Chương 11: Mua người
Mua! Lập tức mua.
Hạ Hàn Thanh dời mắt, sờ sờ trên người,tất cả bạc của hắn đều ở trên người Giang Lăng, chỉ còn toàn bạc vụn mua đồ ăn vặt.
Hắn lấy khối ngọc bội từ bên hông ra, vứt cho tú bà của Uyên Ương Lâu: "Khối ngọc này giá trị không nhỏ, đủ chuộc hắn không?"
"Đủ đủ đủ!"
Nếu là ngày xưa, nàng làm sao cũng phải thiên triển công phu sư tử ngoạm hung hăng làm thịt một trận.
Nhưng hai người này, một người là đại tướng quân chiến công hiển hách, một người là tam nhi tử của đương kim Thánh thượng.
Trong lòng biết rõ thân phận hai người này, cho dù là một tên tàn phế cùng đồ đần, nhưng cũng không phải hạng mà thanh lâu có thể trêu chọc, mụ ta căn bản không dám nói lung tung, mụ sợ Hạ Hàn Thanh huyết tẩy Uyên Ương Lâu!
Cất kỹ văn tự bán mình, Hạ Hàn Thanh lúc này mới bất đắc dĩ gật gật nhìn Tiêu Tắc Tự lạnh đến đỏ cả chóp mũi khẽ cười nói: "Cao hứng rồi?"
"Ừm."
Tiêu Tắc Tự gật đầu, đột nhiên lại cúi người hôn một cái lên mặt Hạ Hàn Thanh, "Cảm tạ tướng công, A Tự thích tướng công nhất."
Hạ Hàn Thanh hơi đỏ mặt.
"Hồi phủ đi."
Ô Tuyết cười khúc khích.
Điện hạ đần độn, quá đáng yêu.
Nếu không phải sợ lúc sau điện hạ tỉnh lại tính sổ hắn, hắn cũng muốn trêu chọc tiểu hài tử một chút.
Hắn mau chóng thu thập y phục, đi theo Tiêu Tắc Tự liền ra khỏi đại môn của Uyên Ương Lâu.
Thính Lan cùng Giang Lăng tìm kiếm bóng dáng của hai người khắp các ngõ, rốt cục trong biển người mênh mông nhìn thấy một hồng y nam tử đẩy một hắc bào nam tử xuyên qua.
"Tướng quân!"
"Điện hạ!"
Thính Lan thở phào nhẹ nhõm, vừa nhấc mắt liền thấy bên người Tiêu Tắc Tự xuất hiện thêm một người.
Ô Tuyết nhìn thấy Thính Lan, ánh mắt sáng lấp lánh, thấp giọng hô: "Hạ Hầu ca ca..."
Thính Lan ánh mắt như dao khoét liếc hắn, nháy mắt minh bạch chuyện gì đã xảy ra, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng giống như cười nhạo cứng rắn nói một câu: "Y phục thật đẹp mắt."
Ô Tuyết cứng đờ, hận không thể ở bên đường đem quần áo này thay ra.
"Tướng quân, cái này. . . Nàng là..."
Giang Lăng không dám tin, làm sao ra ngoài một lần, đã mang nữ nhân trở về?
"Uyên Ương Lâu hoa khôi, vừa mua lại."
Hạ Hàn Thanh mặt không thay đổi đáp.
Giang Lăng nhìn vẻ mặt yêu thích không thôi của Tiêu Tắc Tự, lại nhìn ánh mắt muốn giết người của Hạ Hàn Thanh, gân xanh trên trán thình thịch nhảy.
"Tướng quân, điện hạ chỉ là tiểu hài thích đồ chơi mới, nhất thời tâm huyết dâng trào, rất nhanh hào hứng liền phai nhạt." Hắn cố gắng an ủi Hạ Hàn Thanh.
"Ừm..."
Sự tình Uyên Ương Lâu huyên náo một trận, trên phố truyền rất nhiều phiên bản, cái gì Thái tử nạp thiếp, tướng quân huyết tẩy Uyên Ương Lâu, cái gì tranh giành tình nhân, hai nam tranh một nữ.
Phong ba bất bình, tự nhiên liền truyền đến trong hoàng cung, Cảnh Thuận Đế nhíu mày, tiếp tục chuyên tâm nhìn tấu chương, ngược lại là không nói gì.
"Nhà đẹp mỹ tỳ, tự nhi xưa nay đã như vậy. Bên cạnh hắn những cung nữ thái giám dáng dấp đều là một cái xinh đẹp."
Khang Đức Lộc ở bên dâng trà, cẩn thận từng li từng tí bưng chén trà đặt cạnh Cảnh Thuận Đế.
"Tiểu điện hạ tính tình trẻ con."
Cảnh Thuận Đế cười ha ha, đột nhiên đặt bút dừng động tác, đối Khang Đức Lộc nói: "Ngươi cảm thấy Hạ Hàn Thanh dáng dấp như thế nào?"
Khang Đức Lộc trên mặt bưng cười, đang dò xét câu hỏi của Hoàng đế rốt cuộc là ý gì.
Hắn là khen, hay vẫn là biếm?
Cảnh Thuận Đế híp mắt không giận nhưng uy , căn bản nhìn không ra hỉ nộ, mang theo uy nghiêm khí tràng.
Khang Đức Lộc mồ hôi lạnh đều tuôn ra, cuối cùng chỉ có thể đánh cược một lần nói: "Hạ Tướng Quân tướng mạo đoan chính, dáng vẻ đường đường, phẩm hạnh rất tốt, có Võ Thần Triệu Tử Long chi tướng."
"Ha ha ha..."
"Trẫm cũng cảm thấy hai đứa bé này có thể ở chung tốt, đáng tiếc Hạ Hàn Thanh tuổi thì lớn chút."
Khang Đức Lộc vuốt mồ hôi lạnh trên trán, ám đạo của hắn lần này xem như thành công.
Hoàng đế vì chuyện của hoàng hậu, đối với Tam Điện Hạ tuy có không thích, nhưng đến cùng vẫn là con của mình.
"Hạ Tướng Quân đến tuổi xây dựng sự nghiệp, nghĩ có thể chiếu cố tốt tiểu điện hạ."
"Đáng tiếc..."
Lời nói Cảnh Thuận Đế đột nhiên xoay chuyển niệm một câu không đầu không đuôi như vậy, bút son xoay vòng bên trên mặt tấu chương, phê bình chú giải.
Khang Đức Lộc nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng đế đây là... Còn muốn đối Hạ Tướng Quân xuống tay?
Từ xưa đến nay, công cao chấn chủ, đều không có kết quả tốt đẹp.
Vậy hắn đem Tam Điện Hạ gả đi lại là có ý gì?
Cùng Hoàng đế mấy chục năm, lần này Khang Đức Lộc suy nghĩ nát óc, đều không nghĩ ra nguyên do.
Nhưng hắn lại không thể không nghĩ, Cảnh Thuận Đế những năm này thân thể ngày càng suy yếu, cuối cùng thiên hạ này đại nghiệp này vẫn phải giao lại tay một trong ba người con trai.
Đứng vững, mới có thể sống sót lâu dài.
"Bệ hạ, đây là hoa đào xốp giòn Thục Phi nương nương đưa tới, nghĩ rằng bệ hạ thích ăn."
"Hoa đào xốp giòn?"
Cảnh Thuận Đế liếc qua, so với bánh Tiêu Tắc Tự dâng lên không khác chút nào.
"Thục Phi có tâm, đặt chỗ này đi."
Cảnh Thuận Đế nhìn hoa đào xốp giòn, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói không nên lời.
Hắn nếm thử một miếng, hương vị so với Ngự Thiện Phòng còn ngon miệng hơn, chớp mắt liền ăn xong mấy khối.
"Về sau không cần đưa tới nữa."
Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
"Tướng công, có phải ngươi sinh khí hay không?."
Tiêu Tắc Tự chỉ mặc kiện áo đỏ ngồi trên giường, ống quần vén đến bắp chân, dưới chân thùng gỗ bốc hơi nóng, ngón chân tuyết trắng ngâm trong nước.
Thính Lan đứng ở bên cạnh hầu hạ, đưa tay gỡ xuống phát quan màu vàng trên đỉnh đầu, tóc đen như mực rủ xuống vai.
"Thính Lan, có phải tướng công sinh khí rồi?"
Ánh nến lung linh bên trong, Hạ Hàn Thanh hất áo ngoài ngồi phía trước cửa sổ đọc binh thư, căn bản không để ý đến chuyện bên này.
"Tướng công làm sao lại sinh khí với điện hạ đâu? Điện hạ ngoan như vậy, tướng công thích điện hạ còn không kịp."
Thính Lan thay y trải tốt giường chiếu, Tiêu Tắc Tự chân rơi trong nước nóng, vừa đi vừa về lắc lư, tiếng nước sọt soạt, tung tóe khắp sàn nhà, y vẫn như cũ cúi thấp đầu, thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Hàn Thanh.
[ Tướng công thật sự tức giận, về sau có phải không có bánh hạt vừng bánh ngọt ngào?. ]
Hạ Hàn Thanh đem mình chôn bên trong binh thư, căn bản cũng không có tâm tư đọc, từ khi hồi phủ, hắn liền sai người tra rõ thân phận Ô Tuyết kia.
Đáng tiếc không có kết quả gì.
Mẫu thân Ô Tuyết vốn là người Ba Tư chạy nạn trên đường gặp được Ô Tuyết phụ thân, hai người nảy sinh tình cảm, sinh hạ Ô Tuyết, mẫu thân của nàng khó sinh mà chết, phụ thân về sau cũng hậm hực mà tự kết thúc.
Ô Tuyết thuở nhỏ lang thang giang hồ, bình sinh thích cờ bạc, hai năm trước rốt cục thiếu bạc ngày càng nhiều, lãi mẹ đẻ lãi con, thực sự không còn cách nào khác, liền bán mình đến Uyên Ương Lâu.
Tú bà nhìn trúng bộ dáng xinh đẹp của nàng, đóng cửa dạy dỗ đúng một năm mới đem người thả ra, vừa xuất hiện đã đoạt được vị trí hoa khôi đầu bảng.
Như vậy nhìn xem, cũng đều thỏa đáng.
Nhưng hắn luôn cảm thấy Ô Tuyết này có điểm không thích hợp.
"Tướng công..."
Tiêu Tắc Tự yếu ớt hô một tiếng.
Hạ Hàn Thanh thu hồi mơ màng, nhìn qua, dưới đèn mỹ nhân mắt rưng rưng, mang theo giọng mũi, nhất thời có chút hoảng hốt.
"Điện hạ!"
Hạ Hàn Thanh vứt xuống binh thư trong tay, vịn xe lăn tới gần Tiêu Tắc Tự.
"Thính Lan cô nương, để ta hầu hạ điện hạ đi."
Thính Lan chắp tay, lui ra ngoài.
"Điện hạ, làm sao rồi?"
Không hỏi ngược lại tốt hơn, hắn mới vừa mở miệng, ủy khuất chua xót trong lòng Tiêu Tắc Tự đột nhiên dâng lên, nước mắt như vỡ ra rơi xuống không ngừng.
Y đột nhiên nắm lấy góc áo Hạ Hàn Thanh, đây là hành động quen thuộc, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm vào Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công... Không tức giận nữa có được hay không."
Trong tim Hạ Hàn Thanh bỗng nhiên nhảy một cái, nước mắt kia giống như hồng thủy chảy thẳng vào tim hắn, hắn vô ý thức cúi đầu nghiêng ánh mắt.
Cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn trông thấy ống quần kéo lên lộ ra cổ chân mảnh khảnh, sóng nước nhẹ đãng, nước nóng trong mông lung một đôi chân như là bạch ngọc xinh đẹp.
Hắn dọa đến vội vàng lại tránh đi ánh mắt, nhịp tim như sấm, nhấc lên ống tay áo giúp hắn xoa xoa khóe mắt vệt nước mắt.
"Điện hạ, thần không hề tức giận."
Tiêu Tắc Tự mở lòng bàn tay ra, một khối bánh hạt vừng, y đưa tay tìm kiếm môi Hạ Hàn Thanh, đem khối bánh nhét vào.
"Điện hạ?"
"Tướng công, ngọt không?"
Tiêu Tắc Tự cười híp cả mắt.
"Ngọt..."
"Thính Lan cho ta hai cái, tướng công một cái, ta một cái." Thanh âm vừa ngọt vừa mềm, so bánh hạt vừng còn ngọt hơn mấy phần.
Dòng nước ấm nhẹ trôi, hương vị hạt vừng hạ vây lấy kẹo mạch nha mềm mềm, ngọt đến mức cuống họng Hạ Hàn Thanh phát khô, tim nhảy lung tung ngổn ngang.
"Đa tạ điện hạ, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi."
Hạ Hàn Thanh quay người muốn lấy chăn đệm trong tủ quần áo trải ra đất nghỉ ngơi.
"Được... Tướng công không nên tức giận, ta muốn ôm tướng công ngủ."
Tiêu Tắc Tự đi trước một bước bắt lấy cánh tay của hắn, không cho phép hắn đi.
"Điện hạ, thần vẫn nên xuống dưới nên đất nghỉ đi."
Hắn không dám cùng điện hạ ngủ trên một cái giường.
"Đừng!"
Đồ ngốc bị dọa đến vội vàng ôm lấy cánh tay hắn.
Hạ Hàn Thanh dở khóc dở cười, hắn không thể cự tuyệt yêu cầu của điện hạ, nhưng là hắn thực sự không dám...
Tiêu Tắc Tự nằm xong, trực tiếp đem Hạ Hàn Thanh lôi đến trên giường, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, cái đầu nhỏ cọ xát, mặt một bộ dáng thoả mãn.
Cảm thụ được nhiệt độ phía sau, Hạ Hàn Thanh rốt cục khàn giọng phun ra một câu.
"Điện hạ, ngài tha cho thần đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip