Chương 25:
Mãi cho đến khi người hầu tới gõ cửa mời ăn cơm, Lê Mông mới ngăn được nước mắt, ngẩng đầu lên, thấy quần áo Lê Tuần vì mình khóc đã ướt sũng, lại cảm thấy xấu hổ.
Vì là người hiểu chuyện nên cậu chưa bao giờ khóc như thế này trước mặt người khác.
Lê Tuần đuổi người hầu đi, nhìn thấy Lê Mông khóc đến đỏ cả mắt mũi như một chú thỏ con, hắn cảm thấy đau lòng, cũng không khỏi cảm thấy cậu thật đáng yêu.
Lê Tuần đáng thương hôn lên khóe mắt cậu, thanh âm ôn nhu như nước chảy ra: “Đừng buồn, nếu em không thích nơi này, lát nữa sẽ đi, nhưng em phải ăn chút gì đã, Có gì muốn ăn không? Anh xuống lấy cho em, đừng ăn cùng bọn họ."
Sau khi cảm giác bất bình mãnh liệt của Lê Mông qua đi, cậu trở lại với dáng vẻ gò bó trước đây, xấu hổ vì sự hớ hênh vừa rồi, cậu đỏ mặt bảo Lê Tuần ăn gì cũng được.
Vừa rồi cậu khóc rất nhiều, lúc này giọng còn hơi khàn, nghe thấy giọng nói của cậu, Lê Tuần có phản ứng không thích hợp.
Tuy Lê Tuần đã từng là tay chơi già đời, da mặt dày đến mức khiến Lê Kiến Xương phải nổi điên, nhưng lúc này hắn không khỏi cảm thấy tội lỗi cho suy nghĩ súc vật của mình.
Hắn bình tĩnh dập tắt suy nghĩ đó, lấy khăn giấy giúp Lê Mông lau nước mắt.
Lê Mông xấu hổ che giấu, đỏ mặt nói: "Tôi, tôi đi rửa mặt."
Lê Tuần cười thu hồi tay, nhẹ giọng nói: "Đi đi."
Lê Mông hoảng sợ trốn trong phòng tắm.
Rửa mặt xong, trong gương nhìn thấy đôi mắt của mình còn đỏ, thậm chí còn có chút sưng tấy, cậu càng cảm thấy xấu hổ.
Cậu không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao lại khóc như vậy trước mặt Lê Tuần , thật sự rất xấu hổ.
Lê Mông ngẩn người nhìn vào gương một hồi, nghe thấy Lê Tuần gọi mình ở bên ngoài, liền vỗ vỗ mặt, vui vẻ đi ra ngoài.
Lê Tuần đã thay xong bộ quần áo ướt sũng, thấy cậu đi ra, liền đi tới hỏi: "Muốn ăn cái gì? Hay là ra ngoài ăn?"
Lê Mông sợ nếu mình đi xuống lầu trong tình trạng này, những người khác sẽ đoán cậu vừa khóc, vì vậy cậu tùy tiện đề cập đến hai món ăn nói Lê Tuần khi rời đi.
“Tôi đi xuống lấy, một lát sẽ lên, em cứ ở trong phòng đi.” Lê Tuần trầm ngâm nói.
Lê Mông trên mặt còn có chút đỏ, cúi đầu ậm ừ nói.
Lê Tuần đi đến nhà hàng, Lê Kiến Xương vốn là bởi vì hắn cùng Lê Mông không xuống ăn cơm đúng giờ, đã vi phạm quy củ của chính mình, thấy hắn một mình đi xuống, Lê Kiến Xương tức giận hỏi: "Lê Mông đâu?"
"Em ấy không được khỏe. Tôi kiếm cho em ấy chút đồ ăn sáng để ăn. Ăn xong chúng tôi sẽ rời đi. Đừng làm vẻ mặt như tôi nợ anh mấy trăm triệu." Lê Tuần nói.
Giọng điệu của hắn khá bình thường, không hung hăng như Lê Kiến Xương, nhưng Lê Kiến Xương nghe xong vẫn rất tức giận.
"Manh Manh sao vậy? Bụng còn khó chịu sao?" Chu Ngọc Văn quan tâm hỏi.
Lê Tuần ậm ừ, sai người hầu bưng một cái đĩa lớn, sau đó gắp một ít thức ăn trên bàn bưng lên.
“Các người đi bệnh viện sao?” Chu Ngọc Văn lại hỏi.
"Tôi đã thấy. Ăn xong bữa tối tôi sẽ đưa em ấy đi khám." Li Xun thản nhiên trả lời.
Lê Kiến Xương sắc mặt hôi thối, muốn nói Chu Ngọc Văn lắm lời, nhưng Chu Ngọc Văn biết hắn muốn nói cái gì, còn chưa nói: "Ông nói trước."
Lê Kiến Xương bị nghẹn họng, tức giận đến mức nhìn ai cũng không vừa mắt, ông ta mạnh mẽ bắt lỗi Lê Ngôn và Lê Lãng bắt đầu răng dạy họ.
Lê Tuần không thèm nghe ông ta nói, cứ thế cầm đồ ăn bỏ đi, thầm nghĩ cuộc sống trước đây của gia đình mình thế nào, Lê Kiến Xương đơn giản là lão già nghiêm khắc và phiền phức, nhưng thật may mắn người cha tàn nhẫn Lê Kiến Xương đã tìm được đứa con ruột của mình rồi đuổi Manh Manh đi, để Manh Manh của hắn không còn phải chịu sự hành hạ về tinh thần của ông ta nữa.
Lê Mông vừa rồi khóc rất nhiều, khẩu vị không tốt lắm ăn mấy ngụm liền ăn không ăn nữa.
Lê Tuần cũng không ép, tùy ý nhét đầy bụng, phần còn lại giao cho người hầu bưng ra.
"Chúng ta đi bây giờ? Hay nghỉ ngơi?" Lê Tuần hỏi.
“Lát nữa hãy đi.” Lê Mông thấp giọng nói, cậu sợ mắt còn chưa sưng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Lê Tuần tự nhiên không có phản đối, nhẹ giọng nói: "Được, nghe em."
Hắn ngồi xuống bên cạnh Lê Mông, ôm cậu vào trong lòng, ôm cậu một lúc mới nhẹ giọng nói với cậu: “Manh Manh, em đang nghĩ gì hãy nói cho anh biết, nếu không anh đoán không ra đâu.”
Lê Mông không nói, Lê Tuần lại nói: "Em còn sợ tôi sao? Tại sao lại sợ tôi? Tôi không phải Lê Kiến Xương, tôi không có nghiêm khắc như vậy. Cũng không thỉnh thoảng khiển trách hay trừng phạt em, em muốn làm cái gì không muốn làm cái gì, nói cho tôi biết rõ, tôi không ép em."
Lê Mông cảm thấy lời nói của Lê Mông có vẻ nghiêm túc, không phải trêu chọc mình, do dự một chút rồi ngập ngừng hỏi: "Vậy... chúng ta đừng kết hôn sớm như vậy được không? Tôi... Tôi cần một chút thời gian."
Lê Tuần tách mình ra khỏi cậu, nhìn vào mắt cậu và nói: "Được, chúng ta sẽ bàn chuyện kết hôn khi em sẵn sàng."
Lê Mông hai mắt sáng lên, cậu không nghĩ tới Lê Tuần thật sự đồng ý.
Lê Tuần thấy vậy, liền cười hôn lên má câuh một cái: "Còn chuyện gì nữa không? Dù sao bây giờ có thời gian có thể cùng nói chuyện."
Lê Mông mím môi, kiên trì nói: "Nếu như... Nếu như tôi thật sự mang thai, học kỳ sau ở Trung Quốc có thể hoàn thành được không? Chỉ có hơn bốn tháng..."
Tuy rằng Lê Kiến Xương chọn chuyên ngành cậu không thích lắm, nhưng cậu vẫn muốn hoàn thành thật tốt việc học, cho dù phải đình chỉ học, ít nhất câyh cũng phải học xong học kỳ sau mới có thể nghỉ.
Lê Tuần lần này không trực tiếp đồng ý mà nói: "Chuyện này để sau khi bác sĩ khám cho em rồi hãy bàn bạc. Nếu em khỏe mạnh thì làm theo lời em."
Việc lớn trong công việc là tăng lương cho trợ lý để trợ lý làm việc chăm chỉ hơn, hắn sẽ ở lại đây cùng với Lê Mông trong một thời gian, dù sao cuộc họp có thể được tổ chức thông qua video, vì vậy cũng không có vấn đề lớn.
Lê Mông cuối cùng cũng vui vẻ, cậu không dám đi quá xa, càng không cầu cái gì khác.
Trực giác của cậu cảm thấy, nếu cậu nói không muốn ngủ chung giường với Lê Tuần , Lê Tuần có lẽ sẽ không còn dễ nói chuyện như vậy.
Lê Tuần lại hôn lên má cậu một cái, sau đó áp má mình vào đó, khẽ cười một tiếng khen: “Manh Manh giỏi quá, tiếp tục phát huy, sau này có chuyện gì cứ nói thẳng cho tôi biết, đừng nóng vội, buồn chán trong lòng."
Lê Mông xấu hổ ậm ừ, lúc này cậu thật sự rất biết ơn Lê Tuần, để bày tỏ lòng biết ơn, cậu quay đầu lại, mạnh dạn dùng môi cọ cọ vào mặt Lê Tuần, sau đó đỏ mặt nhanh chóng lui ra ngoài.
Lê Tuần cảm thấy cậu thật đáng yêu nên không nhịn được hôn thật sâu lên môi cậu.
Lúc Lê Mông bị hôn đến mức không thở nổi, trong lòng bắt đầu tự trách mình quá liều lĩnh, tại sao mình không có việc gì lại làm ầm lên, tiếp theo lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Điều cậu không biết là, thực ra Lê Tuần rất biết kiềm chế, kể từ lần tình một đêm trước đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, Lê Tuần luôn nghĩ về Lê Mông, hơn nữa hắn cũng quá bận rộn với công việc và không tìm thấy ai khác để phát tiết , khi hắn trở lại thì bắt được người nhưng Lê Mông đang mang thai và không thể làm điều đó, hắn đã không thể chịu đựng được hai ngày nay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip