🍊 Chương 3 🍊
Editor: Vee
Lâm Khác học luật tại một trường đại học hàng đầu ở Nghê Thành, cách khu đại học không xa. Vì vài lý do gia đình, anh không muốn tiếp tục học luật, từ kỳ hai năm nhất đã bắt đầu mày mò nghiên cứu trò chơi điện tử và các chương trình nhỏ.
Anh thường xuyên lảng vảng ở tiệm net của anh Thiết. Anh Thiết phát hiện anh có chút tài năng chơi game, bèn giới thiệu vài việc đánh thuê game, lấy chút phí môi giới. Chẳng bao lâu, anh tự học viết code, nhận thêm vài dự án game ngoại tuyến.
"Anh hay đến tiệm net, sao tôi chưa từng thấy anh nhỉ?" Trác Nhĩ hỏi.
"Lỗi tại tôi, không đủ đẹp trai để lọt vào mắt cô." Gã này miệng lưỡi sắc sảo. Trước đây anh chỉ đến ban ngày, Trác Nhĩ làm ca đêm đương nhiên không gặp.
Đẹp trai mà lắm lời thì hết đẹp. Trác Nhĩ nói chuyện với anh luôn thấy nhức đầu.
"Học gì, trường nào?" Lâm Khác hỏi cô.
"...Sư phạm mầm non."
"Giỏi vãi."
"..." Giỏi ở đâu chứ? Trác Nhĩ thật sự không nói nổi với anh.
Lương Tiêu Mộng thì lại rất thích trò chuyện với Lâm Khác. Anh miệng độc nhưng thú vị, có thể khiến cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, nhưng cũng biết cách chọc người vui. Trường của Lâm Khác từng là nguyện vọng một của cô ấy, nhưng khi đó cô ấy thiếu năm điểm nên trượt.
Cô ấy và Lâm Khác đều thuộc tuýp ham học. Trong mắt Trác Nhĩ, cả hai đều là học sinh giỏi.
Biết hai cô gái là "chị em phá sản", Lâm Khác giới thiệu cho Lương Tiêu Mộng một công việc dịch thuật trực tuyến. Công việc nhiều, thô sơ, tốn thời gian, nhưng thu nhập khá.
Khi hỏi Trác Nhĩ biết làm gì, cô tối sầm mắt, bảo ngoài viết văn còn tạm được, còn lại chẳng biết gì.
Lâm Khác suy nghĩ hai ngày, bảo cô tải Weibo, theo dõi hết các ngôi sao có tài khoản, tìm hiểu đường cong nhiệt độ của Weibo.
Năm 2013, thời đại Weibo chính thức bùng nổ. Thùng vàng đầu tiên của Trác Nhĩ đến từ việc làm "thủy quân".
Bình luận ngắn dưới mười chữ, một bài một hào, trên ba mươi chữ hoặc trả lời kiểm soát bình luận thì ba hào, bài viết gốc chân thật, năm hào. Trác Nhĩ mở mắt là "XXX đẹp trai quá", nhắm mắt là "XX ở Hàn chịu đủ ấm ức, mong mọi người ủng hộ anh ấy về nước phát triển...", viết đủ kiểu bình luận, làm fan cuồng giả tạo nhất, kiếm tiền thiếu lương tâm nhất.
Cô của Lâm Khác làm ở một công ty tiếp thị ở Thượng Hải, thường giao thiệp với các công ty giải trí, nắm nhiều nguồn lực cá nhân, mấy việc như này đều giao cho Lâm Khác. Nhưng Lâm Khác không làm không công, anh lấy bốn mươi phần trăm lợi nhuận, trong đó mười lăm phần trăm lại nộp về cho cô.
Lương Tiểu Mộng hỏi: "Cậu với cô cậu lợi hại thế, bố cậu chắc cũng là nhân vật lớn nhỉ."
"Lớn." Lâm Khác cười khẩy, "Tối qua còn báo mộng cho tôi, bảo tôi đốt thêm giấy cho ông, để ông còn hiếu kính Diêm Vương với phán quan."
Trác Nhĩ nghe mà giật mình. Bố anh chết rồi?
Bố Lâm Khác làm ăn thất bại, sa vào cờ bạc. Mẹ anh làm tài vụ ở một công ty nước ngoài, có chút quyền hạn, vì muốn bù lỗ cho chồng mà nhất thời hồ đồ biển thủ công quỹ, năm ngoái bị điều tra, lĩnh án mười năm. Bố anh thấy vô vọng, để lại thư tuyệt mệnh cho con trai, mất tích một tuần, thi thể được ngư dân tìm thấy ở kênh ngoại ô.
Chuyện bi thảm đến đâu, kể xong hóa ra chỉ cần ba câu.
Lương Tiêu Mộng thấy Lâm Khác nói nhẹ nhàng, vỗ vai anh: "Thôi, khổ qua đều mọc chung một giàn. Bốn đứa mình gộp lại chẳng được một ông bố ra hồn."
Từ hôm đó, Chu Bích Dã không còn đi trông sòng bạc nữa. Không biết do Lâm Khác âm thầm tố cáo hay đám cờ bạc đổi địa điểm, căn phòng tối tăm ấy từ đó không còn sáng đèn.
Chu Bích Dã chơi bóng rổ khá, Lâm Khác giới thiệu anh ấy làm ngoại binh cho một đơn vị thi đấu bóng rổ cấp thành, một trận ba trăm tệ. Vài trận sau nổi danh, được ông chủ một trung tâm đào tạo bóng rổ trẻ em gọi làm trợ giảng cuối tuần. Cuối cùng, con đường kiếm tiền của anh ấy cũng diễn ra dưới ánh sáng.
Lâm Khác bỗng chốc trở thành quý nhân của cả bọn. Anh không thích nhận công, miệng lạnh lùng mà thực tế, bảo cảm ơn chị Hồng vì bữa lẩu cay đã kéo họ lại với nhau, anh có nguồn lực, họ có tài năng, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Trác Nhĩ ngày đêm cày cuốc kiếm tiền, cuối tháng Tám gom đủ học phí, còn mua cho Trác Hồng một bộ đồ mới. Trác Hồng nhận chiếc váy đẹp, lại nhìn Lâm Khác – thần tài của Trác Nhĩ – cao hơn một bậc.
"Thằng nhóc này có bạn gái chưa?"
"Làm gì ạ?"
"Học cao, lại đẹp trai, bố mẹ không còn... Mẹ thấy nó đối xử với mày khá tốt, cái máy tính mày viết lách là nó lo cho đúng không?"
"Con không yêu đương, không kết hôn! Cả đời này tuyệt đối không tìm đàn ông!"
Trác Nhĩ chán ngán cuộc sống chung với bạn trai của Trác Hồng, cũng chán việc Trác Hồng dựa vào đàn ông kiếm tiền rồi cũng vì đàn ông mà phá sản. Điều duy nhất cô mừng là Trác Hồng ở với ông già này ba năm mà chưa đăng ký kết hôn.
Trong bực dọc, cô mở máy tính, muốn kiếm thêm chút tiền. Tương lai cô sẽ đặt một đống tiền trước mặt Trác Hồng, nói với mẹ rằng phụ nữ tự dựa vào mình cũng sống tốt.
Nhưng máy tính gặp vấn đề.
Ông già thừa lúc Trác Nhĩ không ở nhà, lén dùng laptop Lâm Khác cho cô để vào web đen, khiến máy nhiễm virus.
"Trác Hồng, mẹ xem mẹ tìm người kiểu gì." Trác Nhĩ tức đến muốn khóc, nhưng xấu hổ không dám mang ra tiệm sửa, vì giờ mở máy lên toàn những hình ảnh trần trụi bẩn thỉu.
Cô mang laptop đến khu đại học tìm Lương Tiêu Mộng. Nhưng Lương Tiêu Mộng thì làm được gì, chỉ biết báo cho cao thủ máy tính Lâm Khác.
Lâm Khác đến nơi, Trác Nhĩ kéo rèm ngồi trong góc, tức tối. Lâm Khác cố ý trêu: "Ông già này ghê thật, web này tôi muốn vào còn khó. Chị Hồng tìm đâu ra nhân tài thế này."
Trác Nhĩ ném quả bóng rổ của Chu Bích Dã về phía anh: "Anh im mồm đi!"
Lương Tiêu Mộng cảnh giác hỏi Trác Nhĩ: "Ông già lúc nào cũng xem mấy thứ này à?"
"Ừ." Trước đây toàn xem trên điện thoại, lén dùng máy Trác Nhĩ là lần đầu.
"Đồ biến thái, người như thế mà mẹ em cũng yên tâm để em sống chung?"
"..." Trác Nhĩ càng xấu hổ, khẽ nói: "Ông ta ít khi ở nhà..."
Ông già keo kiệt, tính xấu, hiếm khi về nhà, đối với Trác Nhĩ như đối với một đứa con ghẻ, nhưng coi như là người có giới hạn, chưa từng có ý đồ xấu với cô.
Điểm này, mẹ con cô đều rõ.
Trác Hồng nhiều việc không đáng tin, chồng và bạn trai bà chọn thường phẩm chất kém, nhưng có một điều, người đàn ông bà chọn tuyệt đối không được bắt nạt con gái bà.
Bà chịu ở với ông già vì hai năm trước ông ta thường giới thiệu vài việc làm ăn ở công trường, giúp bà kiếm đủ học phí và sinh hoạt phí ba năm cấp ba của Trác Nhĩ.
"Ba mươi tuổi ly hôn, tay trắng ra đi, không học vấn, không tay nghề, một mình nuôi con ở thành phố, mua được căn nhà nhỏ, chị Hồng cũng chẳng dễ dàng gì." Lâm Khác luôn thích nói thẳng.
"Anh bớt dạy đời tôi đi." Tình cảm mẹ con giữa Trác Nhĩ và Trác Hồng chỉ cô hiểu rõ, cô sẽ phàn nàn nhưng cũng rất thương mẹ.
"Đừng giận nữa. Hôm nay sinh nhật tôi, mời cô ăn bánh nhé."
Sinh nhật anh? Miệng anh ít khi nói thật, hôm nay thực sự là sinh nhật sao? Trong sự ngạc nhiên, cơn giận của Trác Nhĩ vơi đi một nửa.
"Cậu là Xử Nữ à?" Lương Tiêu Mộng hỏi.
Lâm Khác nhún vai: "Xử Nam."
Lúc đó kem động vật chưa phổ biến, họ mua một chiếc bánh kem sáu tấc ở tiệm nổi tiếng nhất khu đại học, kem trắng như tuyết. Trên bánh viết dòng chữ: Chúc thần tài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Nến thắp sáng tiệm nhỏ không thông gió của Lương Tiêu Mộng, dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt bốn người trẻ đều mang đường nét dịu dàng.
"Ước nguyện đi." Trác Nhĩ nói với nhân vật chính Lâm Khác.
Lâm Khác thổi tắt nến: "Tôi ước chẳng bao giờ linh, cứ thế đi."
Người hay đùa giỡn thường giấu trái tim thật vào góc sâu nhất. Lâm Khác mãi mãi là người bí ẩn nhất trong bốn người họ.
Trong bóng tối, Trác Nhĩ thắp lại nến: "Vậy tôi ước thay anh, nguyện ước của tôi linh lắm." Cô chắp tay, nói: "Chúc Lâm tổng ngày vào đấu vàng, phong sinh thủy khởi, phất lên như diều."
Lâm Khác bật cười: "Được được, đi theo Lâm tổng, Lâm tổng ăn được thịt thì tuyệt đối không để cô húp nước."
Trác Hồng vì chuyện ông già dùng máy tính của Trác Nhĩ xem web đen mà cãi nhau to với ông ta. Ông già đập chén trà, Trác Hồng ném bát đũa, Trác Nhĩ đứng ra bảo vệ mẹ, bị ông già mắng là đồ ăn bám.
"Hai mẹ con cô ăn của tôi, dùng của tôi, tôi dùng máy tính của nó thì làm sao?"
"Nhà này là mẹ tôi mua, tiền nước điện sinh hoạt phí ông không bỏ ra một xu..."
"Không có tôi giúp giới thiệu việc làm, mẹ cô nuôi nổi cô đi học à? Hồi đó mẹ cô chui vào chăn tôi, tôi còn chưa ly hôn với vợ..."
"Ông bịa đặt! Là ông lừa mẹ tôi, nói đã ly hôn rồi!"
Trác Nhĩ lật tung bàn gấp, khí thế vừa bốc lên, lại bị Trác Hồng đẩy ra cửa: "Mày ra ngoài trước."
"Loại người này mà mẹ còn chưa chia tay? Đuổi ông ta đi!" Mắt Trác Nhĩ ngân ngấn nước.
"Ra ngoài!" Trác Hồng quát.
Trác Nhĩ bị khóa ngoài cửa, nghe ông già tức đến đập thêm một bình hoa.
Trác Hồng bình tĩnh nói: "Lão Từ, chúng ta chia tay đi. Ba vạn tôi nợ ông, tôi sẽ cố trả trong nửa năm."
"Con gái cô kiếm được tiền rồi nên cứng cỏi chứ gì?"
"Tôi viết giấy nợ cho ông ngay, sau này ông đừng đến nữa." Trác Hồng không để tâm đến lời mắng mỏ, vừa nói vừa tìm giấy bút, bắt đầu viết giấy nợ.
"Cô mượn tôi ba vạn làm phẫu thuật cho mẹ cô, thế còn khoản đầu tư em gái cô lấy của tôi thì sao? Giờ cô ta mất liên lạc, chắc là ổ truyền tiêu bị công an triệt phá rồi, khoản tiền đó cũng tính lên đầu cô chứ?"
Trác Hồng là chị cả trong nhà, dưới có một em gái, một em trai. Em gái đi đường sai, em trai yếu đuối vô trách nhiệm, bao năm để lại cho bà một đống nợ rối. Trác Nhĩ luôn nghĩ tiền phẫu thuật của ngoại là từ khoản đền bù phá dỡ nhà cũ, đến lúc này mới biết áp lực đều do mẹ gánh.
Trác Nhĩ lo mẹ hồ đồ chịu thiệt, ra sức đập cửa ngoài. Trác Hồng không để ý, muốn nhanh chóng kết thúc, viết giấy nợ sáu vạn cho ông già.
Khi ông già xách hành lý tức tối xuống lầu, Trác Nhĩ đứng trong hành lang tối om. Đèn cảm ứng hỏng, cô không thấy rõ mặt ông ta, nhưng nghe ông ta độc mồm nói: "Nếu không phải vướng cái đuôi như mày, thì mẹ mày đã phất lên từ lâu rồi."
Trác Nhĩ lau sạch mặt, về nhà. Trác Hồng đang tháo bộ chăn ga gối đệm nhét vào máy giặt. Trác Nhĩ giật lấy định ném đi, cùng với đôi tất thối, quần lót bẩn, cốc đầy cặn trà và hàm răng giả trên bồn rửa của gã đàn ông đó.
Trác Hồng để mặc Trác Nhĩ quyết định, suốt quá trình không nói một lời. Sau đó có người gọi điện rủ bà đi đánh mạt chược, bà cười đồng ý, vừa hát khẽ vừa chải đầu, đánh phấn, thay đồ.
Thoải mái như thể chưa từng trải qua chuyện vừa rồi.
Trác Nhĩ tiện thể dọn dẹp nhà cửa, lúc chà toilet phát hiện hết nước khử trùng, bèn ra tiệm thuốc cộng đồng mua lọ 84. Qua tiệm rượu, bà chủ gọi giật: "Lâu rồi không thấy lão Từ, ông ta còn nợ tôi tiền một cây thuốc chưa trả."
"Mẹ tôi chia tay ông ta rồi, ông ta đi rồi, cô gọi điện đòi ông ta đi." Nói xong, Trác Nhĩ bỗng thấy thần thanh khí sảng. Dù mẹ con cô phải gánh thêm sáu vạn tiền nợ, nhưng sự giải thoát ngắn ngủi này cũng đáng để ăn mừng.
-
Trác Nhĩ gấp rút kiếm tiền, đến nhà Lâm Khác tìm anh, hỏi còn việc gì để làm nữa không.
Nhà Lâm Khác ở khu đối diện làng trong phố của Trác Nhĩ, là một khu cao tầng. Đứng trước cửa sổ kính lớn nhà anh, có thể thấy mái nhà Trác Nhĩ và biển tiệm net.
Căn nhà này mang khí chất tiêu điều, phòng khách có một khung ảnh lớn đặt ngược, đồ đạc phủ lớp bụi dày, chẳng giống nơi ngày nào cũng có người ở.
Lâm Khác thấy cô nhìn chăm chú thì đùa: "Hay là cô giúp tôi dọn dẹp, nấu bữa cơm, tôi trả năm trăm, thế nào?"
Trác Nhĩ trừng mắt nhìn anh mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù. Đẹp trai thế mà cứ thích làm gã miệng độc khắc nghiệt.
Lâm Khác thích nhìn cô nổi đóa, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cố ý kéo cổ áo xuống: "Em gái, trời tối mịt rồi, lần sau tìm tôi đừng muộn thế, nhất là đừng đến một mình."
"..."
Lâm Khác chỉ muốn dạy cô chút bài học an toàn: "Thôi, không trêu nữa, nói đi, kiếm tiền để làm gì?"
"Tôi... tiêu xài! Mua quần áo, mua túi, mua đồ dùng học tập..."
"Thế hai nghìn đủ không, đưa số tài khoản mới làm của cô đây, tôi chuyển ngay."
"Tôi không đến vay tiền, tôi muốn xem anh còn con đường kiếm tiền lớn nào không."
"Một tháng kiếm bốn năm nghìn chưa đủ à? Vượt lương trung bình toàn thành phố hai nghìn rồi em gái. Tôi chỉ là kẻ gom nguồn lực mạng, cô thật sự nghĩ tôi là đại gia khởi nghiệp à."
Trác Nhĩ câm nín.
Lâm Khác kéo tấm vải phủ sofa cho cô ngồi: "Việc làm dễ, thị trường nhanh bão hòa. Cô báo giá một hào một bài, người ta thấy cơ hội, quay đầu báo năm xu. Làm tốt cái hiện có là được rồi."
"Thế liệu có khi nào, vài tháng nữa tôi chẳng kiếm nổi một hào?"
"Khả năng cao, nhưng không nhanh thế. Đường chết, người sống, chúng ta cũng có thể tối ưu hóa việc làm. Dù sao năm tới cô chắc chắn không chết đói."
Lâm Khác đang nói thì ho sù sụ.
"Cảm rồi à?"
"Chắc thế."
"Sốt chưa?"
"Không biết."
"Nhà có nhiệt kế không?"
"Hồi trước đập vỡ rồi."
"Lâm Khác, anh sống một mình kiểu gì thế?"
"Cứ sống đại thôi."
"Anh không còn người thân nào lo cho à?"
"Lúc tốt thì toàn họ hàng, lúc sa cơ thì chẳng bằng người dưng."
Bốn trái khổ qua, chẳng biết ai khổ nhất. Lúc này Trác Nhĩ lại nhớ câu "Có mẹ là tốt lắm rồi" của Lâm Khác, bất giác thấy Trác Hồng hôm nay dứt khoát chia tay ông già thật quá đỉnh.
Cô xuống lầu mua nhiệt kế và thuốc cho Lâm Khác, đợi anh hạ sốt, dùng máy tính anh đăng thêm một loạt bình luận.
"Mai khai giảng rồi, muốn quà khai giảng gì không?" Lâm Khác hỏi.
"Khai giảng là chuyện to tát gì mà cần quà?"
Vài ngày sau, Trác Nhĩ – tân sinh viên năm nhất – nhận được quà khai giảng: một chiếc Lenovo ThinkPad.
Chiếc laptop có giá năm nghìn, Lâm Khác góp ba nghìn, Lương Tiêu Mộng và Chu Bích Dã góp một nghìn, Trác Hồng góp một nghìn còn lại.
Trác Nhĩ cảm thấy mình thật sự không nhận nổi, nhất quyết đòi mọi người mang đi trả hàng. Cô vốn định tiếp tục dùng chiếc máy tính cũ đã qua tay mà Lâm Khác bỏ đi, nhưng anh đã lén bán nó mất rồi.
Anh bảo giờ Trác Nhĩ kiếm tiền bằng máy tính, thiết bị tốt thì hiệu quả kiếm tiền mới cao.
Lương Tiêu Mộng nói: "Mùa hè này đâu phải mỗi mình em kiếm được tiền." Cô ấy và Chu Bích Dã đều cố gắng, đều có thu hoạch, có được một mùa hè trọn vẹn và thỏa mãn.
"Vậy cứ coi như mấy người đầu tư cho em." Trác Nhĩ không xoắn xuýt nữa.
"Được thôi."
Mùa hè ẩm ướt đầy mưa và cúp điện ấy khiến Trác Nhĩ nhận lấy ác ý từ cuộc sống, nhưng cũng thu hoạch được sự ấm áp và thiện ý nhiều gấp bội.
Mưa có rơi rồi sẽ tạnh, họ không trông mong cầu vồng xuất hiện, nhưng chỉ cần con đường dưới chân không còn lầy lội, họ tin mình có thể bước đi đến một vùng sáng.
3138 words
30.09.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip