Chương 55:
Trong rừng chơi đủ trò, Lê Tuần đưa Lê Mông trở về tìm tài xế, sau đó đi đến một khách sạn cao cấp trong khu danh lam thắng cảnh, hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh, sau khi ăn về phòng khách sạn đi ngủ một lúc.
Trong khoảng thời gian này, Lê Mông đã hình thành thói quen chợp mắt, cậu sẽ không ngủ nhanh như lúc đầu mà đến một lúc nhất định mới chợp mắt.
Lê Tuần không buồn ngủ mà cởi quần áo leo lên giường, ôm cậu vợ thơm tho mềm mại trong lòng thoải mái híp mắt một hồi.
Lúc Lê Mông tỉnh lại đã hơn ba giờ, Lê Tuần thấy cậu có chút buồn ngủ, ôm mặt cậu hôn một cái rồi hỏi: “Gần đây có một hồ nước, phong cảnh không tồi, em có muốn ngăm mình một chút không?"
Lê Mông gật đầu, ngáp một cái nói: "Được."
Diện tích hồ không lớn lắm, nước hồ rất trong, xung quanh là những cây phong, bầu trời xanh mây trắng phía trên phản chiếu xuống mặt hồ, khi gió thổi qua, cảnh vật trên mặt hồ sẽ nhăn nheo và trở thành những lớp gợn sóng.
Sau khi xuống xe, hai người đi dạo ven hồ một lúc rồi lên thuyền, sau khi ngắm hoàng hôn trên thuyền thì quay về.
Lê Tuần sợ Lê Mông không quen với cuộc sống bên ngoài nên đã đưa cậu lên máy bay và bay về nhà sau bữa tối.
Lần này, cả hai thực sự ngủ trên máy bay, Lê Tuần muốn làm gì đó, nhưng Lê Mông suýt chút nữa đã đá hắn xuống khỏi giường.
Lê Mông thực sự bị giật mình, cú đá mình đá là do quá căng thẳng, nhưng hình ảnh trong suốt sáng nay trong phòng này vẫn còn lưu giữ rõ ràng trong tâm trí cậu, cậu không bao giờ nghĩ rằng Lê Tuần sẽ làm điều gì đó hoang dã trên máy bay, mặc dù không ai có thể nhìn thấy họ, nhưng về mặt tâm lý thì khác với ở nhà.
Mà cho dù ở nhà làm, cậu cũng sẽ không đồng ý, cậu mới làm hai ngày trước, còn chưa hoàn toàn bình phục.
(P/s: ủa có làm hả anh?)
Lê Tuần đoán được Lê Mông sẽ không đồng ý, không nghĩ tới phản ứng của cậu lại lớn như vậy, bị đá một cước này, hắn sửng sốt một chút, thấy Lê Mông thật sự chống cự, đành phải thấp giọng thừa nhận sai lầm của mình giọng nói van xin, còn táo tợn đi về phía trước dỗ dành cậu, chỉ đơn giản là ôm lấy Lê Mông và chìm vào giấc ngủ.
Ngày cưới càng ngày càng gần, Lê Tuần càng bận rộn, Lê Mông cũng càng ngày càng hồi hộp.
Điều này khác với lễ đăng ký lần trước, đăng ký kết hôn là một nghi thức hợp pháp, và đám cưới là một cuộc hôn nhân theo phong tục.
Vào ngày bộ vest được giao đến, Lê Tuần không thể chờ đợi để kéo Lê Mông mặc thử, nói rằng nếu có chỗ nào không vừa, hắn có thể kêu người sửa lại.
Bộ vest của Lê Tuần là màu đen sọc sẫm, bên trong mặc áo sơ mi trắng, phong cách có phần trưởng thành điềm đạm nhưng không cứng nhắc buồn tẻ, rất phù hợp với tuổi tác và khí chất của hắn.
Ban đầu Lê Mông cũng muốn màu đen hoặc xám, nhưng Lê Tuần nói rằng cậu mặc màu trắng sẽ đẹp hơn và thuyết phục cậu chọn vải sa tanh màu trắng nhạt, và chiếc áo sơ mi cũng màu trắng.
Kiểu phối màu nhạt này vốn dĩ rất khó kiểm soát, đặc biệt là bộ vest trắng tinh, may mà Lê Mông đủ tinh tế, tỷ lệ cơ thể tốt nên hiệu quả phần thân trên rất tốt.
Tính tình vốn dĩ ôn hòa, nhưng trước đây bị Lê gia giáo dục quá gò bó, có vẻ hơi cứng nhắc, sau khi được Lê Tuần nuông chiều dạy dỗ một thời gian như vậy, rõ ràng đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, điều này có thể liên quan đến việc mang thai, khí chất của cậu cũng trở nên ấm áp hơn, giống như một khối ngọc bội tinh xảo cuối cùng cũng được nhiệt độ cơ thể con người nuôi dưỡng, vẻ đẹp từ trong ra ngoài có thể cho người ta sự cẩn thận để thưởng thức.
Quần áo đẹp hay không phụ thuộc vào ngoại hình và dáng người, quan trọng hơn là khí chất không được xung đột với kiểu dáng của quần áo.
Lê Tuần nhìn cậu từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu chọn không sai, cười khen: “Bé cưng mặc chiếc váy này thật đẹp.”
Bản thân Lê Mông cũng cảm thấy chiếc váy này khá hợp với mình, quả thực đẹp hơn so với mặc đồ tối màu, vì vậy cậu rất vui vẻ hôn Lê Tuần , nhã nhặn nói: "Quần áo của anh cũng đẹp."
Lê Tuần vòng tay qua eo, hơi dùng sức nhấc lên, Lê Mông giật mình, theo bản năng vòng tay qua cổ hắn, cúi đầu nhìn hắn hỏi: "Anh làm gì vậy? Thả em ra!."
Lê Tuần ôm cậu xoay hai vòng, cười nói: "Anh sẽ thả em xuống nếu em gọi anh là chồng ơi."
Lê Mông không chịu gọi mà dùng hai tay nắm lấy tai hắn đe dọa: "Anh có thả em ra không?"
“Gọi liền đi.” Lê Tuần căn bản không thèm để ý sự uy hiếp của cậu.
Lê Mông thực sự véo tai hắn và kéo nó, thậm chí còn ác ý cúi xuống cắn.
Lê Tuần cường điệu rít lên một tiếng, "Là cún sao?"
Lê Mông không nói gì, lại cắn và hôn, sau đó không biết vì sao lại bị Lê Tuần đè lên giường, bộ vest đắt tiền cùng tay nghề tinh xảo mà cậu vừa mặc vào đã bị lột ra từng mảnh, rơi xuống, nhưng quần áo cậu được mặc rất đẹp.
Sự so sánh này khiến Lê Mông rất xấu hổ, cậu không hài lòng muốn cởi quần áo của Lê Tuần, nhưng đối phương đã kiểm soát sức sống của cậu, Lê Tuần đã rất quen thuộc với cơ thể cậu, có thể dễ dàng khiến cậu run rẩy toàn thân.
Lê Tuần cuối cùng cũng đạt được ước nguyện của mình nghe thấy Lê Mông gọi chồng, cậu đã gọi hắn bằng một giọng khóc lóc nỉ non.
Ngày cưới được quyết định vào một ngày thứ bảy giữa tháng 10. Vào thứ sáu, Lê Tuần làm thủ tục cưới hỏi trong thư phòng lần cuối và xác nhận không có gì sai sót, khi đang kiểm tra danh sách khách mời thì nhìn thấy Lê Mông bước vào với một đĩa trái cây, khi bước đến gần hắn hỏi hắn có muốn ăn không.
Lê Tuần kéo cậu ngồi lên đùi mình, thuận tay ăn một miếng táo tàu xanh giòn ngọt, sau đó đặt danh sách khách mời trong tay xuống, bóc một quả cam đường cho cậu, đưa vài múi vào miệng Lê Mông, mỉm cười hỏi: "Tại sao em lại đến đây? Không học tiếng Pháp?"
Lê Mông những ngày này rất quan tâm đến việc học ngôn ngữ, và cậu thường tức giận khi hắn làm gián đoạn cậu trong khi học, nhưng hôm nay cậu trốn tiết học, vì vậy Lê Tuần đã hỏi câu hỏi này.
Lê Mông ăn cam trước khi trả lời hắn: "Hôm nay em không muốn học."
Lê Tuần hôn cậu, sau đó hỏi: "Em có căng thẳng không?"
Đây là lần đầu tiên kết hôn, lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, nhất định phải hồi hộp lo lắng, nhưng Lê Mông lại ngượng ngùng thừa nhận, cứng ngắc nói: "Không có."
"Thật không? Anh rất lo lắng." Lê Tuần nói với một nụ cười.
Lê Mông nghĩ rằng nếu ngay cả Lê Tuần cũng cảm thấy lo lắng, thì cậu cũng không nên xấu hổ vì sự lo lắng này, vì vậy cậu đã thay đổi lời nói : "Vẫn có một chút."
Lê Tuần lại hôn lên má cậu một cái: "Đừng căng thẳng, anh đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, chỉ cần chăm sóc bản thân và em bé là được."
Lê Mông sờ sờ cái bụng hơi nhô ra của mình, lo lắng hỏi: "Liệu có bị người khác nhìn thấy không?"
Hơn ba tháng kỳ thật cũng không phải mang thai nhiều lắm, mặc quần áo về cơ bản là không thấy được.
Lê Tuần run rẩy cười một tiếng, sờ sờ bụng trêu đùa cậu: "Ai biết em có thể mang thai? Bảo bối, em biến thành kẻ ngốc sao?"
"Anh mấy ngu ngốc." Lê Mông tức giận nói.
Chỉ số thông minh của Lê Mông đã bị Lê Tuần đè bẹp rồi, nếu lại trở nên ngu ngốc, cậu sẽ không có gan xuất hiện trước mặt tên biến thái lưu manh này.
“Được rồi được rồi, là anh trở nên ngu ngốc, bảo bối, đừng tức giận nữa.” Lê Tuần vội vàng xoa dịu câuh.
Buổi tối khi đi ngủ, Lê Mông không ngủ được nữa vì hồi hộp, cậu không ngủ được thì Lê Tuần cũng không ngủ được, bởi vì Lê Mông không ngủ được rất khó ngủ, bị quấy rối về thể xác, giống như một đứa trẻ mắc chứng tăng động, nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Lê Tuần không còn cách nào khác ngoài việc ôm cậu và dỗ dành cậu, thay đổi một vài biểu cảm và giải thích tất cả các lý do để cố gắng làm cho cậu thư giãn thoải mái, nhưng nó không hiệu quả, Lê Tuần lặp lại mánh khóe cũ và ngâm nga một bài hát ru cho cậu, nhưng kết quả vẫn như vậy.
"Cục cưng, em rốt cuộc muốn cái gì?" Lê Tuần hết chỗ nói.
“Em không nghĩ tới, chỉ là ngủ không được.” Lê Mông mở to hai mắt ngây thơ vô tội nói.
“Vậy chúng ta làm chút gì đó cho đỡ buồn ngủ đi.” Lê Tuần lật người đè cậu xuống, không chịu nổi mà hôn cậu.
Lê Mông trên người di chuyển, thân thể đã phát sinh biến hóa, nếu không phải nghĩ đến ngày mai làm việc cả ngày, Lê Mông mang thai nhất định rất mệt mỏi, hắn đã muốn làm đều này từ lâu rồi.
Lê Mông từ chối một lúc, nhưng thay vì thúc ép, cậu lại bốc hỏa, sự phấn khích nhẹ do lo lắng khiến cậu trở nên nhiệt tình hơn bình thường, khiến Lê Tuần suýt nữa bị thu phục.
Sáng hôm sau, Lê Mông lại dậy muộn, Lê Tuần sáng sớm đã bắt đầu công việc, đợi chuyên gia trang điểm trang điểm và sấy tóc cho cậu, thấy thời gian cũng đã muộn, hắn mới đi lên bế Lê Mông khỏi giường.
Lê Mông buồn ngủ đến mức ngáp một cái, nước mắt lưng tròng buộc tội hắn: “Đều là do anh cố chấp…”
“Trách anh trách anh, còn không dậy nữa sẽ muộn, trang điểm xong em ngủ tiếp được không?” Lê Tuần ôm cậu vào phòng tắm.
Lê Mông sau khi rửa mặt tỉnh lại, liền đẩy Lê Tuần ra ngoài để hắn đi làm việc của mình, cậu rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi đến chỗ thợ trang điểm.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là trên một chiếc du thuyền sang trọng, địa điểm tổ chức đã được sắp xếp từ trước, trên boong tàu lộ thiên, khi Lê Tuần dẫn Lê Mông đến, đã có khách mời đến.
Ngoại trừ Ethan, người mà cậu đã gặp trước đó, Lê Mông không biết bất kỳ ai khác, cậu lo lắng đi theo Lê Tuần, khi Lê Tuần giới thiệu cậu với những người khác, cậu chỉ đơn giản là chào những người khác bằng tiếng Pháp với nụ cười trên môi.
Khoảng thời gian trước đây, cậu chủ yếu luyện phát âm và nói tiếng Pháp, cho đến nay cậu không gặp vấn đề gì lớn trong giao tiếp cơ bản nhất, nhưng cậu vẫn không thể hiểu hoặc sử dụng những từ vựng hơi phức tạp hoặc không thông dụng lắm, vì vậy khi Lê Tuần trò chuyện với khách khứa cậu chỉ giễu vài câu đơn giản.
Khoảng 11 giờ, khách mời đã cơ bản có mặt, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Âm nhạc được biểu diễn trực tiếp bởi một ban nhạc. Hai trong số các thành viên của ban nhạc là bạn của Lê Tuần, những người đã chơi trong ban nhạc cùng nhau ở trường cấp hai. Họ thường chơi rock and roll, và họ chơi điên cuồng. Lê Tuần không thể không muốn cười khi hắn nhìn thấy nó.
Người chủ trì buổi lễ cũng là bạn của Lê Tuần , anh ấy đã từng chủ trì đám cưới của người khác và có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, khi nghe tin Lê Tuần sắp kết hôn, anh ấy đã tình nguyện đến đây, vì vậy Lê Tuần đã không thuê bậc thầy chuyên nghiệp tổ chức hôn lễ.
Vì là đám cưới đồng giới và không có sự hiện diện của cha mẹ nên Lê Tuần và Lê Mông xuất hiện cùng nhau.
Lê Tuần đã gửi lời mời đến gia đình họ Lê, nhưng Lê Kiến Xương nói rằng ông ta không có thời gian để đến, và ông ta từ chối để Chu Ngọc Văn và hai đứa trẻ đến, và chỉ gửi cho họ một món quà khá đắt tiền.
Lê Tuần ban đầu cúng không muốn họ đến, hắn sợ Lê Mông nhìn thấy họ sẽ cảm thấy xấu hổ, hoặc sẽ tức giận với Lê Kiến Xương, vì vậy không đến cũng không sao.
Có sáu cặp phù rể và phù dâu, không giống như đám cưới khác giới nơi một nam và một nữ được ghép đôi với nhau, có ba cặp đồng giới ngoài các cặp khác giới.
Khi Lê Mông nhìn thấy Phan Nguyệt và Tiểu Tĩnh xuất hiện trong hàng phù dâu mặc váy trắng, cậu có chút không chắc mình có bị lóa mắt hay không, cậu chào hỏi, Lê Mông đáp lại, không khỏi quay đầu nhìn Lê Tuần.
Đánh giá cao vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Lê Tuần cười đến gần cậu nói: "Chuẩn bị bất ngờ cho em, Thế nào có vui không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip