Chương 26:

Lê Tuần  hôn thật lâu mới buông ra Lê Mông, nhìn Lê Mông trong mắt ướt át, say mê hồng hồng trên mặt, giộng khàn khàn thì thầm bên tai Lê Mông: "Manh Manh, giúp tôi một chút được không?"

  Lê Mông không hiểu ý anh, thở hổn hển và nhìn anh với đôi mắt ngấn nước khó hiểu.

  Lê Tuần  nắm tay cậu di chuyển xuống phía dưới.

  Lê Mông bị vật kia đụng chạm làm cho sửng sốt, theo bản năng muốn rút tay lại, lại bị Lê Tuần  giữ lại.

  "Tôi khó chịu quá, em có thể giúp tôi được không? Hả?" Lê Tuần áp trán vào trán cậy, giọng dỗ dành hỏi.

  Lê Mông không có cách nào từ chối, chỉ có thể ở trong lòng an ủi, chẳng qua là giúp hắn một tay, sau đó liền không nhìn Lê Tuần, khuôn mặt đỏ bừng đưa tay ra, dừng vài giây, và sao đó di chuyển một cách lên xuống.

  Kỹ năng của Lê Mông không đến mức tệ, Lê Tuần bị kẹt ở thế không cao không thấp, không thể nhịn được nữa, cuối cùng không kìm được đành nhờ Lê Mông dùng chân để giúp hắn phát tiết.

  Sau khi làm xong, Lê Tuần  thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lấy một xấp khăn giấy, giúp Lê Mông lau chân trước, sau đó mới lau người.

  Lê Mông lại sắp khóc, vừa rồi bị Lê Tuần đè xuống, mặc dù hắn không có thật sự đi vào, nhưng tư thế kia rất giống với... động tác hung hãn của Lê Tuần mang đến cho cậu áp lực tâm lý không nhỏ.

  Lê Tuần  thu dọn quần áo của hai người, thấy Lê Mông còn chưa tỉnh lại, liền ôm lấy, đáng thương dỗ dành: “Manh Manh, đừng sợ, anh sẽ không làm em đau.”

  Lê Mông bị anh ôm thật chặt, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước hoa rất nhẹ trên người anh, nghe được giọng nói ôn nhu của anh, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.

  Cứ như vậy quăng quật, hơn một giờ trôi qua, Lê Tuần   dỗ dành cậu, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi bây giờ đi? Có đói bụng không? Chúng ta ra ngoài tìm chỗ ăn cơm đi."

  Lê Mông  ậm ừ, lại thu dọn quần áo rồi mới ra ngoài, sợ có người phát hiện ra điều gì.

  Lê Tuần  mỉm cười, nắm tay cậu đi xuống lầu.

  Lê Kiến Xương có lẽ không muốn gặp lại họ, vì vậy ông ấy đã đến công ty sau bữa tối và mang theo Lê Lãng, vì sợ rằng Lê Lãng sẽ bị Lê Tuần và những người khác dạy hư.

  Lê Ngôn  đang ngồi trong phòng khách với Chu Ngọc Văn, thấy họ đi xuống, Lê Ngôn  đứng dậy gọi chú, rồi lo lắng nhìn Lê Mông, cô không gọi anh, cũng không gọi thím như Lê Tuần  yêu cầu.

  Lê Tuần  chào hỏi họ, nhưng Lê Mông bị kẹt danh xưng, không biết gọi Chu Ngọc Văn là gì, vì vậy cậu chỉ có thể xấu hổ cười với Chu Ngọc Văn  và Lê Ngôn, nhưng nói gì.

  "Hai người  đi ngay bây giờ sao? Mông Mông cảm thấy tốt hơn chưa?" Chu Ngọc Văn nhìn Lê Mông hỏi.

  “Khá hơn rồi.” Lê Mông nói.

  “Hay là đi bệnh viện lần nữa đi.” Chu Ngọc Văn thúc giục.

  “Chị dâu yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Manh Manh.” Lê Tuần tiếp lời nói.

  Lê Ngôn  không tìm được cơ hội ở riêng với Lê Mông, tin nhắn cô gửi Lê Mông cũng không trả lời, cô lo lắng đến mức không dám hỏi gì trước mặt mẹ và chú, vì vậy cô cứ đưa mắt ra hiệu cho Lê Mông.

  Bởi vì hành vi vừa rồi của Lê Tuần  trên lầu thêm đối mặt với mẹ và em gái cũ, cảm giác xấu hổ của Lê Mông dần dâng cao nên có chút mất mặt, không tiếp thu được ý tứ của Lê Ngôn, cuối cùng vẫn là ngu ngốc hỏi." Tiểu Ngôn, mắt em bị sao vậy?"

  Lê Ngôn không nói nên lời, cô không biết tại sao anh trai mình đột nhiên trở nên ngu ngốc như vậy, cô tức giận nói: "Cát bay vào, một lát nữa sẽ ổn thôi."

  "Tại sao cát đột nhiên bay vào?  Đến đây để mẹ xem một chút." Chu Ngọc Văn lo lắng hỏi.

  "Không sao, không sao." Lê Ngôn  vội vàng đáp.

  Lê Tuần  cười nói: "Chị dâu, cứ ngồi đi, ta cùng Manh Manh đi trước."

  “Có thời gian thì trở về ở lại mấy ngày đi.” Chu Ngọc Văn nói.

  Lê Tuần đáp lại đưa Lê Mông  ra ngoài.

  Sau khi cùng Lê Mông ăn chút gì đó, Lê Tuần  nhìn điện thoại nói với Lê Mông: "Tôi đã cho người tìm mấy căn nhà, em có muốn đi xem không? Thích thì căn nào mua căn đó sao đó chúng ta chuyển đến."

  Lúc một mình hắn ở khách sạn thì không sao, nhưng bây giờ Lê Mông đang mang thai, ở khách sạn không tiện.

  Lê Mông dù sao cũng không có việc gì làm, lại sợ Lê Tuần ở trong phòng sẽ làm gì mình nên gật đầu đồng ý.

  Lê Tuần  lái xe đến đó theo địa chỉ mà Trần Siêu gửi đến, đầu tiên là đến một biệt thự kiểu phương Tây cách trường học của Lê Mông gần hơn, diện tích không lớn bằng nhà họ Lê nhưng cũng đủ để bọn họ ở.

  Nhà hình như mới xây mấy năm gần đây, trang trí cũng không tệ, nghe nói chủ nhà muốn nhập cư nên muốn bán nhà.

  Lê Tuần  không định trực tiếp mua nhà mới, bởi vì nhà mới cần sửa sang lại, cho dù có chọn vật liệu trang trí thân thiện với môi trường cũng không thể ở lâu dài, huống chi Lê Mông còn là đang mang thai, vì vậy hắn cần cẩn thận hơn trong vấn đề này.

  Dọn dẹp một chút thì có thể ở trong căn nhà cũ có điều kiện tốt hơn, huống chi hắn cũng không định ở quá lâu, cho dù nghe theo ý của Lê Mông, học xong học kỳ này ở Trung Quốc cũng không được, chỉ còn hơn bốn tháng, hắn nhất định sẽ dẫn Lê Mông đi nước C, điều kiện ở đó tốt hơn Trung Quốc rất nhiều.

  Hai người đi dạo quanh nhà, Lê Tuần cảm thấy còn hơi mới nên hỏi Lê Mông suy nghĩ của cậu.

"Không sao.” Lý Mông nói.

  Cậu đã sống trong ký túc xá hơn một tháng, và bây giờ cậu không cảm thấy gì nếu được phép sống trong một căn hộ ba phòng ngủ.

  "Em có mệt không? Em có muốn đi xem những nơi khác không?" Lê Tuần  hỏi.

  “Tôi có chút mệt.” Lê Mông nói.

  “Vậy chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi.” Lê Tuần  đỡ lấy eo của cậu, dẫn cậu đi ra ngoài.

  Về đến khách sạn đã gần trưa, Lê Mông còn chưa đi ngủ, Lê Tuần  liền hỏi cậu buổi trưa muốn ăn gì.

  Kỳ thực cũng không có gì ăn, Lê Mông cũng không thèm nghĩ, liền để cho Lê Tuần  quyết định.

  Lê Tuần  gọi mấy món ăn nhẹ, cả món thịt và món chay, món thịt được nấu chín nên mùi vị không quá nặng, Lê Mông ngửi thấy mùi cũng không muốn ói nên ăn một ít.

  Sau khi ăn trưa xong, Lê Mông bắt đầu buồn ngủ, Lê Tuần  để cậu ngủ một lúc rồi nói với cậu: “Buổi chiều tôi có việc phải ra ngoài, nếu em cảm thấy không khỏe thì gọi cho tôi, hoặc gọi cho Trần Siêu nếu em muốn ăn gì đó."

  Sau đó, hắn đưa thông tin liên lạc của Trần Siêu cho Lê Mông.

  Lê Mông buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt, thấp giọng trả lời, lên giường bắt đầu ngủ.

  Lê Tuần cười cười, cúi người hôn lên trán cậu, nhìn cậu một cái rồi đứng dậy rời đi.

  Nếu không phải Lý Trường Quân tìm hắn có việc gì đó, hắn cũng không muốn ra ngoài, ngủ cùng Manh Manh hắn trong nhà  cũng tốt.

  Khi Lê Mông tỉnh dậy đã hơn bốn giờ chiều, thấy Lê Tuần  chưa quay lại, Lê Mông mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu cũng có thể ở một mình một lúc, sau đó cậu không quen hoàn cảnh này, hắn đã ở bên cậu suốt thời gian qua, và bây giờ chỉ có một mình mình, không hiểu sao trong lòng cậu lại cảm thấy có chút trống trải.

  Lê Mông lắc đầu, cố gắng xua đi những cảm giác kỳ lạ đó, cậu lấy điện thoại di động ra, cuối cùng cũng nhìn thấy tin nhắn Lê Ngôn  gửi cho mình.

  Tại sao đột nhiên anh lại ở với chú em?

  Lê Mông không biết phải trả lời như thế nào, cậu không thể nói  tình một đêm hay mang thai, cậu không thể nghĩ ra một cái cớ thích hợp để giải thích với Lê Ngôn, vì vậy câuh cảm thấy hơi khó chịu và ném điện thoại của mình đi một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip