viên không có tự ngược mà mặc tây trang, hắn chỉ mặc áo sơ mi, phía dưới là quần tây, sạch sẽ thanh mát, nhưng lại có vẻ không hợp với công trường.
Bất quá, cho dù sạch sẽ cũng không che giấu được sự thật là hắn đang đội cái nón bảo hộ màu vàng.
Mà không, Lâm Trạch Ngôn nằm trên mặt đất đã khiếp sợ miệng mở lớn, không dám tin tưởng, "Hoắc Viên, cậu...... Cậu cư nhiên chạy đến công trường dọn gạch sao?"
Dọn gạch chỉ là một từ để hình dung, rốt cuộc đối với Lâm Trạch Ngôn mà nói, hắn cũng chỉ biết dọn gạch, ngoài ra các ngành nghề khác hắn cũng không hiểu.
Tô Đường cũng khiếp sợ, bất quá sau khi sự khiếp sợ qua đi, nàng liền đau lòng.
Nàng đã nói bao nuôi hắn, kết quả nàng bận đi học, hắn lại trộm nàng chạy tới dọn gạch!
Hoắc Viên thấy vành mắt của tiểu cô nương đều có chút đỏ lên, gương mặt luôn lạnh nhạt lại khó được nhu hòa một chút, "Dù sao tôi cũng khá nhàn rỗi, liền tìm chút việc để làm."
Tô Đường, "Cái này là tìm chút việc chuyện để làm? Làm ở công trường rất mệt mỏi, anh từ chức đi, trở về, tôi bao nuôi anh!"
Khóe miệng của Hoắc Viên thoáng giơ lên, "Trước tiên không nói đến việc này nữa, hai người sao lại chạy đến công trường?"
Vừa nói đến cái này, Tô Đường liền ghét bỏ mà đạp đạp Lâm Trạch Ngôn đang nằm trên mặt đất, "Còn không phải bởi vì ông anh ngu ngốc này sao."
Lâm Trạch Ngôn nằm đơ trên mặt đất, đột nhiên bị đạp một cái, tức khắc liền kêu rên một trận, kỳ thật nàng đá không đau, nhưng hắn cảm thấy chính mình nên tỏ ra yếu thế một chút, như vậy sẽ làm đối phương sinh ra đồng cảm.
Hắn cũng biết chính mình ngu ngốc, còn liên luỵ đến cô em họ của chính mình, lúc này gào xong cũng không hề hé răng nữa, liền như vậy ủy khuất ba ba mà nhìn Tô Đường.
Tô Đường không hề tức giận, "Được, lúc trước tôi có gọi điện thoại báo nguy, cũng không biết cảnh sát có đến không."
Hoắc Viên, "Còn nhớ rõ diện mạo của mấy người kia không? Trước tiên tôi dẫn người đi bao vây bọn họ."
Tô Đường có chút tò mò, "Dẫn người? Hoắc Viên, ở công trường anh còn có cấp dưới?"
Hoắc Viên mặt không đổi sắc, "Mấy ngày nay quen biết được mấy anh em nhiệt tình, chuyện lớn như vậy bọn họ nhất định sẽ nguyện ý hỗ trợ." Nói xong, hắn liền cầm lên di động ấn một dãy số.
Mấy người kia cũng không có rời đi, vẫn còn ngồi canh ở gần đó, lúc này Hoắc Viên phân phó một cái, lập tức đã có người đi làm.
Người đi xử lý chuyện này chính là trợ lý Vệ, hắn chỉ cần ba phút liền đem mọi chuyện làm rõ ràng, nhóm người này chính là một đám lừa đảo bán hàng đa cấp, biết được Lâm Trạch Ngôn là do tình cờ thấy hắn phát tờ rơi ở đầu đường, thấy hắn da thịt non mịn, liền đưa ra lời dụ dỗ lừa được người, sau đó hạn chế sự tự do của hắn, buộc hắn kéo người nhập bọn, còn không cho hắn đi học.
Vệ trợ lý nghe được một lời khó nói hết, "Mấy người cũng thật có năng lực, thiếu gia tập đoàn Lâm thị mà dám bắt cóc, còn có Lâm tiểu thư, đó chính là phu nhân tương lai của ông chủ Viên Đại a."
Mấy kẻ lừa đảo nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, đặc biệt là vị Trương ca kia, liền thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất xin tha.
"Tôi xin lỗi, tôi đã sai rồi, cầu mấy người tha cho tôi, tôi có mắt mà không biết thái sơn......"
Vệ trợ lý mặt lạnh nói, "Xin tôi tha cũng vô dụng, chờ cảnh sát đến rồi giải bày."
Nhóm bán hàng đa cấp này cuối cùng cũng bị cảnh sát tận diệt, bởi vì tình tiết ác liệt, còn được đưa lên tin tức, bất quá đây đều là những chuyện xảy ra về sau.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Hiện tại, Tô Đường lôi kéo Hoắc Viên bị buộc ' từ chức ', khí thế hừng hực, "Làm ở công trường một ngày anh kiếm được bao nhiêu tiền, anh làm người mẫu cho tôi, tôi trả anh gấp đôi!"
Lâm Trạch Ngôn nghe những lời nói này của nàng liền sợ ngây người, gấp đôi a, hắn biết làm ở công trường rất khổ, nhưng cũng biết tiền lương của công nhân ở công trường còn có thể cao hơn so với những nhân viên văn phòng a, vì thế hắn xoa tay hầm hè, "Em gái a, em nhìn anh như thế nào? Anh không cần gấp đôi đâu, chỉ cần trả theo tiền lương ngoài thị trường là được."
Tô Đường nhìn chằm chằm Trần Giảo Kim nửa đường đâu xông ra này, liền tức giận muốn đá người, "Anh cút đi, đi tìm bạn gái của mình đi!" Nói xong, lôi kéo Hoắc Viên đi ra khỏi công trường.
Người bên đối tác thấy hắn phải đi, nghĩ thầm có nên đi lên hỏi một câu hay không, kết quả giữa đường liền bị Vệ trợ lý ngăn cản.
Là một trợ lý chuyên nghiệp, chẳng những muốn giúp đỡ xử lý công tác của ông chủ, còn phải chiếu cố chuyện tình cảm của ông chủ, trước tình huống của ông chủ như vậy, Lâm tiểu thư khẳng định là rất đau lòng ông chủ nhà mình, hắn cũng không thể rớt dây xích, cần phải làm tốt hậu cần cho ông chủ.
"Các vị, hôm nay liền cứ như vậy đi, chờ ông chủ của chúng tôi rảnh, sẽ mau chóng nói chuyện với các vị."
Người bên đối tác nghe vậy, còn có thể thế nào, Viên Đại thực lực hùng hậu, bọn họ nếu không muốn hợp tác, có rất nhiều người muốn thay thế a.
Bên ngoài công trường cách đó không xa, Hoắc Viên nhìn chiếc siêu xe màu đỏ, nhẫn nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà cười ra tiếng, "Cho nên cô đi xe mà không biết là nó sắp hết xăng?"
Tô Đường nghe vậy liền đỏ mặt lên, cúi đầu nhìn chằm chằm chân của chính mình, kỳ thật cũng không thể trách nàng, siêu xe gì đó quá tốn xăng, mấy ngày hôm trước nàng còn nhớ rõ xe đã gần hết xăng, nghĩ có thể chống đỡ được đến khi có tiền, kết quả toàn bộ tiền thưởng ngày hôm qua đã đưa cho Hoắc Viên, nàng còn có tiền cái rắm.
"Nhất thời không chú ý tới."
Hoắc Viên bất đắc dĩ thở dài, "Cô như vậy, làm sao tôi có thể yên tâm, về sau nếu có tình huống phát sinh, nhớ rõ gọi điện thoại cho tôi, may mà lần này vận khí tốt, đến đúng công trường có tôi, nếu lần sau, ai có thể bảo đảm cô có thể thoát hiểm."
Tô Đường, "Anh còn nói tôi, anh trộm tôi đi làm công, nếu không bị tôi phát hiện, anh tính toán giấu giếm tới khi nào?"
Lâm Trạch Ngôn nghe được đối thoại của bọn họ, cảm thấy mạc danh bị đút một ngụm cẩu lương, rất nghẹn, sau đó tưởng tượng, chính mình cũng là người có bạn gái, lập tức lấy di động ra.
Hắn bị nhốt lại hai ngày, cũng không biết bạn gái có lo lắng cho hắn hay không.
Kết quả điện thoại mới vừa được tiếp máy, một tiếng bảo bối của hắn còn kẹt ở trong cổ họng, đối phương liền mắng hắn một trận.
"Lâm Trạch Ngôn, anh chơi tôi có vui không a? Biến mất hai ngày, chia tay đi."
Lâm Trạch Ngôn luống cuống, "Không, anh là bị người......" Hắn muốn nói bị người hạn chế tự do, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút mất mặt, chỉ có thể hàm hồ giải thích, nhưng mà, đối phương căn bản liền không muốn nghe hắn giải thích.
"Chia tay đi, tôi đã có bạn trai mới, hai ngày nay anh không có mặt, anh ấy ở bên tôi hai ngày, tôi đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy anh ấy thích hợp với tôi hơn."
Bỗng dưng đỉnh đầu bị ép đội một cái mũ màu xanh lục mũ, Tô Đường liền có chút đồng tình cho hắn.
"Anh, chia tay thì liền chia tay, tìm người khác là được."
Lâm Trạch Ngôn như là bị kích thích rất lớn, nói nói liền khóc, "Anh thật sự thực thích cô ấy a, vì cô ấy, mỗi ngày anh đều ăn màn thầu, có bao nhiêu tiền đều đưa cho cô ấy hết ......"
Đối với ông anh vợ tương lai này, Hoắc Viên không có biểu tình gì, còn Tô Đường, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngữ khí khó được mà nghiêm túc, "Anh a, nếu cô ta thích anh, thì đã hận bản thân sao quá vô dụng, làm hại đối phương ăn màn thầu. Từ đó có thể nhìn ra được, cô ta không thích anh, coi anh chỉ là một cái máy ATM."
Lâm Trạch Ngôn khóc như một tên ngốc, "Vậy còn em, em giữ lại Hoắc Viên là có ý tứ gì? Lúc trước hai người không phải là đối thủ một mất một còn sao, hiện tại lại vì cái gì đối tốt với hắn như vậy?"
Tô Đường nhất thời mắc kẹt, dừng một chút mới lắp bắp nói: "Đối thủ một mất một thì làm sao? Đối thủ một mất một còn thì không thể bắt tay giảng hòa, một hai phải không chết không ngừng sao."
Lâm Trạch Ngôn, "Nga, anh đã biết, em thích hắn ta, lúc trước cùng hắn đối nghịch, khẳng định là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn!"
Tô Đường:......
Nàng muốn đánh chết tên ngốc này a!
Lời tác giả: Lại lần nữa cảm tạ tàn táng thiếu niên hoa quý, nói mớ ☆ tiêu dao, trần bì là vỏ quýt ba vị tiểu bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi vịt ~
Sau đó, mặt khác trang web tiểu khả ái nhóm, ta mới phát hiện các ngươi cũng vẫn luôn ở duy trì lạn tác giả, cảm ơn các ngươi đánh thưởng, ôm lấy bẹp một ngụm!
______________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip